Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 37: Thiên Ma Tâm Kinh




Editor:HamNguyet
Ma Kiêu híp mắt lại nhìn hắn, đáy mắt xẹt qua trào phúng lạnh bạc, đôi môi dày mỏng vừa phải hiện lên tươi cười làm người ta hoa mắt: "Cái gì cũng cho ta? Kim Đông Nhan, hiện tại trên người ngươi có cái gì có thể cho ta."
Trong lòng Kim Đông Nhan bị kiềm hãm, thần sắc có chút tuyệt vọng. Ma Kiêu nói không sai, hiện tại chính mình có cái gì cho hắn? Tính mạng bản thân ở trên tay hắn, thân thể tàn phá không chịu nổi, đã dùng thăng hoa chi lực, nếu không lấy bản mạng ma thạch về, chính mình chỉ sống thêm một lát mà thôi. Cứ chết đi như vậy, thật không cam lòng!
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm khối bản mạng ma thạch xanh biếc trong tay Ma Kiêu, hắn nắm chặt hai tay, cắn chặt răng, trong lòng nháy mắt quyết đoán: "Chỉ cần ngươi không hủy diệt bản mạng ma thạch, Kim Đông Nhan ta thề, từ nay về sau duy ngươi, quyết không phản bội ngươi, nếu vi phạm lời thề, ngươi có thể tùy thời hủy diệt bản mạng ma thạch." Lưu lại rừng xanh, sợ gì không có củi đốt.Nếu có thể đi theo Ma Kiêu trở về, sẽ giảm đi cho hắn rất nhiều công phu.
*(duy ngươi:làm chủ,sai đâu đánh đó)*
Ma Kiêu cười ha ha, xoay chuyển bản mạng ma thạch trong tay, ánh mắt xinh đẹp lộ vẻ khinh miệt: "Quyết không phản bội? Ta nghe lời ngươi nói rất quen tai a, giống như trước kia thường xuyên nghe ngươi nói với người nào đó, ha ha, ngươi còn nói nếu nàng có việc, ngươi nhất định vì nàng vượt lửa qua sông, không chối từ, kết quả đâu, nàng gặp chuyện không may, dường như ngươi so với ai khác đều chạy trốn nhanh hơn a."
Kim Đông Nhan nhìn đến trong mắt Ma Kiêu khinh thường, trong lòng mạnh mẽ nhảy dựng, mâu quang lóe ra không thôi, không dám nhìn thẳng ánh mắt Ma Kiêu, môi giật giật, sau đó mới nói giọng khàn khàn: "Ma Kiêu, ngươi đem bản mạng ma thạch trả lại cho ta, ta liền nói cho ngươi biết ta lấy bản mạng ma thạch từ chỗ nào, còn có vị trí Ma Niết trì, ta biết ngươi kỳ thật vẫn luôn tìm kiếm Ma Niết trì."
Ma Kiêu nhíu mi, cười đến vô lương: "Ngươi không cần phải nói cho ta biết Ma Niết trì ở đâu, từ trước khi đại chiến, ta đã tìm được, về phần bản mạng ma thạch..."
"Ngươi tìm được Ma Niết trì? Trước khi đại chiến...Sao có thể, chẳng lẽ hiện tại ngươi đã..." Nghe thấy Ma Kiêu tìm được Ma Niết trì, Kim Đông Nhan không thể tin trừng lớn mắt nhìn hắn, miệng thì thào, bởi vì thăng hoa chi lực, trên người hiện lên hào quang chói mắt, theo thời gian đi qua, bắt đầu trở nên ảm đạm, rõ ràng sinh mệnh sắp kết thúc.
"Vì cái gì không có khả năng?" Ma Kiêu cười nhạo: "Đừng nói cái gì mà Ma Niết trì, hiện tại Ma Niết trì với ta mà nói, không có lực hấp dẫn gì, về phần bản mạng ma thạch...Ta không hiếm lạ." Hắn đem vươn tay trái ra, bàn tay nguyên bản trống không, đột nhiên hiện lên rất nhiều khối đá giống hệt khối bản mạng ma thạch xanh biếc bên tay phải.
