Sống Thử Trước Khi Kết Hôn

Chương 29:




Chúng tôi đi dạo tới khu vực cuối cùng mới nhìn thấy cá. Chỗ này có cấu trúc giống một công viên hải dương nhỏ, có khá nhiều sinh vật biển đằng sau mái vòm bằng kính, chúng bơi thành đàn hoặc bơi một mình, bơi qua bơi lại.
Dưới chân cũng dẫm lên nền gạch màu nước biển, bỗng có một cái đầu cá mập xông từ dưới biển sâu lên làm tôi giật mình, sợ hãi hét thành tiếng rồi đu lên người bác sĩ Ngụy. Bác sĩ Ngụy cũng bị dọa, theo phản xạ lui hai bước, mãi đến khi con cá mập biến mất tôi mới nhận ra đây là hình chiếu dạng 3D.
Đệch!
Mất mặt vl!
Một vài người xung quanh bật cười, họ còn trêu bác sĩ Ngụy: “Mau mau mau, chạy mau chạy mau!”
Bác sĩ Ngụy ôm tôi, cười còn nhiệt tình hơn mấy bác trai bác gái kia.
Tôi nghe một bác gái ở bên cạnh nói, nơi này ban đầu chỉ có bốn khu, chỗ chúng tôi đang đứng là nơi mới mở năm ngoái, bên quản lý muốn nâng cấp lên nữa, sang năm có khi giá vé sẽ tăng, bây giờ đi chơi là được hời nhất.
Tôi không biết bác sĩ Ngụy làm thế nào mà tìm được nơi này, nhưng ở đây thật sự rất thú vị.
Ngoại trừ vé vào cửa bắt buộc phải mua thì ở đây chính là một khu chợ tự do. Gọi là khu chợ tự do vì bán đủ loại đặc sản địa phương, dọc hai bên đường đi là cửa hàng tạp hóa, cửa hàng bán thú bán chim, hoa và cây cảnh, chỉ cần không phải là sinh vật quý hiếm cần bảo tồn thì gần như thứ gì cũng có.
Bác sĩ Ngụy rất thích cây và hoa, đi dạo ở cửa hàng hoa một hồi lâu, ghi chép lại hết tất cả những điều cần lưu ý khi trồng và chăm hoa mà ông chủ nói vào điện thoại. So với những loại đã trồng lên cây con hay chiết cành thì anh ấy thích hạt giống hơn, nói là thích nhìn chúng nó sinh trưởng, vươn về phía mặt trời, có cảm giác dưỡng thành thỏa mãn.
Mua xong hạt giống tới mua chậu để trồng, bác sĩ Ngụy đi qua cửa hàng cách vách, trên kệ bày rất nhiều các thành phẩm từ gốm sứ, kiểu dáng và màu sắc hoa cả mắt, bác sĩ Ngụy lại chỉ chọn những chậu màu trắng trơn đặt ở trong góc.
Bà chủ nói: “Mấy cái chậu này là rẻ nhất, mấy chậu bên kia đẹp hơn kìa.”
Ngụy Nam Lâm hất cằm về phía tôi: “Bạn nhỏ nhà tôi thích vẽ lên chậu hoa, tôi mua cái này là được rồi.”
Bà chủ kinh ngạc nhìn tôi: “Đây là con trai cậu à?”
Bác sĩ Ngụy bật cười: “Thế nào? Nhìn không giống à? Tiểu Kỳ, gọi ba đi.”
Tôi rất phối hợp, ôm lấy cánh tay anh ấy gọi: “Baba ~”
Ánh mắt bà chủ chuyển từ kinh ngạc sang đồng cảm, rồi lại chuyển hướng sang hóng chuyện: “Đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi rồi? Cậu nhận nuôi hả?”
“Đúng vậy, hơn hai mươi rồi nhưng chỉ số thông minh dừng lại ở năm bảy tuổi.” Bác sĩ Ngụy gian nan nén cười, chỉ có thể tranh thủ lúc bà chủ quét mã thanh toán cười một chút, rồi phải tìm cách kiểm soát lại khóe miệng đang có xu hướng cong lên.
