Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 122: Thẳng thắn,thành toàn




Editor:HamNguyet
Người tiến vào đương nhiên là Đoan Mộc Trường Thanh.Mắt Phượng Phi Ly chợt lóe, cười khẽ ra tiếng.Nhị sư đệ cư nhiên trực tiếp xông vào, rất ít khi nhìn đến thời điểm hắn(ĐMTT) thiếu kiên nhẫn như vậy.Ngay sau đó lại nghĩ đến chính mình.Tự giễu nhếch môi một cái, kỳ thật...Chính hắn cũng như vậy không phải sao?
Tần Lạc Y giật mình nhìn bọn họ, đầu tiên là Đại sư huynh, sau đó là Nhị sư huynh.Lần trước ở Vân Thiên biệt viện, tuy rằng buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại nhìn đến người bồi bên người chính mình từ Đại sư huynh biến thành Nhị sư huynh, nhưng khi đó chỉ có Nhị sư huynh, miễn đi không ít xấu hổ.
Nhưng hiện tại...Khoé mắt nhịn không được hung hăng co rút.Nhìn đến Đại sư huynh từ trên giường đứng dậy, vừa mới triền miên không biết bao nhiêu lần, nàng biết trên người Đại sư huynh không mảnh vải che thân...Hắn cứ như vậy đứng dậy, ách, chẳng lẽ sư huynh đệ bọn họ thật sự tốt như vậy? Tốt đến mức không ngại đối phương nhìn đến thân thể chính mình?
Nghĩ đến đây, phượng mâu Tần Lạc Y run rẩy, hai mắt không chớp nhìn Đại sư huynh đứng dậy.Bất quá động tác Phượng Phi Ly quá nhanh, nàng cách gần như vậy cũng không nhìn đến cái gì, chỉ cảm thấy trong nháy mắt, Đại sư huynh đã phủ thêm áo ngoài thỏa đáng, sau đó đứng dậy.
Nhìn đến nàng một đôi phượng mâu liễm diễm quyến rũ không chuyển mắt nhìn chính mình, Phượng Phi Ly nhíu mi tâm, cười tà tứ: "Tiểu sư muội...Chẳng lẽ vừa rồi nàng còn chưa xem đủ? Nếu nàng chưa xem đủ, ta không ngại cho nàng nhìn lại."
Khi nói chuyện, hắn đem ngón tay thon dài như ngọc đặt trên đai lưng, làm bộ muốn cởi bỏ đai lưng xuống, mắt hoa đào vô cùng nóng rực, đáy mắt có một chút trêu đùa chợt lóe rồi biến mất.
Tần Lạc Y nao nao, lập tức bắt giữ đáy mắt hắn trêu đùa, trong lòng hiểu rõ, phượng mâu hiện lên một chút thần sắc giảo hoạt, dùng chăn bọc thân mình hơi hơi đứng lên cười gật đầu nói: "Được a."
Lần này đến phiên Phượng Phi Ly giật mình.Tay hắn cứ như vậy đặt trên đai lưng, bất quá bàn tay kéo đai lưng như thế nào cũng không buông ra, nhìn lúm đồng tiền trên mặt Tần Lạc Y, trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút quẫn bách, thân thể nhịn không được cứng đờ.
Lãnh ý trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh chậm rãi tán đi, nhìn dung nhan Tần Lạc Y thanh lệ quyến rũ, cười khẽ ra tiếng, lập tức ánh mắt dừng trên người Đại sư huynh trở nên cười nhạo.
Phượng Phi Ly nhịn không được thì thào thấp chú một tiếng.Nếu không phải Nhị sư đệ ở trong này, hôm nay như thế nào cũng phải theo như ý nguyện của nàng, hảo hảo cho nàng xem đủ...Sau đó mới hảo hảo đem nàng yêu thương! Xoay người từ cửa sổ phóng ra ngoài.
Đoan Mộc Trường Thanh đi đến trước giường Tần Lạc Y, nhìn khuôn mặt nàng trắng nõn như ngọc, đưa tay xoa nhẹ, sau đó lại vuốt mái tóc đen của nàng, mâu quang tối đen ôn nhuận, lại mang theo tia u ám khó lường.
"Nhị sư huynh." Tần Lạc Y nhìn hắn, hơi nhíu mày.
