Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 93: Bạch Y thổ lộ




Editor:HamNguyet
Tu vi Tần Lăng Vân vẫn là võ thánh đỉnh. Cũng bởi vì trên Thánh Long đại lục không có công pháp tu luyện ra phủ đệ, nguyên nhân lớn hơn nữa là Thánh Long đại lục so với Bồng Lai tiên đảo cùng Huyền Thiên đại lục mà nói, linh lực cùng tinh thần lực nơi đó quá mức mỏng manh, cho dù có công pháp thích hợp, hoàn cảnh bên ngoài như vậy căn bản không có khả năng tu luyện ra phủ đệ.
Dù sao Tần Lăng Vân cũng không phải đệ tử Phiêu Miểu Tông, nàng không thể để cho phụ vương tu luyện Vô Thượng Kinh được Phiêu Miểu Tông tôn sùng nhất, tu luyện trên đại lục, không phải đệ tử bản môn hoặc một gia tộc mà tu luyện công pháp của bọn họ, đó là tối kỵ.
Hiện tại Tần Lạc Y không thiếu công pháp, lúc trước bên trong Tàng Thư các Huyết Sát Môn, còn có Động Tiên, thậm chí Thượng Quan gia đều có sẵn không ít công pháp, trong số công pháp đó, công pháp của Thượng Quan gia là tốt nhất.
Tần Lạc Y mất một phen tâm tư, tự mình lấy từ bên trong ra một quyển công pháp cao cấp-Thái Thượng Đại Pháp, chuẩn bị cho phụ vương nàng tu luyện, muốn tu luyện ra phủ đệ trước hết phải cảm giác hấp thu tinh thần lực trong thiên địa, nếu không thể hấp thu tinh thần lực, cho dù có công pháp đều vô dụng.
Nhưng Tần Lạc Y đối với phụ vương nàng cực có tin tưởng. Ở Thánh Long đại lục thiếu thốn linh lực như vậy, đều có thể một đường hát vang tu luyện đến võ thánh đỉnh, trở thành người đệ nhất tu luyện giới trên Thánh Long đại lục, muốn tu luyện ra huyền phủ hẳn không có vấn đề gì.
Chỉ là Tạ Như Yên không thể tu luyện, làm cho nàng phát sầu. Trước kia nàng luyện chế dưỡng nhan đan, chỉ cải thiện dung nhan, trì hoãn tuổi già mà thôi, đối với thọ nguyên không có đại bổ ích gì.
Cho dù luyện đan thuật của nàng hiện tại tinh tiến hơn rất nhiều, còn có rất nhiều linh thực quý hiếm, tính toán đâu ra đấy chỉ duy trì duyên mệnh trăm năm.
Hiện tại Tần Lăng Vân đã là võ thánh đỉnh, thọ nguyên năm trăm năm, nếu phụ vương tiếp tục tu luyện ra huyền phủ, thọ nguyên có thể không ngừng gia tăng.
Nàng trùng sinh ở dị thế, Tạ Như Yên, Tần Lăng Vân cùng Tần Thiên là người thân cận nhất của nàng, hơn nữa Tạ Như Yên vẫn đối với nàng quan tâm đầy đủ, giống như thân sinh mẫu thân của nàng.
Nói nàng ích kỷ cũng tốt, dối trá cũng thế, nàng quả thật không muốn sinh mệnh Tạ Như Yên như pháo hoa lướt qua trước mắt, được rồi, có lẽ so với pháo hoa dài hơn, nhưng so với sinh mệnh nàng cùng đại ca, sinh mệnh mẫu thân thật sự như phù dung sớm nở tối tàn.
Nàng muốn tận khả năng lưu lại phần thân tình này, Tạ Như Yên không biết linh hồn khối thân thể này đã thay đổi một người khác, nhưng những năm gần đây nàng đã thật sự coi Tạ Như Yên trở thành mẫu thân chính mình.
Sau khi Tạ Như Yên biết nàng phiền não vì bản thân không thể tu luyện, thập phần rộng rãi ôm lấy nàng vỗ về mái tóc nàng đen nhánh cười nói: "Sinh tử có mệnh, phú quý tại thiên, đời này ta có thể gặp được phụ vương con, cùng hắn hiểu nhau bên nhau, lại có con...Đại ca con đối với ta tôn kính có thêm, ta đã thấy đủ." Trong ánh mắt nhìn nàng toàn là trìu mến.
Tạ Như Yên rộng rãi suy nghĩ thoáng, Tần Lạc Y vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, nàng biết tư chất Sở Dật Phong cùng Tần Thiên tu luyện, còn có tư chất Tần Mặc tu luyện, đều được Tần lão gia tử nghịch thiên sửa đổi, dùng là linh tủy, tư chất bản thân bọn họ liền vô cùng tốt, đặc biệt Tần Thiên cùng Sở Dật Phong, trước kia trên Thánh Long đại lục công pháp tu luyện cùng linh lực thiên địa cực hạn, ngắn ngủi hai mươi mấy tuổi đã tu luyện đến tôn giả.
