Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 18: Lại ngược đãi tên cặn bã nhiễm bệnh




Editor: Mai Tuyết Vân
Câu chuyện lại trở về với Lý Hiển Nghiêu, từ ngày đó trở về sau khi Lý Hiển Nghiêu chạy trốn đã cảm thấy mông của mình rất đau. Lái xe trên đường không dám nghỉ ngơi, mệt chết đi được nhưng vẫn rất đau. Mà hắn thì không dám dừng lại, hắn muốn mau chóng rời khỏi chỗ đó.
Kể từ sau khi xảy ra chuyện kia, Lý Hiển Nghiêu vẫn luôn sốt ruột trong lòng, đến khi tìm được nhà cậu của hắn. Lúc họ gõ cửa thì phát hiện ra cả nhà cậu hắn đã sớm dọn đi từ mấy tháng trước, không hề thông báo với bọn họ rằng mình chuyển nhà. Hai người bọn họ lo lắng, hiện tại tiền bạc của họ không còn nhiều, trên người lại mang nợ nần, phải làm sao bây giờ?
Bà Lý nhìn về phía con trai của mình, giờ phút này trong lòng bà lại nổi lên sự hận thù đối với Bạch Nhược Oánh. Nếu như cô không chạy đi thì bọn họ cũng sẽ không phải lang thang khắp nơi. Bà thầm nguyền rủa trong lòng, Bạch Nhược Oánh mau đi tự sát nhanh đi, phải chết không bằng sống mới được.
Còn Lý Hiển Nghiêu vừa lê thân thể khó chịu vừa thầm mắng cô, sớm biết thế đã sớm làm cô phải lấy tiền từ chỗ ba mình đưa cho hắn rồi. Còn đêm hôm đó nữa, cái ngày Bạch Nhược Oánh ngủ với tên đồ tể, hắn không nên chỉ cần đồ ăn mà phải lấy cả tiền để xài nữa.
Cuối cùng không còn cách nào, hai người chỉ có tìm một căn phòng nhỏ vắng vẻ rồi thuê mà thôi.
Nhìn không gian nhỏ bé, Lý Hiển Nghiêu cảm thấy trong lòng không còn cảm xúc, tại sao bây giờ hắn lại trở thành thế này? Càng nghĩ càng tức giận, đột nhiên một tiếng động phát ra từ bụng hắn, thì Lý Hiển Nghiêu mới nhớ ra, hắn còn chưa ăn cơm. Nghĩ đến việc ăn cơm tối, tinh thần của hắn lập tức thả lỏng ra, thế nhưng vừa buông xuống thì hắn lại cảm thaassy mông mình càng ngày càng đau. Đi tới nhà vệ sinh, Lý Hiển Nghiêu cởi quần ra, nhìn thấy vết máu trên quần, mặt của hắn trắng bệch một hồi. Đều là tại ả đàn bà Bạch Nhược Oánh, nếu như không phải là vì cô, tại sao hắn lại phải chịu tội thế này, nhưng cơ thể của hắn làm sao thế này?
Đột nhiên nhớ tới tên một loại bên trong đầu, Lý Hiển Nghiêu phát run trong lòng.
Chắc là không có chuyện gì chứ? Sẽ không có việc gì đâu. Lý Hiển Nghiêu vẫn tự an ủi mình như vậy, không hề biết rằng hắn đã bị đưa lên mạng, một gả đàn ông bán sắc, làm tình một đêm, số điện thoại là XXXXXXXX.....Số điện thoại này, là sau này hắn ta mua ta mua hai sim điện thoại, số điện thoại đó được lưu lại ở nhà nghỉ.
Lý Hiển Nghiêu vẫn tự an ủi chính mình rằng không có việc gì đâu, buổi tối sau khi ăn cơm xong, đột nhiên hắn cảm thấy nơi đó của mình rất ngứa. Nhưng lại không dám đụng vào, Lý Hiển Nghiêu lo lắng suy nghĩ, hắn muốn dùng máy vi tính xem tin tức, hắn nhớ đến gã đàn ông ghê tởm đó, nghĩ đến việc ngày hôm đó hắn vốn không hề sử dụng những biện pháp an toàn, nghĩ tất cả như vậy, Lý Hiển Nghiêu dần dần tiến vào giấc ngủ.
