Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 66: Tương kế tựu kế




Editor:HamNguyet
"Phanh!"
Mã Lục ngã xuống thẳng tắp,ở phía sau hắn,đứng một nam tử trung niên mặc hắc y,thân hình nam tử trung niên thon dài,khuôn mặt tuấn dật,biểu tình lãnh khốc.
"Biểu cữu,thật tốt quá,ngươi rốt cuộc đến đây!" Tần Lạc Hàn nhìn đến người tới,tâm treo lên cao rốt cuộc buông xuống,kinh hỉ chạy đi qua.Hắc y nam tử chính biểu ca Diệp Hàn Sơn trước đó không lâu,ở kinh thành ngẫu nhiên gặp được Chu Mai.
Diệp Hàn Sơn nhìn khuôn mặt nàng vui sướng,thần sắc trên mặt nhu hòa không ít: "Hàn nhi."
"Biểu cữu,nếu ngươi không đến,ta thiếu chút nữa bị tên súc sinh này khi dễ!"Ánh mắt Tần Lạc Hàn oán hận dừng ở trên người Mã Lục ngã xuống đất,nghĩ đến hắn khinh bạc đối với chính mình,đi ra phía trước,hung hăng đá vào thi thể hắn mấy cước.
"Yên tâm,biểu cữu như thế nào sẽ để người khi dễ ngươi!" Diệp Hàn Sơn cười: "Ta vẫn luôn đều đi theo phía sau ngươi,ta đáp ứng nương ngươi,phải bảo đảm ngươi vạn vô nhất thất."
Trên mặt Tần Lạc Hàn cuối cùng là hiện lên ý cười,nhìn phía dưới chân núi,lẩm bẩm nói: "Ta nhìn đến nữ nhân kia bị mang đi,biểu cữu, ngươi nói nàng còn có thể trở về sao?"
Trong mắt Diệp Hàn Sơn hiện lên một chút tinh quang,cười nói: "Hàn nhi,ngươi yên tâm,nàng không về được,cho dù có thể trở về,cũng nhất định sẽ không hoàn hảo vô khuyết trở về."
Lấy thân thể Tần Lạc Y không hề có linh lực,căn bản vô pháp chạy thoát.
"Hắn chính là người biểu cữu trăm cay ngàn đắng,chọn lựa kỹ càng ra tới,tên Cổ Nhân là nhi tử Nguyên Châu tri phủ,đừng nhìn hắn tu vi không cao,chỉ có luyện khí kỳ,thực lực thị vệ bên người đều không yếu,yêu thích nhất ăn chơi đàng điếm,nhìn thấy nữ nhân lớn lên xinh đẹp,liền không dời chân,hãm hại lừa gạt,dùng hết phương pháp,nhất định phải đem người bắt tới tay,nếu không được,liền dứt khoát trực tiếp ra tay cường đoạt...Những năm gần đây,nữ nhân dừng ở trong tay hắn,không có một ngàn cũng có vài trăm,hơn nữa tính tình hắn còn cổ quái,thời điểm thích nữ tử mỹ lệ sẽ trở thành trân bảo,không thích,liền đem người ban thưởng cho đám thị vệ kia."
Rất nhiều nữ nhân đến cuối cùng đều bị trêu đùa đến nửa sống nửa chết.Chính vì nguyên nhân như vậy,nên đám thị vệ kia đối với hắn thập phần trung tâm, tất cả đều là một đám háo sắc.Thậm chí hắn hoài nghi,bên trong còn có hái hoa tặc triều đình đã từng truy nã.
Nguyên Châu cách kinh thành cực xa,nằm phía tây Sở Quốc,ở nơi đó Nguyên Châu tri phủ có thể một tay che trời,cho nên một mình nhi tử duy nhất là hắn mới có thể làm xằng làm bậy như thế.Nguyên Châu tri phủ lần này trở lại kinh thành báo cáo công tác,vốn là không mang theo người con này,bởi vì hắn biết rõ bản tính nhi tử chính mình,sợ gặp phải tai họa tới.Kinh thành không thể so được với Nguyên Châu.
Bất quá nhi tử này của hắn,cũng không biết ý tưởng lão tử,mấy năm nay đều muốn đi ra ngoài kiến thức,lão tử vẫn luôn không đồng ý,rốt cuộc năm nay hắn không nhẫn nại được,dứt khoát liền chính mình dẫn người đi ra tới.Ở Nguyên Châu,trừ bỏ lão tử hắn nói hắn có thể nghe hai câu,những người khác đều không làm gì được hắn,đây chính là một chủ tử nổi giận liền phải kêu đánh kêu giết.