Sau khi dùng linh tủy, tư chất bọn họ tu luyện đã đạt tới một loại trình độ biến thái, nếu bằng không, cũng không có khả năng ngắn ngủi vài năm, liền từ tôn giả tu luyện đến ngọc phủ, dùng linh thủy, ngắn ngủi một-hai tháng, lại thành công đánh sâu vào tử phủ.
Theo nàng biết Tần lão gia tử đã không còn linh tủy, chỉ là thiên hạ có loại đồ vật nghịch thiên cải thiện thể chất tu luyện, nói không chừng còn có đồ vật có thể hoàn toàn thay đổi thể chất, còn hơn một trăm năm, nàng dụng tâm tìm kiếm, hoặc chính mình nghiên cứu một phen, làm cho mẫu thân nàng có thể tu luyện cũng không phải không có khả năng.
Bạch Y tiến vào tìm nàng, vừa lúc nghe được các nàng đang nói tẩy kinh phạt tủy, con ngươi tối đen như nửa đêm hiểu rõ nhìn thoáng qua Tạ Như Yên, chờ Tần Lạc Y đi ra đại môn hắn mới nói: "Nàng không cần phát sầu, quả thật thiên hạ có loại đồ vật hoàn toàn thay đổi thể chất."
Tần Lạc Y nghe vậy trong mắt sáng ngời, phượng mâu sáng quắc nhìn hắn, lời này của Bạch Y nghe vào tai nàng như tiên âm, cực êm tai. Hơi vội vàng hỏi nói: "Là thứ?"
"Hàng tiên thảo." Lúc này ánh nắng mặt trời rơi trên người Bạch Y, làm nổi bật hắn càng thêm ngọc thụ lâm phong, như châu như ngọc, phong thái lỗi lạc.
Hàng tiên thảo...Tên thực xa lạ. Tần Lạc Y suy nghĩ một chút, vẫn không nghĩ ra hàng tiên thảo là thứ gì, trong trí nhớ kiếp trước nàng không gặp qua thứ này, sau khi xuyên tới đây, kiến thức linh thực nhiều hơn, còn có rất nhiều bản đơn lẻ ghi lại nhiều linh thực quý hiếm...Nhưng đều không có bản bí cập liên quan đến hàng tiên thảo.
Bất quá, nếu Bạch Y nói có, vậy trên đời này khẳng định có loại đồ vật như vậy, đối với lời Bạch Y nói, nàng hiện tại chưa bao giờ hoài nghi."Đó là cái gì vậy, bộ dáng sinh trưởng như thế nào, sinh trưởng ở đâu?"
"Nàng cũng biết sự tình trước kia ta quên không sai biệt lắm, rất nhiều sự tình ta không nhớ, ta chỉ nhớ rõ tên hàng tiên thảo, bộ dáng có chút ấn tượng, về phần nơi nào có...Đã quên mất hoàn toàn." Nhìn vẻ mặt nàng chờ mong, Bạch Y không đành lòng khiến nàng thất vọng, nhưng càng không muốn dỗ nàng vui vẻ mà lừa nàng.
Quang mang trong mắt Tần Lạc Y ảm đạm xuống.
Bạch Y nhìn nàng như vậy trong lòng mạnh mẽ căng thẳng, hắn vẫn thích nhìn bộ dáng nàng minh diễm ánh mắt vui mừng cong cong, mỗi lần nhìn nàng như vậy, hắn liền cảm thấy tâm chính mình trống trải cô tịch bị một ấm áp kì dị lấp đầy.
Trong mắt hiện lên quang mang khác thường, sau đó hắn vươn tay ra, nắm tay nàng, Tần Lạc Y còn không kịp kinh ngạc, một trận gió nhẹ xẹt qua, hắn đã mang theo Tần Lạc Y biến mất tại chỗ, trong nháy mắt đến trong thư phòng nơi xa, tuy rằng trong phủ nhiều người, bởi vì tốc độ bọn họ quá nhanh, không có một người nhìn đến bóng dáng bọn họ xẹt qua ngang trời.
"Ngươi làm sao vậy?" Đến thư phòng, Tần Lạc Y nhướng mày hỏi hắn, chỉ một lát công phu, ảm đạm trong mắt nàng đã rút đi.
Tuy rằng không biết hàng tiên thảo ở nơi nào, nhưng biết rằng trên đời quả thật có loại đồ vật nghịch thiên thay đổi thể chất, thậm chí còn biết tên, làm cho nàng về sau có thể bớt đi không ít đường vòng, nàng chỉ cần dụng tâm tìm kiếm hàng tiên thảo là được, còn tiết kiệm không ít thời gian, đã thực không sai. Hàng tiên thảo...Nàng nhất định có thể tìm được, cũng nhất định sẽ tìm được.
