Sống Lại Giúp Anh Làm Vua Thời Mạt Thế

Chương 27: Trúc Đậu




"Wow, thật là lợi hại, đây cũng là dị năng sao?" Cảnh Bạc nhìn vậy cảm thán nói:"Có này không cần sợ tang thi nữa, có thể tung hoành ngang dọc rồi."
Không ai chú ý tới tiếng cảm thán của Cảnh Bạc, những người khác nóng lòng muốn thử tiến lên đụng vào ánh sáng xanh nhạt, nghĩ liền làm liền, ở đây chỉ có Thương Liêm ôm Lữ Mộc không nhúc nhích.
"Em thấy sao?" Thương Liêm hỏi thanh niên vô cùng an tình trong lòng.
Lữ Mộc nhíu mày:"Có thể nào là giống tình huống của anh không?" Dù Thương Liêm biến dị vẫn là ánh sáng quái dị trên người đứa bé này cậu đều chưa thấy qua ở kiếp trước, cậu không phải không hoài nghi ký ức kiếp trước bị nhốt mấy chục năm của mình bị đám nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm bóp méo, không thì vì sao đời này xuất hiện những dị năng quái dị mà cậu chưa từng nghe qua, cũng chưa từng nhìn thấy, hoặc thực sự là do mình sống lại tạo ra hiệu ứng to lớn như vậy, tất cả những biến hóa ngoài ký ức này rốt cuộc là tốt... hay không tốt đây...
Thương Liêm đưa tay vuốt lên chỗ nhíu mày của thanh niên:"Đừng suy nghĩ nhiều quá, nếu cũng là biến dị thông qua Lõi Trái Tim của tang thi giống anh là chuyện tốt."
"Vì sao?" Lữ Mộc nghi ngờ, dáng vẻ Thương Liêm mất lý trí khi biến dị và đau đớn sau khi dung hợp vẫn là cái gai trong lòng cậu, cho nên cậu chưa bao giờ nghĩ rằng biến dị là chuyện tốt.
"Bởi vì biến dị làm anh trở nên mạnh mẽ hơn, để cho anh có thể bảo vệ người anh muốn bảo vệ." Nói xong ôm thanh niên chặc hơn:"Mà đứa nhỏ này... sống trong vòng vây của tang thi đến bây giờ mà không bị thương chút nào cũng đủ để chứng minh biến dị tốt hay xấu, hơn nữa đến giờ anh vẫn luôn may mắn Lõi Trái Tim đó khiến anh biến dị."
Lữ Mộc nhìn người đàn ông mang theo ánh mắt may mắn, gật đầu:"Ừm, em không cầu cái khác, chỉ cần anh tốt."
Thương Liêm xoa xoa tóc cậu:"Anh cũng vậy."
"Ôm." Thanh âm non nớt trong veo của đứa nhỏ cắt ngang khoảng khắc ôn nhu của hai người, chỉ thấy đứa nhỏ bị vây trong ánh sáng màu xanh nhạt không biết từ lúc nào đã chạy tới trước mặt Lữ Mộc, ánh sáng toàn thân đã biến mất, lúc này đứa nhỏ ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo chờ đợi giơ hai tay nhìn Lữ Mộc.
Lữ Mộc khoanh tay dựa vào lòng Thương Liêm thờ ơ nhìn đứa nhỏ trước mặt.
"Ôm." Đứa nhỏ vẫn kiên trì giơ tay yêu cầu.
Lữ Mộc vẫn không nhúc nhích nhìn đứa nhỏ, 1 phút sau mới nhàn nhạt nói:"Há miệng." Vừa rồi đứa nhỏ nói chuyện lộ ra hàm răng khiến người khác cảm thấy không hài hòa.
"A." Đứa nhỏ nghe lời há miệng.
"Đậu phộng." Diệp Dương vừa thấy hàm răng đứa nhỏ liền kinh sợ lùi về phía sau:"Sao nhọn thế này, giống như cá piranha vậy, này mà bị cắn một cái đảm bảo rớt thịt."