Trong ánh mắt Tần Lạc Hàn hiện lên cảnh tượng Tần Lạc Y bị tên mập chết tiệt kia đè ở dưới thân,tra tấn không thôi...Trên mặt hiện lên một chút ý cười quỷ dị.
"An Bình quận chúa,ha hả,thân thể tàn hoa bại liễu,ta xem ngươi còn lấy mặt mũi gì gả cho Tam hoàng tử!" Qua hôm nay,Tần Lạc Y sẽ vĩnh viễn không có ngày xoay người,có thể gả cho Tam hoàng tử,làm Tam hoàng tử phi người người hâm,chỉ có thể Tần Lạc Hàn nàng.
Diệp Hàn Sơn nhìn ánh mắt nàng sáng đến kinh người,biểu tình quá mức quỷ dị,lại có dấu hiệu điên cuồng, trong lòng có chút lo lắng: "Hàn nhi,yên tâm tốt lắm,nàng vĩnh viễn sẽ không có cơ hội gả cho Tam hoàng tử.Ngươi muốn gả cho Tam hoàng tử,biểu cữu nhất định sẽ để cho ngươi được như ý nguyện."
Tần Lạc Hàn đắc ý,khanh khách cười duyên lên,hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Hàn Sơn,thanh âm mờ ảo âm lãnh: "Biểu cữu,nếu có thể làm cho tiện nhân kia gả cho Cổ Nhân, có thể càng hoàn mỹ."
Chỉ cần tưởng tượng đến cả đời Tần Lạc Y làm bạn bên Cổ Nhân giống người quái dị  kia,có lẽ còn có thể bị Cổ Nhân ném cho đám thị vệ chơi,trong lòng nàng liền thập phần thoải mái.Ở trước mặt Tam hoàng tử, ngã vào hồ sen,ở trên núi Nguyệt Vụ,bị biến dị xích túc phong chích,huỷ hoại hoa dung nguyệt mạo của nàng,hết thảy những chuyện này,nàng đều tính trên người Tần Lạc Y.
Khuôn mặt này của chính mình,thoa nhiều tử ngọc cao như vậy,đều không có biện pháp khôi phục như lúc ban đầu,nàng biết khuôn mặt này hoàn toàn huỷ hoại.Bất quá nàng không sợ Tam hoàng tử không thú nàng,nghĩ đến trước kia Tần Lạc Y xấu như vậy, Tam hoàng tử vẫn tiếp nhận hoàng thượng tứ hôn,khuôn mặt này của nàng,so với khuôn mặt Tần Lạc Y trước kia tốt hơn nhiều.
Diệp Hàn Sơn hơi hơi trầm ngâm: "Hàn nhi,những việc này chúng ta làm từng bước một,có thể làm nàng gả cho Cổ Nhân càng tốt,cho dù không thể,về sau nàng cũng sẽ không uy hiếp được đến ngươi,nên nhất định không thể nóng vội,lộ ra dấu vết."
Tần Lạc Hàn không cam lòng cắn chặt răng,trong lòng cũng biết biểu cữu nói có lý: "Thị vệ vương phủ đi theo chúng ta đâu?"
"Đã giải quyết toàn bộ,ngươi hiện tại chậm rãi trở lại Tướng Quốc tự,sau đó đem người dẫn xuống dưới chân núi,Cổ Nhân bọn họ một đám đều ở nơi đó."
Tần Lạc Hàn gật đầu,sửa sang lại y phục một phen,bắt đầu lên núi.Diệp Hàn Sơn nhìn bóng dáng nàng rời đi,trên mặt toàn là từ ái,sau một lát, mới xoay người rời đi.Sau khi hai người rời đi,một đạo thân ảnh yểu điệu từ phía sau cây đại thụ nơi xa đi ra,ánh mắt băng hàn,sát khí nồng đâm khiến người run sợ,môi đỏ mọng mamg theo cười lạnh,ở bên cạnh nàng,có một đạo thân ảnh màu đen thập phần khổng lồ.
Nhìn nhìn phương hướng Diệp Hàn Sơn biến mất,sau đó liền không chút do dự hướng tới phương hướng Tần Lạc Hàn biến mất đuổi theo.
"A!"
Một tiếng thét chói tai ngắn ngủi mà kinh hoảng ở giữa núi rừng đột ngột vang lên,thực nhanh biến mất vô tung.Diệp Hàn Sơn đang hướng dưới chân núi lao đi trong lòng rùng mình,ngẩng đầu nhìn phía trên núi, trên núi cổ thụ che trời,xanh biếc nồng đậm,cũng không thấy bất luận
bóng hình kẻ nào.