"Ta hoạ hàng tiên thảo cho nàng."
Bạch Y đứng trước bàn án, nâng tay nhặt một tờ giấy, đang muốn lấy khuôn mực.
Ý cười Tần Lạc Y trong suốt tiêu sái đi lên, trước khi hắn lấy khuôn mực liền đem khuôn mực cầm lại đây: "Ngươi họa đi, ta tới mài mực ngươi."
Bạch Y liếc nhìn khuôn mặt nàng tú lệ một cái, cười nhẹ, không cùng nàng tranh. Nhìn tâm tình nàng rất tốt, tâm hắn cũng bay lên theo. Chỉ là hắn biết hiện tại nàng đem tâm tình mất mát giấu đi mà thôi, muốn nàng chân chính vui vẻ, phải mau chóng tìm được hàng tiên thảo.
Tần Lạc Y mài mực tốt, từng trận hương mực phiêu đãng trong phòng. Bạch Y nắm bút chấm mực nước, hơi trầm ngưng bắt đầu hạ bút, khi hắn vẽ tranh rồng bay phượng múa, hành văn liền mạch lưu loát, thần thái phiêu dật tiêu sái, có một cỗ quý khí tôn quý bễ nghễ thiên hạ phát ra từ trong xương, thời gian một lát, một gốc cây linh thực trông rất sống động hiện lên trên giấy.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Bạch Y viết, trong mắt Tần Lạc Y sợ hãi than không thôi, Bạch Y...Họa thật sự rất sinh động, duy mỹ tốt đẹp, chi tiết tỉ mỉ.
Mực nước trên giấy còn chưa khô, nhưng đây là vấn đề nhỏ, nàng tạo pháp quyết, nhanh chóng làm cho bức họa hoàn chỉnh, nàng tươi cười đầy mặt hung hăng khích lệ Bạch Y vài câu, sau đó cầm bức họa lên, đi đến bên cửa sổ chậm rãi nhìn kỹ.
Thoạt nhìn hàng tiên thảo không thập phần thu hút, thật sự chỉ là một gốc cây mà thôi, nếu không phải Bạch Y nói nó có thể thay đổi thể chất người tu luyện, sợ là mặc cho ai cũng không biết một gốc cây hàng tiên thảo nho nhỏ này, sẽ có công dụng nghịch thiên như vậy. Cũng không biết Bạch Y nhìn đến ở nơi nào.
Nếu ở bên ngoài còn tốt, vật vô chủ, hái được là được, nếu vật đã có chủ, vậy có chút phiền phức...Ánh mắt bình tĩnh nhìn hàng tiên thảo, bản thân thất thần, chờ thời điểm nàng phục hồi lại tinh thần, nhìn đến Bạch Y tiếp tục hạ bút, liền đem bức hoạ trên tay thu lại, tò mò tiêu sái đi qua.
Vừa nhìn thấy, liền giật mình. Bạch Y họa nàng. Chính là bộ dáng nàng vừa cầm bức hoạ, lười biếng dựa bên cửa sổ ngẩn người, họa nàng cũng liền thôi, trên bức họa không chỉ có một mình nàng, ở một góc rất xa, có một bóng dáng nam tử, ẩn tình nhìn nàng, mâu quang thâm thúy sâu thẳm.
Nàng trợn to mắt ngẩng đầu trừng hướng Bạch Y. Tuy rằng nam tử chỉ có một bóng dáng, nhưng thực dễ dàng nhận ra, đó là Bạch Y. Hắn có ý tứ gì?
Bạch Y tự nhiên cảm giác được nàng nhìn chăm chú, trên tay hơi dừng một chút, ngẩng đầu hướng nàng cười cười, sau đó cúi đầu tiếp tục hoạ, bên tai dần dần hiện lên đỏ ửng thản nhiên, tuy rằng cực nhạt, da thịt hắn như ngọc, tia đỏ ửng vẫn bị Tần Lạc Y thấy được rõ ràng.
Nhìn hắn như vậy, trong lòng Tần Lạc Y nhất thời hiện lên cảm giác quái dị khác thường, khóe mắt nhịn không được hung hăng co rút.
Thời điểm nàng tới Bạch Y họa đã gần xong, một lát sau liền nhanh chóng họa xong, nhưng Bạch Y không dừng bút, ngược lại bắt đầu viết chữ vào vị trí trống giữa hai người.
"Thanh thanh tử khâm
Du du ngã tâm
Túng ngã bất vãng
Tử ninh bất tự âm?
Thanh thanh tử bội
Du du ngã tâm
Túng ngã bất lai lãng
Tử ninh bất lai?
