Sư Huynh Là Nam Thần

Chương 72: Phiên ngoại 4 – Du lịch (Tiêu Mộc Từ x An Vũ Hàng)




Vừa tốt nghiệp đại học, Tiêu Mộc Từ liền chuẩn bị đưa An Vũ Hàng ra nước ngoài đăng ký kết hôn, sau đó cùng cậu đi hưởng tuần trăng mật. Dựa theo ý của An Vũ Hàng, là không cần quá phô trương, cố gắng đơn giản gọn nhẹ một chút, dù sao hôn nhân đồng tính ở trong nước còn chưa được tán thành, quá gióng trống khua chiên có thể sẽ đưa tới phiền phức không cần thiết. Chờ bọn họ đi tuần trăng mật trở về, cùng người nhà ăn một bữa cơm, lại mời vài người bạn quan hệ tốt một chút đến chúc mừng là được.
Tiêu Mộc Từ tuy rằng có ý muốn làm lớn một chút, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với ý kiến của An Vũ Hàng, dù sao kết hôn là chuyện của hai người, bọn họ sống có hạnh phúc hay không mới là chuyện quan trọng.
Nhưng khi nói ra ý tưởng này với Từ Tiệp, bà lập tức phản đối, nói: “Hai đứa con trai của mẹ kết hôn, có cái gì không dám cho người khác biết? Lại nói chuyện này cả đời chỉ có một lần, càng không thể qua loa, nên làm cái gì thì cứ làm thế đó. Đám người nhàn tạp kia không mời cũng không sao, nhưng bạn bè quan trọng đều phải mời hết. Hai đứa muốn làm đơn giản, nhưng hai đứa làm vậy sẽ khiến bạn bè của mẹ và ba hai đứa cảm thấy không tôn trọng họ, cho nên tiệc cưới không thể bỏ qua.”
“Mẹ con nói đúng đó. Ở xa không nói, chứ ở gần mà không làm tiệc cước, người ta sẽ cảm thấy chúng ta không xem trọng Vũ Hàng. Về sau con dẫn Vũ Hàng đi dự tiệc tùng này nọ, người khác có thể sẽ khinh thường nó.” Tiêu Tông Nam tán thành ý kiến của vợ mình. Đại bộ phận bạn bè của Tiêu gia bọn họ đều rất phóng khoáng, dù sao lăn lộn nhiều năm trên thương trường, mấy chuyện như hôn nhân đồng tính thế này, nhiều nhất chỉ làm bọn họ cảm thấy ngoài ý muốn, chứ không có gì phải kinh ngạc. Về phần những người không có tố chất, hoặc là có ý kiến về phương diện này, bọn họ dĩ nhiên chẳng thèm mời làm gì.
An Vũ Hàng không nói, kỳ thật ba Tiêu mẹ Tiêu nói đều có đạo lý, cũng là muốn tốt cho cậu. Nếu cậu muốn cả đời cùng Tiêu Mộc Từ, vậy phải dung nhập vào hoàn cảnh giao tế của Tiêu gia. Về phương diện này mặc dù Tiêu Mộc Từ chưa bao giờ yêu cầu cậu, nhưng trong lòng An Vũ Hàng vẫn biết rõ, cho dù làm không được cẩn thận, cũng phải tận lực giúp được chút nào hay chút đó.
“Về chuyện tiệc cưới các con không cần quan tâm, để cho mẹ lo. Chuyện chụp ảnh ở công ty cũng có đội chuyên nghiệp làm, không cần phải thuê bên ngoài. Hai đứa cứ chọn một chỗ mình thích, đến đó nghỉ ngơi đi. Vừa lúc Vũ Hàng tốt nghiệp, xem như là du lịch tốt nghiệp luôn. Đến lúc đó để đội chụp ảnh đi theo, chụp một ít ảnh và quay vài đoạn video, quay về làm tài liệu dựng thành phim chiếu trong ngày hôn lễ.” Từ Tiệp sớm đã tính toán sẵn, chỉ là nói ý tưởng của mình cho bọn họ biết mà thôi.
Tiêu Mộc Từ suy xét trong chốc lát, gật gật đầu nói: “Vậy cứ làm như thế đi. Con vốn cũng không muốn uỷ khuất Vũ Hàng.” Kỳ thật, theo ý anh càng làm long trọng càng tốt, chẳng qua vì tôn trọng ý của An Vũ Hàng nên mới thoả hiệp.
