Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 132:




Editor:HamNguyet
Bởi vì trong cơ thể có Hợp Hoan Cực Lạc đại pháp, thân thể Tần Lạc Y vốn cực kỳ mẫn cảm, bị hắn khiêu khích như thế, dục vọng nháy mắt như sông nước vỡ đê đổ xuống, hô hấp nàng trở nên vội vàng, hơi thở ái muội giữa hai người nhanh chóng tràn ra.
"Xẹt!" Một tiếng vang thanh thúy, Đoan Mộc Trường Thanh nâng tay đem y phục trên người nàng trực tiếp xé thành mảnh nhỏ, da thịt tuyết trắng lộ ra.
Tần Lạc Y giật mình.
"Lạc Y, ta muốn nàng." Thân thể Đoan Mộc Trường Thanh mạnh mẽ trực tiếp đem nàng áp lên cửa sau người, thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai nàng, hô hấp nóng rực phất qua mặt nàng, tay hắn dọc theo dáng người nàng phập phồng lả lướt một đường đi xuống.
Cảm giác được nàng có thể tiếp thu chính mình, liền vội vàng vọt vào, hai người nháy mắt thân mật kết hợp cùng nhau.
"Ngô...Nhị sư huynh..." Đoan Mộc Trường Thanh vội vàng bá đạo thực sự ngoài Tần Lạc Y dự kiến.
Ánh mắt lơ đãng dừng lên chuỗi hạt bồ đề hắn vừa đeo vào tay chính mình, nghĩ đến một tháng qua trong lòng hắn nhất định vô cùng thống khổ lo lắng, nhất thời trong lòng mềm nhũn, thân thể hơi buộc chặt lơi lỏng xuống, không tiếng động mặc kệ hắn điên cuồng.
Tiếng thở dốc dồn dập cùng thở gấp than nhẹ đan vào nhau, hình thành giai điệu duyên dáng, thật lâu sau, mới rốt cục bình ổn xuống.
Nhìn thân mình tiểu nhân nhi mềm mại dựa trong lòng chính mình, Đoan Mộc Trường Thanh cười khẽ ra tiếng, mâu quang cực nóng triền miên, nhẹ nhàng ôm nàng lên, đi vào nội thất, đặt trên giường ngọc, hắn cũng theo sát sau nằm xuống, thuận thế gắt gao kéo nàng vào trong lòng.
Tần Lạc Y hơi híp mắt, má đào ửng đỏ. Tóc dài mượt đen như mực trượt xuống gối đầu tinh xảo, trên cổ trắng nõn tuyệt đẹp có nhiều dấu hôn màu hồng nhạt.
Mâu quang Đoan Mộc Trường Thanh càng thêm nhu hòa, một bàn tay hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, cúi xuống hôn lên cái trắng nàng trơn bóng.
"Lạc Y."
Tần Lạc Y mở mắt ra. Ánh vào trong mắt nàng là khuôn mặt tươi cười phóng đại. Mái tóc hắn đen nhánh thật dài dùng dây cột thuần trắng buộc lại. Ánh trăng nhẹ nhàng xuyên thấu qua cửa sổ ánh vào trong phòng, làm cho nam nhân này vốn tuấn mỹ lúc này tràn ngập dụ hoặc trí mạng. Nhịn không được nâng tay lên xoa mặt hắn.
Mâu quang Đoan Mộc Trường Thanh mạnh mẽ tối sầm lại, gắt gao nhìn nàng chăm chú, nâng tay đặt lên tay nàng, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều hướng tới một chỗ, nhanh chóng trở nên vô cùng nóng rực.
Thân mình hai người gắt gao dán cùng nhau, Tần Lạc Y đương nhiên cảm giác được hắn biến hóa, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Một chút liền châm, làm sao giống tu sĩ tử phủ sống trăm tuổi, so với mao đầu tiểu tử hơn mười tuổi còn dễ xúc động hơn.