"Cắn." Dương như nghe hiểu Diệp Dương nói gì, đứa nhỏ cúi xuống nhặt lên một cánh tay của tang thi trên mặt đất rồi mở miệng... kích thước miệng lập tức to hơn gấp mấy lần, khóe miệng hai bên gần như bị xé toạc tới mang tai, khiến cả gương mặt toàn là miệng gây ấn tượng khủng khiếp, hàm răng sắc nhọn khiến người rợn tóc gáy, một giây sau đứa nhỏ liền cắn một ngụm lên cánh tay tang thi, cánh tay với xương lập tức bị cắn đứt, cả cánh tay tang thi vốn còn nguyên vẹn gần như bị miệng cậu bé cắn hết, một đoạn thịt dính chút ở khúc tay cuối cùng bị đứa nhỏ cắn đi... nhưng cái này cũng chưa tính là đáng sợ bởi vì sau đó đứa nhỏ liền nhai nhai khúc thịt trong tay rồi nuốt xuống... thực sự nuốt xuống...
"Ọe..." Điền Thanh buồn nôn chạy qua cái cây bên cạnh nôn.
Hầu hết những người khác cũng che miệng nhíu mày, trong mắt đều là không thể tin nhìn miệng đứa nhỏ đầy vết máu đen, điều này thực sự quá buồn nôn cũng khó tin, Đại Nữu hoài nghi không biết bản thân có gặp ảo giác hay không, chứ tại sao lúc nãy còn là một đứa nhỏ dễ thương trắng nõn trong chớp mắt biến thành quái vật xấu xí, dị dạng và ghê tởm vậy.
"Ăn tang thi có bị lây nhiễm không?" Tâm Dao hỏi.
Hoa Thư nâng cằm, suy nghĩ rồi đáp:"Tôi nghĩ đối với đứa nhỏ này thì không, đứa nhỏ này ăn quen và quyết đoán như vậy hẳn không phải là lần đầu tiên."
"Cắn, ôm." Miệng đứa nhỏ khôi phục lại bình thường lần nữa cố chấp chìa tay với Lữ Mộc, hoàn toàn không bị cảm xúc của những người khác ảnh hưởng, chỉ tiếc dù miệng khôi phục lại bình thường, vết máu màu đen vẫn còn dính quanh miệng, xích lõa lõa nhắc nhở mọi người, đứa nhỏ này vừa làm cái gì.
Nhìn đứa nhỏ trước mắt, trong mắt Lữ Mộc xẹt qua ý cười vỗ vỗ cánh tay mạnh mẽ đang ôm mình, ý bảo người nào đó buông ra.
"Em muốn ôm?" Thương Liêm nhíu mày nhìn chằm chằm thanh niên trong lòng.
Ý cười trong mắt Lữ Mộc càng sâu, xoay người hôn lên người đàn ông ôm chặc mình ở phía sau:"Yên tâm, em có chừng mực."
"Không được." Thương Liêm kiên định biểu thị hắn sẽ không bị một nụ hôn mua chuộc.
"Ha ha ~" Lữ Mộc vui vẻ nhìn người đàn ông, sau đó nói gì đó bên tai hắn, tai hắn lập tức hơi chút ửng đỏ, trong mắt mang theo bất đắc dĩ buông lỏng tay ôm thanh niên.
"Ai ai ai." Khủy tay Đoạn Phàm chọc chọc Dương Binh đứng bên cạnh:"Cậu đoán chị dâu nói gì với đội trưởng?"
"Không biết."
Đoạn Phàm bĩu môi:"Hừ, đầu gỗ."
"Chị dâu..." Mọi người muốn khuyên can chị dâu nói một không hai này.
Lữ Mộc ném cho bọn họ ánh mắt yên tâm, liền không để ý tới nữa, cứng rắn là da, cúi người bế đứa bé vẫn luôn giơ hai tay chờ đợi lên, mà cậu không biết là Thương Liêm đứng sau lưng cũng cứng rắn da toàn thân, lưỡi dao trên tay cũng mọc ra, nhằm có thể nhanh chóng bảo vệ thanh niên.
Lữ Mộc vén quần đứa nhỏ ra, nhìn đũng quần:"Ừ, con trai."
Mọi người đổ mồ hôi, này có tính là chị dâu quấy rối tình dục không...
