Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 72: Ai hố ai




Editor:HamNguyet
Tần Lạc Y bế quan vài ngày, hơn nữa trước khi bế quan còn từng vận động kịch liệt, tuy rằng là tu sĩ, không cảm thấy đói khát, bất quá đợi đến thời điểm bưng sủi cảo tôm thủy tinh trong suốt đẹp mắt lên, lại ngửi được mùi thơm sủi cảo, nàng lập tức cảm thấy miệng lưỡi sinh tân, khẩu vị đại khai.
Ở trong ánh mắt u ám của Phượng Phi Ly cùng Tần Mặc còn đang đánh giá sủi cảo trên bàn, nàng đã lấy một đôi đũa, không khách khí gắp lên, sủi cảo mềm mại ngon miệng, thơm mà không ngấy, còn mang theo cỗ vị tôm nồng đậm, thập phần ngon miệng, bất quá thời gian một lát, mười miếng sủi cảo trong bát nàng đã thiếu mất một nửa.
Phượng Phi Ly nhìn bộ dáng vẻ mặt nàng ăn đến say mê, không khỏi cười nhướng mày, cũng gắp một miếng nếm thử, sủi cảo vừa vào miệng, mắt hoa đào của hắn liền sáng ngời.Lại gắp thêm một miếng đưa vào miệng.
Tần Mặc thấy thế, trong lòng vừa động, cũng bắt đầu găp ăn, khẩu vị Phượng Phi Ly cùng hắn tương đồmg, đồ ăn bình thường khó có thể vừa miệng hắn, nếu hắn đều ăn được, có lẽ không phải quá khó ăn.
"Di, không nghĩ tới hương vị nơi này thật đúng là không tệ!" Sau khi nuốt xuống một miếng, trong mắt Tần Mặc cũng sáng ngời, cười nói.
Hương vị sủi cảo này so với hắn ăn ở đại tửu lâu đúng là không kém chút nào, thậm chí còn nhiều hơn một cỗ hương vị không nói nên lời.
Tống Vô Ngân động tác nhanh nhất, một mâm sủu cảo đã muốn ăn tới cuối.
Tần Lạc Y nhìn nhìn hắn, lại nhìn về phía hai người Tần Mặc cùng Phượng Phi Ly, bọn họ ăn không chậm, cũng rất tao nhã, cho dù ở tửu lâu ăn cái gì, giơ tay nhấc chân đều có một cỗ khí chất ung dung cao quý không dấu được, nhìn bọn họ ăn đồ ăn, cũng là một loại hưởng thụ, không khỏi cười híp mắt nói: "Đây chính tửu lâu mở được ngàn năm ở Ninh Võ thành, hương vị đương nhiên tốt lắm."
Nhìn động tác Tần Mặc cùng Phượng Phi Ly vừa rồi tiến vào, liền biết bọn họ khẳng định chưa từng ăn ở trong tửu lâu nhỏ, địa phương tiến vào đều là nơi tao
nhã chú ý phô trương cấp bậc:"Cách vách có một quán Lý Ký tào phớ, cách vách nữa là phố Trần Ký bánh bao thịt, đều là đồ ăn vô cùng ngon, các ngươi có muốn lát nữa đi nếm thử hay không?" Sách, vài ngày chưa đến ăn, nàng thật sự là có chút tưởng niệm.
Mắt Phượng Phi Ly yêu nghiệt tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, không nhìn nhầm ánh sáng trong mắt nàng chợt lóe rồi biến mất, nhớ tới thời điểm ở Phiêu Miểu Tông, nàng thỉnh thoảng sẽ lên núi làm một vài món ăn dân dã, biến đổi biện pháp chế biến đồ ăn...Ý cười trong mắt dần dần nồng đậm.
Y nhi, không nghĩ tới nàng tu luyện đến huyền phủ, cư nhiên còn thích đồ ăn phàm nhân mới thích như thế.
Tần Lạc Y bị ánh mắt hắn trêu tức nhìn có chút quẫn bách, trừng mắt, dứt khoát không nhìn hắn nữa, ánh mắt liễm diễm dừng trên mặt Tần Mặc.
