Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 68: Thế nào? Thích không?




Tác giả: Vưu Tứ Tỷ
Hồ Bất Ngôn không phải Tung Ngôn, Tô Họa cũng không phải Nhai Nhi. Đối với một con hồ ly tinh tới mà nói thịt đưa đến bên miệng mà không ăn, đúng là phụ ơn mỹ nhân, là muốn bị thiên lôi đánh. Tô Họa thì sao, ngoài lúc chấp hành nhiệm vụ ra thì kiểu lời nói này hoặc là không nói ra, nói ra dẫu là thật, thì bất kể là đối với Đại Tư mệnh hay là Hồ Bất Ngôn đều giống nhau.
Trước đây, nàng ta chưa từng nghĩ tới thiên trường địa cửu, con người nàng ta, nửa đời người trắc trở lăn lộn trong Ba Nguyệt Lâu, nhắc tới bốn chữ kia quả là xa xỉ. Nhưng là một người phụ nữ, luôn có lúc thấy mệt mỏi, đặc biệt là sau khi trải qua đủ loại ở Thương Ngô Châu, bỗng ý thức được thanh xuân thật sự không còn nữa, câu “mụ yêu tinh” của Đại Tư mệnh thì ra gọi không hề sai chút nào.
Bị đả kích ở một chỗ, thì phải bù ở chỗ khác. Lời nói lúc ở Long Tức tự của Đại Tư mệnh đã đánh nát tự tôn của nàng ta. Thực ra nàng ta chỉ muốn đùa y một chút, vì sao y lại phản ứng gay gắt như thế? Y trị cổ độc cho nàng ta, ngón tay như dòng suối lướt qua, nàng ta thấy trên đầu ngón tay của y nở ra đóa hoa màu tím, tay vuốt lên vết thương nàng ta, một đóa biến thành hai đóa, hai đóa lại biến thành ba đóa, bốn đóa…Nàng ta biết người và tiên khác nhau, cũng không dự tính sẽ tiếp tục dây dưa với y, kết quả y gọi nàng ta lại, không đầu không đuôi buông một câu vô tình kia. Con người mà, ti tiện như vậy đó! Nàng ta bất giác phát hiện có lẽ mình đã thật sự thích y rồi, mà thứ tình cảm này ở trong mắt y không hề đáng một đồng.
Còn may có một người có biểu hiện thích nàng ta điên cuồng, ít nhiều làm nàng ta thấy kéo lại được chút mặt mũi. Hồ Bất Ngôn cũng coi như chịu nhiều nỗi khổ trong tình yêu, bị mắng, bị làm lơ, nhưng vẫn không giảm đi sự nhiệt thành của anh ta. Nàng ta không thích miệng lưỡi trơn tru của anh ta, nhưng lại thưởng thức thái độ phóng khoáng của anh ta với số mệnh, con hồ ly này không có chí hướng gì, chí hướng của anh ta là thỏa mãn với cuộc sống hiện tại. Tuy rằng hoa tâm, nhưng đối xử với con người chân thành. Khi phá vây ở thành Thương Ngô mình bị trúng mũi tên, máu chảy ròng ròng mà vẫn săn sóc vết thương cho nàng ta, khi đó không có cợt nhả, chỉ có lo lắng, nàng ta thật sự nhìn ra được sự quan tâm thật lòng của anh ta đối với mình.
Tô Họa của Ba Nguyệt Lâu trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, nhưng danh tiếng đó không hề mang đến lợi ích thực tế cho nàng ta, sẽ không có người nào muốn hái đóa hoa anh túc này, kết cục nàng ta bình thường sẽ là khô héo dần đi, sau đó thì biến thành xác rắn, bị ném vào một góc, cho đến khi bị bỏ quên hoàn toàn. Hồ ly tinh mị công giỏi, đó là bản lĩnh trời sinh, một khi tiếp cận thì tự thúc phát người khác động tình. Tô Họa cảm nhận được khoái cảm đã rất lâu rồi không có, khoái cảm bản năng nhất. Nàng ta vừa rên rỉ, vừa ôm chặt lấy anh ta, con hồ ly này phải vận dụng nhiều kỹ xảo mới hiểu được cảm thụ của nàng ta, cũng không phải là cứ làm bừa, so với đàn ông bình thường thì mạnh mẽ hơn nhiều.
