Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 30: No 30




Editor: Mai Tuyết Vân
Thành phố C bị phá hủy không nghiêm trọng, hơn nữa ở cổng thành phố còn có hàng rào bảo vệ và quân đội canh phòng, xem ra thành phố C đã không còn giống như trước. Cô không vào thành phố, chỉ dừng lị trước cổng vào, để Trình Vĩ, Ngải Tiểu Vũ và cả Phương Di xuống xe, bọn họ cầm theo ba túi bao lô, mang theo một nửa số thức ăn trong siêu thị của Phương Di. Người nhà họ Bạch cũng không ngăn cản, còn những thứ khác xem như lộ phí. Bọn họ đều không xuống xe, bao gồm cả Lưu Minh, bởi vì họ có việc phải làm, cả nhà họ muốn đến nhà ông nội Bạch Nhược Oánh xem thế nào.
Xe đang chạy, nhưng Bạch Nhược Oánh cảm nhận được ba mình rất sốt ruột, cô biết ông Bạch lo lắng, nhưng tình hình thế nào cũng chỉ có thể đến đó mới rõ ràng được. Nhà họ Bạch là gia tộc giới thượng lưu, cho nên chỗ bọn họ ở là khu biệt thự độc lập, vậy mà hôm này nơi này giống như mảnh đất chết. Một tiếng động cũng không có, vườn hoa vốn xinh đẹp nay lại một mảnh ngổn ngang tiêu điều. Trong sân chỉ có bốn con zombie, nhìn quần áo rách nát trên người, chắc là người giúp việc trong nhà…
Thấy tình hình trước mắt, ông Bạch nắm thật chặt tay vợ, ông không dám tưởng tượng ra, ba ông và các anh em mình hiện giờ ra sao. Nhìn ông như thế, Bạch Nhược Oánh lấy Đường đao ra, sải bước đi vào vườn hoa, một mình cô lao về phía bốn zombie. Bây giờ phản xạ của zombie cũng không còn chậm chạp nữa, nhưng zombie ở đây cho dù có phản ứng nhanh hơn nữa thì cũng không phải đối thủ của cô. Bốn con zombie phản kích, đều đánh về phía Bạch Nhược Oánh!
“Tiểu Oánh!’’ Bà Bạch che miệng nín thở, động tác của con gái làm bà giật mình, dù con gái bà có dị năng thì cũng chỉ là người bình thường, nếu bất cẩn một chút bị zombie cắn phải… Bạch Nhược Oánh chém một nhát, một con zombie ngã xuống, nhưng lúc này một con khác lại bổ nhào đến. Ông bà Bạch và Lưu Minh sợ hết hồn, đang chuẩn bị lên thì thân hình Bạch Nhược Oánh đã thoắt một cái. Mọi người kinh ngạc, vì con zombie đã vồ hụt. Lúc này, họ mới nhớ ra con gái mình còn có dị năng tốc độ.
Bấy giờ, Lưu Mình dùng ánh mắt sùng bái nhìn Bạch Nhược Oánh, lúc trước anh đã biết cô có dị năng sức mạnh, khi ấy anh còn cười cô. Vì anh tưởng tượng bộ dạng một cô gái nhỏ bé như Bạch Nhược Oánh có cơ bắp cuồn cuộn vác một cái búa lớn, còn cô thì lại không để ý đến con hàng ngốc này.
Thật ra Lưu Minh sớm đã nhìn thấy thanh Đường đao trên xe, anh cũng tỏ vẻ rất thích nó, nhưng Lưu Minh vẫn cho rằng nó là của ông Hình. Bởi vì tác phong nghiêm túc của ông Hình rất hợp với nó.
Vậy mà hôm nay, anh mới biết Đường đao là của cô, sau đó lại nhìn thấy bản lĩnh của Bạch Nhược Oánh. Lưu Minh thật sự đã ghen tị thèm muốn, tại sao dị năng của anh lại là hệ băng mà không phải như của Bạch Nhược Oánh vậy. Mạnh như thế mới đẹp trai, mới có tác phong của một hiệp khác, lúc này Lưu Minh đang mơ mộng, chính anh cầm bảo đao trong tay, múa đao tạo ra cuồng phong.
Hình ảnh trong đầu Lưu Minh lúc này, nếu bị Bạch Nhược Oánh thấy được, nhất định cô sẽ cảm thấy cảnh này rất quen. Đó không phải là kiếm khách bệnh thần kinh “Lệnh Hồ Xung’’ cô đã gặp ở bến xe sao. Bạch Nhược Oánh xoay người, Ẩm Huyết chém xuống, toàn bộ zombie đều ngã xuống đất. Nhìn cô mạnh mẽ ngang tàn, Lưu Minh cắn răng nghiến lợi một hồi, còn những người khác đều rất tự hào.
