Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 106: Cửu vĩ Kim Hồ Đồ Sơn thị




Bảo thuyền dừng ở bến tàu Xuân Nham, dưới đáy thuyền vang lên những tiếng đốc đốc. Nhai Nhi thò người xuống xem, Giao Vương trồi lên mặt nước chào hỏi cô:
– Phu nhân, tối hôm qua đồng ý với cô đi tìm hồ ly, giờ có tin tức rồi, cô muốn nghe không?
Nhai Nhi nói:
– Muốn nghe, người đang ở đâu?
Ấy thế mà Giao Vương lại không trả lời, Trương Nguyệt Lộc hô to lên:
– Hồ Bất Ngôn!
Mọi người nhìn vào trong thành, trên đê đập cao nhất nơi bến tàu có một người đứng đó, mặc áo choàng màu xanh lá, lưng mang thanh kiếm, thân hình không cao lớn nhưng dáng vẻ vô cùng phong lưu phóng khoáng.
Nhai Nhi nghi hoặc nhìn anh ta, lại nhìn Giao Vương:
– Ở trong thành Xuân Nham á?
Giao Vương ờ lên:
– Ầy ầy, tin tức phản hồi không kịp thời….Đúng, là ở trong thành.
Tìm được người rồi dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng tình thế phát triển có chút kỳ lạ. Tối qua tận mắt chứng kiến thành trì bị hủy, hôm nay sao lại xuất hiện ở đây? Càng lạ hơn là Hồ Bất Ngôn còn bình yên vô sự nữa, thật sự khiến mọi người nghi ngờ anh ta là người hay ma.
Tất cả trù trừ không đi lên, Hồ Bất Ngôn đợi nửa ngày không còn kiên nhẫn được nữa,
– Ta là người, nhìn mặt đất đi…
Anh ta dậm dậm chân,
– Có bóng kia kìa! Cái bóng anh tuấn phóng khoáng kia kìa!
Đệ tử Tử Phủ lên bờ đầu tiên, họ là người bên ngoài, dù là quỷ cũng không sợ, huống hồ là nơi này còn có người rất thành thạo bắt quỷ, Tử Phủ quân để lạc mất một con Diễm quỷ trong Bách quỷ cuốn, nên vẫn còn thiếu một nữa. Nếu Hồ Bất Ngôn thật sự đã chết, vậy thì vừa hay bổ sung vào đó, Hồ quỷ cũng coi như là một chủng loại mới.
Xác định trên bờ an toàn, những người còn lại khoan thai rời thuyền. Kỳ dị nhất phải kể tới Giao Vương, ông ta đứng cuối nhất trong hàng ngũ, theo như lời ông ta nói thì,
– Nghe nói ngươi tân trang lại vương thành, ngươi không làm rõ tình huống dám ở à? Quả nhân là vương một tộc, sinh mệnh rất đáng giá, nếu gặp quỷ, ta đánh không lại, bị hắn bắt làm đèn dầu thì làm sao?
Tóm lại chính là địa bàn ông ta, là nơi đặt chân cuối cùng của ông ta. Ông ta Hồ Bất Ngôn, xuýt xoa:
– Hồ ly, sao ngươi không chết thế?
Hồ Bất Ngôn trợn mắt:
– Ngươi hy vọng ta chết lắm à? Ta chết rồi, ai thăm dò chân tướng thành Xuân Nham này đây?