Ôi…Nàng ta thở ra một hơi dài, cứ như vậy đi, từ giờ sẽ không bao giờ nghĩ đến Đại Tư mệnh nữa. Người ta thích làm thần tiên, dù là làm người thì cũng sẽ không có hứa hẹn gì với nàng ta, bởi vì trong xương cốt đã xem thường nàng ta rồi. Khi Phượng hoàng của Tử Phủ quân tới truyền thư, nàng ta từng thầm mong có nhận được đôi câu hỏi thăm, kết quả không có, cái nhìn chăm chú mấy lần trước khi đi của y chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Hồ ly thẳng lưng, đâm thật sâu, Tô Họa cau mày, móng tay cào lên lưng anh ta, tạo thành năm vết xước rõ rành rành. Mùi máu tươi kích thích mãnh liệt giác quan con người, làm người ta càng ngập sâu trong đó.
Bản lĩnh của Hồ Bất Ngôn ở phương diện này so với khả năng cầm kiếm thì tuyệt đối ở đẳng cấp số một. Đã từng tung hoành tình trường ở Cửu Châu, kinh nghiệm vô cùng phong phú, yêu còn đối phó được chứ nói gì con người. Tô Họa là người không tầm thường, anh ta biết, cho nên anh ta vận hết bản lĩnh của mình ra, hết sức lấy lòng. Nhìn sắc mặt ửng hồng của Tô Họa, Hồ Bất Ngôn chỉ muốn khóc òa lên.
Đây chính là khi tinh thần và thể xác được sung sướng như ước nguyện, anh ta cảm thấy đã viên mãn vô cùng, người phụ nữ lợi hại như vậy cuối cùng đã bị anh ta cảm hóa chinh phục, chính là trận chiến thắng oanh liệt nhất trong cuộc đời anh ta. Tô Họa trước kia ghét anh ta, những câu mắng, kể cả nắm quyền, anh ta đều lĩnh đủ cả. Nữ nhân thường sùng bái anh hùng, tiếc là anh ta không phải. Nhưng dẫu giá trị vũ lực anh ta kém thì lực eo bụng vẫn rất tốt, lúc này chắc nàng ta yêu anh ta đến chết rồi. Hai kẻ lão luyện già đời thúc phát địa hỏa, có thể đốt cháy nơi đất cằn này đến ngàn dặm.
Một cú đâm cuối cùng, như giao long phun lửa, xuất cả linh hồn nhỏ bé ra ngoài. Hồ Bất Ngôn vùi mặt vào mái tóc dài của Tô Họa, thở hổn hển nói:
– Thế nào? Thích không?
Cuồng hoan lộ thiên dưới cảnh đêm đẹp đẽ, dĩ nhiên là có kích thích mãnh liệt rất khác biệt. Tô Họa thỏa mãn túm áo che lên nửa bờ vai bị lộ ra, lười biếng nói:
– Không tệ, lần sau gọi thì đến đấy.
Hồ Bất Ngôn nói tất nhiên rồi, nhưng vẫn quan tâm một chuyện quan trọng khác hơn.
– Thế chúng ta giờ xác định quan hệ rồi đúng không?
Tô Họa chậm rãi chuyển tầm mắt, đứng lên, đôi chân trắng mịn mảnh khảnh tạo thành độ cong đẹp đẽ nhấc sang một bên:
– Ngủ một lần là xác định quan hệ, Cửu Châu các ngươi đều thế à?
Trong ánh mắt lộ dần sự thất vọng của Hồ Bất Ngôn thong thả búi tóc lên, cười nhạt nói:
– Vân Phù không có quy định này, xác định hay không thì còn phải xem đã. Có lẽ chờ đến ngày Lâu chủ báo được thù lớn đi, nếu ngươi ta còn sống, ta chưa già, ngươi còn thích ta, thì được.
