Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 143: Chuyển bại thành thắng




Editor:HamNguyet
Thần thức Đoan Mộc Trường Anh tham nhập vào trữ vật giới, phát hiện bên trong có không ít phù chú, phẩm giai cực cao.
Hắn nhẹ nhàng lấy ra một lá nhìn kỹ, nhanh chóng phát hiện đây không phải phù chú bình thường, mà là phù chú dùng đan dược chế ra, uy lực so với phù chú cùng giai lớn hơn gấp mấy lần.Trừ bỏ phù chú, bên trong còn tử đan lô, đan dược, tinh thạch, thậm chí còn có chút y phục cùng một ít đồ vật thường dùng.
Tiếu nhan Tần Lạc Y xanh mét, trong mắt mang theo thất vọng cùng ảo não khi đánh lén thất bại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Trong lòng lại âm thầm may mắn thời điểm lần trước tấn giai thanh phủ, Hỗn Nguyên Thiên Châu tản ra quang mang xanh biếc cường đại, thiếu chút nữa đem đồ vật bên trong tiêu hủy, sau đó nàng liền chuẩn bị một cái trữ vật giới riênh biệt, lần này yêu thú triều bộc phát, trước khi ra khỏi Phiêu Miểu Tông, nàng cố ý đem một ít đồ vật không quan trọng bị người biết rõ đặt bên trong.
Mà vòng tay không gian của nàng được sư tổ tu bổ lại một lần nữa,cho dù là tu sĩ tử phủ, nếu không lưu ý, sẽ rất khó phát hiện vòng tay của nàng là một cái trữ vật giới, hơn nữa là một trữ vật giới vô cùng biến thái.
Đoan Mộc Trường Anh đem trữ vật giới của nàng để vào trong trữ vật giới của chính mình, thần sắc không hoài nghi, Tần Lạc Y âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, thần sắc càng thêm tức giận, hừ lạnh một tiếng, trong phượng mâu hiện lên sát khí, khinh miệt nhìn hắn một cái.
Phiến rừng cây này rất rậm rạp, thân mình nàng bị Đoan Mộc Trường Anh hung hăng đặt dưới thân, tuy rằng phía dưới trải một tầng lá cây rất dầy, bất quá vô cùng xui sẻo, lưng nàng vừa lúc nằm lên khối đá lớn như nắm tay, lúc này bị Đoan Mộc Trường Anh đè nặng, trên lưng đau đến lợi hại.
"Cút ngay!" Nàng hướng về phía Đoan Mộc Trường Anh gầm lên.
Thấy nàng nhíu mày, một bộ dáng thập phần không kiên nhẫn nhìn chính mình, trong lòng Đoan Mộc Trường Anh hung hăng co rụt lại, trên mặt tuấn dật đột nhiên lộ ra chút mỉm cười tà nịnh, gắt gao ôm sát người nàng, mạnh mẽ cúi người xuống, hôn thật mạnh lên môi nàng môi.
Cư nhiên bị hỗn đản này cường hôn. Tần Lạc Y càng thêm phẫn nộ, phượng mâu chợt loé hàn quang, gập chăn hướng tới dưới khố hắn hung hăng đá vào.
"Nữ nhân nhẫn tâm."Đoan Mộc Trường Anh hung hăng hôn nàng rất dễ dàng tránh đi, ánh mắt tối đen nhìn nàng lẩm bẩm, Tần Lạc Y lúc này không có linh lực lại bị hắn thu mất trữ vật giới với hắn mà nói, căn bản không có lực sát thương gì.
"Đoan Mộc Trường Anh, ta cảnh cáo ngươi buông ra nhanh, nếu ngươi không buông...Nhất định sẽ hối hận không kịp." Tần Lạc Y trợn mắt nhìn hắn, ngực phập phồng kịch liệt, bởi vì bị gục dây dưa giãy dụa, cổ áo hơi hơi mở ra, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn dưới cổ.
Ánh mắt Đoan Mộc Trường Anh dừng trên mảnh da thịt nõn nà, càng thêm cực nóng thâm trầm, đưa tay vén mái tóc dài bên má lên vành tai, cúi người cười khẽ bên tai nàng: "Buông nàng ra...Để nàng lại dùng kế đánh lén ta sao?" Thuận thế nhẹ nhàng cắn lên vành tai khéo léo tinh xảo của nàng.
