Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 24: NO24 Rời nhà




Editor: Mai Tuyết Vân.
(Tên chương do người dịch đặt).
"Chúng ta nên rời nhà thôi, nhưng nếu muốn đi chúng ta cũng phải mang theo kho hàng. Bây giờ mẹ đã có không gian, đồ đạc chúng ta không cần phải cất trong kho nữa. Nơi đó cũng không an toàn, không biết đến khi nào sẽ bị người ta trộm mất mang hết đi.’’ Nghe cô nói, ông Bạch gật đầu: “Con gái nói rất đúng, nhưng chúng ta đi bằng cách gì?’’ 
"Xe chở hàng của chúng ta là kiểu xe đã được gia cố thêm, dù gặp zombie cũng không sợ. Nhưng sau khi mang hết đồ theo, chúng ta cũng cần suy nghĩ bước tiếp theo sẽ như thế nào.’’ Ban đêm, sau khi cắt nước mọi người cũng trở về phòng, vài giờ sau điện cũng mất, cô khóa chặt cửa rồi tiến vào không gian. 
Trong không gian lúc này cũng là ban đêm, nhưng bầu trời trong không gian có trăng sao chiếu sáng. Những động vật nhỏ như gà, vịt mới đó mà đã lớn cả rồi, bọn chúng đều nằm ngủ trên mặt đất. Lúc này, ngoài trừ tiếng nước chảy, còn có tiếng kêu của côn trùng, thật kỳ lạ, từ lúc nào có cả côn trùng vậy? Thôi, chỉ là cảm giác như thế, không gian nhiều sức sống hơn so với trước kia, không giống như trước chỉ có linh khí. 
Đi tới nhà trúc, bên trong đã được cô sắp xếp, rất ấm áp, có cảm giác của một gia đình. Nằm trên trước giường cỡ lớn mua lúc trước, cô dần ngủ thiếp đi. Khi cô ngủ, lại không biết Ẩm Huyết từ trong cơ thể cô bay ra ngoài, nó bay trong không gian của cô, hấp thụ linh khí từ không gian.  
Trời đã sáng, vì zombie quanh đây đã bị người trong khu phố tiêu diệt rất nhiều, cho nên mới sáng người ra ngoài cũng không ít. Họ không phải đi thu thập vật liệu, mà là muốn ra ngoài hỏi thăm về tin tức đội cứu viện JF, dĩ nhiên bốn người nhà họ Bạch cũng chuẩn bị ra ngoài.  
Một nhà bốn người chuẩn bị đầy đủ, dùng số nước còn lại tắm rửa một lần, còn đeo túi du lịch lên. Mặc dù có không gian, nhưng vẫn muốn ngụy trang một chút. 
Trong túi mang theo chút thức ăn và nước uống, còn những thứ như quần áo đã bị bà Bạch thu hết vào không gian. Lúc ra khỏi cửa, bà quay đầu lại, nhìn nơi mình đã sống rất lâu, trong lúc nhất thời nước mắt đã tuôn rơi. Tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong, bốn người cầm lấy đao của mình, cùng đi đến gara. 
"Ba, mẹ, bác Hình, thật ra khi mẹ phát hiện mình có dị năng không gian, con cũng vậy. Nhưng khi đó ba không vui, nên con không nói ra, hy vọng mọi người đừng trách con.’’ 
Đi tới gara, mọi người đều ngồi lên xe chở hàng, phòng trong thân xe có chút tương tự với máy bay. Chỗ ngồi tài xế rất rộng rãi, giữa ghế phụ bên cạnh còn có lối đi, đằng sau có hai chỗ ngồi. Tiếp giáp với buồng xe, có một cánh cửa, như vậy không cần mở cửa xe vẫn có thể đi vào buồng xe. Cửa sổ đã được Bạch Nhược Oánh dán lại, cho nên tình hình trên trong xe như thế nào người ngoài không thể nhìn thấy rõ.  
Nghe cô nói vậy, mọi người rất kinh ngạc, sau đó vui mừng, tính như thế thì cô có đến hai loại dị năng. Hơn nữa còn có dị năng không gian, vậy không phải đồng nghĩa với việc họ có thể mang theo nhiều đồ hơn nữa sao. "Con bé ngốc này.’’ Ông Bạch xoa đầu cô triều mến. 
Mở cửa khoang xe ra, nhìn thấy mấy rương súng đạn bên trong, cô nói: “Ba mẹ, bác Hình, mấy rương đồ này bây giờ chúng ta không thể dùng. Chủ yếu chỉ nên ra tay giết zombie, mọi người cùng rèn luyện, những thứ cần dùng súng cũng chưa xuất hiện, nên chúng ta cần tiết kiệm, chẩn bị cho tình huống bất ngờ xảy ta.’’ 
