Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 1: Hồn tán




Editor: Mai Tuyết Vân
Ánh tà dương đỏ như máu, chiếu rọi xác chết khắp nơi trên mặt đất, từng bầy zombie quần áo tả tơi, bọn chúng nghe được mùi vị của máu tanh, cho dù gương mặt bị nghiền nát, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra, bọn chúng hưng phấn và kích động.
Mùi hôi thối trong không khí càng ngày càng nồng đậm làm cho người ta tởm lợm, nhìn thấy càng lúc càng có nhiều zombie, miệng phát ra những tiếng a. . a. . chậm chạp tiến gần lại chỗ mình, Bạch Nhược Oánh thật sự rất sợ hãi, thứ nguy hiểm đó đang dùng tốc độ chậm chạp khác thường mà tiến đến gần cô, rõ ràng chỉ cần nhúc nhích là có thể chạy trốn, nhưng cô chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng đến đây, mà không đủ sức lực, cảm giác như thế này, thật sự làm Bạch Nhược Oánh sắp sửa sụp đổ rồi.
Cô rất muốn chạy trốn, nhưng hai chân đã sớm bị người ta đạp gãy, ngay cả đứng lên cũng không thể làm được, như vậy sao còn trốn, bò thế nào, những con zombie kia vây quanh cô, tạo thành vòng vây, cô không có chỗ để bò.
Gần, gần thêm một chút, rốt cuộc, bọn chúng cũng đi tới trước mặt của cô, bao nhiêu đau đớn hành hạ, rốt cuộc đã kết thúc rồi sao?
Bản thân cô muốn được giải thoát rồi ư? Nhưng tại sao lại đau thế này?
Có mấy ai cả đời có thể trải qua những chuyện thế này một lần đây, nhìn bản thân bị ăn sạch sẽ, thấy da thịt của mình bị cấu xé, ngón tay bị cắn đứt, nhưng mà cảm giác như thế lại không thể làm cô bất tỉnh, đột nhiên Bạch Nhược Oánh rất muốn cười, nhưng giờ phút này cô thật sự không cười nổi.
Nhìn càng ngày càng có nhiều zombie vây quanh mình, mùi tanh hôi càng lúc càng nồng đậm, lấp đầy xoang mũi của cô.
Đau, đau quá, trừ đau ra chỉ còn lại đau, nhìn về phía đám người sớm đã bỏ đi xa, nhớ lại chút cảm xúc trong mắt người ấy, hoảng hốt, tránh né, vứt bỏ, lạnh lẽo, những ánh mắt ấy thật xa lạ làm cho người khác hoảng sợ, nước mắt Bach Nhược Oánh chảy ra.
Yêu nhau mấy năm, nhưng đến một câu nói sẽ bảo vệ tôi anh cũng không có, tôi chưa bao giờ là chướng ngại vật của anh, tôi sẽ không can thiệp vào sự tự do của anh, cũng không quản chuyện anh thích người khác, bởi vì tôi đã sớm biết mình không xứng với anh, nhưng mà. . . tôi cũng vậy chỉ toàn tâm toàn ý yêu anh, tại sao, tại sao anh lại phải đối xử với tôi như thế này?
Đã từng nói lời đường mật, thề non hẹn biển, còn những lời anh từng hứa, anh đều đã quên rồi sao? Nếu như không quên, vậy lúc đó làm sao tôi có thể bức ép anh nhất định phải hứa đây?
Mấy năm qua, tôi vì không muốn để mẹ con các người chịu đói, đã dùng thân thể của mình đi làm bạn với một gã đàn ông ghê tởm, làm người tôi đầy vết thương, khi tôi đổi lấy một ít thức ăn đưa cho anh, anh đã nói như thế nào?
Anh nói anh nhất định sẽ yêu tôi suốt đời suốt kiếp, nếu không sẽ không được chết tử tế, vậy mà, kết quả giờ ra sao?
Khi anh thức tỉnh dị năng, tôi được xem là cái gì, lúc cô gái đáng yêu kia đứng cạnh anh, tôi bị coi là thứ gì?
Mẹ của anh mắng tôi không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ, là một thứ hàng hạ tiện, ha ha, thế lúc mẹ anh ăn thức ăn của tôi trong miệng sao không biết xấu hổ, thời điềm đổi lấy chỗ thức ăn kia, bà ta được xem là cái gì?
Khi anh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi, lúc ghét bỏ vì tôi bẩn thiểu, có phải anh đã quên hay không, thức ăn của anh, là do tôi dùng đêm đầu tiên, trao đổi với một tên đồ tể mập mạp bẩn thiểu mà lấy được, gả đồ tể dơ bẩn, dục vọng biến thái, đã hành hạ tôi không ra hình người, khi đó anh ăn miếng thịt khô trong miệng, nước mắt đong đầy, nắm lấy tay tôi, nói với tôi rằng, “A Oánh, anh yêu em, cả đời anh cũng sẽ không phụ bạc em, sẽ không để người khác khi dễ em.” Kết quả thì thế nào? Anh nhìn tôi bán thân thể một lần lại một lần, thì anh đã sớm vô cảm, có đúng không?
Ha ha, bây giờ nghĩ lại, mình thật sự ngu ngốc mà!
Tôi vì anh, đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, tôi vì anh, làm bẩn sự thuần khiết của chính mình, tôi vì anh, một lần rồi lại một lần bán thân thể, kết quả có được là bị anh ghét bỏ.
Mẹ anh đánh gãy hai chân của tôi, người bạn gái mới của anh, người con gái đơn thuần đáng yêu kia, đẩy cơ thể tôi vào đống zombie, nhưng anh cũng đứng ở đó, yên lặng nhìn không nói tiếng nào.
Những hồi ức nhiều năm qua cứ như vậy hiện ra toàn bộ trong đầu, Bạch Nhược Oánh cảm thấy, thân thể của mình không hề đau.
Đúng vậy, loại đau xót ăn thịt uống máu này, sao có thể so được với nỗi đau trong lòng, bất tri bất giác, hình ảnh phía trước càng ngày càng cách cô rất xa, rốt cuộc Bạch Nhược Oánh cũng cảm thấy thần trí của mình đã đi xa.
Trong đầu hiện ra, là bản thân cô khi ở cùng một chỗ với người đàn ông này, đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, sự thất vọng và tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt của ba mẹ, “Ba, mẹ, thật sự xin lỗi, con gái bất hiếu, nếu như còn có kiếp sau, con nhất định sẽ sữa chữa sai lầm của mình thật tốt, hiếu kính hai người, còn nữa, Lý Hiểu Nghiêu, kiếp sau, tôi nhất định sẽ không yêu anh nữa, nếu như có thể, tôi thật sự muốn giết chết anh.”
Dần dần, rốt cuộc bóng tối cũng cắn nuốt lấy cô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.