Thực ra tối qua lúc sóng thần nổi lên, anh ta đã ôm ý nghĩ quyết tâm tuẫn táng theo tình yêu, thế giới của anh ta không còn Tô Họa nữa, tồn tại cũng chẳng có ý nghĩa. Thật sự mà nói, tu thành hình người đến hôm nay, tình trường của anh ta vẫn luôn trắc trở, có được Tô Họa như nhặt được Cẩu Đầu Kim, đêm nào ngủ anh ta cũng cười như được mùa. Nhưng hạnh phúc lại ngắn ngủi như thế, mọi thứ biến hóa bất ngờ, đến quá nhanh làm anh ta không kịp phản ứng. Khi đó anh ta hận bản thân đạo hạnh quá nông, học nghệ không tinh, cứ phải trơ mắt nhìn Tô Họa chết dưới kiếm của Đại Tư Mệnh, anh ta ngoài khóc ra thì không biết làm gì. Càng nghĩ càng thấy chua xót, nghĩ bao nhiêu lần mỗi lần gặp nguy hiểm đều là Tô Họa che chở anhta, giờ dù nàng ta là người của Lệ Vô Cữu, nhưng với anh ta điều đó chả là gì cả, dù sao anh ta cũng không hận nàng ta.
Khi sóng to tới, tất cả mọi người bận rộn tìm đồng bạn, chỉ có anh ta ôm thi thể Tô Họa đợi thời khắc cuối cùng đến. Có sao đâu, cùng lắm là chết thôi. Anh ta ôm chặt Tô Họa, thì thầm bên tai nàng ta, bảo nàng ta chớ đi vội, anh ta sẽ đi tìm nàng ta ngay đây. Anh ta thậm chí còn nghĩ, chờ thêm hai ngày nữa họ phát hiện ra thi thể của mình và Tô Họa đã chết ở bên nhau, đó sẽ là một cảnh tượng mỹ lệ như thế nào.
Hồ ly luôn là con hồ ly lãng mạn, anh ta còn thiết kế sẵn biểu cảm đẹp đẽ của mình khi tắt thở, tiếc là sóng to chẳng làm anh ta chết đuối được. Kim hồ ly là loại bơi giỏi nhất trong hồ ly, anh ta trong lúc lơ đãng đã nín thở, đợi đến khi thành Xuân Nham cùng Cô Sơn đều trồi lên mặt nước thì anh ta ngoài ngốc ra vẫn là ngốc, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Thời gian như trở về đến vạn năm trước, gạch trụ Xuân Nham đều mới tinh. Anh ta trông chờ điều đó có thể làm Tô Họa sống lại, nhưng nàng ta dần dần cứng đờ, anh ta biết đã mất nàng ta hoàn toàn rồi.
– Tôi tìm một nơi thật đắc địa để mai táng cho em ấy rồi. – Anh ta chỉ chỉ Cô Sơn, nói, – Ở ngay chân núi, nơi đó non xanh nước biếc còn có long mạch, mong kiếp sau vận số tốt gặp một hoàng đế nào đó. Trước khi mọi người tới tôi đã đi dạo một vòng quanh thành, tìm được một mặt bia đá rồi.
Đại Tư Mệnh nhớ tới thông đạo ngay phía dưới lối vào bảo tàng, trên vách đá cao kia có khắc lịch sử thành Xuân Nham, có điều khi đó ánh sáng quá mờ, nếu không cẩn thận nhìn thì gần như sẽ không ai chú ý đến.
Y thì thầm nói với Tử Phủ quân. Tử Phủ quân vội hỏi vách đá ở đâu, Hồ Bất Ngôn tuy hai mắt vẫn gườm gườm với Đại Tư Mệnh, nhưng chuyện lớn ngay trước mắt nên chưa tới mức ngốc nghếch phạm phải.
– Bia đá ngay phía sau pho tượng Thần Long.
Anh ta vừa nói vừa dẫn đường, Nhai Nhi thấy rõ kiếm trên lưng anh ta, là binh khí của Tô Họa.
Mười sáu năm qua, cô vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên khi tới làm môn hạ của Tô Họa, mình khi đó không chịu phục ai, nhưng lại chịu phục trước Tô Họa mỹ lệ. Nhiều lần luyện kiếm đều lén nhìn bà ấy, bà ấy không quá nghiêm túc hay cau mày quắc mắt như người khác, chỉ cần ngươi không cố ý làm trái bà ấy thì lúc nào cũng rất dễ nói chuyện.