Mọi người đều đồng ý, bởi vì cô cũng có không gian, cho nên những thứ đó đều do cô và bà Bạch chia ra cất giữ, mà ba cô và bác Hình đều không có ý kiến. 
Trên đường đến kho hàng, cô nhìn ra ngoài cửa, có người nhìn thấy bạn bè bên cạnh bị biến thành quái vật thì sợ đến hét lên. Có người đẩy zombie ra rồi chạy đến nơi an toàn, có kẻ dứt khoát cầm lấy thứ gì đó bên cạnh đạp zombie xuống đất, rất đắc chí. cầm lên đồ bên người trực tiếp đem quái vật đánh ngã xuống đất, sau đắc chí. 
Đây còn là zombie sơ cấp, cũng vì mới bị biếnt hành zombie nên không có năng lực đặc biệt gì, hành động lại chậm chạp. Thật ra cũng không khó đối phó, nếu như mọi người không sợ hãi mà đứng lên chống lại, đúng là không có vấn đề gì. 
Một nhà Bạch Nhược Oánh đi thẳng một đường, liên tục cán nát rất nhiều zombie phía sau, bình yên vô sự đến kho chứa hàng. Dừng xe bên ngoài kho hàng, nơi này vốn vắng vẻ, xung quanh cũng chỉ có một xí nghiệp bỏ hoang, tận thế lại đang đến, nơi này vốn không có người, dĩ nên cũng không có nhiều zombie rồi. 
Bốn người đang chuẩn bị xuống xe, đột nhiên có một cảm giác vô hình lóe lên trong đầu Bạch Nhược Oánh, cô cau mày lại, đột nhiên có dự cảm xấu. Xuống xe, Bạch Nhược Oánh nắm chặt Đường đao, mặt khẩn trương, nhìn thấy dáng vẻ của cô, ba người còn lại cũng sốt ruột, bốn người thận trọng đi vào kho hàng, tất cả đều rất yên tĩnh. Nhìn Bạch Nhược Oánh như thế, ba người họ cũng có cảm nhận được nguy hiểm trước mắt.  
Mở kho hàng, nhìn đồ đạc chất đầy bên trong, mọi người đều cảm thán một hồi, nếu là bình thường nhìn thấy chúng, cũng sẽ không có cảm giác gì đặc biệt. Nhưng bây giờ không giống lúc trước, nhiều đồ đạc như vậy chính là cách kéo dài mạng sống đó! 
Bà Bạch vung tay một cái, đồ trong kho biến mất 1/3, cô cũng vung tay, kho hàng trở nên trống rỗng. Ông Bạch và bác Hình nhìn thấy vậy, dù đã biết trước nhưng khi chuyện thật sự xảy ra trước mắt mình. Chỉ cần vung tay lên thì đồ đạc cứ như thế biến mất như chưa từng tồn tại, không thể không để lại cho người ta cảm giác thần kỳ.
"Chúng ta mau rời nơi này." Cảm giác xấu càng ngày càng rõ ràng, Bạch Nhược Oánh thúc giục mọi người mau đi ra.
Lúc đi tới cửa, bỗng nhiên có một cái bóng đập vào mắt, cái bóng lao về phía bác Hình, cô thấy vậy, hoảng hốt đẩy ông ra. Sắc đỏ chợt lóe lên, một đường chém xuống, cái bóng là một con chuột, cơ thể lớn bằng một con mèo trưởng thành. Con mắt màu đỏ, móng vuốt sắc bén, hàm răng nhọn hoắt, trời ơi, đây là thú biến dị ư? Nhưng con chuột này làm người khác buồn nôn, đây không phải là thú biến dị, là zombie thú. 
Ông Hình bị đẩy lảo đảo một cái, ông còn không biết có chuyện gì đang xảy ra, khi ông phản ứng lại đã nhìn thấy một màn trước mắt
"Đây là cái gì?" Nhìn cái xác bị phân thành hai nửa trên mặt đất, ông Bạch nghi ngờ nói. 
"Đây là xác chuột chết, chính là zombie chuột. Không tốt rồi, zombie chuột đều đi theo đàn, chúng ta mau lên xe.’’
Nghe Bạch Nhược Oánh nói, mọi người vội vàng lên xe, đóng chặt cửa lại, cô nhấn chân ga, xe hàng nhanh chóng lao đi, từ cửa sổ nhìn về phía sau, một biển chuột đen mắt đỏ đang đuổi theo, nhìn hết sức quỷ dị: ‘‘Đây là thứ gì? Tiểu Oánh?’’ Cảm giác giống như cô biết được điều gì đó, ông Hình hỏi cô. 