Có chút đáng tiếc lùi tay về. Biết sờ xuống nữa, nàng đừng mong toàn thân trở ra.
Đoan Mộc Trường Thanh không buông tay. Ánh mắt tối đen sáng quắc nhìn nàng, cầm tay nàng, đặt lên môi chính mình hôn xuống, miệng ách thanh nhẹ lẩm bẩm nói: "Lạc Y, có thể ở cùng một chỗ với nàng, thật tốt."
Tần Lạc Y bị hắn đắc thủ hôn tay ngứa ngáy khó nhịn muốn rút ra, nghe vậy trong lòng vừa động, hơi trầm ngâm chủ động lăn qua, mâu quang mờ mịt, khóe môi gợi lên lúm đồng tiền tuyệt mỹ: "Đúng vậy, thật tốt."
Nếu không phải thông đạo kia bị ngăn chặn, nói không chừng chính mình lúc này cùng hắn đã phân cách hai nơi, không biết khi nào mới gặp lại.
Nàng vượt qua thiên kiếp đem năm linh hoa ngưng tụ thành một đóa, mở ra thông đạo kỳ dị, liền nhận thấy một cỗ lực lượng kỳ dị từ trên đỉnh thông đạo truyền đến, hấp dẫn thân thể nàng bay lên bầu trời, nhưng cỗ hấp hút không lớn, ở thông đạo sinh ra không lâu, cỗ lực lượng đột nhiên biến mất.
Sau đó nàng luôn suy nghĩ, cỗ lực lượng truyền đến từ một bên khác thông đạo, sẽ đột nhiên biến mất, chỉ sợ cùng thông đạo bị ngăn chặn không phải không có quan hệ, nếu thông đạo kia là đường thẳng, nàng muốn thuận lợi xuống dưới, chỉ sợ không dễ dàng.
Đoan Mộc Trường Thanh trực tiếp hôn lên môi nàng. Mềm nhẹ như lông ngỗng. Thân thể trong lòng mềm mại đến cực điểm, trên người mang theo cỗ hương thơm thản nhiên, phượng mâu liễm diễm quyến rũ, giống như yêu tinh câu hồn phách người.
"Lạc Y, ta luyến tiếc nàng." Hắn thở dài một tiếng.
Tần Lạc Y đem thân mình hơi thối lui chút, ngẩng đầu dương cằm nhìn hắn, có chút buồn cười nói: "Không phải ta không đi sao?"
Không thể tưởng được Nhị sư huynh bề ngoài lãnh khốc không thích thân cận hiện tại hạ bút thành văn nói lời buồn nôn, ánh mắt không chớp một chút. Bất quá. Nàng cong cong môi. Ý cười trong mắt càng đậm. Nhị sư huynh chỉ buồn nôn đối với nàng...Nàng thích!
"Cách ngày chúng ta thành thân còn hơn nửa tháng, ngày mai, ta chuẩn bị bế quan tu luyện, mười hôm sau xuất quan." Ngón tay Đoan Mộc Trường Thanh thưởng thức lọn tóc đen nhánh bên má nàng nói.
Tần Lạc Y đã là năm linh hoa hợp nhất, đạt tới Thiên Nhân Chi Cảnh, mà hiện tại hắn mới tu luyện đến tử phủ đỉnh, hiện tại tu vi Tần Thiên, Giản Ngọc Diễn đều cao hơn hắn, bọn họ đã tu luyện ra hai đóa linh hoa.
"Bế quan tu luyện?" Tần Lạc Y kinh ngạc nhìn hắn, hắn từ bỏ chính mình vì muốn bế quan tu luyện? Ở ngay lúc nàu?
Đoan Mộc Trường Thanh gật đầu.
"Hiện tại chàng đã tu luyện đến tử phủ đỉnh, tu luyện đến tử phủ đỉnh ít nhất có thể sống đến bảy-tám ngàn tuổi, kỳ thật...Con đường tu luyện, chàng không cần gấp gáp như vậy." Tần Lạc Y nghĩ đến hắn bị chính mình tu luyện ra năm đóa linh hoa kích thích, vì thế uyển chuyển khuyên nhủ.