Tròng mắt Kim Đông Nhan thiếu chút nữa rơi ra. Sau khi khiếp sợ một lúc lâu không nói gì, thần sắc tuyệt vọng.Khi nào bản mạng ma thạch dễ có được như thế? Trên tay Ma Kiêu có rất nhiều, lúc trước vì một khối bản mạng ma thạch kia, hắn thiếu chút nữa ngay cả mệnh đều bồi vào.
Ma Kiêu đem bản mạng ma thạch thu lại, xoa cằm hoàn mỹ trơn bóng, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn nói: "Xem ra...Ngươi không có cách nào lấy ra đồ vật khiến cảm thấy hứng thú." Trên tay nhẹ nhàng ra sức, xiết chặt bản mạng ma thạch của Kim Đông Nhan.
Thân mình Kim Đông Nhan mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
"Chậm đã." Một tiếng quát nhẹ thanh thúy dễ nghe đột nhiên từ trong thuỷ tinh quan màu lam truyền đến, ngăn trở động tác Ma Kiêu, Kim Đông Nhan mạnh mẽ mở mắt ra. Ánh mắt Ma Kiêu dừng phía sau Kim Đông Nhan, cư nhiên không bóp nát.
Ánh mắt yêu dị nguyên bản đã tuyệt vọng đột nhiên hiện lên ánh sáng, hắn mạnh mẽ quay đầu lại, có chút chờ mong nhìn người phát ra tiếng, bởi vì trong thủy tinh quan chứa linh thuỷ hỗn hợp các loại thiên tài địa bảo, dịch dung trên mặt Tần Lạc Y bị tẩy đi.
Da thịt trắng nõn trong suốt, hai tròng mắt tối đen sáng ngời, tựa như tinh tú, mày liễu cong cong, môi đỏ mọng, xinh đẹp như từ trong họa bước ra, ánh mắt nhìn hắn vô cùng lãnh khốc. Khi thấy rõ ràng khuôn mặt kia, đồng tử Kim Đông Nhan mạnh mẽ co rụt lại, sau đó nhanh chóng nhìn Tần Thiên một bên, kế tiếp là Đoan Mộc Trường Anh.
"Đừng vội làm cho hắn chết." Tần Lạc Y không nguyện ý liếc mắt nhìn Kim Đông Nhan thêm một cái, nàng nói với Ma Kiêu: "Người này thật sự ác độc, đã hạ độc bọn họ, ngươi hỏi hắn hạ loại nào độc nào, giải như thế nào trước, sau đó bóp chết hắn cũng không muộn." Ma Kiêu muốn giết Kim Đông Nhan, nàng tự nhiên không có dị nghị, kỳ thật nàng hận không thể đem mười tám đại khổ hình Mãn Thanh dùng trên người hắn ta, đáng tiếc hắn ta không có mệnh hưởng thụ.
Nếu Đoan Mộc Trường Anh cứu nàng, nàng biết bản tính hắn kỳ thật không xấu, tự nhiên không thể trơ mắt nhìn hắn đi chết, dù sao hắn là đệ đệ Nhị sư huynh, nếu Kim Đông Nhan thật sự bị Ma Kiêu giết chết, thật sự sẽ không cứu được.
"Hắc hắc, ngươi đừng uổng phí công phu, ta sẽ không nói cho các ngươi." Quang mang trên người Kim Đông Nhan đã tan hết, mặt hắn tuyệt vọng mang theo thần sắc điên cuồng, quay đầu giận trừng mắt Ma Kiêu quát: "Ngươi điên rồi...Không nghĩ tới cuối cùng Kim Đông Nhan ta lại chết trong tay ngươi." Trong mắt lộ vẻ không cam lòng.