Tào phớ, bánh bao thịt...Tần Mặc có chút đen mặt, sủi cảo tôm thuỷ tinh cũng liền thôi, ít nhất thoạt nhìn không tệ lắm, hương vị cũng không khiến cho hắn nuốt không trôi, tào phớ cùng bánh bao thịt, cho tới bây giờ liếc mắt nhìn, hắn cũng không liếc mắt một cái.
Chỉ nhíu mày muốn cự tuyệt, ánh mắt chống lại ánh mắt Tần Lạc Y tối đen tràn ngập chờ mong như tinh tú tỏa sáng, không biết vì cái gì, trong lòng liền mềm nhũn, đột nhiên thập phần không đành lòng cự tuyệt nàng.
"Được." Lời vừa ra khỏi miệng, trên mặt Tần Lạc Y phút chốc nở nụ cười, ánh mắt đều cười cong thành ánh trăng, làm cho khuôn mặt nàng minh diễm, có vẻ càng thêm tuyệt mỹ động lòng người.
Nhìn nàng cười, tâm tình Tần Mặc rất tốt, đột nhiên cũng cười.Phượng Phi Ly lại đen mặt.Tổng cảm thấy thái độ Tần Mặc đối với Tần Lạc Y có chút quỷ dị.Mắt hoa đào yêu nghiệt híp lại, nguy hiểm nhìn chằm chằm Tần Mặc.
Tần Mặc cảm giác được ánh mắt hắn, lại làm như không thấy hắn, chỉ vừa ăn đồ ăn, ánh mắt một bên như có như không quét về phía Tần Lạc Y lại bắt đầu ăn.
Đừng nói Phượng Phi Ly cảm thấy kỳ quái, chính hắn cũng cảm thấy thật sự kỳ quái, rõ ràng mới nhận thức thời gian vài ngày mà thôi, ánh mắt nàng tối đen linh động nhìn chính mình, chính mình cư nhiên không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của nàng? cảm giác thực sự có chút quỷ dị.
Chẳng lẽ hắn thật sự yêu thích nàng, cùng huynh đệ chính mình thích một nữ tử? Ý tưởng này chỉ chợt lóe mà qua, làm cho hắn giống như bị sét đánh tại chỗ..Tay run lên, đôi đũa đang gắp miếng sủi cảo cũng rơi xuống bát.
Hắn thất thố dừng trong mắt Phượng Phi Ly, sắc mặt tối sầm lại, tay trái vô ý thức bắt đầu gõ mặt bàn.
Tần Lạc Y cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt tràn ngập hồ nghi còn có một chút lo lắng: "Tần đại ca, làm sao vậy?"
Cư nhiên tay run lên đến mức đồ ăn cũng không gắp được...Người thường nếu bị như vậy, nàng còn có thể suy đoán có phải phạm vào chứng bệnh tổng hợp gì hay không, một tu sĩ cao giai, tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ hắn bị trọng thương?
"Không có gì." Sắc mặt Tần Mặc trầm xuống, tính che dấu lại gắp một miếng trong bát lên, ai biết vừa rồi làm cho hắn quá chấn kinh, thời điểm tay gắp đồ ăn cư nhiên lại run lên.
Ba!
Sủi cảo lại lần nữa rơi xuống trong bát.Hắn uể oải đem đũa buông xuống, thần sắc phức tạp nhìn nhìn Tần Lạc Y, sau đó lại nhìn về phía Phượng Phi Ly, trong mắt hiện lên xin lỗi.
Phượng Phi Ly thấy ánh mắt hắn hàm chứa xin lỗi, liền hiểu lầm, ánh mắt nhìn hắn giống như muốn giết người.
Tần Mặc nuốt một ngụm nước miếng.Quay đầu nhìn về phía một bên, lại vừa lúc vọng tiến vào đôi mắt Tống Vô Ngân lạnh như băng.Âm thầm kêu trong lòng một tiếng, lúc trước hoài nghi Đoan Mộc Trường Thanh thích Tần Lạc Y, cư nhiên đem tâm phúc bên người chính mình phái đến bên cạnh nàng, hắn còn tồn tại tâm tư xem diễn, nếu chính mình cũng...Rùng mình một cái, rõ ràng biết quan hệ Tần Lạc Y cùng hảo huynh đệ nhà mình, hắn như thế nào sẽ có ý nghĩ như vậy?
