Sư Đệ Vẫn Chưa Diệt Khẩu Ta

Chương 9:




Đương nhiên đến cuối cùng Chung Diễn vẫn không biết nên giải thích thế nào.
Ngươi hiểu lầm rồi, ta đang đánh nhau với y sao? Vì sao đánh nhau, bởi vì ta đột nhiên phát hiện Lý Vân Cơ và Thuần Tần bị y giết, mọi người không cần đi tìm ma tu tàn ác kia nữa, sau đó tất cả trưởng lão liên thủ với nhau giết chết Cố Huyền Nghiễn rồi dẹp đường hồi phủ à?
Cố Huyền Nghiễn mà giết nhiều người mình sẽ chết, Cố Huyền Nghiễn bị giết mình cũng phải chết, một hôm nào đó Cố Huyền Nghiễn muốn giết mình, mình càng phải chết.
Cuộc sống thật gian nan làm sao.
Bốn người mang vẻ mặt khác nhau quay về lối cũ, cả quãng đường Lương Tranh muốn nói rồi lại thôi, cho tới khi gần đến chỗ trú quân mới cố lấy dũng cảm nói với Chung Diễn, “Tần sư đệ ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu.”
Mà phản ứng của Quý Trường Vân thì lạnh nhạt hơn, y quay đầu nhìn thẳng Cố Huyền Nghiễn, thản nhiên nói, “Có đạo lữ cũng không đáng trách, nhưng huynh sắp đột phá, bây giờ cần chăm chỉ tu hành.”
Cố Huyền Nghiễn nghe xong thì gật đầu cười nói, “Đạo hữu nói rất đúng, ta sẽ cẩn thận.”
Chung Diễn: “…”
Diễn xuất của Cố Huyền Nghiễn đã đạt tới đỉnh cao, nghe cái câu như thế mà vẫn có thể mặt không cảm xúc đáp lại, không phục không được.
Mọi người tính nghỉ ngơi một đêm, chờ lạnh lẽo qua đi, ngày mai đoàn người sẽ tiếp tục tiến vào chỗ sâu nhất của Bắc Hoang.
Tương truyền có một tòa cung điện nằm giữa vùng đất băng bao la bát ngát. Cung điện cao trăm mét, vươn tay có thể chạm vào thần tiên. Tường thành làm bằng bạch ngọc, bậc thang làm bằng vàng, được trải thảm dệt từ lông khổng tước, trụ khắc hoa lan, hết sức tráng lệ, Ma Quân Bắc Hoang ngụ ở bên trong.
Nhưng một đoàn người bây giờ đừng nói là cung điện xa xỉ, ngay cả con đường phía trước cũng nhìn không rõ.
Đêm lạnh đã qua, giờ Thìn buông xuống. Đã đến lúc mặt trời ló rạng, nhưng xung quanh vẫn tối như đêm đen, mãi mà không thấy ánh sáng nào le lói.
Vẻ mặt ai nấy đều mờ mịt, chẳng biết đang xảy ra chuyện gì, Chung Diễn ngẩng đầu nhìn bầu trời như mực thì chợt thấy chóp mũi hơi lạnh.
Cố Huyền Nguyễn nhẹ nhàng phẩy áo bào nói, “Tuyết rơi rồi.”
Không quá một lát, bão tuyết nổi lên, xung quanh chỗ ngồi tuyết rơi mù mịt, trong thời gian ngắn ngủi đã đọng lại một lớp tuyết dày đặc, đây đâu phải là mùa tuyết rơi. Một trận gió tuyết ùa tới, như để ra oai, cũng như để thăm dò.
Trưởng lão Thanh Nham Lý Huyền Cơ mặc áo bào xanh râu tóc bạc phơ, quát lạnh một tiếng, “Chút tài mọn!” Nói xong thì rút kiếm chém một nhát về phía chân trời.
Đường kiếm đi bén nhọn vô cùng, kiếm khí màu u lam lập tức cắt ngang chân trời.
Gió tuyết ngừng lại, nhưng trời đất vẫn mờ tối.
Giữa lúc ấy chợt vang lên một tiếng thở dài.
“Người thời nay sao mà dễ phát cáu vậy chứ?”
Giọng diệu ôn hòa yếu ớt, âm thanh cũng không lớn lắm, nói xong còn ho khan đôi chút, nghe như phát ra từ miệng một trung niên gầy yếu lắm bệnh.
Sắc mặt các vị trưởng lão biến đổi, Chưởng môn Hành Vân mở miệng trước, “Thương Loan?”
Lời vừa thốt ra, những đệ tử tuổi còn nhỏ ai nấy đều kinh ngạc, có người thấp giọng hỏi, “Đây là… Ma Quân Thương Loan?”
Không thể trách họ kinh ngạc được, ở chỗ này người có thể nghe ra tiếng của Thương Loan thì chỉ có các vị Chưởng môn và trưởng lão râu tóc bạc phơ thôi.
Ba trăm năm trước, ma tu tàn sát bữa bãi, hoành hành khắp Trung Nguyên. Ngay lúc đó trưởng lão ngũ đại đạo tu liên thủ lại quyết chiến với Thương Loan ở Bắc Hoang. Sau trận chiến đó, chư vị trưởng lão tuy không có vết thương nặng như Ma Quân, nhưng bởi vì nguyên khí đại thương, chưa đến mười năm đã lần lượt thân vẫn. Mà Thương Loan từ khi đó không hề rời khỏi Bắc Hoang, cũng không có tin tức gì nữa.
