Song Tu

Chương 21:




Vừa tiến vào đại trận trước mắt bỗng sáng ngời, đỉnh núi vốn trống trải được bao trùm bởi một tòa kiến trúc lớn. Những tòa kiến trúc này được xây dựa vào núi, thuận theo thế núi một vòng lại một vòng vây lấy cả ngọn núi. Trên đỉnh núi sừng sững một tòa cổ bảo hùng vĩ cao tới hơn mười trượng. Vùng trời phía trên cổ bảo, quang hà ngũ sắc lấp lánh, có thể thấy được còn có một pháp trận lợi hại đang hộ vệ tại cổ bảo này. Cửa chính của cổ bảo, ba chữ “Yến gia bảo” cứng cáp hữu lực dưới ánh mặt trời lòe lòe chiếu sáng.
Trong lòng Tào Phẩm âm thầm tán thưởng, Yến gia không hổ là một trong tứ đại gia tộc, quả nhiên tài đại khí thô, đến ngay ba chữ “Yến gia bảo” cũng được làm phép, loại pháp thuật này chỉ được cái mẽ, ngoài việc chiếu sáng cũng chẳng có tác dụng nào khác, hơn nữa tiêu hao rất nhiều linh thạch, cũng chỉ có đại gia tộc như Yến gia này mới có thể sử dụng.
(=))~ anh Phẩm mà nhìn thấy dãy biển quảng cáo của chúng ta về đêm chắc xót linh thạch lắm =))~)
“Tào thiếu gia, chúng ta đã an bài phi hành yêu thú đưa ngài lên núi, mời qua bên này.” Lão giả áo xám đưa Tào Phẩm đến một khoảng sân nhỏ.
Một con song thủ kim điêu (đại bàng hai đầu màu vàng kim) thật lớn đang an tĩnh nằm phục trên sân, Chung Kỳ Nguyên đang đứng cùng Yến Hiểu bên kim điêu.
Thế nhưng hiển nhiên còn chưa hết giận, thấy Tào Phẩm tới, hừ một tiếng quay đầu nhảy thẳng lên lưng kim điêu.
Tào Phẩm sờ sờ mũi cười khổ, xem ra lần này thực sự chọc giận Nguyên Nguyên rồi!
Chờ cho Tào Phẩm và lão giả áo xám cũng đã lên lưng điêu, sau hai tiếng huýt sáo của lão giả áo xám, kim điêu dang cánh bay lên.
Song thủ kim điêu vốn là nhị cấp yêu thú nổi danh về tốc độ, phi hành không chỉ nhanh mà còn rất bình ổn, từ chân núi lên đỉnh núi cao mấy trăm trượng, chỉ nháy mắt đã đến.
Cửa chính cổ bảo sớm đã có thị nữ xinh đẹp đứng chờ, dẫn mấy người vào đại điện.
Chung Kỳ Nguyên cùng Yến gia quan hệ rất thân thiết, lại là tiểu bối, Yến gia đương nhiên sẽ không nghênh tiếp y trịnh trọng như thế, vậy nên y cũng rõ ràng diễn viên Yến gia muốn nghênh tiếp không phải y mà là vị nguyên anh tu sĩ khí định thần nhàn họ Tào bên người y này.
Trong đại điện đã có mười người ngồi sẵn, tu vi thấp nhất cũng là kết đan kì, người ngồi ở vị trí chủ tọa rõ ràng là nguyên anh tu sĩ của Yến gia – Yến gia lão tổ.
Nhìn thấy nhóm Tào Phẩm tiến đến, người trong đại điện đều đứng lên, Yến gia lão tổ cười ha ha nói, “Ha ha, Tào tiểu hữu, cậu thật đúng là danh sư xuất cao đồ! Ta nghe Chung lão quỷ nói cậu đã tấn cấp nguyên anh, lòng còn có điểm không tin, hôm nay vừa thấy mới biết Chung lão quỷ quả nhiên không gạt ta. Nguyên anh tuổi còn trẻ như vậy, sau này không chừng còn có thể tu thành đại đạo.”
Yến gia lão tổ không khỏi thổn thức, người tu tiên bọn họ ai không hi vọng tu thành đại đạo phi thăng tiên giới, thọ cùng thiên địa. Nhưng mấy vạn năm qua, chân chính có thể phi thăng có được mấy người? Gần nghìn năm nay, càng chẳng nghe tới có người đắc đạo phi thăng.