Vẻ mặt Tần Lạc Y chán ghét.nNâng tay hướng trên mặt hắn chụp đi, thừa dịp thời điểm hắn quay mặt đi, lại gập một chân, hung hăng đạp một cước qua lần nữa, không nghĩ tới lần này lại bị Đoan Mộc Trường Anh tay mắt lanh lẹ cầm cổ chân.
Tần Lạc Y hai lần thất bại, cũng không nhụt chí, tiếp theo đá loạn đạp lung tung một hồi, tay chân cùng sử dụng, Đoan Mộc Trường Anh làm sao dự đoán được nàng sẽ la lối om sòm như vậy, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười.
Tần Lạc Y không có linh lực căn bản nắm tay không có lực đạo gì, hoàn toàn không đối với hắn tạo thành bất cứ thương tổn nào, bất quá trên chân nàng luôn hướng tới hạ khố hắn, khiến cho hắn không dám khinh thường.
Lúc sau, hắn dứt khoát không chắn tay nàng, trực tiếp dùng thân mình chặn nàng lại, vùi đầu vào cổ nàng, gắt gao ôm chặt người nàng, đem nàng áp chế dưới thân, hai chân Tần Lạc Y bị hắn đè nặng, không thể nhúc nhích, Đoan Mộc Trường Anh tùy ý để tay nàng trên lưng, trên vai hắn.
Đột nhiên, trên lưng hắn đau xót, sau đó thân thể tê dần, tứ chi nháy mắt mất đi tri giác, ngay cả linh lực trong cơ thể cũng bị che lại.
"Nàng..." Mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt Đoan Mộc Trường Anh không thể tin nhìn nàng, thần sắc thập phần phức tạp.
Tần Lạc Y hướng hắn lộ ra một chút tươi cười sáng lạn, lập tức hung hăng đẩy hắn ra, trên tay nàng, chính là cây ngân châm sáng lấp lánh, vừa rồi nàng thừa dịp thời điểm Đoan Mộc Trường Anh chưa chuẩn bị, dùng ngân châm đâm vào huyệt khí hải nội của hắn, tạm thời chế trụ linh lực toàn thân hắn.
Thân mình Đoan Mộc Trường Anh không có một tia khí lực, bị nàng đẩy, liền ngã nhào xuống tầng lá cây thật dày một bên, sắc mặt nhìn nàng thay đổi mấy lần, lập tức nở nụ cười, tròng mắt như hắc diệu thạch có quang mang chớp động, có chút tự giễu thấp giọng lẩm bẩm: "Cuối cùng ta vẫn coi thường nàng."
Lúc này Tần Lạc Y không thèm liếc mắt nhìn tới hắn một cái, ngồi dậy, đem quần áo trên người bởi vì vừa giãy dụa một hồi hơi hỗn độn mặc lại, lại đem mái tóc phân tán phía sau vấn gọn.
Trong lúc lơ đãng, Đoan Mộc Trường Anh nhìn thấy trên lưng nàng, có vết máu đỏ tươi tẩm ra, nhiễm đỏ áo ngoài xanh nhạt. Trong lòng mạnh mẽ co rút. Ánh mắt thâm trầm chuyển qua vị trí nàng bị chính mình áp chế vừa rồi, quả nhiên ở nơi đó phát hiện một khối đá lớn như nắm tay, mặt trên khối đá không bóng loáng, còn có vài điểm đỏ tươi.
Trong mắt tức giận càng thêm nồng đậm, hướng về phía nàng gầm nhẹ nói: "Sau lưng nàng...Vì cái gì không nói? Chẳng lẽ nàng không cảm thấy đau sao!"
"Nói?" Tần Lạc Y trên cao nhìn xuống hắn, bên môi kiều diễm gợi lên tươi cười tựa tiếu phi tiếu trào phúng:"Chẳng lẽ ta nói đau ngươi liền buông ra sao?"
Cằm Đoan Mộc Trường Anh cứng đờ, ánh mắt nhìn nàng thanh lãnh hờ hững, chậm rãi mở miệng: "Sẽ."
Mâu quanh Tần Lạc Y chợt loé, lập tức ngồi xổm xuống, đưa tay nâng cằm hắn lên, nhìn khuôn mặt hắn tuấn dật lúc này có vẻ dị thường thâm trầm, cười đến quyến rũ: "Nhìn đến ta bị thương, Trường Anh...Có phải ngươi thực đau lòng hay không?"
