Sống Lại Giúp Anh Làm Vua Thời Mạt Thế

Chương 30: Thưởng cho một chén cơm!




Thật ra là mình định đăng chương này với 29 luôn nhưng không ngờ quá khó khăn. Tuy ngắn nhưng toàn đồ ăn không à😭😭. Tui đã tệ mỹ thực rồi nên mới chọn thể loại khác. Không ngờ trong mạt thế văn lại có ẻm. Tui có nên thêm tag mỹ thực không ha??🤔🤔
Dù sao mong mọi người thông cảm.
===============
Trên đường đi, Lữ Mộc ngồi ở ghế phó lái vẫn luôn an tĩnh nghe tin tức các căn cứ lớn nhỏ mời chào người tiến hóa trong radio, thời điểm lần nửa ánh sáng mặt trời chuyển di chuyển, cậu rời mắt khỏi radio nhìn Thương Liêm chuyên tâm lái xe bên cạnh nói:"Liêm, đến giờ, tìm nơi đỗ xe nghỉ ngơi nên ăn cơm rồi, đã đến thời gian dạ dày anh kháng nghị."
Thương Liêm nhìn phía trước câu ra khóe môi, ấm áp lưu chuyển qua đáy mắt:"Được." Thực ra dạ dày hắn được Mộc Mộc nuôi và đốc xúc đúng giờ nên đã lâu không còn khó chịu nữa, nhưng quan tâm từ thanh niên là độc quyền của hắn, anh còn cảm thấy chưa đủ đâu.
"Đội trưởng, phía trước." Quả Tuấn nghe xong đối thoại của hai người, chỉ chỉ phía trước bên phải, nơi đó có đoạn đường trống trải, ngoại trừ thân cây vô cùng thô chắc thì xung quanh không có vật cản nào, như vậy rất thuận tiện cho việc phát hiện tang thi đến gần.
Thương Liêm gật đầu, cầm lên bộ đàm:"Xe số 2, số 3, số 4, đuổi theo, đỗ xe ở phía trước ăn cơm." Nói xong đạp chân ga phóng đi.
Chờ lái xe tới mới phát hiện sau cây còn có mấy chiếc xe đang đậu, bên cạnh xe là một đám người đang dựng bếp, xem ra là cũng có ý định ăn cơm ở đây.
"Đội trưởng, vẫn dừng sao?" Khâu Lỗi lái xe số 2 cũng nhìn thấy đám người ngồi phía trước đó, có chút do dự hỏi.
"Không cần để ý." Thương Liêm tiếp tục đạp chân ga chạy tới chỗ đất trống, cuối cùng tới chỗ cách đối phương 100m mới dừng, Thương Liêm nghiêng người cởi dây an toàn ra cho Lữ Mộc, sửa quần áo bị loạn của cậu lại mới nhấc chân xuống xe.
Mọi người cũng lần lượt xuống xe, không cần Lữ Mộc phân phó đã tự mình tản ra tìm đá làm một cái bếp đơn giản, hai cô gái phụ trách củi lửa, bởi vì phần lớn thời gian trong khoảng thời gian này là chị dâu làm cơm nên hiện tại chuyện dù cơm thành một trong những chuyện vui sướng nhất của họ, tuy không thể gọi món, đội trưởng thích ăn gì thì họ ăn món đó nhưng cái này không trở ngại cảm giác thỏa mãn khi ăn của họ, đương nhiên cũng có lúc Đại Nữu làm cơm, khi đội trưởng hung ác đem chị dâu lăn qua lăn lại thì hôm sau đội trưởng sẽ nghiêm cấm chị dâu tiến vào phòng bếp, khi đó sẽ do Đại Nữu làm cơm nhưng khẩu vị của họ đã bị nuôi tới cao, Đại Nữu hoàn toàn không thể thỏa mãn dục vọng ăn uống của họ, từ những gì họ nghe góc tường hôm qua, nhất định hôm nay là chị dâu làm cơm nên mọi người biểu thị ai cũng vui mừng.