Hắn tự cho là thiên phú hơn người, lại có cả gia tộc sau lưng hỗ trợ, cũng mới tu đến nguyên anh, từ sau khi hắn tấn cấp nguyên anh, tu vi hầu như đình trệ, vô luận hắn hấp thu bao nhiêu thiên địa nguyên khí đều khó đưa tu vi tăng tiến thêm. Giống như phần lớn nguyên anh lão quái, cả đời này hắn nhất định bị vây chết ở nguyên anh kì rồi!
“Lão tổ khen nhầm rồi, Tào Phẩm chẳng qua may mắn tiến nhập nguyên anh kì, sao có thể so sánh với những tiền bối thành danh như lão tổ chứ.”
Tào Phẩm cũng không phải là khiêm tốn, sau khi giao thủ với ma tu hắn mới lý giải sâu sắc, cùng là tu vi nguyên anh tiền kì, nhưng bọn họ đã tấn cấp lâu năm. Những lão quái đã ngâm mình tại cảnh giới này nhiều năm, kĩ xảo đối chiến cùng nắm bắt linh khí cũng không phải là trình độ nguyên anh mới tấn cấp chưa được hai tháng như hắn có thể so sánh được.
Nguyên anh!?
Yến Hiểu miệng mở lớn có thể nhét được quả trứng gà, cái “người điên” vừa giành giật Kỳ Nguyên biểu ca với hắn này là nguyên anh tu sĩ? Kỳ Nguyên biểu ca đi đâu mà quen biết với đại nhân vật như thế?
Thấy Yến Hiểu một dạng bị chấn kinh không nhỏ, Tào Phẩm thỏa mãn rồi, tiểu tử ngươi giành vợ của ta xem ta không hù chết ngươi.
Buồn chán!
Chung Kỳ Nguyên đảo mắt xem thường, bất đắc dĩ với nam nhân lòng dạ hẹp hòi kia!
“Lão tổ, chúng ta lần này đến đây là muốn mượn truyền tống trận của quý tộc về Chung gia.” Chung Kỳ Nguyên tiến lên một bước, đưa ra thỉnh cầu của bọn họ với Yến gia lão tổ.
“Nguyên nhi, các con muốn về Chung gia?” Yến gia lão tổ hỏi.
“Đúng vậy, con rời nhà đã một thời gian, cũng rất lo lắng việc ma đạo xâm lấn, muốn quay về xem tình hình.”
“Ha ha –––” Tộc tưởng Yến gia Yến Duy Văn, phụ thân Yến Hiểu, cũng là cậu của Chung Kỳ Nguyên nghe vậy cười nói, “Nguyên nhi con thật đã tới đúng nơi rồi!”
“Không hiểu cậu có ý gì?”
“Nguyên nhi, con cùng Tào tiểu hữu cứ yên tâm ở lại Yến gia vài ngày đi, không cần quay về Chung gia đâu, bởi lão tổ tông cùng phụ thân con mấy ngày nữa sẽ tới Yến gia.”
“Thật sao?” Chung Kỳ Nguyên đại hỉ, thật tốt quá, như vậy sẽ không cần quay về Chung gia chuyến này.
Yến Duy Văn gật đầu, nói: “Ma đạo lần này thực sự quá phận, khi dễ người chính đạo chúng ta không ai không thấy, không chỉ lén lẻn vào mà còn giết đệ tử của ta. Tứ đại gia tộc chúng ta từ trước đến nay cùng tiến cùng lùi, thế nên ta gửi thư cho ba gia tộc còn lại, cùng nhau tới thương thảo chống lại việc ma đạo xâm lấn, nhất định phải cho ma đạo biết, chúng ta cũng không phải là quả hồng nhũn.”
“Về tin tức của ma đạo, chúng ta thực ra có biết một chút, chúng ta đã giao thủ với họ vài lần, còn đánh một trận với nguyên anh ma tu của họ.” Tào Phẩm nói.
“Cái gì?” Mọi người ngồi trong điện chấn kinh “Bọn họ đến cả nguyên anh tu sĩ cũng đã phái đến rồi?”
“Không được.” Yến gia lão tổ bỗng nhiên đứng lên, “Chúng ta không thể chỉ báo với ba gia tộc kia, còn phải báo với các môn phái chính đạo khác, ma đạo xem ra đã muốn tiến công quy mô lớn rồi.”
Yến gia lão tổ nói xong thì vội vã rời đi, xem ra phải đi gửi thư cho các môn phái khác, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau.
Sự tình, dường như phức tạp hơn tưởng tượng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.