Tôi nhập vai như một diễn viên thực thụ, chỉ vào bể cá to to ở phía đối diện hô lên: “A baba a baba a baba…”
Bác sĩ Ngụy cắn môi nhịn cười, bà chủ nhìn tôi bằng một ánh mắt thương cảm, ở trong đầu bà chắc đang triển khai một kịch bản “Nam thanh niên độc thân lớn tuổi không đủ sức chuẩn bị tiền cưới, chia tay đường ai nấy đi với cô bạn gái đã yêu nhiều năm, cuối cùng nhặt về một đứa nhỏ thiểu năng trí tuệ bầu bạn bên nhau suốt quãng đời còn lại”.
Chắc vì thương tôi là trẻ thiểu năng, bà chủ còn giảm giá cho.
Bác sĩ Ngụy chỉ tốn 5 tệ mua được mười mấy cái chậu, còn dư hơn 20 tệ dự toán, anh ấy mua hai cây hồ lô đường dâu tây cho tôi.
71.
Khu bán cá cảnh tuy mới mở nhưng không hề vắng vẻ, cũng đông ngang ngửa chợ hoa và chim. Nói thật, tôi đã từng tới không ít nơi bán cá, cũng vô số lần nhìn thấy bể cá trong các nhà hàng quán cơm, nhưng chưa từng quan sát tỉ mỉ một lần nào.
Có vài bể rất sạch sẽ, có bể lại hơi ố vàng, lẫn chút xanh rong rêu, tôi hỏi bác sĩ Ngụy mấy cái đó có liên quan gì tới việc nuôi cá hay không.
Bác sĩ Ngụy đẩy đẩy gọng kính không độ của mình, phổ cập khoa học cho tôi: “Nguyên nhân khiến cho nước có màu này là ánh sáng, chất hữu cơ và hàm lượng oxi, chất bài tiết của sinh vật không được làm sạch ngay sẽ tích tụ dần dần, lượng oxi không đủ sẽ sản sinh ra các loại tảo và rêu. Màu nước có liên quan đến hàm lượng chất dinh dưỡng trong nước, một số loại cá thích hợp nuôi dưỡng trong môi trường có nhiều vi sinh vật khác.”
Tôi bội phục sát đất: “Các anh học y còn phải học cả những kiến thức về vi sinh vật cơ à?”
“Cũng không hẳn, là một ít tư liệu anh tra được trước khi chuẩn bị nuôi cá thôi.”
Bác sĩ Ngụy chính là người kiên nhẫn như vậy đấy, muốn là học, không sợ phiền phức.
Nếu là tôi, tưởng tượng mỗi ngày phải thay nước, mua bơm tạo khí, mua đồ ăn, vệ sinh chậu, còn phải giữ cho nhiệt độ nước phù hợp với cá, nghĩ thôi đủ hết muốn nuôi rồi.
Bác sĩ Ngụy gọi cái này là tu tâm dưỡng tính, không để lòng mình bị thế tục ràng buộc, tìm được một nơi thuộc về riêng mình.
Anh ấy còn nói, trước khi gặp tôi, anh ấy đã có một sự sắp xếp an ổn cho tương lai, chăm chỉ làm việc, hưởng thụ cuộc sống, qua 40 tuổi sẽ từ chức, lên núi tu hành.
“Tu hành?!” Tôi khó hiểu, hai chữ này tôi chỉ nghe thấy trên phim truyền hình, cảm giác rất xa xôi không liên quan gì đến mình, là điều mà những người từ nhỏ lớn lên ở thành phố sẽ không dễ dàng nghĩ tới.
Bác sĩ Ngụy nói: “Sau khi tốt nghiệp đại học anh có lên núi tu hành một thời gian, ở nơi đó, em muốn ăn gì cũng phải dựa vào đôi tay của mình để đổi lấy, dù rời đi với hai bàn tay trắng, cái gì cũng không có, nhưng đoạn thời gian đó em sẽ phát hiện mình thực sự thích thứ gì, muốn làm gì, bộ tiểu thuyết đầu tiên anh viết cũng được hoàn thành trong thời gian sống trên núi đó.”
