Sống Kiếp Zombie Vương

Chương 1: Zombie




Cô mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy trên người mình bụng vẫn còn... khụ. “ Chắc là mơ “ - Nghĩ như vậy cô liền ung dung đứng dậy, ven theo đường thành phố cô mới biết được một sự thật rằng: Đó không phải là mơ. Những “ con người “ xấu xí mang tên Zombie kia đang ăn hết nội tạng, da thịt, óc của giống loài giống mình một cách ngon lành, khuôn mặt xấu nhí, miệng thì chảy ra bao nhiêu những máu tanh, quần áo thì đen ngòm. Cảm giác khó chịu trong lòng cô lại dâng lên, đôi chân không tự chủ được mà phóng như bay về căn hộ của mình.
--- -------
Ngồi lên giường khiến cho lòng cô thư thái đi phần nào, vừa quay sang chiếc gương bên cạnh đầu giường mình lại khiến cô khiếp sợ lần nữa. Khuôn mặt hơi ngăm của cô bây giờ trắng bệch, cô từng muốn khuôn mặt mình sẽ được trắng như vậy, nhưng lần này thật quá lố rồi, cô cảm thấy như mình vừa bị bệnh bạch tạng vậy. Không chỉ thế đôi mắt cô hơi to ra, môi cô thì nẻ ra.
Cô bị làm sao vậy chứ?
Máy tính, máy tính đâu rồi? Cô chạy nhanh đến bàn của mình, mở nút nguồn ra, nhìn thấy dòng “ Bạn phải nhập mật khẩu của mình “ khiến cho cô cảm thấy hối hận vạn phần khi cài đặt cái mật khẩu khốn khiếp này, đang lúc cần thiết mà lại...
“ Khi biến thành Zombie thì có những dấu hiệu nào? “
Cô lẩm nhẩm từng câu từng chữ, thật không muốn bỏ lỡ chữ nào để khiến mình cảm thấy hối hận
Theo như kết quả Google cho biết thì cô cảm thấy mình đã bị biến thành Zombie không thể nghi ngờ nhưng mà theo như kết quả thì cô chỉ có bị zombie cắn thì mới có thể biến thành cùng giống loài như bọn chúng. Trên người cô thật không có bất cứ một vết xước hay vết cắn nào của bọn chúng mà bây giờ cô ngồi đây nghĩ lại thì lúc tỉnh dậy khi cô đi hay chạy thì bọn zombie đấy không thèo liếc cô lấy một cái, đứa nào ăn thì cứ ăn, đứa nào đi thì cứ đi. Chẳng lẽ bây giờ cô lại phải đi làm thám tử để điều tra ra lý do bí ẩn đã biến cô trở thành...
Ánh sáng đỏ chói lọi phía bên kia đã thu hút sự chú ý của cô. Thân thể không theo sự điều khiển của cô nữa mà cứ thế tiến đến cái nơi có ánh sáng bất thường kia
Cô thật sự rất sợ nha, nhưng lại không thể dừng chân được mà cứ từng bước đi đến chỗ kinh dị đó
“ Nhỡ đâu là một đống xác chết chồng lên nhau, dưới ánh nắng nó chói lên thì sao nha? Huhuhu sao số cô lại có thể khổ hế này cơ chứ??? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.