Tần Lạc Y nhìn hắn gắp đồ ăn liên tục hai lần đều không gắp nổi, hơn nữa hiện tại vẻ mặt suy sụp uể oải, còn tưởng rằng thân thể hắn có tật xấu nghiêm trọng gì, liền lo lắng, trong lòng xẹt qua một chút vội vàng chính nàng đều không nhận thấy được: "Tần đại ca, ngươi đến tột cùng làm sao vậy?"
Buông đũa xuống, đứng dậy, rất nhanh tiêu sái đi đến bên người hắn, kéo tay hắn qua, muốn vì hắn tham dò mạch, nàng một tay ngân châm xuất thần đẹp như tranh, y thuật đương nhiên cũng vô cùng tốt.
Tuy rằng quen biết bất quá vài ngày mà thôi, nhưng nàng đối với Tần Mặc có một phần cảm giác như quen biết thật lâu, dị thường thân thiết, cảm giác như vậy, làm cho nàng không thể ngồi yên nhìm hắn không thích hợp, vừa lúc trên người nàng có không ít đan dược, nếu thực sự bị trọng thương, sớm một chút nghĩ biện pháp trị liệu mới phải.
Bị Tần Lạc Y lôi kéo, cảm giác được một cỗ linh lực nhu hòa từ trên cổ tay rót vào trong cơ thể, Tần Mặc cư nhiên quên tránh né, chỉ lấy đôi tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Tần Lạc Y, Tần Lạc Y quan tâm, làm cho hắn uất ức không thôi, nhưng không có cảm giác bối rối tim đập gia tốc.Mâu quang chợt lóe, trong lòng hắn cuối cùng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.Hoàn hảo.
Phượng Phi Ly bạc môi nhếch, phút chốc cũng đứng lên, một tay lấy tay Tần Mặc rút ra từ trong tay Tần Lạc Y, bộ dáng Tần Mặc si ngốc, còn có bộ dáng Tần Lạc Y thập phần lo lắng, làm cho hắn nhìn chướng mắt.
"Đúng vậy, Tần Mặc, ngươi đến tột cùng làm sao vậy?" Mắt hoa đào nhìn chằm chằm Tần Mặc, bàn tay cầm tay Tần Mặc dùng sức,Tần Mặc thiếu chút nữa đau đến nhảy dựng lên.
"Không có việc gì, ta không sao!" Dùng sức tránh né, mới đem tay từ trong tay Phượng Phi Ly giãy ra, ánh mắt tức giận trừng mắt nhìn hắn(PPL) một cái, mẹ nó, thật nhẫn tâm, tay hắn(TM) thiếu chút nữa liền phế đi.
"Thật sự không có việc gì?" Tần Lạc Y nhìn sắc mặt hắn hết xanh lại đen, vẫn có chút lo lắng, lại gần đi qua, đối với Phượng Phi Ly đột nhiên xuất thủ đánh gãy động tác nàng chẩn mạch có chút bất mãn.
"Không có việc gì, không có việc gì." Ở dưới ánh mắt Phượng Phi Ly âm lãnh nguy hiểm, hắn không dám để cho Tần Lạc Y tới gần nửa bước, hắn biết lúc này Phượng Phi Ly cực tức giận.
Vì chứng minh hắn thật sự không có việc gì, lần này hắn đem đôi đũa cầm ổn định, rất nhanh đã đem toàn bộ sủi cảo tôm thuỷ tinh còn lại trong bát ăn xong, sau đó còn chủ động đi thanh toán.
Đáp ứng Tần Lạc Y muốn đi ăn tào phớ cùng bánh bao, hắn tự nhiên không quên, bất quá thời điểm ăn, tuy rằng bộ dáng Tần Lạc Y vẫn đang ăn thật sự thỏa mãn, nhưng hắn lại không có khẩu vị.
Bởi vì Phượng Phi Ly luôn luôn tươi cười, hắn lại cảm thấy mồ hôi lạnh cả người ứa ra, có cảm giác khủng bố sắp bị lột một tầng da.
Cách Ninh Võ thành ngàn dặm.
Phanh! Một tiếng nổ lớn, một cây đại thụ phải mấy người mới có thể ôm hết ầm ầm ngã xuống đất, bắn lên một trận bụi đất mãnh liệt, hai đạo thân ảnh thon dài một huyền một trắng đang ở không trung giao thủ mạnh mẽ tách ra, từ không trung hạ xuống.