An Vũ Hàng cũng không phản đối nữa, ngoan ngoãn đáp ứng.
Vì thế, chuyện đi du lịch cứ như vậy được quyết định.
Đói với An Vũ Hàng, được nghỉ hè rồi thì đi chơi nơi nào cũng được, cậu có nhiều thời gian. Còn đối với Tiêu Mộc Từ phải đi làm, mọi công việc chỉ cần bàn giao hết lại cho Tiết Dập là được. Vì thế, sau khi mọi thứ chuẩn bị thoả đáng, Tiêu Mộc Từ liền dẫn theo An Vũ Hàng đi nghỉ phép, đồng hành còn có đội chụp ảnh của Tinh Khải.
Bởi vì hành trình lần này là công ty chi trả, cho nên mỗi người trong đội chụp ảnh đều tinh thần sung túc, hưng phấn vô cùng, dù sao cơ hội đi công tác mà được thoải mái như vậy cũng không nhiều, lại không cần tốn tiền, mọi người dĩ nhiên đều rất tích cực, trước khi đi còn cam đoan với Từ Tiệp nhất định sẽ chụp được hiệu quả tốt nhất.
Sau khi chào hỏi đội chụp ảnh, Tiêu Mộc Từ và An Vũ Hàng liền không để ý đến bọn họ nữa, muốn chụp như thế nào tự đội chụp ảnh phải nghiên cứu, bọn họ chỉ cần chơi cho vui vẻ là được, không cần cố ý phối hợp.
Sau khi xuống máy bay, Tiêu Mộc Từ nhận được điện thoại Tiết Dập gọi tới.
“Tôi nói này Tiêu thiếu, cậu nghỉ phép kết hôn, có phải cũng nên suy xét để giai đại vui mừng, để nhóm nhân viên trong công ty cũng được nghỉ hay không.” Tiết Dâp ở bên kia điện thoại nói.
“Tôi chỉ là xin nghỉ đông.” Tiêu Mộc Từ nói thắng.
Tiết Dập nghẹn một chút, hỏi: “Vậy khi nào cậu mới xin nghỉ kết hôn?”
“Đến lúc tuần trăng mật.”
“Đến lúc đó công ty có được nghỉ cùng hay không?”
“Không.”
“…” Tiết Dập hết chỗ nói, vài giây sau lại tiếp: “Chúc Vũ Hàng một cước đá bay cậu xuống giường, tạm biệt.” Nói xong, Tiết Dập liền cúp điện thoại.
“Công ty có việc gì?” Lực chú ý của An Vũ Hàng dời khỏi Ipad, hỏi.
“Không có gì, chỉ là thảo luận một chút về kế hoạch cho ngày nghỉ.” Tiêu Mộc Từ mỉm cười hỏi.
“À.” An Vũ Hàng cũng không để ý, tiếp tục chơi game của mình.
Ra tới đảo, theo giờ địa phương đã là chạng vạng 5 giờ, tuy rằng chậm một chút, nhưng mặt trời vừa lặn, cảnh sắc rất đẹp.
Sau khi An Vũ Hàng và Tiêu Mộc Từ vào nhận phòng, liền dắt tay nhau ra ngoài ăn cơm chiều, thuận tiện cảm nhận phong cảnh địa phương một chút.
“Bị người khác đi theo cứ cảm thấy có chút không được tự nhiên.” An Vũ Hàng cười nói.
“Ừ, chụp vài ngày anh sẽ bảo bọn họ trở về, chúng ta tiếp tục vui chơi.” Tiêu Mộc Từ nói. Bọn họ và đội chụp ảnh không ở cùng một chỗ, cũng không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng nghĩ đến việc nếu hai người hôn nhau trên bờ biển, bên cạnh còn có một đám người canh chụp ảnh bọn họ, xác thực rất phá hư không khí.
Nhà ăn nơi này lấy kiểu dáng châu Âu làm chủ đạo, tương đối nổi danh về hải sản, nếu đến, tự nhiên không thể bỏ qua.
“Đúng rồi, kết hôn anh muốn quà gì?” An Vũ Hàng nói. Đối với phương diện này cậu cũng không rõ, chỉ là hai ngày trước gọi video call với đám Thời Nhiễm có nhắc tới. Đắt quá cậu khẳng định không tặng nổi, nhưng quan trọng là tâm ý.
“Anh có em là đủ rồi, không cần quà.” Tiêu Mộc Từ cười nói.