Lữ Mộc vừa lấy dụng cụ làm bếp từ trong cóp sau vừa nói với trợ thủ Thương Liêm:"Ở bên ngoài không tiện làm món quá phức tạp, hôm nay đơn giản xào món gì đó, nấu một nồi mì, trước đó em có tranh thủ trồng chút đậu đũa, hôm nay làm mì xào thịt heo đậu đũa cho anh đi."
Thương Liêm gật đầu:"Ừ, em làm gì anh cũng thích ăn."
Lữ Mộc nghe vậy cười thưởng cho Thương Liêm một nụ hôn thật lớn:"Người đàn ông của em sao lại dễ nuôi vậy chứ?"
Thương Liêm giả vờ nghiêm túc gật đầu:"Ừ, dễ nuôi."
Nghe hắn nghiêm túc trả lời như vậy, ý cười trong mắt Lữ Mộc sâu hơn.
"Mộc, Mộc, Mộc." Trúc Tiểu Đậu không biết từ khi nào đã lẻn lên trên mui xe Lữ Mộc lấy đồ, dúng ngón tay chọt chọt đầu Lữ Mộc kêu lên.
Lữ Mộc nhíu mày nhìn đứa nhỏ:"Đói?"
Trúc Tiểu Đậu chỉ vào bụng, mãnh liệt gật đầu:"Đói, đói."
Thương Liêm cau mày nhìn Trúc Đậu:"Đi tìm Đại Nữu, còn có sao nào không được chọt bậy."
Nghe vậy Trúc Đậu rút tay về sau lưng:"Rửa sạch."
"Rửa sạch cũng không được." Thương Liêm tiếp tục nghiêm mặt.
Trúc Đậu ủy khuất gật đầu:"Không chọt." Chỉ chỉ bản thân:"Đói, dễ nuôi."
Nháy mắt mặt Thương Liêm đen lại...
"Ha ha..." Lữ Mộc nhìn một lớn một nhỏ giằng co mà không nhịn được cười ra tiếng, vỗ vỗ vai Thương Liêm tỏ vẻ an ủi, sau đó nhìn Trúc Đậu còn đang chỉ bản thân:"Để Đại Nữu rửa tay cho nhóc, chút nữa là có thể ăn."
Nhận được đáp án hài lòng, Trúc Đậu vươn cổ ngửi ngửi không khí, sau đó lập tức nhảy xuống xe chạy tới bóng người đang khom lưng ở xa xa.
Thấy đứa nhỏ như vậy Lữ Mộc cười mắng:"Mũi như cún con vậy."
Thương Liêm nhéo nhéo mặt Lữ Mộc:"Em cứ nuông chiều nó đi, coi chừng ngày nào đó nó cưỡi lên đầu em."
Lữ Mộc không thèm để ý nói:"Anh sẽ không cho phép nó làm như thế."
"Em nha..." Bất đắc dĩ lại cưng chìu nói.
"Mộc Mộc, bếp đã xong rồi, mau tới đây, mau tới đây." Cảnh Bạc đứng bên cạnh cái bếp đơn giản, hô với Lữ Mộc trước xe.
Đoạn Phàm trừng Cảnh Bạc:"Cậu nhỏ chút, lớn giọng như vậy là muốn hấp dẫn tang thi hả?"
Cảnh Bạc ngượng ngùng chà chà tay, khóe mắt thấy Lữ Mộc đi tới lập tức chạy đi nói sang chuyện khác:"Tôi đi giúp Mạnh Dương cầm đồ, nhìn rất nặng."
Đoạn Phàm nhìn đậu đũa trong tay Lữ Mộc...
Chờ Đại Nữu đốt lửa lên, rồi đổ nước vô, Lữ Mộc bắt đầu nấu ăn, bỏ thịt băm và củ cải đã được cắt ra bỏ vào hai cái muôi, chần qua nước sôi loại bỏ muối, thịt chần qua nước sôi có thể hấp thu chút muối. (Xin lỗi mọi người, tui chỉ là một đứa editor biết ăn chứ không rành nấu ăn ><)
Chờ hai phút sau thì lấy muôi ra, thịt và củ cải phân ra bỏ vào nồi canh, đổ sạch nước đã dùng qua, để lửa to lên, bỏ dầu vào, thời điểm dầu nóng 70% thì ném hơn chục hạt tiêu vào, một vài quả ớt đỏ, một thìa cải xoong, xảo ra vị thì bỏ thêm gừng tỏi cùng vài đũa thịt heo đã xé nhỏ, thịt đổi màu thì đổ củ cải đã được thái xuống, xào lửa to một hồi thì cho thêm ít muối, nước cốt gà, một mâm đồ ăn cay ngon miệng có thể ăn với cơm ra nồi.