"Nàng nghỉ ngơi đi, ta phải đi rồi, ngày mai lại đến nhìn nàng." Đoan Mộc Trường Thanh cúi người hôn lên trán nàng, thần sắc ôn nhu, lập tức xoay người phóng ra hướng cửa sổ Đại sư huynh vừa rồi rời đi, bóng dáng cao lớn rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Thân mình Tần Lạc Y mềm nhũn, ngã xuống giường, phượng mâu nhìn chằm chằm đỉnh màn xanh nhạt, nhẹ nhàng thở dài một hơi, vừa rồi bởi vì khẩn trương mà tim đập nhanh hơn dần dần hoãn xuống.May mắn Nhị sư huynh không giống Đại sư huynh.
Phượng Phi Ly cũng không đi xa, đứng dưới cây đại thụ, vạt áo bay bay, ngọc thụ lâm phong, ánh trăng sáng tỏ dạo một tầng ánh sáng nhàn nhạt trên người hắn, khuôn mặt hắn không biểu tình nhìn cây hoa lưu nở rộ phía trước.
Đoan Mộc Trường Thanh lập tức đi đến bên người hắn, theo hắn nhìn lại, ánh mắt cũng dừng trên cây hoa lựu cách đó không xa.
"Ngươi cố ý?" Thật lâu sau, Phượng Phi Ly rốt cục mở miệng, nguyên bản còn tưởng rằng Nhị sư đệ giống hắn, bởi vì trong lòng bất an, nên mới khuya khoắt xông vào, nhìn đến hắn(ĐMTT) không lưu lại, hắn liền biết chính mình đoán sai.
Đoan Mộc Trường Thanh gật đầu, ánh mắt sắc bén hiện lên một tia ôn nhu, chậm rãi nói: "Hôm nay Y nhi chiến đấu một ngày, lại bị kinh hách, nàng mệt mỏi, cần nghỉ ngơi."
"Nàng mệt mỏi?" Phượng Phi Ly mạnh mẽ quay đầu, mắt hoa đào sắc bén nhìn hắn: "Ngươi đau lòng nàng? Ta cũng không thương tổn nàng! Đáng giá ngươi đau lòng như vậy sao?"
Một cỗ đau đớn trong lòng tràn ra.Thời gian hai năm...Bất quá thời gian hai năm, nàng cư nhiên yêu thích người khác! Chỉ cần mỗi lần nhớ đến chiều nay, nàng vì nam nhân kia không màng tất cả liều mạng, còn muốn rạch bụng Yêu Bằng Thú...Thậm chí sau đó không để ý đến cảm thụ của hắn cùng sư đệ, cứ như vậy vùi đầu trong lòng nam nhân khác, hắn liền cảm thấy tâm chính mình như bị xé rách.
"Chẳng lẽ ngươi không đau lòng?" Đoan Mộc Trường Thanh than nhẹ một tiếng, ánh mắt tối đen trong trẻo lạnh lùng nhìn khuôn mặt Đại sư huynh bởi vì phẫn nộ mà trở nên âm trầm: "Đại sư huynh, đối với nàng như vậy, ngươi thật sự sẽ không đau lòng sao?"
Phượng Phi Ly đột nhiên rời mắt...Bàn tay hắn vừa nhấc, một đạo linh lực bá đạo bắn nhanh ra, cây đại thụ phía trước đổ gục, bụi đất nổi lên đầy trời.
Phải. Hắn đau lòng! Biết rõ nàng mệt mỏi, mặc kệ là trên người hay là trong lòng đều mang theo một cỗ ủ rũ, hắn không nên quấn quít lấy nàng, liều lĩnh kéo theo nàng cùng chính mình một lần lại một lần trầm luân trong bể dục.
Nhưng hắn nhịn không được, biết nàng thích nam nhân khác, hắn không thể nhẫn tâm thương tổn nàng, thậm chí sợ hãi nàng nói ra nàng yêu nam nhân kia hơn hắn...Nên chỉ có thể dùng phương thức này đến chứng minh kỳ thật nàng vẫn yêu chính mình, ít nhất cuối cùng nàng cũng không nhẫn tâm cự tuyệt hắn?
"Sư đệ...Vì cái gì, chúng ta không ở đây thời gian hai năm, nàng cư nhiên yêu thích người khác, chẳng lẽ ngươi thật sự một chút cũng không để ý sao?" Hít sâu hai khẩu khí, nỗi lòng Phượng Phi Ly kích động rốt cục bình tĩnh lại, hắn quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Trường Thanh,nhìn hắn(ĐMTT) thật sâu, mang theo một chút mỉa mai, còn có tìm tòi nghiên cứu, giống như muốn nhìn thấu nội tâm hắn(ĐMTT).
Trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh trong trẻo lạnh lùng có sóng ngầm mãnh liệt. Không thèm để ý? Sao có thể!
"Sở Dật Phong là người Thánh Long đại lục, hắn là Thánh Long đại lục Sở quốc Thái tử." Nhìn ánh mắt Đại sư huynh, Đoan Mộc Trường Thanh cúi đầu nói: "Thời điểm ngày đó ta đi Thánh Long đại lục, Y nhi đã đính hôn, Sở quốc hoàng đế tứ hôn...Cùng Sở quốc Tam hoàng tử Sở Dật Tu, Sở Dật Tu là đệ đệ Sở Dật Phong."
Sắc mặt Phượng Phi Ly thay đổi,mín chặt bạc môi.
"Y nhi tới đây mấy năm nay, cơ hồ đều tu luyện trong Phiêu Miểu Tông, ít khi ra khỏi đại môn Phiêu Miểu Tông."
"Hơn nửa tháng trước Sở Dật Phong tiến đến Thông Cẩm thành, mang theo không ít cao thủ, ngồi pháp khí phi hành, thời điểm đến đây, ở phụ cận hải vực Thông Cẩm thành, vừa lúc cứu được Tứ sư đệ bị đông đảo yêu thú vây khốn."
Phượng Phi Ly cũng biết việc Sở Dật Phong cứu Dung Vân Hạc, việc này đã sớm truyền khắp Thông Cẩm Thành, sau khi tùy tiện nghe ngóng, chuyện tình Sở Dật Phong đến Thông Cẩm thành, liền biết được rành mạch.
Hắn còn nghe nói, tu sĩ Thông Cẩm thành thường xuyên nhìn đến hai người bọn họ ở cùng một chỗ, thậm chí Dao Trì tiên cảnh Đan Tuyết Liên cũng tìm mọi cách lấy lòng Sở Dật Phong, Sở Dật Phong đều không quan tâm, lại đối xử với Y nhi cực kỳ ôn nhu.
Mấy chục cao thủ đi theo bên người hắn ta, thậm chí bên trong còn có vài tên tu sĩ tử phủ, bản mình tu luyện bí pháp Nhất Mạch Hoá Tam Thanh, nguyên bản nghĩ đến hắn ta là người Huyền Thiên đại lục.
Tuy rằng bọn họ rời đi hai năm, nhưng hắn nhận được tin tức, Sở Dật Phong cùng Y nhi rõ ràng mới nhận thức hơn nửa tháng...Chính vì như vậy, mới làm cho hắn càng thêm phẫn nộ.
"Hẳn là bọn họ nhận thức ở Thánh Long đại lục." Trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh thanh lãnh hiện lên một chút sắc bén, trầm giọng nói: "Nhìn hôm nay Y nhi như vậy, ta hoài nghi Y nhi 5 năm trước đã yêu thích hắn ta, mà Sở Dật Phong lần này cố ý đến tìm nàng..."
Sắc mặt Phượng Phi Ly trở nên càng thêm khó coi. Nếu Nhị sư đệ suy đoán là thật, kỳ thật Y nhi 5 năm trước đã yêu thích Sở Dật Phong, Sở Dật Phong lại cố ý đến tìm nàng...Theo sự tình hôm nay, sẽ không khó nhìn ra, nàng đối với Sở Dật Phong có tình cảm sâu đậm.Hắn rốt cục tỉnh táo lại, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận chuyện này từ đầu đến cuối.
Đoan Mộc Trường Thanh thấy hắn không thèm nhắc lại, trầm mặc suy ngẫm, cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cây hoa lựu nở rộ vô cùng diễm lệ phía trước, trong con ngươi đen lóe ra nhiều điểm ánh sáng nhạt.
Trong lòng Tần Lạc Y có chuyện, vẫn không ngủ được, mở mắt thấy bình minh. Sau khi nàng đứng dậy không lâu, Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh tiến vào tiểu viện.
Hai người đều mặc thân quần áo đêm qua.Nếu nhìn kỹ, trên mặt bọn họn còn có sương sớm nhàn nhạt.Trong lòng Tần Lạc Y nhất thời ngũ vị tạp trần.
Hiện ra một chút tươi cười chào hỏi bọn họ sau, liền vào nhà ngâm cho bọn họ mỗi người một chén linh trà, tự mình đưa tới trên tay bọn họ.