An Vũ Hàng mặt đỏ hồng, nói: “Hai việc khác nhau, em nói nghiêm chỉnh mà.”
Tiêu Mộc Từ cười nói: “Vậy anh sẽ cẩn thận nghĩ lại, có phải cái gì cũng có thể hay không?”
“Trong phạm vi kinh tế của em đều được.” An Vũ Hàng hiện tại tuy rằng không thiếu tiền, nhưng cậu muốn dùng tiền của mình mua đồ tặng Tiêu Mộc Từ.
“Được.” Tiêu Mộc Từ gật gật đầu, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
“Sư phụ?” Một thanh âm hơi khàn khàn cắt ngang không khí vốn dĩ kiều diễm của hai người.
Tiêu Mộc Từ giương mắt nhìn về phía người đang đứng bên cạnh bàn, hơi hơi nhíu mày, hiển nhiên không quá hài lòng.
An Vũ Hàng cũng nhìn về phía cậu thanh niên đứng bên cạnh bàn bọn họ, cậu ta ăn mặc thoải mái, tóc ẩm ướt rũ xuống bên tai, trong mắt mang theo kinh hỉ. Có thể gọi Tiêu Mộc Từ là ‘sư phụ’, An Vũ Hàng ẩn ẩn đoán được người này là ai.
“Anh cũng tới đây chơi sao?” Cậu ta cười hỏi.
“Ừ, cậu đến một mình?” Tiêu Mộc Từ hỏi.
“Không, em đến với mẹ em, một lúc nữa bà ấy mới đến đây.” Cậu ta nói xong nhìn thoáng qua An Vũ Hàng, hỏi Tiêu Mộc Từ: “Vị này chính là…?”
An Vũ Hàng có thể rõ ràng cảm giác được, trong ánh mắt khi cậu ta nhìn mình không chút thân thiện.
Tiêu Mộc Từ nói với An Vũ Hàng: “Đây là Lương Dạ, là Cẩm Thư Linh Loạn trong game, còn nhớ rõ không?” Bọn họ hiện tại đã rất ít vào game, cho dù online, cũng không gặp lại Cẩm Thư Linh Loạn.
An Vũ Hàng gật gật đầu: “Em nhớ.” Y như cậu phỏng đoán, cậu thanh niên này là Lương Dạ.
Sau đó, Tiêu Mộc Từ lại nói với Lương Dạ: “Đây là người yêu của tôi.”
Ý cười trên mặt của Lương Dạ đã sớm biến mất, hỏi: “Cậu là Phượng Cô Ngâm?” Cậu ta cũng không ngu, nếu Tiêu Mộc Từ nhắc tới game, cậu ta tự nhiên sẽ liên tưởng đến tình duyên Phượng Cô Ngâm của Tiêu Mộc Từ trong game.
An Vũ Hàng mỉm cười gật gật đầu.
“Hai người…” Lương Dạ nhíu mày nhìn bọn họ, vừa định mở miệng nói gì đó, mẹ của cậu ta ở ngoài cửa liền gọi cậu ta một tiếng.
Sau khi mẹ Lương gọi Lương Dạ xong, phát hiện Tiêu Mộc Từ cũng ở đây, lộ ra một chút kinh ngạc, lại mang theo ôn hoà thân thiết.
Tiêu Mộc Từ nói với An Vũ Hàng: “Anh đi chào hỏi, em ăn trước đi.” Sau khi anh trưởng thành, gần như rất ít khi gặp mặt mẹ Lương, nhưng khi còn bé vẫn thường hay lui tới, đối với vị trưởng bối này ấn tượng cũng không tệ.
An Vũ Hàng gật gật đầu.
Sau khi Tiêu Mộc Từ rời đi, Lương Dạ cũng không đi theo, mà là ngồi xuống vị trí của anh.
“Không ngờ hai người thật sự kết giao.” Lương Dạ nói, trong giọng nói mang theo chút khinh thường, đương nhiên loại khinh thường này chỉ nhằm vào An Vũ Hàng mà thôi: “Dì Từ đồng ý?”
An Vũ Hàng nhướng mày, xem như trả lời.
“Thủ đoạn thật giỏi.” Lương Dạ cười lạnh một tiếng: “Nếu không phải lúc trước mày quấn quýt sư phụ, anh ấy khẳng định chướng mắt mày.”
An Vũ Hàng buông nĩa ăn xuống, bưng ly rượu lên, hỏi: “Vậy có thể xem trọng cậu sao?”