Mì càng dễ làm, rửa nồi, sau đó lấy ra ba muỗng mỡ heo lớn, sau khi mỡ heo tan ra thì thêm hành gừng vào phi thơm, bỏ thịt lợn băm nhuyễn vô, đậu đũa, sào tới 90% thì thêm rượu, tương, nước cốt gà, muối xào một lúc rồi nhấc nồi lên đặt qua một bên, lấy một nồi khác, sau khi đơn giản rửa qua thì cho nước vào đun sôi rồi bỏ mì vào nấu tới khi chính thì vớt ra, qua một lần nước nữa là có thể ăn.
(Hạ: Đã cố gắng hết sức >-<"")
Ngửi thấy mùi thơm, mọi người chờ đội trưởng trộn hai tô mì cho hắn và cậu xong, cũng trộn cho Trúc Đậu một tô, mới tự giác xếp hàng từng bước từng bước đứng trước nồi lớn bắt đầu làm mì, ăn nhiêu lấy nhiêu, rồi đến nồi bên cạnh lấy hai muỗng mì xào thịt đậu đũa trộng lên ăn với cơm, ăn tới miệng đầy dầu mỡ, vô cùng vui sướng.
Những tiếng hút mì cứ liên tiếp phát ra, mùi thơm phiêu tán theo âm thanh...
Mà ở chỗ khác, đám người cách đội Lữ Mộc không xa ngửi được mùi thơm mê người, cúi đầu nhìn bát mì luộc nước trắng, bên trên đặt mấy trái dưa muối, vẻ mặt đau khổ gắp từng đũa vào miệng, thức ăn luôn cảm thấy không tệ lắm lúc này lại như nhai sáp.
"Mẹ nó thơm quá, bố mày không chịu nổi nữa, tôi sẽ xin họ một chút thức ăn." Người đàn ông râu quai nón vẻ mặt thô to ngồi ở tận cùng bên trong vứt đi chén trên tay chợt đứng lên nói.
Những người khác nghe người đàn ông nói như vậy liền liếc mắt:"Lão đại, anh chừa chút thể diện cho bản thân được không?"
"Mặt mũi là cái gì, có thể ăn sao? Hơn nữa bố mày còn mặt mũi sao?"
Nghe lão đại nói như vậy những người khác đều bừng tỉnh, đúng vậy, lão đại làm gì còn mặt mũi, mặt mũi gã không phải đã sớm mất sạch lúc đoạt sườn xào chua ngọt của đứa nhỏ sao... không đúng, hẳn là vứt sạch lúc đoạt bát thịt xương với một con chó ngao Tây Tạng...đám người đột nhiên cảm giác được, thực ra dù hiện tại lão đại đi qua khóc lóc cầu chén cơm cũng không mất mặt như vậy... nghĩ tới đây, một người đàn ông cao to khoảng hai mươi nhìn lão đại nhà mình, trong mắt lóe ra ánh nước, bọn họ không biết vì sao lão đại họ trước đó vốn là thủ lĩnh hắc đạo Long Đầu dậm chân một cái cả thành phố G cũng phải run rẩy hiện tại lại thành dáng vẻ này, lẽ nào đây mới là mặt mũi thực sự của lão đại? Nhưng như bây giờ thực sự.. quá mẹ nó tức giận, sao cũng cảm thấy bản thân có chút đáng thương.
Hít sâu một hơi, Tiêu Duy rưng rưng nước mắt nhìn lão đại còn đang nuốt nước miếng, đứng lên nói:"Đi đi lão đại, xin nhiều hơn chén, em cũng muốn ăn."