Tư chất thiên phú Đoan Mộc Trường Thanh vốn vô cùng tốt, hiện tại mới trăm tuổi, đã tu luyện đến tử phủ đỉnh, tuy rằng cùng linh thủy của nàng quan hệ rất lớn, nhưng nếu không phải tư chất tốt, ngộ tính tốt, thời điểm đến bình cảnh không thể đột phá bình cảnh thuận lợi tấn giai, có thật nhiều đồ tốt cũng uổng công.
"Ta sớm tu luyện ra linh hoa đạt tới năm linh hoa hợp nhất, đến lúc đó trợ giúp nàng cùng nhau bổ thông đạo bế tắc kia a, nhất định làm cho Y nhi của chúng ta sớm ngày trở thành tiên nữ trên bầu trời, toả sáng rực rỡ." Đoan Mộc Trường Thanh sủng nịch đưa tay nhéo mặt nàng, cười nói.
Vào tay nhẵn nhụi nõn nà, làm cho người ta thực luyến tiếc buông tay. Chỉ là nghĩ đến Kim Thụy Hoàng hiện tại không biết ở trong góc nào đối với Tần Lạc Y như hổ rình mồi, có lẽ còn không hết hy vọng muốn đoạt xá nàng, hắn không thể hoàn toàn phóng túng chính mình sa vào trong tốt đẹp. Chỉ có hắn cường đại rồi, mới có thể bảo vệ nàng tốt. Còn có người nhà chính mình.
Tần Lạc Y bị hắn chọc cười. Nhìn ánh mắt hắn bất tri bất giác vài lần dừng trên hạt bồ đề trên tay nàng, biết hắn chỉ sợ tâm ý đã định, cũng không khuyên hắn nữa, ngược lại trêu đùa vỗ bờ vai hắn: "Vì tiên nữ tương lai...Thật là vất vả chàng."
Da thịt trắng nõn, con ngươi tối đen, gợn nước liễm diễm, môi đỏ mọng cong lên mỉm cười, trong ánh mắt hàm chứa một chút bỡn cợt trêu tức, càng xem càng giống yêu cơ câu hồn, trong lòng Đoan Mộc Trường Thanh rung động, khuôn mặt tuấn mỹ cúi thấp xuống, trực tiếp vùi vào trong cổ nàng: "Không vất vả...Nhưng, Y nhi, lần này ta bế quan, ít nhất mười ngày không nhìn thấy nàng, nàng phải bồi thường ta." Quanh hơi thở ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên da thịt nàng, thuận thế khẽ cắn một ngụm. Hô hấp trở nên dồn dập. Ngẩng đầu chờ mong nhìn nàng. Trong mắt tràn đầy khát vọng đối với nàng.
"Được." Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, trả lời dị thường rõ ràng: "Chờ chàng xuất quan, đến lúc đó chàng muốn cái gì, hoặc muốn ta bồi thường chàng như thế nào, cứ việc mở miệng là được."
Khuôn mặt Đoan Mộc Trường Thanh khẽ cười nói: "Ta chỉ muốn nàng...Bất quá, Y nhi, ta hiện tại muốn, không cần đợi ta xuất quan."
Thời điểm hắn xuất quan, không sai biệt lắm chính là lúc thành thân, phu quân Y nhi không chỉ có một mình hắn, Đại sư huynh còn nói phải đem Tần Thiên giải quyết trước hôn lễ, nhưng hiện tại xem ra không có khả năng, Tần Thiên cùng Y nhi ở bên nhau trong vòng tay không gian suốt một tháng rưỡi, bởi vì Hợp Hoan Cực Lạc đại pháp chết tiệt, chuyện hai người nên làm, không nên làm, đã sớm xong chuyện, Tần Thiên trở thành một thành viên trong bọn họ, đã là chuyện tình chắc chắn.