Còn có mùa xuân dệt mưa thành sợi để làm quạt, mặt quạt của cô rất xứng với xương quạt của Tô Họa, là nhất tuyệt của Vương Xá Châu, tiếc là sau này không ai có thể kết nhóm với cô nữa. Tuy cô hận hành vi của Tô Họa, nhưng về mặt tình cảm cá nhân thì vẫn thấy đau buồn. Cũng không phải là không bỏ qua được, mà chỉ cảm thán vận mệnh quá trêu người, thế đạo trắng đen lẫn lộn này đã bức ép người trở thành quỷ.
Cảm xúc biến hóa của cô không thoát khỏi đôi mắt của Tử Phủ quân, bàn tay giấu dưới ống tay áo lặng lẽ cầm tay cô.
Trên người có trách nhiệm, là một chuyện khiến bất cứ ai cũng đều mỏi mệt, đặc biệt là loại nghề nghiệp như Ba Nguyệt Lâu, thủ lĩnh sát thủ quá vui hay quá buồn, để thủ hạ nhìn thấy cũng kỳ cục, cho nên Nhai Nhi không biểu lộ vui buồn ra ngoài sắc mặt, đối với phản đồ Tô Họa, cần biểu hiện chỉ là hận, không thể có cảm xúc khác được.
Nhai Nhi ngước nhìn Tử Phủ quân, anh cũng đang dịu dàng nhìn cô, ngón cái khẽ cào lên lòng bàn tay cô. Cô gượng cười, lòng dần dần bình tĩnh trở lại.
Tấm bia đá mà Hồ Bất Ngôn nhắc đến được đặt trước dàn tế, chính diện điêu khắc Long Thần, mặt sau ghi chép toàn bộ quá trình Xuân Nham từ hưng đến vong.
– Lệ Vô Cữu bị lừa rồi. – Hồ Bất Ngôn nói, – Tư tế tiên đoán thành trì sẽ gặp cảnh tai họa ngập đầu, cho nên mới thiết lập một cái bẫy, cái gọi là bảo tàng, thực ra là lăng mộ thành chủ đầu tiên, mộ sắp đặt mặt gương tứ tượng bát giác, lúc mặt kính bị chuyển động thì chính là ngày Cô Sơn cùng thành trì tái hiện nhân gian. Để sáng tạo điều kiện này, Tư tế đã để một vị dũng sĩ mang Thần Bích đi Sinh Châu, nếu không có gì bất ngờ, vị dũng sĩ này chính là tổ tiên Nhạc gia. Dũng sĩ thân mang trọng trách, bắt đầu tung tin đồn Cô Sơn có bảo tàng, để gia tăng sức hấp dẫn thu hút người có năng lực siêu quần mà tặng kèm thêm một bí văn khác, chính là mặt kính tứ tượng bát giác có thể làm thời gian quay ngược lại. Người như Lệ Vô Cữu nói y tham tài, lão Hồ không tin, cho nên chỉ có một lý do, đó chính là y muốn thao tác thời gian trở lại quá khứ.
Trở lại quá khứ? Tử Phủ quân nhìn Đại Tư Mệnh, Đại Tư Mệnh cụp mắt nói:
– Rốt cuộc là quay về giết ngài, hay là quay về để tiếp tục tiền duyên với ngài, thuộc hạ cũng không biết.
Tử Phủ quân bừng tỉnh ngộ, có một vị cấp phó hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế như vậy, nhân sinh quả đúng là sáng tỏ lên nhiều.
Giao Vương gào to:
– Tổ tông quả nhân đúng là thông minh, nếu quả nhân có đầu óc như thế thì hơn trăm năm trước đã ra khỏi nhà giam kia rồi.