Nghe Tiêu Duy nói như vậy mọi người giơ ngón giữa ở trong lòng, trong lòng hận vì bị tên tiểu tử này giành trước, bọn họ cũng muốn một chén.
Thực ra trước đó bọn họ góp nhặt rất nhiều thức ăn, chỉ là thời điểm chuyển đi lại không có đủ chỗ để đồ ăn nên chỉ có thể lấy những thức ăn có thể dễ dáng bảo tồn, những thứ khác đặt ở chỗ đó, đến giờ đây là lần thứ hai thay đổi chỗ dừng lại, một đường đi tiếp, đồ ăn có thể giữ lại cũng chủ yếu là mì, bánh bích quy, dưa muối và đủ loại gạo, có thể ăn no nhưng không ăn ngon được.
Trần Hồng gật đầu nặng nề nhìn Tiêu Duy, sau đó nhìn các anh em, hào tâm tráng chí nói:"Tôi đi đây các chàng trai, chờ bố mày xin hai chén mì về, các cậu chờ quỳ liếm chén không của bố mày đi, ha ha ha ha ha ha..." Trong tiếng cười hào hùng, Trần Hông không kịp đợi đi tới nhóm người ăn tới vui vẻ kia.
Lữ Mộc và Thương Liêm nhìn người tới, không để ý cúi đầu tiếp tục ăn, những người khác thấy đội trưởng và chị dâu không có phản ứng gì thì đều cúi đầu ăn, đối với họ mà nói chuyện ăn cơm là chuyện lớn nhất hiện tại.
Trần Hồng thấy đám người phía trước không thèm để ý tới hành vi lại gần của gã, trong lòng khen ngợi, hiện tại đã mạt thế ai mà không thần hồn nát thần tính (sợ này sợ nọ), gã biết tướng mạo của mình cũng không thuộc về loại hiền lạnh, hơn nữa thời điểm đám người đó vừa tới chắc chắn đã thấy đoàn xe của họ, bọn họ không ít người, hơn nữa đều là người liếm máu trên dao (giết người), tuyệt đối không thể cho người ta cảm giác quá tốt, nhưng đám người này vẫn dừng xe cách bọn họ không xa, hơn nữa còn bình tĩnh làm cơm, hiện tại thấy gã đi qua vẫn như vậy, đối với người can đảm như vậy, Trần Hồng luôn rất thưởng thức.
Nghĩ như vậy, Trần Hồng chạy tới trước mặt đám người đó, nhìn mì đủ sắc đủ vị của họ lại nuốt ngụm nước bọt, thấy những người đó vẫn không để ý tới gã, Trần Hồng nuốt xuống nước miếng trong miệng, mở miệng nói:"Các cậu khỏe, tôi tên là Trần Hồng, các cậu có thể chia cho tôi một chén mì được không?"
Lữ Mộc co rút khóe miệng, rốt cuộc không nhìn mì nữa, quan sát người đứng phía trước, lúc này mới lên tiếng:"Không chia."
Trần Hồng không nghĩ tới thanh niên anh tuấn ngẩng đầu kia sẽ không chút do dự từ chối vậy, có chút lúng túng sờ mũi, nghĩ muốn đổi giọng điệu thế nào mới có thể tiếp tục.
"Trần Hồng?" Thương Liêm ngẩng đầu nghiêm túc nhìn người đàn ông có râu quai nón trước mắt, trong mắt có ý cười.
Trần Hồng thấy rốt cuộc có người phản ứng tới gã, gã lập tức thay đổi mục tiêu, thấy rõ người đàn ông đang ngồi thì giật mình:"Thương Liêm! Thì ra là tên nhóc cậu a, nhanh nhanh thưởng cho tôi phần cơm ăn, tôi đã nuốt nước miếng nửa ngày rồi."
"Phốc..." Cảnh Bạc nghe gã kêu đội trưởng thưởng cơm liền nhịn không được cười ra tiếng.
Những người khác cũng cúi đầu, đầu như muốn vùi trong chén, bờ vai run run rõ ràng bán đứng mấy người đang nín cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.