Còn có Bạch Y.
Giản Ngọc Diễn.
......
Bọn họ có sáu người, Y nhi chỉ có một.
"Này...Kỳ thật còn nhiều thời gian." Tần Lạc Y bị hắn áp vừa vặn lúc này mới hiểu được hắn nói bồi thường là muốn nàng.
Vươn tay một bên bấm đốt ngón tay, một bên nói lời thấm thía với hắn: "Nhị sư huynh, tử phủ đỉnh có thể sống bảy-tám ngàn tuổi, tu luyện ra một đóa linh hoa, tuy rằng không ghi lại, nhưng như thế nào cũng sẽ sống lâu thêm một-hai ngàn tuổi, việc này...Không vội, không vội."
Đoan Mộc Trường Thanh trực tiếp đem tay nàng đặt trên bụng chính mình kéo ra. Bên môi hiện ra tươi cười mị hoặc mang theo vô hạn dụ hoặc: "Lạc Y, ta có thể chờ, nó không thể đợi, hiện tại nàng vẫn nên bồi thường ta đi."
Tần Lạc Y bị đặt dưới thân, rốt cuộc để cho hắn thực hiện được một hồi. Thời điểm Đoan Mộc Trường Thanh rốt cục buông nàng ra, đã gần đến nửa đêm, nhìn Đoan Mộc Trường Thanh rõ ràng tinh thần chấn hưng, Tần Lạc Y có chút không biết nói gì.
Nàng dứt khoát nhắm mắt lại, cố tình mang bộ dáng cực buồn ngủ, kỳ thật theo tu vi càng ngày càng cao, cho dù lăn giường một đêm đối với nàng cũng không có ảnh hưởng gì, hiện tại thân thể nàng thừa nhận lực, chính nàng đều cảm thấy thực kinh ngạc. Nhưng việc này nàng đương nhiên sẽ không để người ta biết.
Buổi tối hôm nay Nhị sư huynh có chút nhiệt tình quá mức, phải biết rằng tinh thần nàng tốt, nói không chừng lập tức sẽ sinh long hoạt hổ. Lại bị hắn thực hiện một hồi, lấy lực kéo dài cùng sự chịu đựng, không hề nghi ngờ, chờ thời điểm chấm dứt trời đã sáng.
Nguyên bản không buồn ngủ, sau khi nhắm mắt một lát nàng thật sự bắt đầu buồn ngủ, liền hoàn toàn ngủ say, Đoan Mộc Trường Thanh ôm nàng cảm giác được hơi thở nàng vững vàng mà nhẹ nhàng chậm chạp, biết nàng đang ngủ, trên tay ôm nàng càng chặt.
Đan tay vào nhau, mâu quang tối đen nhìn nàng chăm chú, khóe môi mỉm cười, đáy mắt là thâm tình cùng triền miên nồng đậm không hoà tan được. Sau khi hắn đem hạt bồ đề đưa cho phụ thân xem qua, hắn đụng phải mấy người Đại sư huynh cùng Bạch Y một chỗ.
Bạch Y nói, Y nhi phi thăng đến một nửa, còn không biết thông đạo kia bị ngăn chặn, bởi vì luyến tiếc bọn họ, nàng không muốn phi thăng, cố ý trở về.
......
Nguyên lai. Ở trong lòng Y nhi, thật sự có bọn họ...Hơn nữa giữa phi thăng cùng bọn họ, nàng không chút do dự lựa chọn bọn họ. Điều này làm cho tâm hắn trước nay có chút thấp thỏm không yên rốt cục hạ xuống hoàn toàn.
Tuy rằng lúc trước Y nhi đáp ứng theo chân bọn họ thành thân, cũng tiếp nhận mấy người bọn họ, nhưng nguyên nhân đầu tiên, lúc trước bọn họ ở bên nhau, đều bởi vì Hỗn Nguyên Thiên Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.