Ánh trăng tựa như đao sắc khoét vài lỗ thủng trong ngực Hồ Bất Ngôn, anh ta đau đớn chỉ tay vào Tô Họa:
– Không ngờ cô lại là hạng phụ nữ này, cho nên dạy ra một học trò ăn xong thì bỏ chạy, bị đuổi theo mấy vạn dặm!
Anh ta vô cùng đau lòng,
– Chẳng phải cô rất thích à, tôi nói cho cô biết, tôi còn độc kỹ tuyệt môn chưa dùng, nếu cô muốn lĩnh hội thì phải xác định quan hệ với tôi. Cô nói đi, vì sao không chịu chấp nhận tôi, đừng có lấy lý do tương lai gì đó để trả lời qua quýt.
Tô Họa liếc anh ta, phát hiện chọc vào rắc rối rồi:
– Ngươi đừng có làm phiền nữa, ta không chịu được.
– Vậy cô có muốn nữa không? – Hồ Bất Ngôn trơ mặt nói, – Thể nghiệm lại lần nữa cũng được.
Tô Họa eo đau lưng đau lực bất tòng tâm, đẩy anh ta đi:
– Đêm nay thế là đủ rồi, lần sau hẵng nói.
Hồ Bất Ngôn đứng bật dậy, hung hãn nói:
– Tôi muốn chứng minh năng lực của tôi rất mạnh, chấp nhận tôi tuyệt đối có lợi.
Tô Họa ngây ra, trong lòng buồn cười, ngoài miệng mắng:
– Hồ ly xấu nết.
Hồ Bất Ngôn lại ngồi xuống, đầy đáng thương nhìn nàng ta,
– Tô Môn chủ, tôi rất thật lòng với cô, cô không nhìn thấy ư, chẳng lẽ mù à?
Thấy Tô Họa sắc mặt biến đổi thì vội giả lả:
– Ý tôi không phải là thế, ý tôi là cô đừng bỏ qua một người đàn ông tốt như tôi. Tôi bề ngoài nhìn không đứng đắn, nhưng tôi còn đứng đắn hơn cả Tử Phủ quân đấy, thật đấy.
Tô Họa suýt nữa thì phì cười:
– Thế mà ngươi cũng dám nói à?
Hồ Bất Ngôn nói đúng vậy,
– Tôi thừa nhận mình là hoa hoa công tử, nhưng tôi có một trái tim chân thành nhất. Dù sao giữa hai ta cũng đã có quan hệ, nếu cô không chịu nhận, tôi đành phải công khai ra ngoài, để cô không còn mặt mũi nữa.
Câu uy hiếp này này thực sự quá độc, cỏ gần hang và cỏ ngoài hang khác nhau, đến lúc đó lan truyền Tô Môn chủ ngủ với một con hồ ly, ngủ xong còn chẳng thèm lau miệng, vậy thì mặt mũi đúng là chẳng còn.
Tô Họa cau mày lại:
– Ngươi thật sự muốn làm vậy?
Hồ Bất Ngôn gật đầu khẳng định:
– Chỉ chờ một câu của cô thôi.
Tô Họa đưa hai tay lên xoa xoa mặt,
– Nếu vậy, vậy như ngươi mong muốn, hai ta xác định quan hệ. Nhưng không được phép công khai ra ngoài, ta cho phép ngươi đối tốt với ta, cho phép ngươi lên giường với ta, cũng coi như không làm ngươi thất vọng chứ.
Dù là thế, dẫu vẫn cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng đã khiến cho Hồ Bất Ngôn vui sướng lắm rồi. Anh ta ôm chầm lấy Tô Họa, thề thốt:
– Tôi nhất định sẽ làm em vừa lòng.