Hẳn là bọn họ đã ngây người ở bên ngoài từ nửa đêm qua. Sương sớm cực nhạt, nếu trước kia, có lẽ nàng sẽ không chú ý tới, bất quá đoạn thời gian trước, Sở Dật Phong ở trên cây ngây người thời gian nửa tháng, thời điểm sáng sớm mỗi ngày nhảy xuống, dấu vết kia so với trên người bọn họ càng thêm rõ ràng, làm cho nàng muốn không chú ý tới cũng khó.
Ngồi cạnh bàn ngọc thạch trong viện, tay Phượng Phi Ly cầm chén trà bạch ngọc tinh xảo, tao nhã nhấp một ngụm, sau đó có chút đăm chiêu nhìn nàng, mắt hoa đào yêu nghiệt dưới nắng sớm có vẻ trong trẻo lạnh lùng.
Tần Lạc Y bị hắn nhìn chằm chằm có chút không yên.
"Nàng uống đi." Đoan Mộc Trường Thanh trực tiếp đem chén trà bạch ngọc trà thả lại trên tay nàng, tuấn nhan lãnh khốc đối mặt với nàng luôn có vẻ ôn nhuận như vậy: "Sắc mặt nàng không tốt lắm, đêm qua không nghỉ ngơi tốt sao?"
Mâu quang Phượng Phi Ly chợt lóe, tinh tế nhìn khuôn mặt nàng, ánh mắt nhanh chóng hiện lên một chút ảo não.Ngay sau đó lại dấu đi rất nhanh, bạc môi hoàn mỹ gợi lên tươi cười yêu nghiệt: "Y nhi, không phải tối hôm qua chúng ta rời đi, nàng nhớ chúng ta đến mức không ngủ được sao?"
Bị hắn trêu ghẹo, Tần Lạc Y không chỉ 
không phản bác, ngược lại ngồi nghiêm chỉnh, nàng gật gật đầu nói: "Nửa đêm ta không ngủ được, Đại sư huynh, Nhị sư huynh, còn có Sở Dật Phong..."
Trong lòng Đoan Mộc Trường Thanh rùng mình, ánh mắt phút chốc trở nên ám trầm, che lại đáy mắt sắc bén, lẳng lặng nhìn nàng.
Phượng Phi Ly thu liễm tươi cười trên khóe môi, nhưng ngay lập tức cười đến càng thêm yêu nghiệt: "Ta còn nghĩ đến Y nhi nhớ chúng ta đến mức không ngủ được, nguyên lai Y nhi nhớ nam nhân khác." Mặc dù hắn cười, trong mắt lại có chút lạnh.
Sống lưng Tần Lạc Y hơi cứng, nàng không nhìn tuấn nhan Đại sư huynh yêu nghiệt, cũng không nhìn Nhị sư huynh, càng không phủ nhận lời Đại sư huynh nói, ngược lại rũ mắt nhìn đầu ngón tay chính mình, khẽ mở môi đỏ mọng, nói ra thời gian nàng trải qua cùng Sở Dật Phong.
Đoan Mộc Trường Thanh khiếp sợ nhìn nàng. Hắn vẫn nghĩ đến lần đầu tiên của Y nhi cho Giản Ngọc Diễn. Không nghĩ tới là Sở Dật Phong.
"Tỷ tỷ nàng...Nàng ta cư nhiên hạ xuân dược cho nàng!" Thời điểm Đoan Mộc Trường Thanh nói lời này, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt xanh mét, phá lệ tức giận: "Thực đáng chết!"
"Nàng ta đã chết." Tần Lạc Y bình tĩnh nói, nghĩ đến lúc trước Chu Mai cùng Tần Lạc Hàn, hai mẫu-nữ này không chỉ có tâm tư ác độc hạ xuân dược cho nàng, sau này còn muốn tìm tên mập chết tiệt kia đến phá huỷ thanh danh nàng.
LĐối với mẫu-nữ Tần Lạc Hàn từng khi dễ nàng như vậy, Phượng Phi Ly cũng thập phần tức giận, cũng khiếp sợ quan hệ giữa Tần Lạc Y cùng Sở Dật Phong đã thân mật như vậy. Xem ra quả nhiên sư đệ đã đoán đúng, từ 5 năm trước Y nhi đã yêu thích Sở Dật Phong.
