Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài

Chương 23: Coi thường cô rồi




Lâm Tân Ngôn cứ đứng ở cửa như vậy, nhìn chăm chằm vào Bạch Trúc Vi.
Bạch Trúc Vi bị cô nhìn đến mức nổi da gà, nhìn lướt qua màn hình điện thoại trong tay cô, nhưng do khoảng cách xa, cô ta không nhìn thấy trong điện thoại là cái gì, mà lại đang ở trước mặt Tông Cảnh Hạo, cô ta cũng không thể nổi giận, chỉ nhàn nhạt hỏi, “Cô Lâm, sao lại nhìn tôi như vậy?”
Suy nghĩ của Lâm Tân Ngôn bị giọng nói của Bạch Trúc Vi ngắt quãng, vừa nãy cô có một chút kích động, muốn chất vấn cô ta ở trước mặt Tông Cảnh Hạo.
Nhưng, bình tĩnh lại, cô không làm như vậy.
Bạch Trúc Vi là người phụ nữ Tông Cảnh Hạo yêu, cho dù làm điều gì, thì sao Tông Cảnh Hạo có thể vì một người vợ hờ, mà trừng phạt người phụ nữ anh ta yêu?
Cô nằm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, rất lâu mới khôi phục được cảm xúc.
Cười với Bạch Trúc Vi một cái, “Tôi chỉ thấy cô Bạch quá xinh đẹp, cho nên nhìn ngây người, cô Bạch không để ý chứ?”
Nói xong, Lâm Tân Ngôn liền đi về bọn họ, ánh mắt nhìn thấy tài liệu trên bàn trà, cô đưa tay cầm lên, là hợp đồng chuyển nhượng vịnh Repulse.
Cô đưa mắt lên, nhìn Tông Cảnh Hạo, cười hỏi, “Là cho tôi sao?”
Tông Cảnh Hạo từ đầu đến cuối không có một chút thay đổi cảm xúc nào ừm một tiếng.
Bạch Trúc Vi không kìm được mở to mắt, đây, đây thực sự là cho Lâm Tân Ngôn?.
Bạch Trúc Vi, “Tại sao?”
Bạch Trúc Vi không hiểu nổi!
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu nhìn Bạch Trúc Vi một cái, bộ dạng cô ta rõ ràng đang tức giận nhưng lại nhẫn nhịn, trong lòng cô không kìm được mà cười khẩy, “Cô Bạch, tôi là vợ của anh Tông, cho tôi chút đồ, không đáng gì chứ?”
Bạch Trúc Vi tức đến phát run, người phụ nữ chết tiết này, thực sự có bản lĩnh!
Dám tự xưng là vợ của Tông Cảnh Hạo, cô cũng xứng sao?
Nếu không phải ở trước mặt Tông Cảnh Hạo, Bạch Trúc Vi nhất định sẽ cho cô một cái bạt tai.
Bạch Trúc Vi, “Đấy là điều hiển nhiên” Bạch Trúc cúi đầu xuống, lặng lẽ rơi nước mắt, không lên tiếng nói ra sự tủi thân của mình, “Cô Lâm mới là chủ nhân thực sự, tôi được coi là cái thá gì chứ?”
Quan Kình, “Cô là người phụ nữ tổng giám đốc Tông thích, cô đi theo anh ấy bao nhiêu năm nay, sao phải chà đạp bản thân như vậy?” Quan Kình đưa mắt nhìn Lâm Tân Ngôn một cái, không ngờ rằng người phụ nữ này, cuộc sống riêng tư thác loạn, lại mặt dày như vậy.
Nhưng cô thực sự là vợ của Tông Cảnh Hạo, cho dù trong lòng không ta không hài lòng với cô, cũng không dám công khai không tôn trọng cô, cố ý phối hợp với Bạch Trúc Vi, nhằm vào cô.
Lâm Tân Ngôn vẫn giữ bộ dạng bình thản như cũ, dường như giống như không nghe ra sự châm chọc và bài xích trong lời nói của bọn họ, cười nói, “Cô Bạch, nếu cũng thừa nhận thân phận của tôi, vậy phiền cô nhường vị trí lại cho tôi.”