Đoan Mộc Trường Anh giật mình, bình tĩnh dừng trên tiếu nhan nàng, khuôn mặt trắng nõn trong rừng cây âm u, có vẻ càng thêm xinh đẹp động lòng người, phượng mâu liễm diễm, lóe ra một chút ánh sáng kỳ dị.
Ngón Tần Lạc Y nâng cằm hắn, tinh tế quan sát hắn một phen, bên môi tươi cười càng thêm mị hoặc, bỗng nhiên ghé sát vào hắn ôn nhu thấp giọng nói: "Trường Anh, ngươi thích ta sao?"
Mâu quang Đoan Mộc Trường Anh chợt lóe, con ngươi đột nhiên mơ hồ, bên tai lại đỏ ửng khả nghi.
Tay Tần Lạc Y buông cằm hắn ra, đột nhiên khanh khách phá lên cười, mâu quang trong trẻo lạnh lùng vô cùng mỉa mai: "Đoan Mộc Trường Anh, vài năm không gặp, ngươi càng sống càng thụt lùi, cư nhiên còn muốn dùng biện pháp như vậy lừa gạt ta."
Mâu quang Đoan Mộc Trường Anh tối sầm lại, ánh mắt không né tránh nhìn nàng.Trong lúc lơ đãng quét đến sau lưng nàng...Miệng vết thương của nàng không biết như thế nào, muốn mở miệng hỏi, cuối cùng nhịn xuống.
Ngân châm trên tay nàng, nguyên bản cắm trên đầu nàng, mặt sau làm hoa điền, nếu không phải nàng rút xuống chế trụ chính mình, căn bản hắn sẽ không đoán được nàng sẽ đem ngân châm làm thành hoa điền cắm trên đầu.
Cũng may tu vi Tần Lạc Y bị phong ấn, lúc này chỉ là phàm nhân bình thường, cho dù tạm thời có thể sử dụng ngân châm che linh lực trong cơ thể hắn, cũng có thể thực dễ dàng phá giải mới phải.Yên lặng vận khởi tâm pháp.
Tần Lạc Y liếc mắt nhìn hắn, nhận ra ý đồ hắn, cười lạnh nói: "Ta khuyên ngươi vẫn nên đừng uổng phí công phu, hiện tại ngươi muốn tưởng khôi phục tu vi, nằm mơ!" Giơ ngân châm, tay cầm châm hạ xuống, nhanh chóng đâm vài cái trên người hắn, sau đó tao nhã đem ngân châm cắm vào tóc.
Đoan Mộc Trường Anh chỉ cảm thấy thân thể chính mình càng mềm, ngay cả vận khí vài lần, cũng không thành công, hơn nữa thời điểm mỗi lần vận công, kinh mạch sẽ có một loại đau đớn như bị xé rách. Chỉ phải từ bỏ.
Tần Lạc Y đem trữ vật giới của chính mình tìm được từ trên người Đoan Mộc Trường Anh, Bảo Lam chiến thuyền cùng Thanh Y khôi lỗi đặt trong trữ vật giới cũng bị nàng đem ra. Lại đem bình chứa nước rơi trên mặt đất vừa rồi nhặt lên, đạy nắp xong, để vào trong trữ vật giới.
Nàng không biết nơi này là địa phương nào, bất quá chung quanh có dân cư, có thể nghe được, ngự Bảo Lam chiến thuyền, nàng có thể trở về Phiêu Miểu Tông.
Lựa chọn trong này động thủ, nàng đã phải trải qua suy nghĩ cặn kẽ, trong hoang mãng sơn mạch phía trước, có rất nhiều thú loại kỳ dị điên cuồng hét lên, thường thường có hơi thở khủng bố phát ra, trên người nàng không có linh lực, vạn nhất chế trụ Đoan Mộc Trường Anh, nàng bị người theo dõ, còn chưa tới kịp Bảo Lam chiến thuyền đào tẩu, nói không chừng liền gặp độc thủ của mãnh thú, tiền mất tật mang chuyện, nàng sẽ không làm.
Lúc trước nghe thanh y lão giả cùng Đoan Mộc Trường Anh luôn nói hồi tông môn...Nếu tiếp tục đi đến nơi dân cư đông đúc động thủ, nói không chừng sẽ có người đến tiếp ứng Đoan Mộc Trường Anh, khi đó nàng muốn trốn càng khó khăn.