"Rời khỏi Thánh Long đại lục, ta vẫn nghĩ đến duyện phận chính mình cùng hắn đã hoàn toàn chặt đứt, cho dù về sau trở lại Thánh Long đại lục, chúng ta cũng chỉ là hai đường thẳng song song, không bao giờ giao thoa nữa, chỉ biết càng chạy càng xa, không nghĩ đến, hắn cư nhiên sẽ tìm đến Bồng Lai tiên đảo." Tần Lạc Y nhìn hai sư huynh đối diện, cũng là nam tử yêu chính mình, sâu kín thản nhiên nói, trong phượng mâu lóe ra quang mang phức tạp, có vài phần vui mừng, còn có vài phần buồn bã.
"Bởi vì hắn tìm đến đây, cho nên các ngươi liền quyết định tiếp tục tiền duyên?" Trong lòng Phượng Phi Ly thực sự hụt hẫng nói, tuy rằng lúc trước Y nhi yêu thích Sở Dật Phong, nhưng nàng hiện tại đã có bọn họ không phải sao?
"Ta nói cho hắn ta có bạn lữ song tu." Trầm mặc một lát, Tần Lạc Y lại mở miệng lần nữa, thanh âm trầm thấp xuống: "Ta nói Đại sư huynh là bạn lữ song tu của ta...Bất quá hiển nhiên hắn không tin tưởng."
Đoan Mộc Trường Thanh thoải mái. Y nhi không làm cho hắn thất vọng.Thần sắc Phượng Phi Ly dễ nhìn hơn rất nhiều, nàng nói cho Sở Dật Phong chuyện này, đã nói lên ngay từ đầu, nàng cũng không quyết định vứt bỏ bọn họ cùng Sở Dật Phong song túc song phi.
"Y nhi, nàng thích hắn phải không?" Đoan Mộc Trường Thanh đột nhiên mở miệng, ánh mắt tối đen nhìn nàng, không bỏ qua bất kỳ tia biểu tình nào trên mặt nàng.
Tần Lạc Y mím môi đỏ mọng, gật đầu, không phủ nhận, tuy rằng Nhị sư huynh hỏi thật sự trực tiếp, bất quá nàng vốn muốn nói thẳng việc này cho bọn họ biết, huống chi trải qua chuyện ngày hôm qua, nàng biết lấy sự thông minh cùng nhạy bén của Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh, khẳng định đã sớm nhìn ra, bằng không đêm qua Đại sư huynh sẽ không đối với nàng như vậy.Còn có Nhị sư huynh...Hắn rõ ràng cố ý đem Đại sư huynh kéo đi.
Nhìn đến nàng gật đầu, Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh hai mặt nhìn nhau, ở trong mắt lẫn ngau thấy được ảm đạm cùng ngưng trọng đồng dạng.
"Y nhi thích hắn...Thích nhiều năm như vậy, hiện tại hắn đến đây, có phải sẽ không còn thích sư huynh hay không? Không muốn ở cùng một chỗ với sư huynh?" Phượng Phi Ly nhìn nàng, mắt hoa đào yêu nghiệt loé nhẹ.
"Sẽ không." Tần Lạc Y nhanh chóng lắc đầu, phượng mâu kiên định nhìn hắn nói: "Sao ta có thể không thích sư huynh? Về sau...Trừ phi hai sư huynh không thích ta, không muốn ở cùng một chỗ với ta, nếu không ta tuyệt đối không rời đi."
"Không thích nàng?" Đoan Mộc Trường Thanh than nhẹ một tiếng, cầm tay phải của nàng, ánh mắt nóng bỏng dừng trên dung nhan nàng thanh lệ, lẩm bẩm nói: "Y nhi, vĩnh viễn sẽ không có ngày đó."
Thời điểm lúc trước nàng rơi xuống Sư Hổ Nhai, hắn liền hiểu được tình cảm chính mình, tình yêu đối với nàng, đã dung vào trong cốt nhục, vĩnh viễn không thể bóc ra, thậm chí vì cùng nàng ở chung một chỗ, tình nguyện cùng Đại sư huynh chia sẻ tình yêu của nàng.
"Đúng vậy, vĩnh viễn sẽ không có ngày đó." Lo lắng trong mắt Phượng Phi Ly đột nhiên tán đi, cười khẽ nhìn nàng, cầm tay kia của nàng nói: "Y nhi, có những lời này của nàng, sư huynh an tâm."
Hai vị sư huynh không rời không bỏ, làm cho lòng Tần Lạc Y vừa cảm động vừa vui sướng, nhưng nghĩ đến Sở Dật Phong, còn có lời kế tiếp nàng muốn nói...Tim nàng đập có chút gia tốc, trong lòng bàn tay tẩm ra mồ hôi.