Khiêu hề thoát hề
Tại thành khuyết hề
Nhất nhật bất kiến
Như tam nguyệt hề."
*(Bài thơ tên "Tử Khâm"
Dịch:
"Xanh xanh tà áo
Bồi hồi lòng ta
Lâu không gặp Người
Bặt âm xa vợi.
Xanh xanh thắt lưng
Tương tư dai dẳng
Lâu không gặp Người,
Người nỡ buông xuôi?
Ngày nhớ, đêm trông
Bên tường cao vợi.
Không thấy một ngày
Như ba tháng đợi.")*
"Oanh" một tiếng, Tần Lạc Y cảm thấy một cỗ khí huyết nhắm thẳng trên mặt, một ngày không gặp, như cách ba thu?
Cũng may da mặt nàng đủ dày mới không lộ ra ửng đỏ. Không nghĩ tới lúc này mới qua hai-ba năm, Bạch Y từ không biết một cái gì hiện tại ngay cả thơ tình đều biết viết, vừa viết liền buồn nôn như thế.
Viết xong, Bạch Y ngẩng đầu lên, nhìn tiếu nhan nàng, mâu quang vô cùng nóng rực: "Y nhi..."
Hắn biết bốn người Sở Dật Phong bọn họ chuẩn bị qua sinh thần Tần Ngạo liền hướng phụ mẫu nàng cầu hôn, thời điểm bọn họ thượng lượng, hắn ở ngay tại phụ cận, nghe được lời bọn họ nói từ đầu tới đuôi vĩ.
Tần Lạc Y giống như lơ đãng đánh gãy lời hắn nói. Ánh mắt từ trên người hắn rời đi, dừng trên bức họa, cười khen: "Chậc, Bạch Y, ngươi thật giỏi, không chỉ hoạ tốt, chữ viết cũng rất tốt, về sau ta có chuyện gì phải viết thiệp, ta nhất định sẽ tìm ngươi hỗ trợ đầu tiên."
Mâu quang Bạch Y hơi tối. Ánh mắt nhìn Tần Lạc Y mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu, chẳng lẽ chính mình biểu đạt quá ẩn ý, nàng không rõ tâm ý hắn muốn vĩnh viễn cùng nàng ở bên nhau? Hắn vừa muốn mở miệng.
"Y nhi, ta..."
Tần Lạc Y biết hắn muốn nói cái gì, nhưng nàng sao có thể để hắn vạch trần? Có thể được Bạch Y tu vi cường đại bất khả tư nghị yêu thích, đáy lòng nàng có điểm lâng lâng, nhưng nhanh chóng hiểu được, khẳng định Bạch Y yêu thích là vì thời điểm lúc trước ở Tây Mạc, khi tỉnh lại người đầu tiên nhìn đến là nàng.
Nếu không phải như vậy, lúc trước Bạch Y từ Tây Mạc đi ra, vẫn luôn đi theo sau nàng, còn ở thời điểm nàng gặp nguy hiểm đi ra.
Những năm gần đây Bạch Y lặp đi lặp lại nhiều lần giúp chính mình, thậm chí cho nàng nhiều tinh thạch dùng để tu luyện như vậy, còn có linh thực, nàng biết đây đều là duyên liếc mắt một cái.
Nàng đưa tay vỗ thật mạnh bả vai Bạch Y, lời nói thấm thía: "Bạch Y, tuy rằng ngươi hoạ rất khá, nhưng bức hoạ nữ hài tử, không được người khác cho phép, về sau ngươi vẫn không cần họa mới tốt, hai người chúng ta quen thuộc, lần này ta liền đại nhân đại lượng không so đo với ngươi, bức hoạ này ta thu."
Vừa nói chuyện một bên động thủ muốn thu hồi bức hoạ, dư quang khóe mắt còn dò xét Bạch Y vài lần, gặp bộ dáng Bạch Y hơi nhíu mày nhìn nàng, nhưng không sinh khí tức giận, trong lòng không khỏi thoải mái thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lần này Bạch Y dứt khoát đè tay nàng lại. Bàn tay thon dài ôn nhuận như ngọc, Tần Lạc Y bị động tác hắn đột nhiên kinh sợ, lại nghiêng mặt cố giữ vững trấn định cười nhìn hắn, nàng không đánh lại Bạch Y, đối với Bạch Y không thể dùng sức mạnh, huống chi một ngày không gặp, như cách ba thu, chỉ sợ hắn căn bản không biết đó là tứ gì gì.
"Y nhi, ta thích nàng." Trong thanh âm trầm thấp mang theo một cỗ ẩn ẩn mị hoặc, hắn gắt gao nắm tay nàng, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng nói:"Qua hai ngày, ta cũng hướng phụ vương nàng cầu hôn được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.