Trước kia họ từng hoài nghi, tin tức bảo tàng Cô Sơn là Giao Vương vì tìm người cứu mình là thả ra. Suy nghĩ đó không sai, nhưng cần phải ngược dòng một vạn năm trước, Nhai Nhi bỗng thấy toàn bộ như một trò hề, nếu dũng sĩ kia đúng là tổ tiên Nhạc gia, gánh nặng và trách nhiệm đời đời đeo trên lưng cũng chỉ là sứ mệnh để Cô Sơn được thấy lại ánh mặt trời, vậy thì cái chết của cha mẹ cô, còn có thể nói là vô tội không?
Cô cười khổ:
– Người thắng cuối cùng là vị Tư tế kia.
Mọi người cũng mù mịt, ai nấy đều tự xưng là thông minh, kết quả bị một vị cổ nhân một vạn năm trước chơi xỏ, đúng là làm người ta khó mà chấp nhận được. Nhìn khắp nơi, trong thành vẫn yên lặng chết chóc, nửa bóng người đều không có. Tử Phủ quân phân phó đệ tử Tử Phủ đi ra ngoài xem xét, bản thân anh thì lại rất dễ chấp nhận hiện thực,
– Chân tướng biết rõ ràng rồi, mặc kệ kẻ thắng là ai, thì kết quả vẫn không thay đổi được. Chư vị, bổn quân thấy nơi này rất huyễn hoặc, không nên ở lâu, tốt nhất nên quay về đi thôi.
Mọi người tất nhiên không có dị nghị gì, núi và thành đều đã trở lại, người lại không thế, vậy thì ý đồ của vị Tư tế này là gì?
Giao Vương nghe nói mọi người sẽ đi thì luyến tiếc,
– Đừng đi mà, vừa tới đã đi rồi thật không phải, quả nhân là Đại vương ở nơi này, ít nhiều cũng nên để quả nhân làm tròn trách nhiệm của chủ nhà chứ. Theo ta, tổ chức một buổi tiệc đã mọi người ăn gì, bào ngư hay hải sâm? Quả nhân nghĩ rồi, chỗ này có cá đỏ, bong bóng cá rất tươi ngon, để ta bảo giao nhân đi bắt, ăn xong rồi quả nhân còn có lễ vật để tặng. Mọi người đi một chuyến này không thể về tay không được, quả nhân có trân châu, mỗi người một bao tải trân châu, quay về vẫn phát tài được, thế có được không?
Ông ta vừa nói vừa chớp chớp mắt nhìn biểu cảm trên nét mặt mỗi người. Khi nhìn ra mọi người đã quyết đi, ông ta khóc lóc:
– Tuy là quê nhà, nhưng cũng quá ghê sợ đi, quả nhân sợ ma lắm, nơi này không thể ở lại đâu. Tiên quân là thượng tiên, liền dù là đọa tiên thì pháp lực vẫn có, ngài mau mau bắt quỷ đi. Ngài xem lúc ở dưới nước quan hệ của chúng ta vẫn rất tốt, giờ vào lúc quan trọng, ngài bỏ đi mà không thấy xấu hổ với quả nhân à?
Quan hệ giữa cho và vị Giao Vương này rất sâu đậm à? Phải mạo hiểm tính mạng để ở lại với ông ta hay sao? Mọi người xua tay:
– Chúng tôi không cần trân châu, không cần ăn cơm, nhân lúc còn sớm nên quay về nhà thôi.
Giao Vương kêu lên, đang muốn nói thêm gì đó thì trên bầu trời vọng đến tiếng sấm nặng nề. Ngước lên xem, một khắc trước bầu trời còn trong xanh sạch sẽ, giờ khắp nơi đã âm u rồi.
Một tia chớp từ trên trời đánh xuống, tóe lên vô số tia, cảnh tượng kia làm mọi người nghi ngờ ngay sau đó bầu trời có bị vỡ nát hay không. Bão táp trên biển dữ dội, sóng lớn ập vào bờ dê, tiếng gầm của sóng mang theo hơi nước ập tới, mưa to đổ xuống như trút nước. Giao Vương lại cười:
– Nhìn xem đi, ngay cả ông trời cũng giữ mọi người lại rồi.