Đoan Mộc Trường Thanh cầm tay nàng mẫn cảm nhận ra, mâu quang tối sầm lại, trên người Y nhi từ trước đến nay mát lạnh không có mồ hôi, loại thể chất này thực không dễ dàng xuất mồ hôi, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, phải khẩn trương bao nhiêu mới có thể như vậy?
"Y nhi, ta không còn nước trà." Buông tay nàng ra, Phượng Phi Ly tựa tiếu phi tiếu đem chén trà đưa tới trước mặt nàng.
"Ta đi lấy thêm." Tần Lạc Y vội vàng đứng dậy.
Đoan Mộc Trường Thanh buông lỏng bàn tay còn lại của nàng ra.
Chờ Tần Lạc Y châm trà đi ra sau, trong tiểu viện không còn người nào, trên bàn ngọc thạch, chỉ còn lại một chén trà khác lẻ loi đặt trên bàn.Khoé môi Tần Lạc Y tràn ra một chút tươi cười, bóng dáng kim sắc thướt tha trong nắng sớm, có vẻ cô tịch mà tiêu điều.
Nàng chậm rãi tiêu sái đi qua, một mình ngồi xuống, nhìn chỗ Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh vừa ngồi trống không...Hơi ngửa đầu, nàng liền cầm lấy chén trà, đem nước trà bên trong uống một hơi cạn sạch.
Nhìn chén trà trống trơn, lại nghĩ tới đây không phải chén trà của mình, mà do Đại sư huynh kêu chính mình lấy thêm, lại đứng dậy, đi châm thêm một chén nữa.Đợi một lát, nước trà lạnh ngắt, vẫn không có ai quay lại, Tần Lạc Y nhìn chung quanh một vòng, khẽ thở dài một hơi.
Lấy linh tửu ra, còn là loại rượu nặng, lại lấy một cái chén tự châm tự ẩm, rất nhanh, trên tiếu nhan trắng nõn nhiễm lên ửng đỏ hoa đào, phượng mâu liễm diễm sương mù.Không bao lâu, một bình rượu đã thấy đáy.Giống như uống đến nghiện, nàng lấy thêm một bình ra.
Thời điểm Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh trở về, liền nhìn đến nàng lười biếng ngã trên bàn ngọc thạch, hai má ửng đỏ, phượng mâu hàm say, một thân mùi rượu hun người lợi hại.
Hai người hai mặt nhìn nhau, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm, Đoan Mộc Trường Thanh đoạt lấy bình rượu của nàng, còn Phượng Phi Ly đoạt lấy ly rượu của nàng.
"Đại sư huynh...Ách...Nhị sư huynh, các ngươi đến đây..." Tần Lạc Y cười nhìn bọn họ, trong phượng mâu phiếm thần sắc mê mang, tuy rằng nàng uống rất nhiều rượu, còn uống vội vàng, nhưng cũng không say.Cho nên tu vi cao cũng có chỗ hỏng, muốn say một chút để không phải nghĩ đến chuyện gì cũng thực không dễ dàng.
"Đến tột cùng nàng uống bao nhiêu!" Phượng Phi Ly vừa buồn cười vừa tức giận nhìn nàng, thời điểm nói chuyện, tất cả hơi thở quanh nàng đều là mùi rượu.
"Không uống bao nhiêu." Tần Lạc Y lắc đầu, nàng muốn ngồi thẳng dậy, nhưng uống nhiều rượu, trong bụng ăn không tiêu, vẫn thoải mái ngã trên bàn.
Nàng lười biếng nằm úp sấp xuống."Rượu này không tồi, là ta tự mình nhưỡng, hai người muốn uống thử hay không? Nơi này của ta vẫn còn." Sau khi nói xong, vừa cười vừa lấy một bình ra, sau đó lại lấy ba ly rượu ra, rót thật đầy, chính nàng bưng một chén trong đó lên.
Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly tự nhiên sẽ không để cho nàng tiếp tục uống nữa, nếu nàng uống cao hứng cũng liền thôi, nhưng hiện tại...Đoan Mộc Trường Thanh ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn hai gò má nàng ửng hồng, còn có hai tròng mắt nhuốm men say mê mang, thanh âm trầm thấp thong thả: "Y nhi, Sở Dật Phong hắn nhận thức nàng trước...Nếu hắn tìm đến đây, nếu hắn nguyện ý giống chúng ta đứng cạnh nàng, ta cùng Đại sư huynh sẽ không phản đối."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.