Trời đã sáng, bà Lý đứng dậy chuẩn bị nấu cơm, bà đánh thức con traicuar mình, xoa vết muỗi đốt trên cổ, bà Lý mắng: “Bạch Nhược Oánh chết tiệt, đúng là đồ hại người, đều tại cô ta mà chúng ta mới thành ra nông nổi như vậy, thật sự là đồ sao chổi, hy vọng cô ta sớm chết quách đi.”
Buổi sáng mới tỉnh lại, Lý Hiển Nghiêu đã nghe thấy tiếng mẹ mình mắng chửi tùy tiện, cảm giác đầu hắn rất nặng. Hắn sờ trán của mình giống như bị sốt, đột nhiên Lý Hiển Nghiêu giật mình, nhớ đến thông tin trên một website.
Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Thật là ngứa, rất ngứa, còn rất đau, phải làm thế nào đây?
Cuối cùng, Lý Hiển Nghiêu cũng thật sự không chịu nổi nữa, hắn cầm chìa khóa lên, nhịn đau đi về phía cửa.
“A Nghiêu, con đang làm cái gì vậy, ngồi xuống ăn cơm rồi đi?”
“Mẹ, con không ăn đâu, bệnh trĩ của con còn chưa lành, con định đi mua ít thuốc.” Nói xong, Lý Hiển Nghiêu lái xe đi, vừa lái xe đến một nơi vắng vẻ. Thì đột nhiên, trên cột điện lại có một tờ quảng cáo thu hút sự chú ý của Lý Hiển Nghiêu, “Trong người không thoải mái, hãy gọi số XXXXXXX.”
Theo gợi ý trên điện thoại, Lý Hiển Nghiêu đi tới trước cửa một phòng khám tư nhân rất nhỏ.
Vừa vào cửa, một mùi ẩm mốc trong không khí truyền vào mũi, Lý Hiển Nghiêu nhăn mặt lại, nhìn vào vài người trong phòng khám, hắn lén lút lấy phiếu xếp hàng chờ.
“Anh Diêm, cho tôi chút thuốc đi!” Lúc này, bên trong phòng khám của bệnh viện, lại truyền ra một giọng nói cũng không tệ lắm.
“Tiểu Lượng à, sao lại như vậy? Haizz, tôi đã nói biết bao nhiêu lần, tại sao lại xuống đây như vậy, cậu rất nguy hiểm.’’ Một giọng nói khác truyền đến từ phía sau.
“Không có việc gì, anh Diêm, hôm nào mời anh ăn cơm.”
Nghe được giọng nói ấy, Lý Hiển Nghiêu nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước ra khỏi phòng, hắn ta nhìn Lý Hiển Nghiêu một cái. Rồi lại nhìn dáng đi của Lý Hiển Nghiêu một chút, lấy ra một tờ danh thiếp: “Đây là điện thoại của tôi, có cần gì thì gọi cho tôi.”
Nhìn chữ trên tờ giấy, vị trí ngoại giao: XX, số điện thoại: XXXXXXXXXXX, đọc mấy chữ ấy, suýt chút nữa là hắn đã vứt đi, nhưng lại nghe y tác thúc giục nên hắn nhanh chóng đi vào phòng.
Trong phòng khám có một bác sĩ trung niên, khi ông vừa nhìn thấy người đàn ông anh tuấn trước mặt, và sự ngượng ngùng trên mặt của hắn, ông mỉm cười: “Không cần phải lo lắng, không cần phải nặng lòng, ở đây chúng tôi giữ bí mật rất tốt.”
Nói xong ông mang khẩu trang và đeo găng tay vào.
“Cậu thấy khó chịu chỗ nào? Phía trước hay đằng sau?”
Nghe lời nói dứt khoát như thế, Lý Hiển Nghiêu cau mày lại: “Phía sau.” Cuối cùng, hắn không thể không nói ra nỗi khổ riêng của mình.
“Như vậy thì trước hết cậu thè lưỡi ra đi, để tôi xem một chút, được rồi, giờ cậu cởi quần ra rồi nằm lên giường đi!”
Nghe thấy lời bác sĩ nói, hắn mở to hai mắt, cái gì? Hắn có nghe nhầm không? Bắt hắn cởi quần rồi nằm xuống ư, không phải sẽ xét nghiệm thử máu gì sao?