Tiêu diệt hết zombie trong vườn hoa, mọi người liền đi vào biệt thự, không nghĩ đến việc cổng biệt thự đã mở toang. Nhìn vệt máu đã khô ở cổng, mọi người đều chú tâm về phía trước, Bạch Nhược Oánh thả thần thức ra, phát hiện phía trên cầu thang có hai thi thể nằm trên mặt đất, mà trên thi thể còn có hai con zombie chuột. Xác người sớm đã bị gặm nhấm không ra hình dạng gì, hai con zombie chuột còn đang cắn xe ruột của xác chết, ăn uống ngon lành…
Trong biệt thự không có zombie, chỉ có xác chết, phía trên lầu thần thức của Bạch Nhược Oánh không dò xét được phạm vi xa như vậy, mọi người chỉ có thể lên đó tìm. Lúc này con zombie chuột nhìn thấy có người xuất hiện, đôi mắt màu đỏ chợt phát sáng, lao về phía bọn họ, mọi người kinh sợ, nhưng Lưu Minh đã phóng một lưỡi dao băng ra, chém đứt con zombie chuột. Thấy động tác của Lưu Minh, lúc này mọi người mới cảm thấy con hàng ngốc này cũng có chút hữu dụng.
Con zombie chuột còn lại lớn hơn rất nhiều, nhìn thấy đồng bọn chết rồi, nhe nanh múa vuốt, nhanh chóng lao về phía Lưu Minh. Tốc độ của rất nhanh, làm cho người khác muốn tránh cũng không kịp, Lưu Minh giật mình sợ hãi.
"Khiên băng!"
Chỉ nghe Bạch Nhược Oánh hét một tiếng, Lưu Minh cũng dựng một bức tường băng trước mặt, nhưng con zombie kia người to sức lớn, trực tiếp tông nát tường băng. Lúc này, Bạch Nhược Oánh vội vàng vung Đường đao, chắn trước mặt Lưu Minh, zombie chuột nhìn thấy Đường đao, giống như cảm thấy được nguy hiểm, nó thay đổi phương hướng tránh thoát.
Bạch Nhược Oánh nhìn con zombie chuột, nó đã biến dị, cô biết mình không thể để nó chạy mất, nếu không nó sẽ gọi bầy đàn đến rất đông.
Nghĩ như thế cô liền lách người đuổi theo con chuột, Đường đao trong tay chém đến, tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, máu đen trào ra! Zombie chuột bị phanh thây làm hai, đột nhiên cô nhớ đến chút chuyện, Bạch Nhược Oánh dùng đao bổ đầu con chuột, thậm chí nhìn thấy một thủy tinh thể màu đỏ, cô lấy thủy tinh thể, ném vào không gian. Chốc nữa cô sẽ nói với người nhà về việc này, sau đó cùng với mọi người lên lầu.
Bọn họ không nhìn thấy động tác của Bạch Nhược Oánh, nhưng vẫn tò mò tại sao cô lại muốn bổ đầu zombie chuột. Lưu Minh cũng rất muốn hỏi, nhưng ông Bạch sốt ruột muốn biết tình hình của người thân nên họ cũng không dám hỏi nhiều.
Đứng trước cửa phòng, Bạch Nhược Oánh nhìn về phía ba mẹ mình, thấy sắc mặt ông bà Bạch tái nhợt, nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ trước mặt. Bạch Nhược Oánh thở dài một tiếng, cô dùng thần thức dò xét, nơi này không có ai cả, nghĩ thế cô đá văng cửa chính. Nhìn con gái đạp mạnh cánh cửa, ông Bạch đã muốn nói gì đó, nhưng khi ông nhìn thấy trong phòng trống rỗng thì lại không nói gì.
Tìm khắp bên trong biệt thự, một người cũng không thấy, nhìn mọi thứ như thế giống như vốn dĩ không hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, như thế là sao? Bạch Nhược Oánh nhìn ba mình, ông Bạch thấy tình hình thế này, cười khổ một cái không nói gì, bà Bạch nắm lấy tay chồng, an ủi ông. Ông Hình thấy vậy, lui ra ngoài, trước khi đi ông còn lôi theo tên Lưu Minh đang vô cùng nghi hoặc và Bạch Nhược Oánh ra khỏi phòng.
Xa xa cô nghe thấy: “Hôm có mưa sao băng, anh đã gọi điện cho ba, muốn thông báo cho ba biết tai họa sắp đến. Nhưng ba nghe thấy tiếng anh rồi cúp điện thoại, cuối cùng, ngay cả khi ba rời đi cũng không để anh biết…’’ Nghe thấy ba cô nói thế, Bạch Nhược Oánh vốn không có bất kỳ ấn tượng nào với người nhà họ Bạch lại sinh ra chán ghét.