Thân huyền y là Tần Mặc.
Một thân ảnh bạch y khác tự nhiên là Phượng Phi Ly.Ở trên đường đi dạo một vòng sau, trở lại Như Ý lâu,Tần Mặc bị Phượng Phi Ly cười đến vô cùng yêu nghiệt kéo đến ngoại ô Ninh Võ thành, không nói hai lời, liền xuống tay với hắn.
Trừ bỏ cây đại thụ vừa rồi bị đánh đổ, lúc này trong sơn cốc là một mảnh bừa bãi, tàn chi đoạn thảo đầy đất, ngay cả đỉnh núi một bên đều bị đánh xuống một nửa.
Tần Mặc nhìn nhìn bốn phía, vẻ mặt cười khổ, hôm nay chính mình ăn sủi cảo có khác thường, Phượng Phi Ly hiểu lầm, cũng không trách được hắn, nhìn tuấn nhan Phượng Phi Ly cười đến yêu nghiệt làm cho mồ hôi lạnh ứa ra, chỉ phải lại lần nữa mở miệng giải thích: "Phượng Ly, ngươi không cần hiểu lầm, ta đối với Tần cô nương, thật sự không có ý tưởng gì khác."
Phượng Phi Ly hừ lạnh một tiếng, theo dõi hắn nói: "Ngươi chừng nào thì trở lại Huyền Thiên đại lục đi?" Đối với huynh đệ của mình, hắn vẫn tin tưởng được, bất quá...Trước khi quan hệ giữa hắn cùng Tần Lạc Y chưa xác định rõ ràng, hắn không hy vọng cành mẹ đẻ cành con.
Có lẽ Tần Mặc hiện tại không có ý tưởng gì, tiếp tục lâu dài, sẽ khó bảo toàn hắn(TM) vẫn giống như hiện tại, liền hướng về phía hắn(TM) dễ dàng mềm lòng với Y nhi, cùng tính cách hắn(TM) trước kia lãnh khốc khác nhau một trời một vực, hắn(PPL) cũng không thể khinh thường.
Huynh đệ này giống hắn, sống hơn trăm năm, chưa từng động tình với nữ nhân, bọn họ đều cùng một loại người, nếu đã không động tình thì thôi, một khi động tình thì tuyệt đối là cố chấp, khó tự kềm chế.
Nếu là những người khác liền thôi, Tần Lạc Y...Nàng là bạn lữ song tu hắn đã quyết định, hắn biết, cho dù Tần Mặc thật sự yêu nàng, hắn cũng không có khả năng buông tay.
Tần Mặc có chút không biết làm sao ở tại chỗ vòng hai vòng.Sau đó đứng bên người Phượng Phi Ly, có chút dị thường nghiêm túc nhìn hắn: "Ngày mai ta liền đi."
Phượng Phi Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật đầu.
"Tình huống nhà chúng ta, ngươi cũng biết đến, mấy trăm năm qua, vẫn luôn lớn đơn bạc, phụ mẫu ta trừ bỏ ta, không còn hài tử khác, mà hài tử của Nhị thúc, cho tới bây giờ, cũng không biết sống hay chết." Nói tới đây, vẻ mặt hắn trở nên có chút ảm đạm: "Lão gia tử mấy năm nay, luôn luôn ở bên ngoài tìm kiếm, ta bế quan nhiều năm, đã gần mười năm không nhìn đến người, cũng không biết người hiện tại đi nơi nào."
Nghe hắn nói về chuyện tình trong nhà, Phượng Phi Ly thở dài một hơi, dường như an ủi vỗ vỗ bờ vai hắn, lời nói an ủi lại không nói ra miệng.
Không chỉ Tần gia lão gia tử mấy năm nay ở bên ngoài tìm, toàn bộ Tần gia, cũng phái ra rất nhiều người đi tìm, phiến đại lục này đã bị lật lên tận trời, nếu còn sống, làm sao có đạo lý không tìm ra?