Anh ta vẫn không bỏ được tính hồ ly, ngửi ngửi ở ngực Tô Họa một hồi. Tô Họa không nói gì nhìn lên trên đỉnh đầu, trong lòng vừa mất mát, vừa khoái chí. Nàng ta có người đàn ông của mình rồi, Đại Tư Mệnh không còn phải lo bản thân bị mình dây dưa nữa, biết được tin này, chắc y rất vừa lòng!
****
Xuất phát về hướng Bì Lam Châu, trung tâm Bì Lam Châu có một tòa thành, Vân Phù mười lăm thành là lấy tên châu để đặt, chỉ có Bì Lam Châu là ngoại lệ. Theo lẽ thường, đáng lẽ nó có tên là Bì Lam thành, nhưng theo yêu thích của võ lâm Minh chủ, ông ta tự đặt tên cho nó là đài Chúng Đế. Bên ngoài thành Đài Chúng Đế cho phép bình dân cư trú, nội thành thì không phải người giang hồ thì không được đặt chân. Ngay cả trung tâm nội thành càng có cái tên rất kêu, là Tàng Lung Thiên phủ. Vừa là Chúng Đế, vừa là Thiên Phủ, từ đó có thể thấy rõ được dã tâm của Lệ Vô Cữu.
Quỷ phủ thần công của đài Chúng Đế từ xa đã thấy rõ. Càng đến gần tòa thành, không có đường bộ để đi, chỉ có một cái khe rộng, sâu từ nam tới bắc. Hai bên khe sâu là dãy núi liên miên hiểm trở, khởi điểm là địa thế hai ngọn núi đối lập nhau, càng đi vào, càng lộ ra vẻ quỷ dị.
Thời tiết rất tốt, thuyền đi ngược dòng mà lên, cánh buồm được giương lên căng phồng, một trận gió thổi tới, đẩy thuyền gỗ chạy nhanh về phía trước. Mặt trời nhô lên cao, treo trên đỉnh đầu, theo lý mà nói không có gì che chắn, nhưng thân tàu bỗng bị phủ dưới một bóng ma. Ngước nhìn lên, thì ra hóa ra là một cảnh quan giống như hang động, đỉnh chóp thế núi bị tạo hình thành một chiến thần giơ cao cây búa, chiến thần trợn mắt giận, sắc vảy giáp trụ trên người đều thấy được rất rõ ràng.
Hai bên bờ sông là hai chân của chiến thần, bọn họ đi xuyên qua háng chiến thần, ít nhiều cũng khiến người ta thấy uất nghẹn. Nhưng uất nghẹn cũng quá sớm, bởi vì tiếp tục đi về phía trước, là pho tượng tầng tầng lớp lớp, không chỉ có mỗi chiến thần, còn có tà váy của nữ nhân.
Chui qua đũng quần, bước lên tòa núi cao kia, toàn bộ phong cảnh bên ngoài được thu hết vào tầm mắt.
Với người lần đầu tiên được chứng kiến thì đều sẽ phát ra tiếng trầm trồ tán thưởng đầy chấn động. Thật sự là một chuỗi kiến trúc tinh vi và hùng vĩ, hai mươi dặm một tòa thành trì hình tròn, được kết nối bởi một trực đạo sau khi tu sửa hào núi ụ cốc mà thành. Bên ngoài năm thành không có đường, chỉ có đánh chiếm từng thành một, mới có thể đến được đài Chúng Đế.
Đài Chúng Đế rõ như ban ngày, tuy nhìn từ trên xuống có vẻ nhỏ bé, nhưng không hề tổn hại khí tượng thanh hoa này. Thành khuếch ngay ngắn như bàn cờ, địa thế hiển nhiên cao hơn thành phía trước, long bàn hùng cứ, dễ thủ khó công.
Nhai Nhi vung kiếm chỉ thẳng:
– Năm tòa thành trì Thiên Ngoại Thiên phân thành ngũ đại tông kim mộc thủy hỏa thổ trấn thủ. Ngũ đại tông này không liên quan gì nhau, nhưng năm vị Tông chủ đều là hộ pháp của Lệ Vô Cữu. Thời điểm trên giang hồ tiếng kêu giết rung trời thì Minh chủ và Tông chủ đều không hề tham dự, bởi vì họ muốn giữ hình tượng võ lâm chính đạo. Nhưng ta biết, nhất cử nhất động của chúng ta đều bị Lệ Vô Cữu rõ như lòng bàn tay, con đường tiếp theo thật sự rất khó đi, nếu có người nào muốn rời khỏi thì có thể đi, ta sẽ không gây khó dễ.