Thu thập tốt tất cả, ánh mắt nàng dừng trên người Đoan Mộc Trường Thanh yếu đuối trên mặt đất, đang dùng một loại ánh mắt kỳ dị nhìn nàng, cố gắng khắc chế xúc động một đao chém chết hắn.
Tìm ra một khối tinh thạch, đặt trên người Thanh Y khôi lỗi, ý bảo Thanh Y khôi lỗi đem Đoan Mộc Trường Anh ném lên Bảo Lam chiến trên thuyền, nàng cũng theo sát sau nhảy lên, phiến rừng rậm xa lạ, nàng cảm thấy tràn ngập nguy hiểm, có thể rời đi sớm một chút là tốt nhất.
"Đây là địa phương gì?" Nàng hỏi Đoan Mộc Trường Anh, con ngươi trong trẻo lạnh lùng, ánh mắt nhìn hắn như đang nhìn một người xa lạ.
"Huyền Thiên đại lục-Thiên Long sơn mạch." Đoan Mộc Trường Anh mở miệng nói, cho dù trên người không có chút khí lực, mềm nhũn rối tinh rối mù, chỉ có thể ngã nằm trong góc, nửa người dựa trên cây cột, vẫn không chút nào tổn hại đến vẻ tuấn mỹ của hắn.Có gió đánh úp lại, tử y tung bay, tóc dài bay lên, một cỗ hơi thở tao nhã cao quý sinh ra đã có quanh quẩn trên người hắn.
"Cái gì...Nơi này là Huyền Thiên đại lục?" Biết nơi này là Huyền Thiên đại lục, còn là Thiên Long sơn mạch nổi danh trên Huyền Thiên đại lục, sắc mặt Tần Lạc Y nhất thời trở nên rất khó xem.Thanh y lão nhân đáng chết dám mang theo nàng qua sông hư đi xa như vậy!
Nguyên bản nàng ở phía nam Bồng Lai tiên đảo, nơi đó cách Huyền Thiên đại lục mấy trăm vạn dặm, mà Thiên Long sơn mạch, cách Bồng Lai tiên đảo, thêm mấy trăm vạn dặm...Bấm đốt ngón tay tính toán, ngắn ngủi hai canh giờ, nàng cư nhiên cách Bồng Lai tiên đảo hơn một ngàn vạn dặm!
Cho dù nàng có Bảo Lam chiến thuyền, muốn về Phiêu Miểu Tông hoặc Động Thiên Phúc, không mất một tháng, căn bản không thể quay về.
Nàng từng nghe Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh nói đến Huyền Thiên đại lục-Thiên Long sơn mạch, nơi này có rất nhiều linh thú, chỗ sâu nhất sơn mạch, cho dù là tu sĩ tử phủ đỉnh, cũng phải cực kỳ cẩn thận, nếu gặp phải linh thú tu vi cường đại, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, bên trong còn có một sơn cốc, gọi là Tử Vong Cốc, tuyệt đối không thể tới gần.
Thanh y lão giả là tu sĩ tử phủ đỉnh, hắn không hộ tống Đoan Mộc Trường Anh đi ra ngoài, nếu nơi này thật sự là Thiên Long sơn mạch, địa phương bọn họ xé rách hư không đi ra, sẽ không phải là khu vực cực nguy hiểm chỗ sâu nhất sơn mạch, nếu không hắn cũng không có khả năng tùy ý Đoan Mộc Trường Anh đơn độc mang theo nàng rời đi.
"Đáng chết." Sắc mặt Tần Lạc Y khó coi thấp chú ra tiếng, bất chấp lăn lộn Đoan Mộc Trường Anh, nàng ý bảo Thanh Y khôi lỗi điều khiển Bảo Lam chiến thuyền, bay lên trời cao, tiếp tục hướng ra ngoài. Tìm vị trí ngồi xuống, nhìn Đoan Mộc Trường Anh, vẫn có chút lo lắng, xuất ra một bình đan, đổ đan dược nhét vào miệng hắn.
"Khụ, nàng cho ta ăn cái gì?" Toàn thân Đoan Mộc Trường Anh vô lực căn bản không thể kháng cự, cũng không kháng cự, thập phần phối hợp nuốt đan dược xuống, sau đó hỏi nàng.
