Sống Lại Rồi Thì Phải Làm Sao?

Chương 39: Bác Họ, Cháu Gái?




Buổi sáng hôm ấy, Long lại nhận được rất nhiều lời hỏi thăm, từ các giáo viên, bạn bè, fan. Nhưng hắn chẳng có tâm trí đâu mà để ý nhiều tới mấy thứ đó. Hắn cần phải xoay sở với tương lai không có bố mẹ, anh em, không có tiền bạc. Có lẽ, với hắn ở kiếp trước thì mọi chuyện rất dễ dàng giải quyết, vì hắn là người trưởng thành rồi. Còn bây giờ, hắn mới chỉ là 1 thằng nhóc cấp 2. Vị thế xã hội 2 kiếp khác nhau. Hắn cần phải nghĩ ra cách kiếm tiền, một cách ổn định.
Chi ngồi bên cạnh thấy Long cả ngày cứ mặt cau mày có thì thấy lạ, mới hỏi:
- Anh có chuyện gì mà cau mày vậy? Đừng cau mày, sẽ xấu đó.
Nói rồi cô bé cầm lấy tay hắn, lay lay. Long bị cô bé làm nũng, cũng tạm thời không suy nghĩ tới chuyện kia nữa. Hắn nắm lấy bàn tay của Chi, nhìn cô rồi mỉm cười thật ấm áp.
- Anh yêu em.
Chi nhìn Long, đôi mắt mở lớn, miệng mở ra, không nói lên lời. Cô bé đợi câu nói này từ hắn lâu lắm rồi. Nhưng hắn cứ mãi yên lặng, không bày tỏ. Cô cứ ngây ngốc nhìn hắn như vậy. Như để khắc sâu khoảnh khắc này, giống như với cô bé thì thời gian dừng lại ngay khi 3 chữ kia được nói ra vậy. Những tiếng A...a...a đứt quãng phát ra từ miệng cô bé, như cảm xúc vỡ oà. Chi đưa tay lên che miệng, mắt rưng rưng, lệ chực trào.
Long thấy vậy thì mới đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu yên lặng, không được khóc. Chi mới gật gật đầu, nhưng khoé mắt đã ươm ướt, híp lại thành hình trăng khuyết. Hai má vốn đã phúng phính, nay vì nụ cười mà nhô lên, theo từng cái gật đầu mà rung rinh. Long thấy cô bé gật đầu mới yên lòng, xoa đầu cô bé.
Đàn ông là vậy. Khi mọi thứ trở nên quá căng thẳng, gánh nặng trên vai quá lớn, họ chỉ cần 1 câu hỏi thăm dù là vô tư vậy thôi cũng đủ rồi. Đâu cần phải là những lời ngọt ngào? Chỉ cần 1 câu quan tâm nhẹ nhàng, đúng lúc, họ sẽ có thêm sức mạnh để vượt qua. Chỉ cần 1 cái nắm tay ấm áp thôi cũng đủ để họ có động lực bước tiếp. Những lúc khó khăn nhất, là lúc người đàn ông yếu mềm nhất. Mỗi tác động dù nhỏ, cũng có thể đưa bước chân họ đi sang 1 hướng khác. Nên, hãy biết quan tâm tới người đàn ông của đời mình nhé các chàng trai.
...
Long về nhà. Chuẩn bị bữa trưa, ăn trưa rồi vạch ra những điều cần làm trong tương lai gần và tương lai xa. Mục tiêu thấp nhất là cuộc sống ổn định, sau đó là điều tra về mẹ và Dũng, rồi tìm kiếm bố. Hắn không gọi mẹ là u nữa. Không vì lí do gì mà vì tác giả muốn. Bên cạnh thu thập thông tin về gia đình thì phải nâng cao thực lực.
Hắn đang có 2 hướng phát triển, thứ nhất là dựa vào Nam Thiên Môn, tiến vào cao tầng Nam Thiên Môn, lợi dụng mạng lưới tình báo sẵn có của Nam Thiên Môn. Thứ 2 là tự lập thế lực riêng.
Hướng thứ nhất thì khá là đơn giản. Chỉ cần đầy đủ thực lực, tiến vào tầng thứ 7 của Cửu thức. Nhưng hắn không biết được làm nhưu nào để thức tỉnh thêm mấy cái đầu của con Rồng. Nên không biết đến bao giờ mới có thể hoàn thành.
Hướng thứ hai thì cần 3 thứ: tiền vốn, quyền lực, nhân lực. Hắn hiện tại không có bất kì thứ gì. Tiền không, quyền không, nhân lực càng không. Khó khăn đặt ra ngay trước mắt là hắn mới lớp 9, nhiều chuyện không tiện làm.