Tôi giật mình: “Về sau anh có cần phải về núi sinh sống nữa không?”
Bác sĩ Ngụy cười ha ha: “Em sợ à?”
“Em không muốn sống một mình đâu… Anh đừng lên núi có được không? Em sợ sâu, cũng không biết bổ củi.”
“Có thể học mà, rất đơn giản, anh dạy em.”
“…..”
Chắc là do nhìn mặt tôi quá sợ hãi, bác sĩ Ngụy cười càng hăng, cuối cùng mới tỏ vẻ: “Hiện tại anh không định quay trở về núi, bởi vì anh phát hiện hầu hạ em cho tốt mới là điều quan trọng nhất cuộc sống này.”
“Thế tại sao ngày đó anh lại xuống núi?”
“Tu hành chỉ là cách thức để tĩnh tâm, anh không xem nó là lẽ sống cả đời. Vũ trụ vô tận, sông núi bao la, chúng ta chỉ nên du lịch tới đó một đoạn thời gian thôi, vui vẻ sống mới là điều cần hướng tới.”
“Chuẩn! Anh nói rất đúng! Vậy buổi tối em có thể uống thêm một cốc trà sữa nữa không?”
“Không được, hôm nay em uống rồi, đã vui vẻ rồi.”
“Em muốn vui vẻ thêm một lần nữa.”
“Tiểu Kỳ, em phải học cách kiềm chế ham muốn.”
“Anh mới là người cần kiềm chế!”
73.
Cửa hàng bán bể cá có dịch vụ giao hàng tận nhà, bác sĩ Ngụy trả tiền đặt cọc xong, hành trình đi dạo ngày hôm nay của chúng tôi xem như đã kết thúc.
007 đói lả, cửa nhà chưa mở đã nghe thấy tiếng nó kêu ông ổng bên trong. Tôi vào nhà cho nó ăn, bác sĩ Ngụy thì chui vào vườn, loay hoay với mấy cái cây mới mua.
Để phân biệt, anh ấy dán tên hoa tên cây lên thành chậu, sau đó xới đất, trộn phân dưỡng, gieo hạt rồi phủ một lớp mùn xốp ở trên cùng.
Nghe có vẻ rất phiền phức vì nhiều bước, nhưng cảnh anh ấy đeo yếm lao động, đeo bao tay, đội mũ rơm che nắng ngồi làm việc là cảnh mà tôi thích ngắm nhất.
Có tiếng chuông cửa vang lên, một người đàn ông mặc đồng phục đứng bên ngoài hô to: “Chuyển phát nhanh ạ, xin hỏi đây có phải là nhà của Sơ Kỳ tiên sinh không?”
“Tiểu Kỳ em có hàng này.” Ngụy Nam Lâm gọi với vào.
Tôi biết là máy tính bảng của mình được giao tới nên đáp lại: “Em đang nấu pate cho 007, anh lấy hộ em với.”
Bên ngoài không có tiếng, một lát sau, bác sĩ Ngụy vào nhà đặt hàng lên bàn trà: “Em mua gì thế?”
Câu này gần như chỉ hỏi cho có lệ, giọng rất nhỏ, cũng không cần thiết phải nghe câu trả lời, tiếng vẫn còn nhưng người đã đi ra ngoài rồi.
“Anh chờ chút!” Tôi gọi anh ấy lại, “Mua cho anh đó, anh mở ra xem thử đi.”
Bác sĩ Ngụy nhướng lông mày lên, “Em mua cho anh?”
“Quà Giáng sinh của anh.”
Lúc này bác sĩ Ngụy mới tháo bao tay cao su ra để qua một bên, tiếp đó tìm một con dao nhỏ mở hộp, động tác nhẹ nhàng như đang làm giải phẫu.
Trách tôi, bình thường ít tặng quà cho anh ấy, thế nên bây giờ chỉ một món quà nhỏ thôi cũng đủ khiến ánh mắt anh ấy ngập tràn sự vui mừng.
“Sao lại nghĩ đến việc mua máy tính bảng cho anh?”
“Thì là…”
Tôi kẹt.