“Không cần lo lắng, cậu nên làm nhanh một chút, phía sau còn có người đang chờ!” Nhìn Lý Hiển Nghiêu không nhúc nhích, bác sĩ thúc giục hắn nằm xuống.
Hắn nghe theo lời hối thúc của bác sĩ, run rẩy bước đến giường khám bệnh, sau đó lại run rẩy cởi quần ra. Thời tiết vốn đang mùa hè, cộng thêm việc nơi đó của Lý Hiển Nghiêu vừa đau vừa ngứa, cho nên giờ phút này, trên trán của hắn đã ra đầy mồ hôi rồi!
“Nâng mông lên, hạ thắt lưng xuống!”
Theo chỉ dẫn của bác sĩ, hắn thực hiện xong tư thế thì gọi bác sĩ. Nghe tiếng gọi của hắn, bác sĩ mới đi tới, lúc này ông phát hiện, mông của Lý Hiển Nghiêu ngoài việc sưng đỏ còn có vết máu, có hiện tượng hoại tử chưa xác định.
“Làm đã bao lâu rồi?”
“Hả?” Hắn không hiểu lời của bác sĩ nói, Lý Hiển Nghiêu khó chịu hỏi lại.
“Tôi nói cậu và bạn trai cậu đã làm tình bao lâu, tại sao không chịu dọn dẹp sạch sẽ một chút. Người trẻ tuổi các cậu cũng không biết là nghĩ cái gì, cả biện pháp an toàn cũng không dùng. Xong chuyện cũng không biết vệ sinh, bôi thuốc, cậu không cần động đậy, kiên nhẫn một chút, tôi mở bên trong ra xem thử.”
Vừa nói xong, hắn đã cảm thấy lạnh lẽo.
“Haizz, cậu đi với y tá lấy máu chỗ đó, rồi ra ngoài chờ kết quả xét nghiệm, mang đến cho tôi xem.’’ Nói xong, lắc đầu rồi thở dài, cởi bỏ găng tay của mình: “Người tiếp theo.”
Lý Hiển Nghiêu làm theo lời bác sĩ nói, hắn lo lắng gần chết, sau khi run rẩy mặc quần xong, bước xuống giường, cầm theo giấy xét nghiệm đi lấy máu: “Mình thật sự sẽ không bị bệnh kia chứ?”
Ôm tâm trạng đau khổ, Lý Hiển Nghiêu đi theo y tá đi lấy máu, sau đó ngồi chờ kết quả, nhìn kim giây trên đồng hồ nhích từng chút từng chút một. Lý Hiển Nghiêu cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, cuối cùng cũng có kết quả, hắn nhìn những con số phía trên nhưng lại không hiểu, một lần nữa hắn lại đi tới căn phòng khám bệnh.
“Bác sĩ, đây là giấy xét nghiệm của tôi.”
Hiện tại, bác sĩ vừa mới kiểm tra xong cho một bệnh nhân, ông cầm lấy tờ giấy xét nghiệm: “Được rồi, ở xung quanh hậu môn của cậu có vài thứ, hẳn là lúc cậu và bạn trai cậu làm tình trên người cậu ta có bệnh, khi hai người tiếp xúc nhưng lại không sử dụng các biện pháp an toàn cho nên đã lây bệnh cho cậu. Mới vừa rồi tôi nhìn thấy trong miệng của cậu cũng có, không còn cách nào khác, điều trị trước đã, đi tiêm thuốc đi.’’ Nói xong ông ta kê một toa thuốc, đưa cho Lý Hiển Nghiêu, sau đó làm mấy việc linh tinh.
“Về sau cẩn thận một chút, những việc ngu ngốc như vậy thì đừng làm, may mắn là xét nghiệm HIV không phải dương tính, nếu không cả đời này cậu chỉ có thể đứng ngắm.”
“HIV?” Lý Hiển Nghiêu nghe không hiểu.
“Chính là căn bệnh nguy hiểm đó, được rồi, mau đi tìm y tá chích thuốc đi, cái này cậu cần phải chích thuốc và trị liệu mỗi ngày, nếu không sẽ càng càng nặng.’’ Nói xong ông kêu y tá đưa hắn ra ngoài. Nghe được mình không bị nhiễm HIV, tảng đá lớn trong lòng hắn đã rơi xuống hơn một nữa, nhưng hắn lại nghĩ đến kẻ đã lây bệnh cho hắn, có cả trong miệng của hắn ư? Nhớ tới đây, hắn nghĩ đến thứ trong miệng mình ngày hôm đó, hắn nôn khan một hồi.