Lời nói này cũng không phải thử thăm dò lòng trung thành mà là lời chân thật. Những người này đi theo cô giết ra khỏi Ba Nguyệt lâu đến nơi đây, thật sự là đã tận tình tận nghĩa rồi. Con đường phía trước trải rộng chông gai, nếu không tự nguyện đi theo thì cuối cùng sẽ sinh loạn. Chi bằng để họ tự lựa chọn, ở lại dĩ nhiên là trọng tình, rời đi cũng không thể sỉ nhục.
Cô nhìn từng gương mặt, mỗi một gương mặt đều rạng rỡ phấn chấn. Minh Vương bật cười, thanh niên khí phách hăng hái trên mặt thể hiện rõ không sợ thẳng tiến không lùi bước:
– Bọn tôi vào sinh ra tử không phải lần đầu, có từng sợ chưa? Ngũ tông Thiên Ngoại Thiên có lợi hại thế nào cũng là người phàm, chúng ta đấu không lại thiên địa, nhưng sợ đám người phàm này hay sao?
Sinh tử môn Khổng Tùy Phong cũng cười khà khà:
– Lâu chủ từng nói dẫn bọn thuộc hạ đi chiếm nhà kẻ khác, không thể sắp có cơm ngon thì lại đuổi bọn tôi đi được. Ngũ tông cũng phải diệt, đài Chúng Đế cũng phải công, trên đời này đại quân dễ phá, sát thủ khó phòng. Chỉ cần Lâu chủ ra lệnh một tiếng, giống như chém đầu minh quân trong thành Vương Xá, bọn tôi có thể giết chúng không còn một mảnh giáp.
Mọi người sôi nổi phụ họa, không một ai dự tính sẽ lâm trận bỏ chạy. Nhai Nhi nói:
– Đây là cơ hội cuối cùng, tiến vào Thiên Ngoại Thiên rồi thì không có đường lui, đến lúc đó nếu có ai lại muốn rút lui thì sẽ dùng quy củ của lâu để trừng trị, đã suy nghĩ cẩn thận chưa?
Môn chúng đều cùng đồng thanh nhất trí đồng lòng. Vào thời điểm đường cùng bí lối không phải chiến đấu một mình, với Nhai Nhi đây cũng là một sự cổ vũ. Cô nheo mắt lại, nhìn Kim Lũ Thành gần nhất, cách nơi này không quá năm dặm, đó là tấm chắn đầu tiên của đài Chúng Đế. Sát thủ hành động về đêm, lấy đầu người không khó, nhưng ngũ tông có đề phòng trước chỉ sợ không được dễ dàng. Cô muốn đi trước mở đường, có lẽ sẽ phải lấy máu tươi để trải, cô không thể lùi bước, chỉ có thể tiếp tục tiến tới.
– Sau khi vào thành thì phân tán, dùng ký hiệu trong lâu để liên hệ với nhau. Giờ chúng ta là mục tiêu lớn, dễ bị khống chế, nhưng chỉ cần phân tán, thì dẫu Lệ Vô Cữu tai mắt dày đặc cũng không thể giám thị từng người một được.
Nhai Nhi cười nhạt,
– Đúng là ngụy quân tử, không thể công khai tróc nã ta, toàn lén lút hành sự, nhưng bàn về âm thầm hành sự thì ta là tổ tông của lão ta đấy.
Mọi người lại bật cười, không hề có sự nghi kỵ hay căng thẳng trước trận đại chiến sắp tới.