Tần Lạc Y biết hắn duy trì không được bao lâu, hơi nhíu mày hướng về phía Ma Kiêu thúc giục nói: "Ai, động tác ngươi nhanh lên một chút a, hắn không nói, ngươi dùng nhiếp hồn thuật a."
"Hắc hắc, nhiếp hồn thuật đối với ta vô dụng." Kim Đông Nhan quay đầu lần nữa, trừng mắt nhìn nàng một cái, trong mắt yêu dị lộ vẻ điên cuồng, còn có một chút phẫn nộ khác thường:"Muốn cứu bọn họ, ngươi nên chết tâm này đi."
Trong lòng Tần Lạc Y trầm xuống, ánh mắt nhìn phía Ma Kiêu.
Ma Kiêu mỉm cười gật đầu: "Dùng nhiếp hồn thuật với hắn quả thật vô dụng."
"Chẳng lẽ không có biện pháp gì làm cho hắn mở miệng sao?" Tần Lạc Y chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa, lời nói của Ma Kiêu làm cho đáy lòng nàng có một cỗ cảm giác không hiểu khác thường tràn ra.
Ma Kiêu thản nhiên liếc mắt Đoan Mộc Trường Anh một cái, sau đó ánh mắt dừng trên người đám người Tông Vô Ảnh, lắc lắc đầu, ở trong ánh mắt Kim Đông Nhan tuyệt vọng không cam lòng, ngón tay nhẹ nhàng động, nháy mắt bóp nát khối bản mạng ma thạch xanh biếc.
"A!" Hét thảm một tiếng, bản mạng ma thạch biến thành bột phấn, rơi trên mặt đất, bóng dáng Kim Đông Nhan trôi đi trong thiên địa, không còn khả năng sống lại.
Đoan Mộc Trường Anh nhìn chằm chằm bột phấn xanh biếc trên mặt đất, bạc môi tái nhợt tràn ra tươi cười thản nhiên, hơi hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Lạc Y, mâu quang dị thường nhu hòa.
Ánh mắt Tần Thiên cũng dừng trên người nàng.Thần sắc giống ngày thường, đáy mắt nhiều hơn một ít áy náy cùng tự trách, còn có một tia không hiểu khác thường.
"Cuối cùng ma đầu này đã chết." Tần Lạc Y kéo kéo khóe môi, nghĩ đến vừa rồi ma đầu thổi khúc phượng cầu hoàng, nàng cảm thấy làm cho hắn chết như vậy, thật đúng là tiện nghi cho hắn, dư quang khóe mắt liếc đến Tần Thiên áy náy rối rắm, không khỏi thập phần đau đầu.
Kỳ thật nàng rất muốn nói cho đại ca nhà mình, nụ hôn kia không có gì...Hắn không cần rối rắm như vậy, nhưng nàng sợ chính mình thực sự nói ra, đại ca sẽ càng thêm rối rắm tự trách.
Nói đến nói đi, việc này đều do Ma Kiêu. Nếu không phải hắn không dựa theo ước định bọn họ, sẽ có sự tình phía sau sao? Nghĩ đến đây, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Ma Kiêu một cái, sau đó mở cơ quan từ trong thuỷ tinh quan màu lam nhảy ra ngoài, đem Bảo Lam chiến thuyền từ trong thủy tinh quan ra.
Tần Thiên theo sát bên cạnh người nàng phóng ra. Ánh mắt có chút đăm chiêu dừng trên người Ma Kiêu, hắn cảm giác được, Lạc Y đối Ma Kiêu thập phần tín nhiệm, cứ như vậy nhảy ra, căn bản không lo lắng hắn ta sẽ đánh chủ ý lấy linh thuỷ trong quan.
Đoan Mộc Trường Anh cũng phóng ra. Hắn trực tiếp tiến vào Bảo Lam chiến thuyền, nhìn mấy người Tông Vô Ảnh chưa tỉnh lại, nhưng rõ ràng hơi thở so với vừa rồi mạnh hơn không ít.