Kiếp trước tiếp xúc hắc đạo, hắn cũng hiểu làm sao để xây dựng 1 thế lực, bởi hắn từng đi thu phục vài tiểu thế lực, quản lí vài tiểu bang hội, thực hiện vài phi vụ,... Muốn có tiền, cách nhanh nhất chính là ăn cướp. Nhưng ăn cướp tuy nhanh nhưng không ổn định. Muốn có thế lực, cách nhanh nhất là thôn tính thế lực khác. Nhưng cách này tuy nhanh phát triền thế lực nhưng nhân tâm thì lại phải thuyết phục. Muốn có quyền thì đầu tiên phải có 1 trong 2 thứ trên. Chuyện học hành với Long lúc này chẳng còn quan trọng nữa. Thế giới hắn bước vào, không có chỗ cho những kiến thức cơ bản ấy, và hắn cũng đã có rồi. Hắn thiếu là kiến thức về nơi hắn đang dấn thân.
Giờ là lúc những kĩ năng kiếp trước của hắn có dịp áp dụng. Lần theo dấu vết, không có dấu vết vẫn lần theo. Thu thập thông tin thì không đâu tốt bằng chốn ăn uống. Tin vỉa hè thì ra quán trà đá, tin ăn chơi thì vào quán bar, tin tổng hợp thì vào quán ăn. Và hắn cần phải nghỉ học để có thể bám sát được tiến độ công việc. Việc học này ngốn của hắn phân nửa thời gian trong ngày rồi, mà chẳng bổ ích được gì. Cái gì không cần thiết thì phải bỏ, nhường thời gian cho những chuyện khác. (Nyc cũng vậy). Hắn quyết định sẽ hỏi thầy Toán về việc này. Nhưng không biết có được không.
Vậy là chiều nay đi học hắn quyết định ghé qua phòng thầy Toán hỏi thăm. Nhưng khi đang cất dọn bát đĩa đi rửa thì có tiếng cốc cốc ngoài cửa.
“Giữa trưa ai lại qua gõ cửa?”
- Ai đó? Chờ chút.
Hắn ra cửa, đứng đó là 2 người. 1 nam 1 nữ, 1 trẻ 1 trung niên. Người trẻ tuôi là người nữ, trung niên là người nam. 2 người mặc đồ chuẩn mùa hè. Nữ quần soóc, áo thun cộc tay, mũ lưỡi trai thugs life, mắt đeo kính râm. Nhìn tổng thể thì có vẻ còn khá trẻ, khoảng 16, 17. Ngực mới nhú, nhưng làn da trắng mịn màng hút hồn thì đẹp khỏi chê. Nhất là cặp chân, mặc quần soóc nên nó cứ lồ lộ ra, đập thẳng vào mắt người nhìn. Vừa dài vừa trắng, vừa mịn vừa căng. Long không khỏi ngừng lại vài tích tắc ở cặp đùi tròn lẳn trắng muốt ấy. Khuôn mặt cô cũng thuộc dạng xinh xắn không phải dạng vừa. Mũi cao, nhỏ. Môi đỏ, hình trái tim. Cằm V-line, má đầy đặn. Lông mày mảnh nhưng đậm. Nói chung là pơ-phếch.

Còn về người đàn ông thì dáng người trung bình, không cao không thấp, khoảng 1m68. Cơ thể bình thường, không to không nhỏ, khoảng 56-57 kg. Khuôn mặt không xấu không đẹp, nhưng tổng thể khá ưa nhìn.
Thấy Long đi ra, không mở cửa mà đánh giá hai người thì người đàn ông lên tiếng:
- Chào cháu, cháu có phải Long không?
Long đề phòng, 2 người lạ mặt, xuất hiện vào thời điểm nhạy cảm, biết tên hắn thì rất đáng cảnh giác.
- Bác tìm ai ạ?
Người đàn ông kiên nhẫn mỉm cười hỏi lại:
- Cháu có phải là Long, con bố Lam không?
- Phải. Bác hỏi có mục đích gì ạ?
Người đàn ông mới quay sang cô gái, cô gái nhìn ông, gật đầu như xác nhận gì đó. Lúc này ông mới nói tiếp:
- Thực ra bác là bác của cháu. Bố cháu là em họ bác. Đây là Quyên, cháu gái bác. Nó phải gọi cháu là chú đấy.
“Gì? Có nghe nhầm không? Họ hàng? Không phải ông già là cô nhi à? Sao lòi đâu ra ông bác với cô cháu xinh gái này?” Long thắc mắc, nhưng ngoài mặt vẫn bảo trì nguyên thái độ không mặn không nhạt.
- Làm sao mà tôi tin được mấy người? Chứng minh đi?
Người đàn ông mỉm cười hiền lành:
- Cháu không thắc mắc mẹ và em trai đâu sao?
Long biến sắc, sắc mặt trầm xuống. Tinh thần lực đã vận sẵn, chỉ cần câu tiếp theo mang giọng đe doạ thì hắn chắc chắn sẽ ra tay, bởi hắn không chạy được, chưa tu luyện thì hắn không có thế mạnh nào khác ngoài tinh thần lực và Địa Ngục Tam Quyền. Tam Quyền cần súc lực, không thể dùng để đánh bất ngờ.