Tần Mặc cũng biết muội muội chưa bao giờ gặp mặt của hắn, chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều, lắc đầu cười khổ: "Nhìn đến Tần cô nương, ta có một loại cảm giác kỳ quái, cảm thấy nàng giống như muội muội của ta." Thời điểm ánh mắt đầu tiên nhìn đến Tần Lạc Y, hắn có một loại cảm giác dị thường thân thiết, hắn quả thật thích Tần Lạc Y, bất quá hắn thích cùng Phượng Phi Ly thích không giống nhau.
Phượng Phi Ly sẽ bởi vì chính mình thích mà ghen, mà hắn sẽ không...Thậm chí buổi tối ngày đó nghe được bọn họ ở cùng một chỗ, trong lòng hắn cũng không có đố kỵ.
"Ngày mai ta trở về, rời khỏi nhà đã nhiều năm, ta cũng muốn trở về nhìn xem.Bất quá, trước khi đi, ta muốn nhận Tần cô nương làm muội muội." Trong mắt Tần Mặc hiện lên một chút ánh sáng.
"Nhận nàng làm muội muội?" Phượng Phi Ly cả kinh, nhíu mày, nghiêm túc nhìn hắn nói: "Việc này không phải bình thường, ngươi vẫn nên trở về hỏi qua người nhà của ngươi rồi quyết định." Tần gia...Cũng không phải gia đình bình thường.
Nếu Tần Mặc thật sự nhận Lạc Y làm muội muội, mà người nhà hắn lại không thích, đặc biệt lão gia tử không thích, hắn không muốn Y nhi chịu ủy khuất.
Hơn nữa hắn xem ra, Tần Mặc đột nhiên muốn nhận Tần Lạc Y làm muội muội, cùng sự tình hôm nay, sợ là có quan hệ rất lớn, hắn muốn cho chính mình hoàn toàn yên tâm đi.Trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.
Tần Mặc lắc đầu, cười nói: "Không cần, tính tình phụ mẫu ta còn có lão gia tử, ngươi cũng không phải không biết, ngươi yên tâm, nhìn thấy Tần cô nương, bọn họ nhất định sẽ thực yêu thích." Điểm này hắn tuyệt đối dám vỗ ngực cam đoan: "Muội muội kia của ta, đối với việc tìm nàng về, ta cũng không ôm hy vọng gì."
Mắt hoa đào Phượng Phi Ly chợt lóe, nhìn hắn có chút đăm chiêu, không ôm hy vọng...Chẳng lẽ hắn muốn cho Y nhi thay thế muội muội hắn, an ủi gia lão gia tử đau xót mất tử mất tôn?
Một đạo bóng trắng phiêu dật phóng vào Như Ý lâu, vô thanh vô tức đến phòng Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y đang ở trong phòng nhàn nhã cắn hạt dưa nghĩ chờ ngày mai Đại Hắc cùng Hắc Đế trở về, liền rời khỏi Ninh Võ thành trở lại Phiêu Miểu Tông, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái nói: "Bạch Y, ngươi có việc?" Lần trước Bạch Y trực tiếp nuốt phục Hỗn Độn Chi Nguyên, thực sự làm cho nàng khiếp sợ hồi lâu.
Tuy rằng Bạch Y mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ nổi, thậm chí ngay cả một ít tính thường thức đồ vật cũng quên, bất quá thân tu vi kia, quá mức khủng bố, nên nàng quyết định, mặc kệ hắn là người nào, nàng liền theo nguyên tắc không lợi dùng hắn, cũng không thân cận hắn, cùng hắn bảo trì một loại quan hệ quân tử chi giao đạm như nước.
Cho dù về sau hắn nhớ tới cái gì đó, bọn họ trở thành địch nhân, nàng cũng không cần thừa nhận cảm giác đau lòng cùng thống khổ bị bằng hữu phản bội, mà nếu hắn không phải địch nhân, chính mình không đắc tội hắn, không ở thời điểm hắn mất trí nhớ hại hắn, hẳn là hắn sẽ không tìm nàng gây phiền toái.
Bạch Y vươn tay đến, một viên linh quả đỏ tươi ướt át lớn như nắm tay đột nhiên xuất hiện trong bàn tay hắn, hắn đem linh quả kia đưa tới trước mặt Tần Lạc Y.
"Lục diệp tâm son quả?" Tần Lạc Y nhíu mày, phượng mâu mạc danh kỳ diệu nhìn về phía gương mặt Bạch Y tuấn mỹ như trích tiên: "Làm cái gì?" Cũng không đưa tay tiếp nhận.