"Đó là chuột." Bạch Nhược Oánh trả lời, chân vẫn nhấn ga không hề buông lỏng. Tốc độ của zombie chuột rất mau, nếu không cẩn thận thì đến hài cốt cũng không còn. 
"Chuột? Chuột ở đây lớn thế ư?’’ Nghe cô nói là chuột, ông Bạch kinh ngạc hỏi. 
"Đúng vậy, xem ra là chuột đã biến dị. Chuột biến dị chia làm hai loại, một là zombie ăn thịt, hai là bị nhiễm virus zombie nên biến dị. Loại đầu tiên chính là zombie chuột, bọn chúng có vius zombie chỉ cần bị cắn trúng, kết quả giống như bị zombie cắn vậy. Còn có một loại chuột biến dị, khi chúng bị zombie hóa, không trở thành zombie chuột, mà biến dị thành thứ khác. Lực tấn công của chúng rất mạnh, nhưng khi bị chúng cắn cũng không bị lây nhiễm. 
Nhưng chuột biến dị này là chuyện về sau, tốc độ cũng rất nhanh. Đầu của chúng nếu so với mèo nhà còn lớn hơn. Chẳng qua chuột là động vật sống theo đàn, rất ít khi xuất hiện đơn độc, nên khi gặp phải chúng thường là toàn quân diệt vong.’’ 
Đợi cô nói xong, họ nhìn đàn chuột phía sau môt chút, nhất thời không khỏi rét run. 
Từ lúc tận thế, mọi người đã hiểu cô biết rất nhiều chuyện, nhưng khi bọn họ hỏi, cô luôn nói những lời mơ hồ. Dần dần mọi người cũng không hỏi nữa, bất tri bất giác sẽ dựa vào cô, có vấn đề gì cũng sẽ hỏi cô đầu tiên. Bạch Nhược Oánh cũng phát hiện ra nhưng cô không nói gì. 
Đạp chân ga, Bạch Nhược Oánh chưa từng buông lỏng, cuối cùng không còn nhìn thấy đàn chuột phía sau. Mấy người trên xe mới thở phào nhẹ nhõm. 
"Tại sao tốc độ của zombie chuột nhanh như vậy mà tốc độ của zombie lại chậm như thế. Virusa zombie còn có thể tiến hóa sao?’’ Khi đã an toàn, ông Bạch hỏi, giọng nói đột nhiên vang lẻn giữa nơi không gian nhỏ hẹp này. Nghe ba mình hỏi, cô nghĩ trong lòng, ‘‘Ba, đó là sự thật.’’ 
Ông Hình nghe lời ấy cũng nhớ tới tình cảnh khi nãy, liền kinh hồn bạt vía. Nếu không phải có tiểu Oánh, chỉ sợ rằng.. Ông vô cùng cảm kích nhìn về phía Bạch Nhược Oánh. Nhận được ánh mắt của ông, cô mỉm cười lắc đầu. 
"Tiểu Oánh, khi con giết zombie chuột, tốc độ rất nhanh, người vừa động đã không thấy nữa rồi. Làm mẹ giật cả mình.’’ Bà Bạch cũng nhớ đến chuyện vừa rồi. 
Bạch Nhược Oánh thăm dò sức mạnh tình thần của chính mình, không ngờ được dị năng tốc độ đời trước lại quay về. Bởi cô dùng nước suối trong không gian kích thích nên dị năng tốc độ này lại càng thêm lợi hại.
"Tiểu Oánh, chẳng lẽ con lại thức tỉnh dị năng?’’ Ông Bạch nhìn con gái mình, cảm thấy rất thần kỳ, không nghĩ đến con gái ông trong mấy ngày ngắn ngủi đã thức tỉnh đến ba loại dị năng. Vậy sau này thì sao, có phải con gái ông cũng sẽ có đầy đủ các loại dị năng hay không 
Bạch Nhược Oánh mỉm cười không trả lời, nhưng chỉ có trong lòng cô hiểu rõ, thật ra cô chỉ có một loại dị năng. Chính là dị năng tốc độ, có được không gian cũng là nhờ vào Huyết Ẩm, nên sức mạnh mới trở nên to lớn. Nghĩ đến Huyết Ẩm, cô lại mỉm cười, kể từ khi cô nói mình có dị năng không gian, Huyết Ẩm cũng ở bên trong cơ thể cô. Những người khác nhìn thấy, đều cho rằng cô đã thu Huyết Ẩm vào không gian, bà Bạch nghĩ như vậy nên cũng thu đao của mình vào không gian. Nhưng thật ra Huyết Ẩm luôn bên cạnh ẩn trong linh hồn Bạch Nhược Oánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.