Bà y tá cầm thuốc trong tay, tên thuốc này bà đã rất quen thuộc, rồi lại nhìn người thanh niên trước mặt. Đúng là có vẻ ngoài, không ngờ đến lại là người như vậy: “Được rồi, đầu tiên cậu cứ đi theo tôi trị liệu đã, trị liệu xong rồi hãy chích thuốc...” Một ngày trị liệu cuối cùng cũng kết thúc, Lý Hiển Nghiêu lê thân thể mệt mỏi trở lại phòng.
“A Nghiêu, sao bây giờ con mới trở lại, cơ thể con sao thế này?” Nghe được những lời nói này, Lý Hiển Nghiêu phiền não trong lòng: “Không sao ạ, chỉ là bị nhiễm cảm, mỗi ngày đều phải chích thuốc, vài ngày nữa sẽ tốt hon thôi, đúng rồi mẹ, chúng ta còn bao nhiêu tiền?”
Bà Lý suy nghĩ một chút: “Bởi vì đóng tiền phòng một năm cũng tiện nghi không ít, tương đối có lợi, nên mẹ đã nộp trước một năm. Trừ tiền thuê phòng, còn tiền xăng, các loại dầu muối củi gạo, chúng ta còn lại không nhiều lắm. Đúng rồi con trai, con bị bệnh có nặng lắm không? Tiền của chúng ta còn đủ để con tiêm thuốc mỗi ngày không?”
Lý Hiển Nghiêu thật sự cảm thấy muốn chết, giờ phút này hắn không có ý nghĩ gì khác, toàn bộ những khổ sở của hắn vẫn đổ toàn bộ lên người Bạch Nhược Oánh.
Đúng vào lúc này, điện thoại của Lý Hiển Nghiêu vang lên: “Alo, em vẫn khỏe chứ?” Lúc này, Lý Hiển Nghiêu còn đang nghĩ, làm sao có người biết được số điện thoại mới này của hắn chứ?
“Bảo bối, khuôn mặt của em rất đẹp, nóng bỏng đến dường nào, so với tên béo kia thì tôi còn tốt hơn nhiều.”
Nghe được giọng nói đáng kinh tởm trong điện thoại, Lý Hiển Nghiêu hét to: “Đồ thần kinh!’’ Sau đó cúp điện thoại.
Tiếp theo Lý Hiển Nghiêu lại nghĩ tới chuyện tiền bạc, không có tiền thì phải làm sao đây? Kinh doanh buôn bán ư? Không có tiền vốn, lại nói hắn đang thiếu nợ người ta bên ngoài, nếu như bọn họ báo cảnh sát tìm đến tận nhà, thì sao đây?
Điện thoại của Lý Hiển Nghiêu lại vang lên lần nữa, sau khi hắn tức giận mắng người xong, đột nhiên hắn lại nhớ tới tờ danh thiếp trong túi quần kia. Nhìn những con chữ trên danh thiếp, chợt có một suy nghĩ thoáng qua trong đầu của hắn. Có một công việc không cần tiền vốn mà có thể kiếm tiền, chỉ cần hắn nằm ở nơi đó.
Nhưng phía trước hắn không dùng được, về chuyện này đúng là không thể, còn phía sau thì sao? Nhớ đến chuyện đáng kinh tởm kia, nhưng lại nghĩ đến túi tiền của mình, thôi vậy đều là đàn ông, cứ coi như bị chó cắn đi. Trước tiên, hắn phải kiếm nhiều tiền hơn để chữa bệnh, rốt cuộcLý Hiển Nghiêu cũng lấy điện thoại di động ra......
Lúc này Bạch Nhược Oánh cũng không biết, bởi vì cô sống lại làm thay đổi mọi thứ, giờ phút này Lý Hiển Nghiêu lại đang nằm dưới một người đàn ông, ra sức kiếm tiền. Cho dù Bạch Nhược Oánh biết, thì cô chỉ cười to một tiếng, sau đó nói với tên đàn ông cặn bã này: “Đây chính là báo ứng của anh!”......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.