Lữ Mộc không biết những người khác đang nghĩ gì, tiếp tục nghiên cứu đứa nhỏ trong lòng, thời điểm nắm cằm đứa bé:"A..." đứa nhỏ lần nữa mở miệng rộng, định tiến tới cổ Lữ Mộc, khi Thương Liêm ở phía sau lưng phản ứng nhanh chóng giơ tay chuẩn bị giải quyết lại bị Lữ Mộc ngăn lại, ôm đứa nhỏ ra xa cổ mình.
Lật lòng bàn tay, trong lòng bàn tay bốc lên ngọn lửa màu đen xen lẫn sấm sét, lạnh lùng nhìn đứa nhỏ trước mắt:"Nếu nhóc tiếp tục tôi sẽ đốt chảy răng của nhóc."
Thấy ngọn lửa đen trong tay Lữ Mộc, đứa nhỏ giống như đang sợ hãi co người lại, miệng cũng khôi phục nguyên trạng, sau đó xoay người giơ hai tay với Thương Liêm đứng sau Lữ Mộc:" Ôm."
Ánh mắt Lữ Mộc lạnh như băng, ngọn lửa đen trong tay càng cao hơn:"Đừng mơ tưởng, tôi sẽ lập tức giết nhóc." Giọng nói lạnh đến khiến lông tơ dựng thẳng.
Đứa nhỏ run rẩy, lần nữa xoay người giơ tay với Đại Nữu:"Ôm." Ánh mắt đáng thương.
"Những người khác cũng không thể, tôi vẫn sẽ đốt chảy răng của nhóc." Lữ Mộc lạnh nhạt cắt đứt đường lui của đứa nhỏ.
"Không cắn." Đứa nhỏ đáng thương thỏa hiệp, sau đó chỉ chỉ tang thi trên đất:"Cắn."
"Ừm, tang thi có thể cắn, muốn đi cùng chúng tôi sao?" Lữ Mộc gật đầu hỏi đứa nhỏ trong lòng.
Đứa nhỏ lập tức giơ tay ôm Lữ Mộc:"Đi theo."
Lữ Mộc vỗ vỗ phần mông lộ ra ngoài:"Được, vậy sau này nhóc liền theo chúng tôi, nhớ kỹ không được phép cắn người một nhà."
Đứa nhỏ gật đầu:"Không cắn." Vừa chỉ chỉ những người đang đứng khác:"Người một nhà."
Xoa xoa đầu bẩn của đứa nhỏ:"Tốt lắm, sau này cũng không cần mỗi ngày cắn tang thi, chỉ cắn khi nó muốn ăn nhóc, biết không?"
"Nó cắn." Đứa nhỏ chỉ tang thi trên đất, lại giơ cánh tay, trên cánh tay có vết sẹo rõ ràng, chắc là sâu tới thấy xương nên vị trí vết sẹo bị lõm xuống.
"Tang thi cắn?" Lữ Mộc chỉ tang thi trên đất.
"Nó cắn." Đứa nhỏ gật đầu, sau đó chỉ chỉ bản thân:"Con cũng cắn nó." nhíu nhíu mày như nhớ tới chuyện đau khổ:"Cắn đau." Vừa chỉ chỉ bụng:"Bụng bụng không có gì, muốn ăn." lại lần nữa chỉ tang thi:" Què (chắc là tang thi), ăn, đá xanh xanh cũng ăn, đầu liền hết đau." Cuối cùng vỗ vỗ ngực nhỏ:"Sẽ phát sáng."
Lữ Mộc nhìn Thương Liêm:"Nhóc con này ăn đá xanh nhạt?"
Thương Liêm gật đầu:"Xem ra màu đá khác nhau, dị năng biến dị cũng khác."
"Sao tôi một chút cũng không hiểu đứa nhỏ đang nói gì vậy?" Hai tay Cảnh Bạc sờ sờ đầu, có phần nóng nảy.
Hoa Thư đẩy kính mắt:"IQ của cậu."
Cảnh Bạc có phần chán chường:"Được rồi, tôi thừa nhận nó còn nợ."
