Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 4: Kết hôn không có hôn lễ và nghi thức




Tuy là câu hỏi, nhưng lại là giọng điệu làm cho người khác không thể từ chối.
Lâm Tân Ngôn gật đầu, nhìn dáng vẻ của anh, chắc là có chuyện muốn nói với cô.
Vừa hay cô cũng muốn nói chuyện với anh.
Lâm Quốc An cảnh cáo nhìn Lâm Tân Ngôn một cái , “Có chừng mực một chút”.
Đừng có chưa gả vào, đã làm mất lòng người khác, nhìn bộ dạng của Tông Cảnh Hạo, chắc là không hài lòng đối với Lâm Tân Ngôn, nhưng kết thân làm thông gia với nhà họ Tông, đối với nhà họ Lâm mà nói chỉ có lợi, đối với việc kinh doanh của công ty, cũng có sự giúp đỡ.
Không muốn Lâm Tân Ngôn làm hỏng chuyện hôn sự.
Lâm Tân Ngôn giả vờ không nhìn thấy,đi theo sau Quan Kình ra ngoài.
Cô quá hiểu Lâm Quốc An có ý đồ gì, ông lấy đâu ra tự tin, sau khi cô gả vào nhà họ Tông sẽ giúp ông?.
Chính là vì ông là cha cô?.
Nhưng ông lại coi cô là con gái mình sao?.
Ông có biết 8 năm nay cô sống như thế nào không?.
Khi tâm tư của Lâm Tân Ngôn còn đang lơ lửng, thì đầu đụng trúng một “bức tường” cứng rắn làm tâm tư của cô bị ngắt quãng, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, liền phát hiện khuôn mặt không thể bắt bẻ, gần trong gang tấc, đang lấy bộ dạng nhìn xuống nhìn cô.
Quả,quả nhiên, anh có thể đứng lên.
Cũng chính là nói, suy đoán của cô là đúng.
Lâm Tân Ngôn bị nhìn đến mức da đầu ngứa ngáy, cô kiên cường giả vờ trấn tĩnh lại ngẩng đầu nhìn anh, “Là anh cố ý giả vờ bị què đúng không?”.
Khoé mắt Tông Cảnh Hạo nhíu lại, hơi hơi nheo mắt, có sự không vui khi bị người khác nhìn thấu tâm tư, giọng điệu không cao không thấp nhưng lại đủ làm người khác khiếp sợ, “Tại sao không màng việc tôi là một tên què, mà cũng muốn kết hôn với tôi?. Nhìn trúng tôi ở điểm gì?
Tiền tài, muốn làm phu nhân nhà quyền quý?”.
Lâm Tân Ngôn chỉ cảm thấy bị anh nhìn, da thịt ở dưới xương cốt cô đều thấm đẫm từng cơ n ớn lạnh, cả trái tim cô dường như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, hô hấp đều trở nên khó khăn, nhưng trên mặt lại bình tĩnh lạ thường, “Khi tôi hai tuổi đã định hôn ước với nhà họ Tông, lẽ nào khi tôi hai tuổi đã biết tiền tài và lợi ích của việc làm phu nhân nhà quyền quý? Ép mẹ hai bên định mối hôn sự của anh cho tôi?”.
Cô dừng lại một lúc, dừng như đang làm dịu lại giọng điệu của mình, “Khi tôi hai tuổi, anh Tông đã 10 tuổi, lớn hơn tôi những 8 tuổi, tôi đã chê anh già chưa?”.
A,Tông Cảnh Hạo cười nhạt, người phụ nữ này đâu chỉ là biết nói chuyện, rõ ràng là nhanh mồm nhanh miệng!.
Mồm mép vô cùng lợi hại!.
Anh già sao?
Trong không khí, bao phủ một luồng mùi thuốc súng.
Bốn con mắt nhìn nhau, tia lửa bắn ra bốn phía, ai cũng không chịu nhường ai.