"Độc dược! Chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng ta sẽ lấy linh đan diệu dược gì cho ngươi ăn sao?" Tần Lạc Y thả bình đan vào, trào phúng nói.
"Mặc kệ là độc dược, hay là linh đan diệu dược, chỉ cần Y nhi cho ta, ta đều ăn." Đoan Mộc Trường Anh chớp mắt nhìn, đột nhiên nở nụ cười, bộ dáng vẻ mặt lơ đễnh.
Nhìn nam nhân rơi vào trong tay chính mình còn ba hoa, Tần Lạc Y lạnh lùng nhếch môi một cái, ngồi xếp bằng một bên, niệm thanh tâm chú.
Trong cơ thể nàng không có linh lực, không thể thi triển Vô Tướng Đại Pháp, vừa rồi bị Đoan Mộc Trường Anh áp đảo, Hỗn Nguyên Thiên Châu trong linh đài huyệt lại tác quái.Lúc này đang tản phát ra lục quang oánh nhuận, làm cho thân thể nàng dâng lên một cỗ cảm giác nóng rực vô lực.
Loại cảm giác này Tần Lạc Y dị thường quen thuộc, trước khi không có Vô Tướng Đại Pháp Bạch Y tặng, nàng thường xuyên bị Hỗn Nguyên Thiên Châu tra tấn.Một lần kia ở Phiêu Miểu Tông, thiếu chút nữa ngay cả mệnh cũng không còn.
Tuy rằng Đoan Mộc Trường Anh bị nàng chế trụ, cũng đoạt lại Bảo Lam chiến thuyền cùng Thanh Y khôi lỗi, không nghĩ tới Hỗn Nguyên Thiên Châu nổi lên biến hóa, thực sự làm cho nàng vô cùng buồn bực.
Hơn nữa vừa rồi trên người nàng đau đớn vô cùng, tất cả cảm giác đều tập trung vào khối đá cộm lên dưới lưng, còn phải nắm chắc thời cơ đối phó Đoan Mộc Trường Anh...Nàng thật sự nghĩ không ra, vì cái gì Hỗn Nguyên Thiên Châu sẽ có phản ứng!
Chỉ là trong cơ thể không có linh lực, toàn bộ kinh mạch phủ đệ bị phong ấn, niệm thanh tâm chú một lát, căn bản vô dụng, tiếu nhan trắng nõn dần dần hiện lên một chút đỏ ửng, ánh lên làn da nàng càng thêm kiều diễm.Thân mình cũng càng nóng.
Trong lòng Tần Lạc Y thầm kêu không xong, nơi này cách Bồng Lai tiên đảo hơn một ngàn vạn dặm, nếu có thể giống như dĩ vãng còn tốt...Nàng mở mắt ra, hung hăng trừng mắt nhìn Đoan Mộc Trường Anh một cái.
Từ khi nàng đả tọa, Đoan Mộc Trường Anh vẫn nhìn nàng, khuôn mặt nàng trắng nõn trở nên kiều diễm, như nhiễm lên một tầng hoa đào mỹ lệ, trong lòng nhịn không được tạo nên gợn sóng thản nhiên.
"Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa ta liền móc mắt ngươi ra!" Lúc này trong lòng Tần Lạc Y vô cùng buồn bực, mở mắt vọng vào đôi mắt Đoan Mộc Trường Anh tối đen thâm thúy, thần sắc không khỏi càng thêm tức giận, hướng hắn lớn tiếng quát.
Đoan Mộc Trường Anh chớp mắt nhìn, trong mắt hiện lên một chút quang mang ngọc lưu ly, khẽ cười nói:"Y nhi, nàng không nhìn ta, làm sao biết ta đang nhìn nàng?"
Lần trước ở Bồng Lai tiên đảo, nàng biết được chính mình lừa nàng, không chút do dự rút đao hướng tới chính mình, một đao kia đâm vào vừa tàn nhẫn lại vừa sâu, hai năm nay, mỗi khi hắn nhớ tới một màn nàng đâm đao vào chính mình, trong lòng liền co rút đau đớn không thôi.Vết thương kia cho tới bây giờ vẫn còn trên người hắn, không có thuốc mỡ trừ bỏ.