Quả Tuấn buồn cười:"Ý của nhóc con đó là bị tang thi cắn, sau đó nhóc đó cắn lại tang thi, cắn xong rồi đầu đau, hơn nữa bụng rất đói ( tôi nghĩ lúc này nhóc đó đang tang thi hóa) sau đó dưới tình huống đói bụng nhóc đó đã ăn một con tang thi què, thời điểm ăn tang thi ăn luôn viên đá màu xanh nhạt, đầu liền hết đau (chắc là ăn tảng đá dưới tình huống chưa tang thi hóa hoàn toàn nên biến dị)" Quả Tuấn gõ đầu bóng lưởng của Cảnh Bạc một cái:"Hiểu chưa?"
"A ~ thì ra là vậy." Ba người Diệp Dương, Diệp Hướng, Cảnh Bạc cùng lúc cảm thán thì ra là vậy.
Đoạn Phàm đen mặt:"Thì ra có tới ba tên thiếu nợ."
Thương Liêm không đổi sắc nói:"Nếu sau này gặp thấy một tang thi bên ngoài biến dị khác hẳn tang thi bình thường thì không được bỏ qua, nếu đá của bọn nó có thể làm người khác biến dị, sau này săn được đá của tang thi biến dị liền dành cho người nguyện ý biến dị."
Lữ Mộc nói tiếp:"Các cậu cũng thấy, biến dị đều khác nhau, thời điểm Liêm biến dị không có tròng trắng mắt, tóc dài ra, các đốt xương toàn thân biến hóa ra lưỡi dao, nói chung là toàn thân quỷ mị lại đẹp." Rồi giơ đứa nhỏ trong lòng lên:"Mà đứa nhóc này là hàm răng và ánh sáng xanh toàn thân, dáng vẻ...ừm...khó coi, cho nên có nguyện ý biến dị hay không phải nhìn chính các cậu, đương nhiên tang thi biến dị cũng không phải nói muốn gặp là có thể gặp, bây giờ nói ra chỉ là muốn mọi người bắt đầu suy nghĩ." Sau khi nói xong lại nhìn Thương Liêm ở phía sau, ánh mắt sáng ngời như đang nói em nói hay đúng không, mau khen em đi!
Thương Liêm xoa tóc thanh niên, khen:"Rất tốt." Sau đó nói với những người khác:"Còn lại các cậu tự suy nghĩ, tôi dẫn Mộc Mộc về trước." Thời điểm ôm lấy thanh niên mới nhớ tới trong lòng thanh niên còn vướng bận một bóng đèn nhỏ, vì vậy lôi đứa nhỏ ra rồi ném cho Hoa Thư:"Tắm rửa cho nó, đừng để nó cắn chết, xem bị cắn thì có bị nhiễm bệnh độc tang thi hay không." Nói xong liền ôm chầm đứa nhỏ đi tới ngoài rừng cây.
"Cờ chút." Lữ Mộc kéo Thương Liêm.
"Sao vậy?"
Không trả lời Thương Liêm mà nhìn đứa nhỏ trong lòng Hoa Thư:"Tên gì?"
Đứa nhỏ lắc đầu.
Lữ Mộc:"Không nhớ, hay không biết?"
Đứa nhỏ đánh vào đầu:"Đau quá, nhiều chuyện không nhớ." (sau khi bị tang thi cắn thì đau đầu, sau đó không nhớ rất nhiều chuyện)
"Ừ." Lữ Mộc gật đầu:"Vậy đặt cho nhóc một cái tên đi, các cậu đều phải nghĩ."
"Ừm... Thôn này có rất nhiều sản phẩm từ trúc, nhóc họ Trúc đi, chữ Trúc nghe tương đối thanh nhã, cảm thấy thoải mái." Hoa Thư suy nghĩ một hồi rồi nói.
"Ừ, rất tốt, Liêm, anh cảm thấy tên gì thì tốt đây?" Lữ Mộc hỏi Thương Liêm bên cạnh.
"Đậu. Thương Liêm trả lời rất đơn giản.
"Trúc Đậu! Rất tốt, tên rất đáng yêu." Đại Nữu tán thành.
Lữ Mộc mỉm cười nhìn đứa nhỏ ngây thơ trong lòng Hoa Thư:"Sau này nhóc liền kêu Trúc Đậu, Trúc Tiểu Đậu."
"Trúc Đậu, Trúc Đậu." Đứa nhỏ lặp đi lặp lại tên mình, mắt cười cong cong như trăng non.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.