Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 116: Động tình




Editor:HamNguyet
Đoan Mộc Trường Anh đi ra Tần phủ, hắn không dừng lại trong Khai Dương thành, mà ngự thần hồng, lập tức hướng về phương xa phóng ra ngoài, thời gian non nửa canh giờ, liền phóng ra mấy ngàn dặm, đi tới một chân núi xanh tươi.
Dưới núi là một bích hồ thật lớn. Lúc này hoa sen trong hồ nở rộ diễm lệ, một cỗ hương khí hoa sen xông vào mũi, lá sen thanh hương, cùng Khai Dương thành hiện tại trăng sáng nhô cao bất đồng, nơi này hạ xuống mưa nhỏ tí tách.
Giương mắt nhìn lên, mưa đánh lên hoa sen, hương triền lệ chất, trong mảnh làn sóng ngưng bích,nhiều chỗ điểm màu hồng, trắng, phấn. Gió nhẹ lướt qua, mặt nước nổi lên từng trận gợn sóng, đoá hoa cùng lá cây lung lay, từng giọt sương trong suốt đọng lại, giống như vô số sinh mệnh đang rung động.
Đoan Mộc Trường Anh đi đến bên hồ, tùy tay bẻ một cành liễu khuấy động bích hồ một chút. Bên môi gợi lên ý cười tự giễu. Sơn sắc bạc phơ, thủy sắc mờ mịt, trong bóng đêm dãy núi phập phồng, núi cùng cây xanh đều thấp thoáng trong mưa bụi mênh mang.
Trong đình đối diện hồ nước có một đạo bóng dáng thon dài khoanh tay mà đứng, đạo bóng dáng kia so với Đoan Mộc Trường Anh còn đến bên hồ sớm hơn, ở bên người hắn, có hai người đứng thẳng, ba người đang nói chuyện, sau khi phát hiện Đoan Mộc Trường Anh đến đây, một đạo bóng dáng trong đó từ trong đình đi ra, hướng tới vị trí Đoan Mộc Trường Anh đi tới. Hai đạo bóng dáng khác nhanh chóng ngự thần hồng rời đi.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng làm cho Đoan Mộc Trường Anh muốn xem nhẹ cũng khó, hắn ngẩng đầu không chút để ý liếc mắt một cái, lập tức quay đầu, tiếp tục khuấy động mặt nước. Thân ảnh thanh y đứng ở trước mặt hắn.
"Ngươi thật thanh nhàn, nếu thích nàng, không ở trong Tần phủ hảo hảo suy nghĩ một chút nên làm như thế nào để Y nhi thú ngươi, còn có tâm tình chạy đến nơi đây đi dạo." Đoan Mộc Trường Anh cười nhạo một tiếng nói. Đứng trước người hắn là Tần Thiên.
"Ngày đó ngươi quả nhiên cố ý." Trong mắt Tần Thiên hiện lên ánh sáng nhạt, trong lòng thở dài một tiếng.
Đoan Mộc Trường Anh ném nhánh cây trong tay xuống một phen, vỗ vỗ tay, đối với lời Tần Thiên nói không phủ nhận.
"Vì sao lại giúp ta?" Tần Thiên híp mắt lại nhìn Đoan Mộc Trường Anh, mâu quang thâm trầm, đáy mắt tối tăm vô hạn, mang theo tìm tòi nghiên cứu rõ ràng.
Cho dù không có Đoan Mộc Trường Anh, hắn cũng thập phần nắm chắc có thể đạt thành mục đích của chính mình, nhưng tốn nhiều thêm một phen công phu mà thôi, hắn sớm có chuẩn bị đầy đủ. Nhưng hắn không thừa nhận cũng không được, có lời Đoan Mộc Trường Anh ngày đó nói cho mọi người, bớt đi rất nhiều công sức.
Trong lòng Đoan Mộc Trường Anh chua xót, rời ánh mắt không nhìn về phía Tần Thiên, nhìn ra phía xa.  Lúc này trời mưa lớn, áo ngoài hắn ướt đẫm, bóng dáng thon dài tuấn dật trong bóng đêm có vài phần hiu quạnh cùng cô độc.
Mâu quang Tần Thiên càng thêm phức tạp.
Cho dù lấy máu hắn, thời gian quá ngắn, Y nhi vẫn không thể phân rõ ra hắn trúng độc gì, tính toán thời gian, thời gian của hắn không còn nhiều.
"Vì cái gì ngươi không cần quản...Tần Thiên, nếu ngươi thật sự có thể như nguyện cùng nàng bên nhau cả đời...Vĩnh viễn bồi bên người nàng, nhớ rõ nhất định phải đối tốt với nàng, hảo hảo bảo hộ nàng, đừng làm cho nàng chịu ủy khuất." Thật lâu sau, Đoan Mộc Trường Anh mở miệng nói, thanh âm thực nhạt, rất nhanh theo gió biến mất.
Bất quá Tần Thiên vẫn nghe rõ ràng.