Ba Nguyệt Lâu dựng lên nhiều năm như vậy, từ lâu đã hình thành nên phương thức liên hệ độc đáo. Bất luận hành động gì đều có thể dùng ám hiệu nhỏ xíu nơi kín đáo để điều hành. Người trong lâu người nào người nấy đều có ký hiệu đại diện cho mình, cho nên mặc dù vào thành, trà trộn vào biển người mênh mông cũng không lo mất đi liên hệ.
Thương lượng quyết định xong xuôi, hai người một tổ từng người hành sự, Hồ Bất Ngôn dĩ nhiên là đi theo Tô Họa. Anh ta đầy áy náy nói với Nhai Nhi:
– Ông chủ à, giờ có con cá lớn đi theo cô, chắc cô không cần dùng đến tôi nữa. Việc giữa tôi và Tô môn chủ cũng không giấu cô, sau này tôi không thể làm thú cưỡi cho cô được nữa, tôi phải đi săn sóc nàng ấy.
Quay sang Tung Ngôn, trịnh trọng cầm tay anh ta:
– Ông chủ giờ giao cho cậu rồi, cậu không được rời ông chủ nửa bước đấy.
Tuy rằng Tung Ngôn kết bạn với Nhai Nhi còn trước cả Hồ Bất Ngôn, tình cảm của anh ta với cô cũng tới mức độ không cần phải nhờ vào sự phó thác của bất kỳ ai, nhưng anh ta vẫn gật đầu:
– Ngươi yên tâm, mọi việc đã có ta.
Nhai Nhi thấy vậy vui mừng, mỉm cười với Hồ Bất Ngôn:
– Bối phận và mắt nhìn của ngươi tăng lên rồi đấy, đã leo lên đúng người rồi, không uổng phấn đấu nhiều năm.
Hồ Bất Ngôn lập tức rung đùi đắc ý,
– Duyên phận mà. Giống như cô và Tử Phủ quân ấy và duyên phận với con cá voi này, có thể gặp không thể cầu.
Quay đầu lại, thấy Tô Họa đã đi thật xa rồi thì vội vàng đuổi theo.
Trên cao lĩnh chỉ còn hai người, Nhai Nhi nói với Tung Ngôn:
– Yêu ở địa giới Sinh Châu cần tuân thủ quy tắc, việc tiếp theo không cần cậu nhúng tay vào, tự tôi sẽ đi giải quyết.
Ánh nắng chiếu lên đỉnh đầu Tung Ngôn, đôi mắt anh ta sâu như hàn đàm:
– Dẫu là tiên hay yêu, trong địa giới Sinh Châu đều không được vận dụng pháp lực, đây là quy củ do Tử Phủ quân thời trẻ định ra…Cô quả nhiên một lòng bảo vệ ngài ấy.
– Cũng để bảo vệ cậu. – Nhai Nhi buồn bã nói: – Đã mất đi một người rồi, tôi không muốn cậu cũng xúc phạm thiên quy, sự trừng phạt này rất đáng sợ.
Tung Ngôn trầm ngâm, sau đó nói:
– Trước đài Chúng Đế có năm đạo môn khảm, mỗi một tầng muốn xông qua đều gây ra động tĩnh lớn, hơn nữa Lệ Vô Cữu còn phái người theo dõi cô, những người khác của Ba Nguyệt Lâu thì không đáng, lão ta chỉ muốn cô.
Nhai Nhi nói đã biết,
– Cho nên tôi muốn thẳng tiến lấy Thốn Hỏa thành. Trước mắt tôi vẫn chưa bức thiết tìm bản đồ vảy cá, tôi chỉ muốn đến Chúc Âm các, đoạt Long Hàm Châu.
Tung Ngôn giật mình:
– Ai nói cho cô biết? Là Hồ Bất Ngôn à?
Nhai Nhi ừ một tiếng,
– Có Long Hàm Châu, tôi có thể tiến vào Bát hàn Cực địa, cứu tiên quân ra.
Nhưng cô không biết, viên đan châu kia nuôi trong địa hỏa, đã cháy suốt ba ngàn năm rồi, muốn lấy nó ra, nói dễ hơn làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.