Trong chốc lát, không khí ngưng đọng mất mấy giây.
Tất cả ánh mắt đều dồn vào Tông Cảnh Hạo chưa từng lên tiếng.
Anh có thừa nhận thân phận này không?
Nếu thừa nhận, thì Bạch Trúc Vi được coi là gì?
Sắc mặt Tông Cảnh Hạo dưới một ngọn đèn không tối không sáng đang lướt qua, không che được sự hung ác nguy hiểm của anh trong chốc lát, “Cô có thân phận gì?”
Hơi thở nguy hiểm áp sát lại gần, Lâm Tân Ngôn kiên cường chống đỡ, nhìn thẳng vào mắt anh, “Chúng ta là quan hệ vợ chồng, cho dù một tiếng, cũng là vợ chồng, trong thời gian hôn nhân, tôi yêu cầu ngồi cạnh anh là sai sao?”
Lâm Tân Ngôn lấy lời nói của anh để chặn họng anh.
Cô bị bắt nạt rất lâu, nếu chỉ một mình cô chịu uất ức, cũng không sao!
Nhưng Bạch Trúc Vị, lại lợi dụng Trang Tử Khâm, để bà bị bệnh tâm thần, điều này làm cô không thể nhịn đượ!
c Nếu Bạch Trúc Vi sợ cô thân thiết với Tông Cảnh Hạo, vậy thì, cô sẽ càng gần gũi với anh hơn.
Còn phải ở trước mặt cô tal Trang Tử Khâm là người thân duy nhất của cô, cũng là giới hạn mà cô ta không được chạm đến, “Cô Bạch, tuy cô và chồng tôi có quan hệ không bình thường, nhưng bây giờ, chúng tôi còn chưa ly hôn, thì mong cô Bạch tự trọng!”
Bạch Trúc Vi nhìn Tông Cảnh Hạo, mà lúc này ánh mắt của anh, lại đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhanh mồm nhanh miệng này!
Người phụ nữ này, trở mặt thật nhanh.
Trước đây rõ ràng là bộ dạng bị thương không phản đòn, mà lúc này lại hùng hổ doạ người.
Rốt cuộc cô là người phụ nữ như thế nào?
Thái độ Tông Cảnh Hạo làm người khác không nằm bắt được, ngay cả Quan Kình đi theo anh cũng không hiểu được, nhưng cậu ta hiểu, lúc này, tuyệt đối không thể để hai người phụ nữ bọn họ ở đây.
Tuy Quan Kình không hiểu rõ tất cả mọi chuyện, nhưng cậu ta thực sự có điểm thông minh, ví dụ như bây giờ.
Cậu ta đứng lên, võ vai Bạch Trúc Vi, “Đi thôi.”
Bạch Trúc Vi không đành lòng.
Cô ta muốn xem vị trí của mình trong lòng Tông Cảnh Hạo.
Nhưng, ngộ nhỡ Tông Cảnh Hạo chọn Lâm Tân Ngôn, thì cô ta coi như xong, tất cả nỗ lực trước đó đều đổ xuống sông xuống biển, cô ta rất rõ việc Tông Cảnh Hạo không yêu mình.
Tông Cảnh Hạo đối xử tốt với cô ta, chỉ là do tình cảm đêm hôm đó và tình cảm mà cô ta đi theo anh nhiều năm như vậy.
Không có tình yêu và thích.
Cô ta không thể đánh cược.
Cô ta sẽ thua thê thảm.
Bạch Trúc Vi, “Tôi sẽ không để anh Hạo khó xử, cô thắng rồi” Bạch Trúc Vi cuối cùng lại diễn thêm một màn ấn tượng tốt mới đi.
Không phải cô ta nhận thua, chỉ là không muốn Tông Cảnh Hạo kẹt ở giữa khó xử.
Cô ta lương thiện, biết nguyên tắc.
Rất nhanh, trong phòng liền yên tĩnh trở lại.
Yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hơi thở nhẹ cũng không nghe thấy.
Bầu không khí này duy trì được tròn 3 phút, trên lưng Lâm Tân Ngôn toát ra một lớp mồ hồi lạnh, cô mới lên tiếng, “Tôi về phòng trước.”
Cô vừa rồi như vậy, cũng chỉ là do Bạch Trúc Ví.
Bây giờ cô ta đi rồi, bản thân cô cũng không cần thiết phải tiếp tục ở lại.
Cô vừa nhấc chân lên, liền bị Tông Cạnh Hạo.
nảm lấy cổ tay, cánh tay anh dùng lực kéo một cái, cơ thể Lâm Tân Ngôn di chuyển nhanh thành một đường cong trong không trung, xoay nửa vòng, thì rơi vào một lồng ngực.
Cô phản kháng theo bản năng, nhưng lại bị cổ tay đang bị nắm lấy ghìm lại, làm cô không động đậy được.
Lâm Tân Ngôn, “Anh làm cái gì vậy?” Lâm Tân Ngôn vô cùng hoảng hốt.
Aa.
Tông Cảnh Hạo, “Cô làm cái gì vậy? Vừa nãy không phải rất nhanh mồm nhanh miệng sao?”
Tông Cảnh Hạo khống chế cằm của cô, “Tôi xem thường cô rồi.”
Nếu không phải là do Bạch Trúc Vi, cô hà tất muốn đụng chạm đến anh?.
Cô là người đã từng chịu khổ, từ 10 tuổi, đến 18 tuổi, cô trưởng thành không chỉ tuổi tác, còn có tư tưởng.
Nếu như cô yếu đuối, người khác sẽ chỉ tưởng rằng cô dễ bắt nạt, cho nên cô không thể yếu đuối trước mặt người muốn hại cô.
Cô có mẹ cần được bảo vệ, đứa trẻ trong bụng cô cũng cần được bảo vệ.
Cô phải kiên cường, phải dũng cảm.
Lâm Tân Ngôn không cử động, cô nhắm mắt lại không xem, cũng không nghe.
Tông Cảnh Hạo chưa từng bị ai đối xử như vậy, người phụ nữ này—— Tông Cảnh Hạo, “Lâm—- “
Lâm Tân Ngôn mặc áo phông màu trắng, cổ hình tròn, lúc này tư thế của cô ngả một nửa người vào trong lòng anh, vẻ đẹp trước ngực như ẩn như hiện lộ ra trước mắt anh.
Tuy cô gầy, nhưng ngực phát triển cũng không tồi, chỉ là khi nửa che nửa hở như vậy, lờ mờ có thể nhìn thấy bánh bao trăng nõn, mượt mà, khá là vểnh.
Ngực phập phồng theo hơi thở của cô, có một chút mùi vị mê hoặc lòng người.
Có một luồng khí nóng không tên, chạy toán loạn trong máu của anh, cuối cùng tập trung ở chỗ dưới bụng.
Lâm Tân Ngôn đợi mãi không thấy Tông Cảnh Hạo lên tiếng, lông mi cong vút hơi hơi động đậy, từ từ mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt anh dường như đang ngấm ngầm chịu đựng, lại dường như đang cố gắng giả vờ bình tĩnh.
Ánh mắt anh——- Lâm Tân Ngôn nhìn theo ánh mắt anh, nhìn xuống—- Tức giận bị người khác nhìn trộm, kích thích sức mạnh ẩn giấu trong xương cốt, Lâm Tân Ngôn đột nhiên đẩy anh ra.
Tông Cảnh Hạo bị đẩy khi không phòng bị, nửa người anh ngã trên sofa, bộ dạng không thê thảm lắm!
Lâm Tân Ngôn che lấy ngực, “Lưu manh!”
Cô hốt hoảng từ trên sofa đứng dậy, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này một chút, nhưng do cô quá hốt hoảng, không chú ý đến dưới chân, bị vấp phải chân của Tông Cảnh Hạo, cả người cô ngã xuống người anh—- đá» ai Tông Cảnh Hạo không kịp tránh…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.