Nhà họ Bạch còn có một ít đồ chưa mang đi, cô đi tới từng căn phòng, xem món gì có thể lấy thì ném vào không gian. Đột nhiên có một cảm giác vô hình giống như đang gọi cô vậy, Bạch Nhược Oánh lần theo cảm giác, chạy đến một căn phòng, đây chính là thư phòng. Có cảm giác dẫn dắt, đồng thời cô cũng cảm thấy Ẩm Huyết rất hưng phấn, kích động giống như lần đầu uống máu, Bạch Nhược Oánh đi đến kệ sách. Nhìn Ẩm Huyết không ngừng đung đưa, cô có cảm giác phía sau giá sách có thứ gì đó, là một két sắt, nhưng cô lại không biết vị trí chính xác, hỏi ba cô sao? Ông nội cô ngay cả con trai ruột cũng không thích, sao có thể nói cho ông ấy nghe vị trí két sắt chứ.
Bạch Nhược Oánh nhìn Ẩm Huyết trên tay mình một chút, chém một nhát, giá sách đổ nát lộ ra một cái két sắt nhỏ trên tường. Cô dùng Ẩm Huyết cắt tủ, cửa sắt rớt xuống lộ ra đồ bên trong, là một khuyên tai hồng ngọc, bề mặt khuyên tai hình như có khắc một đóa sen đỏ.
Không biết vì sao khi cô vuốt ve huyên tai ngọc, trong lòng lại nỗi lên một cảm xúc mơ hồ. Mặc kệ nó, có thể khiến Ẩm Huyết hưng phấn khẳng định nó là đồ tốt. Bạch Nhược Oánh ném khuyên tai ngọc vào không gian. Lúc này Ẩm Huyết đã rất kích động, trở lại bên trong cơ thể của cô. Bất ngờ vì ý muốn của Ẩm Huyết, chẳng qua hình như bản thân Ẩm Huyết cũng tự mình có ý thức. Không có chuyện gì nữa, Bạch Nhược Oánh tiếp tục thu gom đồ đạc, ông Hình và Lưu Minh cũng đang tìm kiếm. Con hàng Lưu Minh bây giờ giống như dang đi sưu tầm bảo vật, hưng phấn đến mức không biết làm sao.
"Bác Hình, bác nói xem trong biệt thự này có bảo tàng không?"
"Bác Hình, nghe nói những người có tiền đều có bảo tàng kỳ dị."
"Bác Hình, bác nói người nhà này có giấu đồ gì quý không?’’
"Bác Hình, không biết bọn họ có mật thất hay hầm ngầm gì không, nên trong nuôi các người đẹp toàn cầu?’’
“Bác Hình, bác nói xem nếu có người đẹp, nếu vậy không phải sẽ trở thành người đẹp zombie sao?’’
“Bác Hình, bác nghĩ chúng ta có thể phát hiện ra vàng bạc gì không?’’
“Bác Hình, vàng bạc sau này có thể sử dụng nữa không?’’
“Bác Hình, trước đây xem ti vi, mấy công tử nhà giàu khoe của đều dùng tiền đốt thuốc, con cảm thấy họn họ đúng là đại ngốc. Nhưng mà hôm nay, bác Hình, con cũng muốn dùng tiền lau mông, nhất định rất trâu bò, bác thấy thế nào? Nhưng con lại không muốn lên ti vi đâu.’’
"Bác Hình......."
Nhìn con hàng bại não ở trước mặt mình nhảy lên nhảy xuống, nghe xong lời nói của anh ta, ông Hình cảm thấy gân xanh trên trán mình giật giật. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của mọi người đều rất tốt, tụ họp lại ở phòng khác bàn bạc kế hoạch.
“Không biết mọi người có phát hiện ra không, khi chúng ta gặp phải zombie và zombie chuột, so với ban đầu gặp chúng đã thay đổi rất nhiều. Động tác cũng linh hoạt hơn, ngay cả sức lực cũng tốt hơn nhiều. Zombie không có tư duy, chúng chỉ là cái xác không hồn, thế nhưng lần này zombie chuột lại khác. Giống như chúng biết được thế nào là gặp nguy hiểm, chúng trở nên thông minh hơn.’’ Bạch Nhược Oánh ngồ trên ghế sofa, mở miệng nói.
“Không tốt, trước giờ sức của zombie đều lớn hơn chúng ta một chút, dù gặp phải vẫn có thể đối phó. Nhưng mà bây giờ ba cảm giác mỗi con zombie đều hơn người thường đến bốn năm lần. May mắn là chúng ta đã có tính toán, có thể tránh né hoặc lợi dụng các ưu thế và tiêu diệt chúng, nhưng nếu như con nói, không phải chúng cũng sẽ tiến hóa biết tư duy chứ? Vậy chúng ta thì sao, chúng ta làm thế nào đây?’’
Nghe ba mình nói, Bạch Nhược Oánh nhớ đến thủy tinh thể mình nhặt được: “Đúng rồi, hôm nay con giết zombie chuột, tìm được thứ này.’’ Nói xong cô lấy viên thủy tinh đỏ kia ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.