- Không cần cảnh giác. Cháu không định mời bác và Quyền vào nhà nói chuyện sao?
- Đây và đó, có khác gì nhau? Nói luôn tại đây đi.
- Haha, thằng cháu cứng lắm, đủ cảnh giác, đủ thông minh. Được rồi, bác kể cháu nghe.
Chuyện là 3 ngày trước, ông nội của cháu thông báo xuống rằng bố của cháu đang gặp nguy hiểm, điều động nhân lực tới đây giúp đỡ. Ta cũng chẳng rõ câu chuyện thế nào, chỉ nghe ông nói mệnh hoả của bố cháu đang yếu đi, yêu cầu ta và 3 người nữa dẫn người tới đây hỗ trợ bố cháu. Nhưng tới nơi thì chỉ có mỗi mẹ cháu và em cháu. Bọn ta quan sát 2 mẹ con cả ngày, đến tối không thấy có gì bất thường định tản ra xung quanh tìm kiếm thì nhận được lệnh bảo vệ 2 người họ, mang họ an toàn về gia tộc. Vì không tìm thấy cháu nên chúng ta tản ra khắp tỉnh tìm kiếm, những cũng không có kết quả. Hôm qua chúng ta quay lại đây để đặt cấm chế báo tin thì phát hiện có người. Nhưng vì thấy cháu đang ngủ, ta không đánh thức cháu. Chúng ta quan sát cháu cả ngày nay. Xác định đúng là cháu chúng ta mới xuất hiện để mang cháu đi. Vì bố cháu an nguy chưa rõ, kẻ thù không phải ít, nên an toàn của gia quyến phải đặt lên hàng đầu. Cháu đã hiểu chưa?
Long ngẫm lại, giọng nói đều đặn, mạch lạc, nhịp độ bình thường, không nuốt nước bọt giữa chừng. Ánh mắt cũng không đảo nhiều. Có thể tin tưởng. Hắn tin lời người đàn ông nói khoảng 70%. Ít nhất hắn không cảm nhận được địch ý từ người đàn ông này.
- Thế giờ họ đang ở đâu?
- Ở một nơi bí mật. Ta cảm nhận được cháu cũng tu luyện, có lẽ bố cháu dạy hả? Luyện khí tầng 5. Không tệ.
- Đưa tôi đi gặp họ, tôi mới tin.
- Này Long, dù gì bác cũng là bác của cháu, lễ phép chút đi. May mà cháu gặp bác nhé, chứ gặp 3 người khác thì họ đánh trước dạy sau rồi. Không dễ nói như bác đâu.
- Vậy, bácccccc cho cháuuuuuuu gặp mẹ và em được không ạạạạạạạ?
- Thằng ranh! Mày...
Người trung niên định đấm cho Long 1 cái thì cô gái nãy giờ yên lặng tiến lên can, túm lây tay của người trung niên.
- Ông, chú còn trẻ con, ông đừng chấp. Và chuyện cũng khá bất ngờ, có lẽ chú chưa tiếp nhận được. Ông để từ từ, khi nào gặp bác gái chẳng phải mọi chuyện đều dễ nói sao?
Người đàn ông mới hừm 1 cái nhìn Long. Rồi không nói gì.
- Vậy mà bảo là dễ nói chuyện.
- Chú, đừng có chọc tức ông nữa. Ông nổi giận thì không ai can được đâu. Vào nhà rồi nói chuyện đi chú. Ngoài này không tiện.
Long thấy cô gái này nói chuyện ngọt ngào, dễ nghe nên cũng nguôi ngoai đi cơn tức. Hắn tức vì lúc nãy, khi nói tới luyện khí tầng 5, do bố dạy hả thì lão nhếch mép cười khẩy 1 cái. Hắn cảm nhận được sự khinh thường. Lờ mờ hình dung ra nguồn gốc khinh thường, theo truyện, 15 tuổi mới luyện khí tầng 5 thì chính là phế vật. Hắn không hiểu lắm, ngoài đời không biết có đúng nhưu vậy không nhưng chắc cũng không khác nhiều, cái cảnh này cũng quen thuộc lắm. Người từ gia tộc tới gặp main, khinh thường tu vi thấp. Nên hắn tức, quyết định trêu cho bõ tức. Nhưng bên cạnh lại là 1 cô gái ngọt ngào, nhẹ nhàng như nước vậy khiến cơn tức của hắn tắt ngúm trong vài câu nói.
Hắn mở cửa, mời 2 người vào. Đóng cửa lại, hắn định hỏi chỗ của mẹ với em thì cô gái kia mới lấy từ trong người ra 1 cái hộp gỗ. Cô mở ra, ánh sáng chói loà chiếu khắp phòng khách.
Khi ánh sáng không còn chói nữa, Long mới kinh ngạc. Trước mắt hắn, không ai khác chính là mẹ và Dũng. Tuy nhiên, họ đang hôn mê. Long hét lên:
- Chuyện này là sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.