"Bạc." Ánh mắt Bạch Y tối đen thanh lãnh nhìn nàng.
Tần Lạc Y đột nhiên nghĩ đến lời chính mình nói ngày đó, muốn bạc phải đi hái linh quả linh thực, hoặc là giết yêu thú đoạt yêu đan, không khỏi bật cười.
"Ngươi muốn đổi bạc, trực tiếp lấy đến cửa hàng bán linh thực, lục diệp tâm son quả là linh quả vô cùng tốt, một viên giá trị không ít bạc, nếu ngươi sợ cửa hàng bán linh thực hố ngươi, ngươi đem đến địa phương bán đấu tốt lắm."
Lục diệp tâm son quả có thể luyện chế thập giai đan được, lấy đến cừa hàng bán linh thực, đổi ra mấy chục vạn lượng bạc, hoàn toàn không thành vấn đề, lấy đến bán đấu giá, còn có thể cao hơn.
"Ta đổi với ngươi." Bạch Y nhìn tiếu nhan nàng, lại lần nữa mở miệng, thanh âm vẫn thanh lãnh, lại cực kỳ dễ nghe.
Tần Lạc Y lấy tay chống cằm, cười hì hì nhìn hắn nói: "Vậy ngươi muốn đổi bao nhiêu bạc?" Nơi nơi đều là cửa hàng bán linh thực, ở Ninh Võ thành còn có một nhà bán đấu giá, nàng nghĩ không rõ, hắn cần gì ba ba đã chạy tới tìm chính mình trao đổi.
"Bốn vạn năm ngàn lượng." Bạch Y lại nói, ánh mắt cũng không chớp một chút.
Tần Lạc Y thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống: "Bốn vạn năm ngàn lượng? Ngươi xác định?"
Đem linh quả này đến cửa hàng bán linh thực, cho dù gặp phải hắc chưởng quầy, ít nhất cũng có thể bán được bốn mươi lăm vạn lượng, hắn lại chỉ cần bốn vạn năm ngàn lượng, ai, xem ra quả nhiên mất trí nhớ, bút trướng đều không tính rõ ràng lắm.
Bạch Y gật đầu, thúc giục nàng nói: "Nhanh lên, bạc."
Chẳng lẽ vội vã dùng bạc? Nên mới tìm đến nàng? Tần Lạc Y hồ nghi nhìn hắn, từ trên mặt hắn không nhìn ra cái gì, lại nhìn nhìn viên lục diệp tâm son đỏ quả như máu trên tay hắn.
Từ trong trữ vật giới lấy ngân phiếu ra, đếm đủ bốn vạn năm ngàn lượng đưa tới tay hắnTiếp nhận lục diệp tâm son quả. Thầm nghĩ trong lòng, không cần quản, là hắn lấy đến đổi, cũng không phải nàng hố hắn, không lấy mới là ngốc tử.
Bạch Y tiếp nhận ngân phiếu liền đi.Tần Lạc Y nhìn hắn nhanh chóng biến mất, trong lòng hồ nghi, suy nghĩ một lát, dứt khoát đi theo, không biết Bạch Y cầm ngân phiếu muốn làm gì.
Tu vi Bạch Y cao, mặc dù đi nhanh, cũng may không đi xa, không rời khỏi Ninh Võ thành, mà đến Thuỷ gia thạch phường cách Lôi gia thạch phường không xa.Ném ngân phiếu, hắn cầm lấy một khối nguyên thạch lớn rời đi.
Mọi người Thủy gia thạch phường đều nhận thức hắn, dù sao mấy ngày trước hắn mới ở Lôi gia thạch phường náo loạn, ngay cả nửa số bạc cũng không lấy ra được, liền nghĩ cường lấy nguyên thạch đi, cũng may hôm nay hắn cấp đủ ngân phiếu, nên không ai
ngăn đón hắn.
"Đầu óc hắn có bệnh, đều chọn chút phế thạch, thật sự đáng tiếc bạc." Một ít tu sĩ đang chọn nguyên thạch có chút kinh nghiệm phong phú thở dài một hơi nói.