"Hàn nhi!" Gầm nhẹ một tiếng,trên mặt lãnh khốc hiện ra kinh hoảng,xoay người liền hướng trên núi phóng đi.Ở một sơn ao,Tần Lạc Hàn hàn vô tri vô giác ngã trên mặt đất.
"Hàn nhi!"Sắc mặt Diệp Hàn Sơn trắng bệch,đột nhiên vọt đi qua,lấy tay đặt trên chóp mũi nàng thử,ngón tay đều có chút run rẩy.
Còn có hô hấp.Trừ bỏ vết thương phía trước,trên người cũng không có vết thương trí mạng nào.Tâm Diệp Hàn Sơn treo cao rốt cuộc buông xuống,đột nhiên lại cảm thấy không thích hợp,nhất thời đứng dậy,ánh mắt như điện,cảnh giác hướng tới chung quanh nhìn lại.
"Phác xuy!"
Tiếng cười nhẹ nhàng từ sau lưng truyền đến,Diệp Hàn Sơn chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí từ đáy lòng xông ra,rất nhanh xoay người lại,quát khẽ nói: "Ai? Lăn ra đây!" Vừa mới khiển trách xong,đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm,ngã quỵ xuống đất.
Chân núi,trong một sơn cốc hẻo lánh.
"Ba! Tiện nhân!"
Tần Lạc Hàn từ trong hôn mê tỉnh lại,còn chưa mở to mắt,trên mặt liền ăn một cái tát thật mạnh,đánh đến mắt nàng đầy sao trời,trên mặt càng đau đớn nóng rát.
Là ai?
Là ai dám đánh nàng?
Nàng chính là Tần Lạc Hàn nữ nhi Trấn Nam vương,là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu cư nhiên dám đánh nàng?
Nỗ lực mở mắt ra nhìn,chạm ánh vào mi mắt chính là một khuôn mặt lớn mập mạp,đôi mắt cực nhỏ như hạt đậu,híp thành một đường,chỉ là khuôn mặt dữ tợn hung ác nhìn chằm chằm nàng.
Cổ Nhân!
Tần Lạc Hàn thiếu chút nữa thét chói tai ra tiếng,vì cái gì nàng sẽ nhìn đến người nam nhân này? Nàng rõ ràng thoát khỏi bọn họ,sau đó hướng trên núi đi.
"Tiện nhân, ngươi rốt cuộc tỉnh lại!"
Cổ Nhân nhìn đến nàng trợn mắt,bắt lấy tay áo,cười đến tà khí bạo ngược vô cùng.Một phen nắm cằm nàng,hung tợn kéo lại đây,mang theo hô hấp phun ở nàng trên mặt: "Nhìn không ra tiểu tiện nhân ngươi còn có điểm bản lĩnh,cư nhiên đem Mã Lục giết chết! Bản công tử sống hai mươi năm,cũng là lần đầu tiên nhìn lầm."
Trong ánh mắt Tần Lạc Hàn hiện lên một trận kinh sợ,bọn họ nhìn thấy thi thể Mã Lục mã?Chính mình như thế nào sẽ nằm ở trong tay bọn họ? Nàng rõ ràng hướng trên núi đi đến,trong lúc đang đi,liền ngửi được một cỗ mùi hương kỳ dị,sau đó......Không có sau đó,trong trí nhớ nàng trống rỗng!
Chịu đựng đau đớn trên mặt,nháy mắt kinh sợ rụt rụt thân mình ra phía sau,mãnh liệt lắc đầu: "Không phải ta,ta không có giết người."Bàn tay lại lặng lẽ hướng trong tay áo.
Cổ Nhân tự nhiên sẽ không tin tưởng lời nàng nói,cũng không nhìn nhầm mờ ám trên tay nàng,cười dữ tợn dùng một bàn tay gắt gao nắm cằm nàng,một tay khác vứt ra một cái nhẫn trữ vật tinh xảo,lạnh lùng nói:"Người quái dị,ngươi tìm thứ này sao?"
Thanh âm lạnh băng,giống như xà làm người ta cực kỳ khó chịu,hơi thở nóng rực thổi tới trên mặt,càng làm cho Tần Lạc Hàn ghê tởm đến mức muốn nôn mửa.Chỉ là nàng không dám.Ánh mắt lập loè không ngừng,sắc mặt càng thêm trở lên tái nhợt, không nghĩ tới Cổ Nhân này,cư nhiên đem nhẫn trữ vật đều lục soát.Trong lòng hiện lên tuyệt vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.