"Thực hâm mộ ngươi...Về sau có cơ hội bồi bên người nàng." Đoan Mộc Trường Anh thở dài một tiếng, trên dung nhan điệt lệ buồn bã mất mát, bóng dáng thon dài trong mưa đêm có vẻ càng thêm tịch liêu, tiếng nói vừa dứt, xoay người vỗ thật mạnh lên bờ vai Tần Thiên, lập tức xoay người ngự thần hồng trong nháy mắt biến mất phía chân trời.
Tần Thiên nhìn phương hướng Đoan Mộc Trường Anh rời khỏi, trong mắt tối đen sáng quắc hiện lên tinh quang, mi tâm nhíu chặt. Làm cho hắn đối tốt với Y nhi? Không cần Đoan Mộc Trường Anh mở miệng, hắn đương nhiên sẽ làm được.
Nguyên bản hắn còn tưởng rằng cả đời này đều cùng Y nhi chỉ có duyên phận huynh muội, bởi vì việc Liễu gia xuất hiện chuyển cơ, hắn tự nhiên quý trọng cơ hội không dễ có gấp trăm ngàn lần này.
Mộng Nam Kha cực khó có được, rượu vị cam thuần, rượu tính ôn hòa, trên toàn bộ Huyền Thiên đại lục chỉ có Long Khiếu Thiên chỗ Long gia có thể luyện chế, hơn nữa hàng năm sản xuất rượu thập phần hữu hạn, nhiều nhất không vượt qua mười bình.
So với Tuý Thần Tiên, nghiêm túc mà nói, kỳ thật Tần Lạc Y càng thích Mộng Nam Kha này, rượu là Long Khiếu Thiên ngày hôm qua tự mình đưa tới cho nàng, năm nay tổng cộng có chín bình, liền đưa tới cho nàng hai bình.
Bởi vì Giản Ngọc Diễn rốt cục có thể tu luyện, trong lòng nàng cao hứng, nhịn không được uống nhiều thêm mấy chén, trên tiếu nhan trắng nõn hiênn lên đỏ ửng, lúm đồng tiền xinh đẹp mê người, mâu quang liễm diễm như Phượng Hoàng niết bàn.
Đám người Đoan Mộc Trường Thanh thấy thế, ánh mắt trở nên cực nóng, sáng quắc triền miên nhìn nàng.
Tuy rằng rượu này tên là Mộng Nam Kha, uống xong không phải lập tức sẽ đi ngủ, trong tay Tần Lạc Y cầm ly rượu, trên mặt hiện lên rặng mây đỏ, ý thức thập phần rõ ràng, tự nhiên đem thần sắc bọn họ thu hết vào đáy mắt, ánh mắt nóng rực như vậy nàng không xa lạ, bên tai không khỏi nóng lên, tim đập hơi gia tốc.
"Về sau không có chúng ta bồi, không được uống rượu." Sở Dật Phong cách nàng gần nhất, nhìn tiếu nhan nàng quyến rũ, lại nghĩ đến Tần Thiên, nhịn không được ghé sát vào bên tai nàng bá đạo yêu cầu nói.
Thanh âm hắn trầm thấp mang theo một cỗ từ tính, hơi thở nóng rực quét qua tai nàng, hơi thở ái muội khác thường giữa hai người tràn ngập ra.
Một bàn tay Tần Lạc Y đặt dưới bàn bị Sở Dật Phong cầm lấy, giống như khiêu khích vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay nàng.
Một cỗ cảm giác ngứa ngáy từ trong lòng bàn tay thẳng nhập đáy lòng. Tần Lạc Y lướt qua uống một ngụm rượu, cong môi liếc xéo hắn, vừa lúc vọng tiến vào ánh mắt hắn xinh đẹp mang theo tà khí, bất động thanh sắc muốn rút tay từ trong tay hắn ra, thử vài lần, vẫn không thể rút ra.
Sở Dật Phong ngồi bên trái nàng, phía bên phải là Giản Ngọc Diễn, lúc này Giản Ngọc Diễn đang nói chuyện cùng Bạch Y. Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly ngồi đối diện nàng. Người tu luyện thần thức nhạy bén, động tác Tần Lạc Y không dám quá lớn, không muốn những người khác thấy.
Sở Dật Phong vẫn không buông tay nàng ra, đầu tiên là lơ đãng vẽ vòng tròn, sau một lát dứt khoát theo cánh tay mà lên, ở trong ống tay áo rộng vuốt ve tay nàng, Tần Lạc Y thừa dịp không người chú ý, lấy ly rượu chắn mặt, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Sở Dật Phong nhếch môi một cái, vẫn không buông tay nàng ra, tay kia không ngừng gắp mấy đồ ăn nàng thích lại đây, miệng thành thạo cùng Giản Ngọc Diễn, Phượng Phi Ly bọn họ nói chuyện.
Trong lòng Tần Lạc Y cười nhạt. Không đem tay từ trong tay hắn rút ra, trong mắt liễm diễm hiện lên ý cười giảo hoạt, lật tay chiếu theo bộ dáng Sở Dật Phong, ở trong lòng bàn tay hắn vẽ vòng tròn, sau đó theo cánh tay hắn mà lên.