"Chẳng lẽ bạc kia là Tần cô nương cho hắn sao? Chưởng quầy, hắn cùng Tần cô nương, còn có Phượng công tử quan hệ không bình thường, tốt xấu gì các ngươi cũng nên giới thiệu cho hắn một chút kinh nghiệm chọn nguyên thạch a, hắn chọn phế thạch, ngươi hố cũng không phải hắn, mà là hố Tần cô nương." Ở trong mắt bọn họ, Bạch Y không chỉ có đầu có bệnh, trên người không có bạc, bạc kia khẳng định không phải của chính mình, rất có thể là Tần cô nương cho hắn.
"Phốc! Chưởng quầy nào dám giới thiệu kinh nghiệm chọn thạch cho hắn a, nguyên thạch này có khả năng bổ ra tinh thạch, một khối cũng đánh giá hơn mười vạn lượng, nếu bạch y công tử kia tự chọn lựa, thật sự muốn những khối nguyên thạch này, lại lấy không ra bạc đến, chưởng quầy còn không thổ huyết a!" Có người trêu ghẹo.
Chưởng quầy cười khổ.Chuyện này thực sự có điểm chính xác.Bọn họ vừa không muốn đắc tội Tần cô nương, cũng không muốn đắc tội Phượng công tử, hai người bọn họ đều là đệ tử đắc ý của Cát chưởng môn Phiêu Miểu Tông, Phượng Phi Ly còn là đệ tử dòng chính Phượng gia Huyền Thiên đại lục, mà Tần Lạc Y tuy rằng bối cảnh không bằng hắn, nhưng bất quá hai mươi tuổi, có thể luyện ra cửu giai cực phẩm đan dược, thiên phú như vậy, đã sớm chấn kinh toàn bộ Bồng Lai tiên đảo.
Nếu lấy thời gian, nhất định có thể luyện ra thập giai đan dược, thập nhất giai đan dược, ngôi sao sáng trong giới luyện đan sư a, là nhân vật được người ta tôn kính như Tả Cổ đại sư.
Đã có thực lực mua nguyên thạch, cũng phải có nhãn lực, còn phải dựa vào vận khí, mỗi ngày bọn họ cùng nguyên thạch tiếp xúc, cũng không thể cầm một khối nguyên thạch, liền chuẩn xác phán định bên trong có tinh thạch hay không, nếu giới hắn thiệu bạch y công tử kia mua nguyên thạch, bổ ra có tinh thạch cũng liền thôi, nếu không bổ ra tinh thạch, bị Tần cô nương biết được, khẳng định sẽ cho rằng bọn họ có ý định hố vị bạch y công tử kia, đến lúc đó bọn họ trăm miệng cũng không biện giải được.
Còn không bằng giống như bây giờ, dù sao cũng không đáng giá, không mất bao nhiêu bạc, hắn có bạc liền cấp, không có bạc, bọn họ đương nhiên sẽ không giống như Lôi gia thạch phường ngày đó gây chiến như vậy, tuỳ hắn đi là được.
Tần Lạc Y đi theo phía sau Bạch Y, đương nhiên nghe được mọi người trong Thủy gia thạch phường nghị luận, khóe mắt nhịn không được co rút, phế thạch...Nếu ngày đó Lôi gia thạch phường biết Bạch Y từ bên trong khối phế thạch kia bổ ra Hỗn Độn Chi Nguyên, chỉ sợ sẽ tức giận đến nhảy dựng lên.
Khối nguyên thạch hôm nay bị người Thủy gia thạch phường coi là phế thạch! Niêm yết giá không cao, lại bị Bạch Y chọn trúng, cũng không biết hôm nay hắn sẽ ở bên trong tìm ra thứ gì.
Trong mắt Tần Lạc Y hiện lên một chút hưng phấn, bất chấp nghe người trong Thủy gia thạch phường nghị luận, theo sát sau Bạch Y phóng ra ngoài, lần này Bạch Y đi rất xa, đi tới một đỉnh núi hẻo lánh ngoại ô Ninh Võ thành, mới ngừng lại.
Hắn đem khối nguyên thạch đặt trên mặt đất, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng hướng tới nơi Tần Lạc Y đặt chân nhìn nhìn.