Mưa đang xối xả, trên bờ đê dài cách đó không xa, có đệ tử Tử Phủ gấp gáp trở lại, chắp tay bẩm báo Tử Phủ quân:
– Chúng đệ tử đã xem xét tình hình trong thành rồi, đích xác không có một bóng người.
Tử Phủ quân có Thiên hành thuẫn có thể giúp mọi người không bị mưa xối vào người, nhưng nếu lúc này muốn lên thuyền để đi thì không thể. Sóng gió trên biển quá dữ dội, sóng cao ngập đầu sẽ đập vỡ thuyền mất. Thời tiết mưa bão như này, ngay cả thần tiên cũng đều tránh đi, trong tình cảnh khốn khó này, căn bản không thể nào đảm bảo mấy chục người trên thuyền đều bình yên vô sự.
Tử Phủ quân lên tiếng,
– Tạnh mưa rồi hẵng đi vậy.
Vì thế mọi người đều di chuyển đi vào Thần Điện, bước vào chính là thính đường rộng rãi, một bức tượng Thần Long bằng vàng ngay trên đầu, bàn ghế trong điện đều sơn màu vàng, liếc nhìn một cái, còn xa hoa khí phái hơn cả Giao cung của Giao Vương.
Xuân Nham vào vạn năm trước đã là thủy thành đông đúc và giàu nhất tứ hải. La Già Đại Trì cùng với thủy vực Yên Uyên thừa thãi châu trai, những trân châu tinh xảo đẹp đẽ đó là thứ đồ yêu thích nhất của nữ nhân. Để chế tạo trang sức, điểm xuyến lên váy áo cho một vị phu nhân từ đầu đến chân phải mất chừng hai ba cân. Trong cảnh nội Sinh Châu, lúc ấy nước nhỏ san sát, mỗi một quốc đô đều có hoàng thất, càng nhu cầu cần một lượng lớn đặc sản của Xuân Nham. Cho nên người ở nơi khác ăn không đủ no mặc không đủ ấm thì người trong thành Xuân Nham ăn ngon mặc đẹp, chẳng khác gì hoàng đế. Cho nên thành trì được xây dựng so với đô thành phồn hoa hiện tại chỉ có hơn chứ không kém.
Thần Điện này là nơi cung thần, rộng chín gian, mỗi gian thông nhau, là một không gian rộng lớn đến mức kinh người. Khi ngoài điện đang mưa rền gió dữ thì trong điện lại rất yên tĩnh, không thể không làm cho người ta bội phục sự tiên tiến trong xây dựng kiến trúc của vạn năm trước.
A Bàng bắt đầu suy nghĩ đến một vấn đề,
– Nếu thời gian thật sự quay lại được, vậy Vân Phù có còn tồn tại không?
Vạn năm trước Vân Phù là mảnh đất cằn sỏi đá, chỉ có đầm nước cùng cỏ lau, một nơi để chân cũng không có.
Ánh mắt của Tử Phủ quân dừng ở gió thảm mưa sầu bên ngoài cửa, nói:
– Một vạn năm trước không có các ngươi, nếu thời gian thật sự quay ngược lại, thì giờ lẽ ra chỉ có một mình ta đứng ở đây thôi.
Mọi người đều băn khoăn cho trí thông minh của A Bàng, xem ra đã tự hạ thấp giá trị của mình xuống rồi.
A Bàng gãi gãi đầu, xấu hổ nói:
– Mưa khi nào mới tạnh nhỉ, trước khi trời tối liệu chúng ta có rời đi được không?
Thời tiết trên biển rất khó nói, mọi người đang lo lắng sốt ruột thì Giao Vương lại cực kỳ vui vẻ:
– Ở lại một đêm cũng được mà, quả nhân lập tức bảo con dân xuống biển bẻ châu bắt cá. Mọi người thích ăn thịt cua không? Sẽ bắt loại cua mập nhất, để mọi người ăn đã đời mới thôi.