“Lâu ngày sinh tình.” Lương Dạ nghĩ nghĩ, không cam đáp lại cậu bốn chữ.
An Vũ Hàng bật cười, Lương Dạ quen biết Tiêu Mộc Từ so với cậu còn sớm hơn rất nhiều, nếu thật sự có thể lâu ngày sinh tình, còn cần chờ cậu xuất hiện?
“Tình cảm giữa tôi và Mộc Từ là chuyện giữa hai người chúng tôi, cậu đơn phương yêu mến là chuyện của một mình cậu. Cậu hẳn phải lựa chọn cho cuộc sống của mình.” An Vũ Hàng nói. Nhìn Lương Dạ, không biết vì cái gì, khiến cậu nghĩ đến An Minh Hi trước kia.
“Có ý gì?” Trên mặt Lương Dạ có chút không vui.
“Không phải cậu không biết buông tay. Hơn nữa, cậu hẳn cũng không phải dạng không phải là anh thì không được.” Trong mắt cậu, Lương Dạ chính là cầu mà không được nên mới đặc biệt để ý. Lúc tuổi trẻ, xúc động ấu trĩ đối với tình yêu ai cũng có, nhưng xúc động chung quy vẫn là xúc động, không thể trường cửu.
“Anh ấy là người đàn ông đầu tiên tao thích.” Lương Dạ nói.
“Nhưng hiện tại anh ấy là người đàn ông của tôi.” An Vũ Hàng không e dè nói.
“Mày có biết mất thể diện hay không vậy?” Lương Dạ thật bất ngờ với lời An Vũ Hàng nói, cậu ta cảm thấy An Vũ Hàng thoạt nhìn không phải loại người sẽ nói ra lời như thế.
“Cậu đang mơ ước người yêu tôi, còn nói tôi không biết mất thể diện?”
“…” Lương Dạ không còn lời gì để nói.
An Vũ Hàng dịu đi ngữ khí, nói: “Điều kiện của cậu không tệ, tìm một người tươg ái hẳn là không khó.”
“Dĩ nhiên!” Lương Dạ lập tức nói.
An Vũ Hàng cười cười, không nói gì nữa.
Lương Dạ trầm mặc một chút, nói: “Dù sao tao cũng sẽ không chúc phúc cho mày và sư phụ đâu.”
“Tuỳ ý cậu.” An Vũ Hàng cũng không ép buộc.
“Tiểu Dạ, đừng quấy rầy người khác.” Mẹ Lương nói với Lương Dạ.
Tiêu Mộc Từ đến chào hỏi xong vừa lúc quay trở lại.
Lương Dạ nhìn nhìn An Vũ Hàng, nhỏ giọng nói: “Mày phải đối tốt với sư phụ tao đó!” Nói xong, liền nhanh chóng đứng dậy đi về phía mẹ Lương.
An Vũ Hàng cười cười, Lương Dạ đã trưởng thành rồi, tuy rằng vẫn không khiến người ta thích được, nhưng đã không còn là đứa trẻ vừa ích kỷ lại vô lễ kia.
Ngồi vào chỗ ngồi, Tiêu Mộc Từ hỏi: “Cậu ta nói gì với em?”
“Không có gì, bảo em đối xử tốt với anh.” An Vũ Hàng cười nói.
Tiêu Mộc Từ cười khẽ: “Việc này không cần cậu ta quan tâm.”
“Cũng phải.” An Vũ Hàng đồng ý.
“Tiệc cưới có mời gia đình Lương Dạ hay không?” An Vũ Hàng hỏi. Cậu nhớ rõ mẹ Lương và mẹ Tiêu là khuê mật, theo lý mà nói hẳn là sẽ mời.
“Sợ Lương Dạ kiếm chuyện?”
“Không phải. Là sợ cậu ta buồn bực, tiêu hoá không được.” An Vũ Hàng cười nói.
“Một vĩ thuốc tiêu hoá Lương gia hẳn là có thể mua được.”
“Cũng phải.”
Sau đó hai người không tán gẫu chuyện Lương Dạ nữa, bắt đầu bàn bạc kế hoạch vui chơi vài ngày sau. Mà ở một bàn cách bọn họ không xa, đội chụp ảnh đang giơ máy chụp hình lên làm hết phận sự mà liên tục quay phim hay người, người không biết còn tưởng rằng hai người là minh tinh đang thu hình, vội vàng đi vòng qua bàn của bọn họ, không dám đến quấy rầy…
Hết – Phiên ngoại 4.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.