Thân thể Sở Dật Phong mạnh mẽ cứng đờ. Thậm chí bàn tay giơ chén có chút không xong, Tần Lạc Y không tiếng động cười cười, dưới tay không ngừng cố gắng.
Lúc này Sở Dật Phong đừng nói tiếp tục khiêu khích nàng, bàn tay kia đột nhiên từ trên người nàng thu về, sau đó đem rượu trong chén uống cạn.
"Rượu này tác dụng chậm nhưng lớn, đừng uống quá nhanh." Tần Lạc Y nghiêng người qua, cười hì hì nhìn hắn nói, còn săn sóc gắp cho hắn cái chân gà lớn.
Mâu quang bắt giữ đáy mắt Sở Dật Phong ẩn ẩn tình dục nóng rực, không dám quá mức, sau khi gắp chân gà liền lui về vị trí chính mình ngồi.
Sở Dật Phong cố nén trụ xúc động kéo nàng vào trong lòng. Nơi này là biệt viện của hắn. Từ lúc hắn đến Huyền Thiên đại lục liền trí xuống, không ở trong Khai Dương thành, nhưng cách Khai Dương thành không xa, lúc này trong lòng nhộn nhạo tâm phù khí táo buồn bực, Cung Ly vừa lúc đi đến. Nam Chinh có việc đến biệt viện tìm Sở Dật Phong. Sở Dật Phong đứng lên đi ra ngoài gặp Nam Chinh.
Chờ tiễn bước Nam Chinh trở về, vừa đến cửa viện, nhìn thấy Tần Lạc Y một mình từ bên trong đi ra, cước bộ dừng lại đứng ngoài viện, đợi nàng đi ra viện đột nhiên vươn tay kéo nàng lại đây, ôm vào trong lòng chính mình trực tiếp hung hăng hôn xuống.
Tần Lạc Y sớm phát hiện hắn. Nên thời điểm hắn đưa tay kéo chính mình không quá kinh ngạc, chỉ không dự đoán được hắn sẽ vội vàng ôm hôn chính mình như thế, lông mi thon dài run rẩy, Sở Dật Phong hôn lên mặt nàng.
"Y nhi." Sở Dật Phong có chút ảo não.Tìm kiếm môi nàng đỏ mọng.
Tần Lạc Y vừa buồn cười vừa tức giận liếc nhì  hắn. Tần Lạc Y một bên trốn tránh một bên nâng tay che môi hắn lại, đôi môi cực nóng dừng trong lòng bàn tay nàng.
Mâu quang Sở Dật Phong tối sầm lại. Thuận thế cắn tay nàng, Tần Lạc Y không kiên nhẫn, kỳ thật thời điểm vừa rồi ở trong bị hắn trêu đùa trên tay, nàng thực sự mất một phen định lực mới nhịn xuống không nhảy dựng lên. Lúc này bị hắn hôn vào lòng bàn tay, theo tính phản xạ thu về.
Giữa hai người không có cách trở, Sở Dật Phong rốt cuộc như nguyện hôn lên đôi môi đỏ mọng chính mình khát vọng đã lâu, trằn trọc mút. Thật lâu sau mới buông nàng ra, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, dục sắc trong mắt càng đậm.
"Vừa rồi Nam Chinh tới tìm chàng làm gì..." Tần Lạc Y đẩy hắn ra, hai gò má càng thêm đỏ ửng, phượng mâu bởi vì vừa rồi kích hôn mà trở nên mờ mịt, càng thêm quyến rũ hoặc nhân, ngực hơi phập phồng.
Hiện tại Sở Dật Phong không muốn cùng nàng thảo luận Nam Chinh. Nơi này không tiện, hiện tại hắn thầm nghĩ tìm một chỗ tiếp tục yêu nàng, nên hắn không chỉ không buông cánh tay đang đặt trên thắt lưng nàng ra, ngược lại chặn ngang trực tiếp ôm nàng lên, ngự thần hồng hướng nội viện lao đi.
Đầu Tần Lạc Y hắc tuyến. Hai tay ôm nàng cực nóng kinh người, thời điểm vừa rồi ôm hôn, nàng đã sớm nhận ra thân thể hắn biến hóa, ngu ngốc cũng biết hiện tại hắn muốn làm gì. Tuy rằng hai người sớm quen thuộc, nhưng trong biệt viện này không chỉ có hai người bọn họ, nếu Phượng Phi Ly bọn họ lâu không thấy nàng trở về, vạn nhất đều tìm lại đây.
"Sở Dật Phong, chàng thả ta xuống dưới." Phượng mâu Tần Lạc Y trợn lên, hàm chứa tức giận nói.
Sở Dật Phong nhíu mày, thuận theo buông nàng, nhưng không buông tay nàng ra. Lúc này đã đến nội viện, bên trong bố trí thật sự tinh xảo, có một giường ngọc rộng lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.