Hắn cùng Tông Vô Ảnh liên thủ đem nàng đẩy mạnh vào hư không, phong ấn linh lực trong cơ thể nàng, đưa nàng đến Huyền Thiên đại lục...Hiện tại nàng chế trụ chính mình, lại có Thanh Y khôi lỗi, dựa vào tính nết nàng trước kia, nếu thực sự tức giận hắn, đã sớm một đao đâm vào chính mình, nhưng tới bây giờ, nàng chỉ che lại kinh mạch trong cơ thể, khiến cho hắn không thể vận dụng tu vi mà thôi.
Đặc biệt khi nói chuyện với hắn, phượng mâu tối đen liễm diễm, giữa mặt mày lộ vẻ phong tình mê người, tuy lời nói tàn nhẫn muốn móc mắt hắn, nhưng trong thanh âm không hề sắc bén, ngược lại mang theo một chút mị hoặc khàn khàn như có như không.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Đoan Mộc Trường Anh nhìn nàng trở nên càng thêm nóng rực, sáng quắc nhìn nàng: "Y nhi."
Bộ dáng Tần Lạc Y vốn động tình nhìn hắn yên lặng ẩn tình, trong cơ thể nóng rực đột nhiên như lửa cháy lan ra đồng cỏ, thiếu chút nữa nhịn không được xông lên đem hắn hung hăng nhào gục.
Hút thật sâu hai khẩu khí, nàng đứng dậy, hướng Đoan Mộc Trường Anh đi qua, thuận tay nhặt một cây gậy trên chiến thuyền lên, ở trong ánh mắt Đoan Mộc Trường Anh hơi hơi nghi hoặc, hung hăng đánh một gậy qua.
"Phanh!" Đoan Mộc Trường Anh bị đánh trúng đầu, lại không thể dùng phủ đệ bảo hộ đầu, mà một gậy của Tần Lạc Y không chút lưu tình, ánh mắt vừa trợn, nhất thời ngất đi.
Tần Lạc Y đưa tay đặt lên chóp mũi hắn, tuy rằng vẫn còn hô hấp, lại thập phần mỏng manh."Tính mạng ngươi lớn!"
Nghĩ nghĩ, nàng lại cho hắn dùng một loại mê dược cực lợi hại, không sợ hắn tỉnh lại giữa chừng --nếu vẫn chưa tỉnh lại, vừa lúc. Ý niệm vừa động, đem hắn ném vào vòng tay không gian, cho dù có người đến tìm hắn, cũng không sợ hắn bị người phát hiện.
"Cuối cùng cũng thanh tĩnh." Vỗ vỗ tay, Tần Lạc Y ngồi xuống lần nữa, phát tiết một phen sau, tâm tình buồn bực tốt hơn không ít, phượng mâu bắt đầu trở nên mờ mịt từ không trung nhìn xuống, lúc này dưới núi so với lúc trước càng thêm thấp bé.
Lại được nửa canh giờ, một sơn cốc bị tứ phía vây quanh đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng, trong sơn cốc là một mảnh xanh biếc, có một cái hồ nước lớn.
Trên người thực sự nóng không chịu nổi, nhìn đến hồ nước lớn như vậy, trong mắt Tần Lạc Y sáng ngời, có chút vội vàng ý bảo Thanh Y khôi lỗi đi xuống. Tìm địa phương bí ẩn, nàng đem Bảo Lam chiến thuyền cùng Thanh Y khôi lỗi thu vào trữ vật giới, sau đó đi ra ngoài.
Hồ nước rất lớn, nước cũng thực trong, gió nhẹ thổi tới, trên mặt hồ tạo nên sóng nước nhàn nhạt, bên trong có không ít đàn cá nhàn nhã bơi lội, chung quanh đều là núi, bên hồ còn có rất nhiều hoa dại tiên diễm, hương thơm câu nhân, nơi xa xa, có rất nhiều cây kết đầy trái cây ánh sáng tiên diễm, rất có loại cảm giác thế ngoại đào nguyên.
Hiện tại trong cơ thể nàng không có linh lực, tuy rằng thân thể nóng rực khó chịu, bất quá vì ngừa vạn nhất, nàng vẫn xoay chuyển chung quanh, không phát hiện thứ gì khác thường, lúc này mới yên tâm nhảy vào trong nước.
"Ách, thật thoải mái." Hồ nước lạnh lẽo, Tần Lạc Y nhảy vào hồ nhịn không được duỗi hết tay chân, than thở ra tiếng, sau đó nàng nhắm mắt lại, dứt khoát đem cả người chìm vào trong nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.