"Tại sao hiện tại ngươi mới đến?" Tần Lạc Y kéo Ma Kiêu đến một bên, không nhịn được mở miệng chất vấn hắn, thiếu chút nữa a, thiếu chút nữa nàng liền làm chuyện cấm kỵ cùng ca ca thân thể này.
Mâu quang Ma Kiêu chợt lóe, ghé sát vào bên tai nàng cười nói: "Kỳ thật ngươi cảm thấy ta tới quá sớm đi? Quấy rầy thời gian tốt đẹp giữa ngươi cùng mĩ nam, hai mĩ nam trong ngực cảm giác như thế nào?"
Nhìn bộ dáng vẻ mặt hắn không đứng đắn, đầu Tần Lạc Y đầy hắc tuyến, hạ giọng nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi cảm thấy chính mình còn sớm? Lúc trước chúng ta nói như thế nào...Còn có, ngươi nói hai mĩ nam kia, một người trong đó là ca ca ta!"
Trong lòng thấp chú.Nàng căn bản không nên đáp ứng hỗn đản này, kéo dài thời gian để hắn đi tìm bản mạng ma thạch.
Ma Kiêu cười nhạt, lơ đễnh, đáy mặt hiện lên chút u quang. Kỳ thật từ lúc ma bình vỡ nát, hắn liền chạy đến. Nhưng khi đó hắn chưa tìm được bản mạng ma thạch của Kim Đông Nhan, ẩn ở một bên nhìn Tần Lạc Y an toàn vào thủy tinh quan, mới tiếp tục rời đi.
Nhìn bộ dáng hắn cười đến thập phần thiếu đánh, Tần Lạc Y thực sự có xúc động hành hung hắn, âm thầm hít sâu hai khẩu khí, mới đem xúc động kia đè ép xuống.
"Đừng nóng giận, không phải ta đã chạy đến sao?" Thân mật ôm bả vai nàng, Ma Kiêu cười nói: "Đã đến giờ, ta lập tức phải rời đi, sợ là một đoạn thời gian rất dài ngươi sẽ không nhìn thấy ta, vừa lúc nơi này có linh thủy, về sau ngươi nên hảo hảo ở trong này tu luyện, đừng chạy loạn khắp nơi, ngoan ngoãn ở nơi này chờ ta tới đón ngươi."
"Ngươi muốn đi đâu?" Tần Lạc Y chụp bay tay hắn, hồ nghi nhìn hắn. Không phải luyến tiếc gì hắn, lúc trước mới nghe hắn nói nơi này có rất nhiều cực âm khí, là địa phương tu luyện tốt, tại sao mới trong chốc lát, hắn lại nói rời đi, không lẽ vừa rồi hắn đi tìm bản mạng ma thạch, còn đem cực âm khí hấp thu, nên mới trì  
hoãn thời gian sao?
"Ngươi hảo hảo ở nơi này tu luyện là được." Ma Kiêu không nói ra bản thân muốn đi đâu, khóe môi mỉm cười: "Ta xem linh thủy kia, đủ để duy trì ngươi tu luyện đến tử phủ đỉnh trở lên, đến lúc đó công pháp ngươi tu luyện hiện tại liền không cần tu luyện. Nơi này của ta có một quyển công pháp, nếu muốn đột phá tử phủ đỉnh, về sau ngươi liền tu luyện bản này."
Ngón tay hắn vừa động, một chút quang mang màu vàng đột nhiên xuất hiện trên tay hắn, nhẹ nhàng điểm trên linh đài huyệt của Tần Lạc Y, sau một lát liền khôi phục bình thường.
Tần Lạc Y chỉ cảm thấy trong linh đài huyệt đột nhiên sáng ngời, một quyển bí cập hiện lên trong đầu nàng.
"Thiên Ma Tâm Kinh....Đây là ma công gì?" Khoé mắt Tần Lạc Y hung hăng co rút, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Ma Kiêu. Người này thật là đại ma đầu sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.