Tần Lạc Y biết chính mình bị phát hiện, cũng không xấu hổ khi theo dõi bị phát giác, thoải mái tiêu sái đi ra ngoài, đứng trước mặt hắn, tò mò nhìn hắn dùng kiếm đem từng khối từng khối bên ngoài nguyên thạch chém xuống.
"Trong này là thứ gì?" Nàng mở miệng hỏi Bạch Y, muốn biết hắn lần trước lựa chọn Hỗn Độn Chi Nguyên, bằng vào nhãn lực, hay là giác quan thứ sáu, hoặc là nói hắn hoàn toàn có thể nhìn thấu khối nguyên thạch, biết đồ vật bên trong.
Trên tay bạch y nam từ dừng một chút, liếc mắt nhìn nàng một cái nói: "Giống nhau."
"Cùng lần trước giống nhau?" Tần Lạc Y khiếp sợ trợn to mắt, không thể tin nhìn hắn: "Ngươi như thế nào biết được?" Chẳng lẽ tu vi hắn thật sự cao đến mức đã hoàn toàn có thể nhìn thấu đò vật bên trong? Có thể so với chụp X quang?
*(TLY cũng là ng hiện đại xuyên không nên dùng từ X quang được nha)*
Bạch Y không nói nữa.Tim Tần Lạc Y đập gia tốc, ánh mắt chớp nhìn trên tay Bạch Y, trong lòng âm thầm suy nghĩ, nếu bên trong là Hỗn Độn Chi Nguyên, như vậy nàng có nên để cho Bạch Y đi vào bên trong thạch phường chọn cho nàng mấy khối nguyên thạch hay không?
Tuy rằng bên trong Hỗn Nguyên Thiên Châu của nàng có rất nhiều Hỗn Độn Chi Nguyên, thứ Bạch Y lần trước lấy được từ bên trong khối nguyên thạch so với, Hỗn Độn Chi Nguyên nàng lấy từ bên trong Băng Vực, nhỏ hơn gấp mấy chục lần.
Đáng tiếc bị Hỗn Nguyên Thiên Châu hấp thu, nàng chỉ có thể giương mắt nhìn, muốn hỗn độn lực bên trong, còn phải tìm nam nhân mây mưa một phen...Làm cho nàng không biết nên khóc hay nên cười.
Nếu nàng cũng có được mấy khối Hỗn Độn Chi Nguyên...Không cần mấy khối, chỉ cần hai khối cũng đủ, cho nàng luyện hóa, từ huyền phủ tam giai vọt tới huyền phủ đỉnh, thậm chí tu luyện ra thanh phủ, hẳn là cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Càng nghĩ càng kích động, ánh mắt nhìn ngón tay Bạch Y trở nên vô cùng nóng rực, chỉ là chờ đến cuối cùng, khối nguyên thạch đã bổ xong, bên trong cái gì cũng không có.
"Tại sao có thể như vậy, ngươi không phải nói bên trong cùng lần trước giống nhau sao?" Sắc mặt Tần Lạc Y thay đổi, cắn môi, mắt nhìn chằm chằm Bạch Y, bên trong tràn đầy thất vọng.
Bạch Y liếc mắt nhìn nàng một cái, cảm thấy hiện tại bộ dáng nàng cắn môi vẻ mặt ảo não thất vọng, thập phần đáng yêu, trong mắt thanh lãnh rất nhanh hiện lên một chút ý cười, bất quá ý cười kia chỉ chợt lóe rồi biến mất.
Hắn ném trường kiếm ở một bên, vỗ vỗ bụi trên tay, lại nhặt nửa khối nguyên thạch vừa rồi được bổ ra từ khối nguyên thạch lớn lên, nhẹ nhàng nắm chặt.
Bụi thạch tuôn ra rơi theo kẽ tay hắn xuống, sau đó một khối quang đoàn có năng lượng khủng bố so với đầu ngón tay lớn hơn một chút, tản ra quang mang oánh nhuận.
"Hỗn Độn Chi Nguyên!" Tròng mắt Tần Lạc Y thiếu chút nữa rơi ra! Quả nhiên có Hỗn Độn Chi Nguyên, bất quá...Nghĩ đến động tác Bạch Y từ trên mặt đất nhặt lên khối nguyên thạch bị bổ, trong lòng vừa động, chẳng lẽ hắn cố ý trêu cợt chính mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.