Ông ta hân hoan cho người ra ngoài truyền lệnh, mọi người không biết làm gì đành phải tự tìm chỗ để ngồi xuống đợi mưa tạnh.
Nhai Nhi qua đi xem Hồ Bất Ngôn,
– Ngươi sao rồi?
Hồ Bất Ngôn ngẩng lên, nửa cười nửa khóc nhìn cô nửa ngày. Khóe miệng há ra, bên trái rũ một cái, bên trái rũ một chút, sau đó hai bên đều rũ ra, nhảy lên ôm chặt lấy cô, khóc gào lên.
Nhai Nhi vô cùng xấu hổ, xem ra tính khí con hồ ly này lại tái phát rồi. Cô bất an liếc sang Tử Phủ quân, quả nhiên người kia lóe lên một cái đã tới ngay trước mặt, hai ngón tay cong lên như mèo, túm gáy Hồ Bất Ngôn ném sang một bên:
– Đừng có nhân cơ hội mà làm càn, có gì nói năng đàng hoàng.
Hồ Bất Ngôn ấm ức lau nước mắt:
– Ông chủ ơi, tôi rất đau khổ…rất đau khổ đấy cô biết không. Vì sao Tô Họa lại làm vậy, tôi còn mong được sống cùng nàng ấy đến khi răng long đầu bạc cơ, nhưng nàng ấy lại bỏ mặc tôi giữa chừng rồi.
Nhai Nhi không biết trả lời sao, Tô Họa phản bội Ba Nguyệt Lâu, là tội nhân của Ba Nguyệt Lâu, bao đôi mắt nhìn như thế, cô không thể nào an ủi anh ta được.
Vẫn là Tử Phủ quân đứng ra nói:
– Mỗi một người đều phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình, nếu lúc trước cô ta đã thần phục đài Chúng Đế, vậy thì mọi hậu quả cô ta phải gánh chịu.
Hồ Bất Ngôn nức nở nói:
– Đạo lý này tôi biết, tôi vừa mới mất người phụ nữ của mình, tôi chỉ cần chút an ủi thôi mà.
Giao Vương lập tức giang tay ra:
– Để quả nhân an ủi ngươi vậy.
Hồ Bất Ngôn nhìn gương mặt tô son trát phấn của Giao vương, lập tức buồn nôn. Anh ta uể oải ngồi xuống, lẩm bẩm:
– Thực ra tôi có thể cho nàng ấy một cuộc sống đẹp nhất, tôi đã tính hết rồi, chờ việc này kết thúc, sẽ đưa nàng ấy đi Đan Khâu gặp mặt người nhà…Nào ngờ đâu nàng ấy không chờ được, nàng ấy còn không thấy ngày tôi bước lên vương tọa thì đã buông tay bỏ đi rồi.
Lời anh ta nói làm mọi người nghi hoặc, Đại Tư Mệnh nói:
– Đan Khâu cách các phương năm ba ngàn dặm, có Cửu vĩ Kim hồ Đồ Sơn thị à.
Hồ Bất Ngôn trợn mắt với kẻ thù giết vợ, gân cổ nói:
– Đúng thế, ta là Đồ Sơn thị, còn là Hoàng thái tôn Đồ Sơn thị nữa. Đừng thấy ta chẳng ra gì, thực ra ta có xuất thân lợi hại lắm. Hồi trước ta gây gổ với người nhà rồi mới bỏ nhà ra đi, gặp ông chủ chém đứt đuôi của ta, hủy cả phẩm tướng của ta. Nhưng không sao hết, ta còn tám cái đuôi có thể tu luyện,đuôi thứ chín tu luyện được sẽ rất lợi hại.
Vừa nói vừa chỉ thẳng tay vào mặt Đại Tư Mệnh,
– Ngươi chờ đó cho ta, chờ ta lên bờ, nhất định sẽ dùng hạp tộc lực bắt ngươi nợ máu trả bằng máu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.