Sống Lại Rồi Thì Phải Làm Sao?

Chương 79: Gặp gỡ Ngọc Linh




“Hử? Biến mất? Huy Huy, mày nhìn thấy thằng đó chứ? Nó làm sao mà biến mất thế?”
“Dị năng hệ không gian. Có chút ý tứ. Chưa rõ cấp bậc của nó như nào. Nhưng chắc là trên cấp 2.”
“Thằng đó là dị năng à? Thảo nào thấy giống người bình thường vãi. Mà bọn dị năng đột biến ấy đều giống người thường như thằng này à? Đều không dùng thần thức thăm dò được à?” 
“Thực ra thì không thể khẳng định được là có thể thoát khỏi thần thức hay không. Vì dị năng là thứ trời cho. Nó tùy thuộc vào khả năng không chế sử dụng của người sở hữu. Nói nôm na thì khá giống với tu chân. Khác ở chỗ dị năng là điều khiển sự khác biệt của cơ thể, thường là ADN. Còn tu chân là điều khiển linh lực.”
“À, hiểu.”
Khi mọi người đang bàn tán chỉ chỏ này nọ tên Tiến và tên Tùng thì Long đã lùi dần về phía sau rồi vào nhà khóa cửa trong lặng lẽ. Vừa rút lui vừa nói chuyện với Huy. Hắn lại có thêm hiểu biết mới về 1 loại người nữa – người đột biến (dị năng giả).
Có lẽ vì vụ tai nạn kia khiến hắn bị mất tập trung nên cũng không nhớ phải hỏi về cái phần huyết mạch kia. Đêm đó hắn dành cả đêm dung hòa cùng Cửu Quyết.

Sáng hôm sau, em gái Ngọc Huyền là Ngọc Linh dậy sớm như thường nhật. Cô bé xuống bếp làm bữa sáng. Muốn đi vào bếp là phải đi qua phòng mà Long ngủ.
- Ớ? Cửa không đóng?
Đêm qua hắn đi vào đúng là không có đóng thật. Thế là cô bé thò đầu vào. Thấy ngay Long đang nằm nhắm mắt trên giường. Mùa hè mặt trời lên nhanh, chưa tới 6h nhưng đã sáng lắm rồi. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, hắt vào trong phòng tạo nên 1 khung cảnh nửa sáng nửa tối. Khiến Linh không nhìn rõ mặt của Long nhưng cơ thể của Long thì cô nhìn thấy. Cơ bắp săn chắc, khúc nào ra khúc nấy. Vì hắn chỉ mặc mỗi cái áo cộc bó sát nên càng làm nổi những múi cơ.
Với tâm lí của những cô bé tuổi mới lớn, hình ảnh này là lôi cuốn chí mạng. Cô bé đứng đó, quên cả phải đi nấu bữa sáng. Cô bé đứng đó nhìn hắn, trong đầu ngổn ngang những dòng suy nghĩ mơ mộng viển vông đậm chất ngôn tình mà cô hay đọc.
Long cảm nhận có người nhìn chằm chằm vào mình thì mở mắt ra. Cô bé thấy Long mở mắt ra thì giật mình, ấp úng lấp liếm:
- A, anh, anh, anh là ai? Sao lại ngủ ở nhà tôi?
Long ngồi dậy, vươn vai 1 cái rồi bước ra cửa. Cô bé thấy hắn bước ra thì lùi lại.
Long thấy thế thì trong đầu liền hiện ra ý nghi muốn true cô bé 1 phát. Bèn làm mặt cười dâm, nhe răng ra bước đến càng nhanh hơn. Tới gần cô bé, hắn bước nhanh tới, 1 tay bịt miệng Ngọc Linh, ấn cô bé dựa vào tường. Tay còn lại hắn đưa lên miệng, xì 1 cái ra dấu yên lặng. Rồi từ từ cúi đầu vào sát bên tai cô bé, nói:
- Không muốn chết thì yên lặng. Có gì đáng giá mang hết ra đây. Cấm la hét. Hiểu chưa?
Cô bé bị biến hóa đột ngột dọa sợ, mắt trợn to nhìn hắn. “Huhu. Thì ra là trộm. Mình ngu quá. Huhu. Chị Huyền ơi dậy nhanh lên cứu em.” Cô bé thầm khóc trong lòng. Nhìn gương mặt gần sát trước mắt mình, cái gương mặt mà cách đấy mấy chục giây cô từng ngắm nghía hồi lâu. Nước mắt cô trào ra. Cô khóc thút thít.
Long giật mình buông tay khi cô bé khóc. Hắn biết là mình đùa ác quá rồi. Nên vội vàng lùi lại, xua tay giải thích:
- Ấy ấy, đừng khóc. Anh xin lỗi. Anh là bạn của chị Huyền em. Nãy thấy em đáng yêu quá nên anh tính đùa em xíu. Đừng khóc. Anh xin lỗi.
Nhưng mà đời nó hay nghịch lí, hắn mà mạnh mẽ quát bảo cấm khóc thì cô bé khả năng lớn là không khóc đâu, nhưng càng xin lỗi trong những cái lúc này thì càng khóc to. Ấy mới éo le.
Cô bé nghe vậy thì òa khóc to hơn. Dường như sự can đảm mạnh mẽ quay trở lại, cô vừa khóc vừa lao lên đấm bùm bụp vào ngực hắn bất chấp. 
Sau 1 hồi tay đấm chân đá, cô bé quay ra ngồi xụp xuống, khóc thật to lên. Giống như cái chuông báo thức, gọi bà chị Ngọc Huyền đang ngủ ngon lành trong chăn dậy. Ngọc Huyền giọng ngái ngủ nói vọng xuống:
- Khóc cái gì thế?
Nghe thấy giọng chị, Ngọc Linh vừa khóc vừa mếu máo nói:
- Có… Có, hức, người, xấu.
Trong khi Ngọc Linh đang vừa khóc vừa nói thì Ngọc Huyền đã bước xuống cầu thang, dụi dụi mắt nhìn qua. Long thấy cô thì đứng cười ngây ngốc gãi đầu, giải thích:
- Hì, tôi lỡ trêu nó 1 xíu. Cứu!
Ngọc Huyền nhìn Long đầy hài hước, đưa tay lên xoa đầu.
- Đó là chuyện của anh với con bé. Liệu liệu mà dỗ đi. Nói nhỏ nhé, nó thù dai lắm đấy.
Rồi cô xoay mông bước lại về phòng, đóng cửa lại. Hôm nay là chủ nhật, cô có thể nghỉ ngơi, thoải mái ngủ nướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.