Lâm Tân Ngôn buông thõng tay ở bên người, năm chặt thành năm đấm, mục đích mà cô gả vào nhà họ Tông, chỉ là để Lâm Quốc An hứa với cô trả lại của hôi môn của mẹ.
Không phải là đối dịch với người đàn ông này, giọng điệu của cô dịu dàng lại,tư thế cũng đặt thấp xuống, “Anh Tông, tôi biết anh không muốn lấy tôi, thực ra cũng không hẳn là không được”.
Cô cố ý dừng lại nhìn vẻ mặt của Tông Cảnh Hạo,biểu cảm của anh không có nhiều thay đổi, nhưng cô vẫn tiếp tục nói.
Lâm Tân Ngôn, “Tông tiên sinh ,chúng ta thực hiện một giao dịch đi”. Lâm Tân Ngôn mở miệng, cô cũng không thực sự muốn gả vào nhà họ Tông, cô sẽ đồng ý, nhưng chỉ là muốn từ nước ngoài trở về, đoạt lại đồ thuộc về mẹ và cô mà thôi.
“A” Tông Cảnh Hạo cười nhẹ một cái,dường như cảm thấy buồn cười, hoang đường,muốn bàn việc giao dịch với anh?.
Lâm Tân Ngôn nuốt một ngụm nước bọt,lưng cô vì do căng thẳng mà toát ra cả một lớp mồ hôi lạnh,Tông Cảnh Hạo rất cao , cô nhìn anh phải ngẩng đầu lên, “Tôi biết, anh giả vờ bị què là muốn nhà họ Lâm huỷ bỏ mối hôn sự này, tôi sẽ đồng ý, tôi có nỗi khổ tâm của mình”.
Điều này ngược lại làm Tông Cảnh Hạo có hứng thú.
Tông Cảnh Hạo, “Cô muốn cái gì?”. Nếu là giao dịch, chắc chắn có điều kiện.
Lâm Tân Ngôn, “1 tháng, kết hôn sau 1 tháng, tôi sẽ ly hôn với anh”. Thời gian một tháng là đủ, một khi lấy được của hồi môn của mẹ, cô sẽ ly hôn với anh.
Tông Cảnh Hạo chau mày, “Đây là giao dịch mà cô muốn bàn bạc với tôi?”.
Lâm Tân Ngôn, “Đúng vậy, chúng ta bắt buộc phải kết hôn, đây là ước hẹn của mẹ hai bên, chúng ta đều không được huỷ bỏ hôn ước, đây là sự tôn trọng với họ, nhưng sau khi kết hôn, do tính cách chúng ta không hợp nhau, hợp lẽ ly hôn,như vậy cũng không có sự huỷ bỏ hôn ước, vừa hay, anh cũng có thể không cần sống cả đời với người anh không thích,đối với anh không có hại,chỉ có lợi”.
Nói đến đây, giọng điệu của Lâm Tân Ngôn chậm lại một chút, “Tôi nghĩ rằng,chắc anh Tông cũng người mình thích, nên mới trăm phương nghìn kế để nhà họ Lâm huỷ bỏ hôn ước chứ?”.
Sắc mặt Tông Cảnh Hạo phút chốc sa sầm lại, rồi nhanh chóng đè nén xuống, tức giận “ Không nhìn ra, cô cũng khá thông minh”.
Đúng vậy, anh muốn cho Bạch Trúc Vi một danh phận, sự ngấm ngầm chịu đựng và đau đớn của cô lúc đó, anh cảm nhận được .
Ánh mắt của Tông Cảnh Hạo dừng lại trên khuôn mặt giả vờ bình tĩnh của cô, “Còn cô, trong một tháng kết hôn này có lợi gì đối với cô?”.
Tông Cảnh Hạo không cho rằng, cô chỉ suy nghĩ cho bản thân mình.
Trong lòng Lâm Tân Ngôn căng thẳng, không thể nói là vì của hồi môn của mẹ chứ?.
Nhưng nếu không nói ra một lý do,thì anh hình như lại không tin.