Những vị trưởng lão đang đứng ở đây bây giờ, ngày ấy cũng tầm tầm tuổi các đệ tử lúc này.
Thương Loan khi ấy suýt nữa chết ở Bắc Hoang, trăm năm đã trôi qua, mặc dù không biết tu vi của hắn ta làm sao khôi phục được, nhưng có thể chớp mắt dẫn tuyết che khuất bầu trời thì thực lực cũng không thể khinh thường.
Chỉ sợ hắn đã hơn xa họ rồi.
Trưởng lão Hành Vân tiến lên phía trước một bước, cất cao giọng hỏi, “Chúng ta không có ý kiếm chuyện, chỉ muốn hỏi thăm cho rõ ràng. Hai vị trưởng lão đột nhiên chết đi có liên quan đến ma tu hay không?”
Tiếng nói kia vẫn mang âm điệu bình tĩnh, “Thì ra chư vị vì chuyện này mà đến, liên quan sao, có lẽ có đấy.”
Nói xong, người nọ lại ho hai tiếng, tiếp lời, “Vì thế ta đã phái thủ hạ là trưởng lão đi phúng viếng, tính ra giờ hắn đã đến Thanh Nham và Hành Vân rồi cũng nên.”
Hết câu liền im bặt.
Sắc mặt các vị trưởng lão tối lại.
Tuy rằng trong hầu hết các môn phái vẫn còn có Chưởng môn ở lại trấn giữ, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, phần lớn các trưởng lão và đệ tử thủ tịch đều đã đến Bắc Hoang. Nếu thật sự có ma tu tới môn phái thì những đệ tử còn lại sẽ khó mà đối phó được.
Đáng sợ hơn là, khi tất cả các môn phái không ngăn cản nổi, ma tu sẽ cứ thế mà tràn vào Trung Nguyên.
Suy nghĩ một lát, các trưởng lão bèn nhìn nhau trầm giọng nói, “Về môn phái trước thôi.”
Vừa dứt lời, một cơn lốc trên vùng đất băng nổi lên.
Gió bão cuồn cuộn, những bông tuyết ở trong gió tạo thành những hình người quái dị cao to lảo đảo nhào về phía họ.
Ai nấy đều nhanh chóng rút kiếm ra chém, kiếm khí mạnh mẽ khiến người tuyết hóa thành bột vụn trong chớp mắt, nhưng gió lại xoáy tròn một lần nữa, một đội quân ma tu toàn là những bộ xương khô đang kêu gào giận dữ không biết từ đâu ào ào xông tới.
Nhất thời tình cảnh hỗn loạn không chịu nổi, Chung Diễn giơ kiếm chém một phát ngang hông người tuyết trước mặt, tuyết vừa vỡ ra thì một ma tu mắt đỏ lại nhào đến, còn chưa kịp xuất kiếm thì một thanh trường kiếm khác đã đâm xuyên qua ma tu ấy.
Chung Diễn quay đầu lại, Cố Huyền Nghiễn cau mày đưa tay kéo Chung Diễn qua, thấp giọng nói, “Đi thôi!”
Vừa dứt lời, Cố Huyền Nghiễn bèn kéo Chung Diễn bay về hướng Bắc mấy trăm mét. Chung Diễn sợ đến mức vội vàng níu đối phương lại hỏi, “Chúng ta mặc kệ mọi người sao?”
Cố Huyền Nghiễn nói khẽ, “Mọi chuyện rất khẩn cấp, bọn họ không sao đâu, sư huynh cùng ta đi trước đi.”
Chung Diễn nheo mắt, “… Đường về ở bên kia mà?”
Cố Huyền Nghiễn đáp lại, “Ma tu đã đến môn phái rồi, ta đưa sư huynh đi tìm chỗ an toàn nấp trước.”
“…”
Chung Diễn dừng bước. Cố Huyền Nghiễn quay người, nhẹ nhíu mày, “Sư huynh, sao vậy?”
Chung Diễn ra vẻ không vui nói, “Bây giờ xung quanh không có ai, ngươi còn gọi ta là sư huynh? Quên rằng hai ta có quan hệ gì rồi sao?”
Cố Huyền Nghiễn sững sờ, ấm giọng nói, “Đương nhiên, sư huynh là đạo lữ của ta.”
Đạo cái đầu nhà ngươi!
Chung Diễn nhanh chóng rút kiếm chém một nhát về người trước mặt, “Cố Huyền Nghiễn” không đề phòng nên trước ngực bị rạch một đường dài, áo xanh trên người nháy mắt tiêu tán thành áo đen, khuôn mặt cũng biến đổi, trở thành một ông lão dung nhan già nua, sặc mặt xám ngắt.
Hắn đỏ mắt cười lạnh, nhìn chằm chằm Chung Diễn.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Nói xong hắn rút ra một thanh đao dài từ sau lưng, đánh về phía Chung Diễn.
Trên vùng đất vắng vẻ tiêu điều, Chung Diễn muốn tránh cũng không tránh được, đành phải nghênh đón. Đao kiếm chạm vào nhau, lòng bàn tay Chung Diễn chấn động đến tê rần, lập tức dồn hết lực vào cổ tay, muốn cắn răng nhận thêm môt kiếm nữa. Ngờ đâu người trước mặt nở một nụ cười cổ quái, Chung Diễn tức thì ngửi thấy một hương thơm lạ lùng.
Đệch, Ma Quân mà cũng chơi ăn gian.
Đó có lẽ là suy nghĩ cuối cùng của Chung Diễn trước khi ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.