Chuyện dùng máy tính mà không xin phép tôi không sợ anh ấy biết, chỉ sợ anh ấy biết chuyện tôi lén xem giỏ hàng mua sắm online của anh ấy, sợ anh ấy sẽ xấu hổ.
Đang do dự thì bác sĩ Ngụy đột nhiên đứng dậy, lông mày hơi nhíu.
“Em đang nấu gì thế? Hình như cạn nước rồi.”
“Thôi xong!!” Tôi hít một hơi khí lạnh, ba chân bốn cẳng chạy vào bếp. Pate đã dính hết xuống đáy nồi, dùng mắt thường cũng nhìn ra đã bị biến thành màu đen, tôi vội vàng ném nồi vào bồn nước, mùi khét bốc lên khắp nhà.
“Để anh làm cho.” Bác sĩ Ngụy thay sang tạp dề nhà bếp, “Em lấy thịt trong tủ lạnh ra giúp anh, chỗ thịt này cháy rồi, không ăn được nữa.”
“Vâng.”
Tôi vốn tưởng rằng chuyện vì sao mua máy tính bảng đã suôn sẻ trôi qua rồi, không ngờ lúc đang cọ nồi bác sĩ Ngụy nói: “Em xem trộm máy tính của anh.”
Tôi có tật giật mình, đầu óc cháy mạch, theo bản năng nói lung tung tìm lý do: “A, cái đó, em không cố ý đâu… em muốn tra tư liệu…”
“Rồi em tiện tay xem luôn giỏ hàng mua sắm của anh?”
“Sao anh biết?”
“Em xem xong còn chưa đóng trang web, về nhà anh mở ra thấy vẫn còn ở giao diện mua sắm.”
“Không thể! Em đóng rồi mà!”
“Em bấm vào chỗ màu vàng đúng không? Bấm vào đó chưa phải là tắt hẳn, bấm thêm một lần là mở lại như cũ.”
Cái máy tính dị hợm gì đây?!
Tôi đoán không ra tâm tình hiện tại của anh ấy, dịch từng bước tới sát bên cạnh đối phương, cẩn thận hỏi: “Anh có bí mật gì không muốn cho em biết đúng không?”
Bác sĩ Ngụy mặt không đỏ tim không đập nhanh nhìn tôi: “Em thấy hết rồi mà, không tính là bí mật.”
Tôi nhớ tới mấy thứ trong giỏ hàng, mặt nhanh chóng đỏ lên.
Bác sĩ Ngụy bắc lại nồi lên bếp ga, hỏi: “Nếu em đã thấy rồi thì cho ý kiến đi, thích kiểu dáng nào?”
“Em không cần!! Cái đống bên dưới giường anh là đủ rồi, còn muốn mua nữa?! Cái đuôi lần trước đau mông lắm đấy!”
Bác sĩ Ngụy: “Anh hỏi quần áo của 007, mua màu vàng hay xanh?”
“……”
“Còn mấy thứ kia anh không có ý định trưng cầu ý kiến của em.” Bác sĩ Ngụy dừng một chút rồi nói tiếp, “Bởi vì anh đã mua rồi, đang trên đường giao tới.”
Đầu tôi nổ “oành” một tiếng, vành tai nóng phừng.
Bác sĩ Ngụy nở một nụ cười mặt người dạ thú, vỗ mông tôi, “Em tặng quà cho anh, anh không thể bạc đãi em được, có đúng không?”
“Anh đang tự tặng quà cho mình thì có!!”
Bác sĩ Ngụy nói: “Thực ra cái máy tính bảng kia vốn muốn mua cho em, về sau mỗi lần em về nhà không cần phải mang theo máy tính và bảng vẽ nữa, đỡ phiền phức.”
“Hóa ra là vậy… vậy là thành ra em tự mua quà cho mình rồi.”
Bác sĩ Ngụy: “Bao nhiêu tiền? Anh chuyển cho em.”
“Em không có ý này.”
“Cần chuyển vẫn phải chuyển. Thế này đi, em cũng trả tiền mua bộ đồ tình thú kia, coi như chúng ta tặng quà Giáng sinh lẫn nhau.”
“Ê!!! Anh đừng có đục nước béo cò!!!”
*** Hết chương 29

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.