Lâm Tân Ngôn, “Mẹ tôi rất coi trọng hôn ước lần này, cơ thể của bà lại không tốt cho lắm, cho nên tôi không muốn làm bà thất vọng”. Khi nói chuyện ánh mắt của cô hơn trốn tránh, bởi vì cô nói dối, mẹ cô căn bản không hy vọng cô gả vào nhà họ Tông.
Giọng điệu của Tông Cảnh Hạo kì lạ một luồng uy hiếp kì dị u ám, dường như nhìn thấu tâm tư cô, “Vậy sao?”.
Lâm Tân Ngôn giống như đứng ngồi không yên, anh mắt của anh quá sắc bén, dường như có thể nhìn thấu lòng người, ngay lúc khi cô không biết làm sao và phải làm như nào mới tốt, thì điện thoại trong túi anh reo lên.
Tông Cảnh Hạo liếc nhìn cô một cái, móc điện thoại ra,nhìn tên hiển thị bên trên, vẻ mặt anh dịu dàng một chút, quay người nhận điện thoại,hình như lại nhớ đến điều gì,quay đầu lại, “Nếu đã là một tháng, thì chúng ta cũng không cần phải tổ chức hôn lễ”.
Lâm Tân Ngôn không có lựa chọn,chỉ có thể đồng ý, “Được”.
Ngày 20 tháng 8, Quan Kình đến đón Lâm Tân Ngôn.
Không có nghỉ thức, không có hôn lễ, chỉ có một tờ giấy kết hôn.
Tâm trạng Lâm Tân Ngôn không thay đổi quá nhiều, bởi vì cô biết rất rõ ràng, đây là một cuộc giao dịch mỗi người lựa chọn điều mình cần.
Nếu không đính ước từ bé, sợ là, bọn họ sẽ không có điểm giao nhau.
Xe rất nhanh liền dừng trước một căn biệt thự.
Dưới ánh năng, kiến trúc bằng đá vô cùng to rộng, khí thế ngút trời.
“ Vào đi”. Quan Kình làm ra một tư thế mời vào.
Đối với cô vừa không nhiệt tình, cũng không nịnh bợ,tất cả ngôn ngữ và cử chỉ đều hợp với lễ tiết. Chắc là biết hôn nhân giữa cô và Tông Cảnh Hạo,chỉ là hoàn thành ước hẹn.
Mà không phải là thiếu phu nhân nhà họ Tông thực sự.
Tuy nhà lớn, nhưng người lại không nhiều, chỉ có một người giúp việc, Quan Kình cũng không giới thiệu nhiều, đưa cô vào trong nhà liền đi mất.
Lâm Tân Ngôn có chút không thích ứng được.
“Đây là nơi ở của cậu chủ, tôi là vú Vu chăm sóc cuộc sống của cậu ấy, cô cũng có thể gọi tôi như vậy”. Vú Vu dẫn cô đến phòng, “Cô cần cái gì có thể nói với tôi”.
Thời gian một tháng không phải là dài, Lâm Tân Ngôn tự mang theo đồ dùng sinh hoạt của mình, tuy có thể không phải phiền đến bà, nhưng cô vẫn nói, “Được”.
Vú Vu mở cửa phòng, quay người nhìn cô,vốn dĩ muốn nói với cô điều gì, nhưng cuối cùng lại than lên một hơi, “Có thể đêm nay cậu chủ không về,hôm nay là sinh nhật của cô Bạch “
Tuy không tổ chức hôn lễ, dù sao trên danh nghĩa là vợ của anh,nói thế nào hôm nay cũng là ngày đầu tiên thành hôn của bọn họ,nhưng anh lại đi cùng người phụ khác ở bên ngoài, vú Vu cảm thấy Lâm Tân Ngôn đáng thương, vừa mới vào cửa,đã bị Tông Cảnh Hạo đối xử lạnh nhạt như vậy, sau này chẳng phải là càng thê thảm hơn sao?.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.