Song Kiếm

Chương 99: Cái chết của Đường Hoa




Tự mình ngộ ra à? Tức là tự mình phải đi nghiên cứu sử dụng... Mà nghe ẩn ý của Thiên Yêu Hoàng thì cái áo choàng này không phải chỉ đơn giản là giúp mình độ kiếp, mà còn có hiệu dụng khác nữa.

Đường Hoa ném áo choàng vào túi Càn Khôn xong thì nói: "Ta nói này Yêu Hoàng, ta nghe người trong môn phái ta nói rằng độ tín nhiệm của ngài đối với loài người cực kỳ cực kỳ thấp, không biết vì sao lại đi tin tưởng ta thế này?" Lời này là lời của Trung Hành từng nói, năm đó Thiên Yêu Hoàng rất là lợi hại, suất lĩnh bầy yêu không gì cản nổi, Trung Nguyên không người có thể kháng cự. Cuối cùng chưởng môn của Thục Sơn mới bày ra kế dùng loại phép "Gọi Thần" cổ xưa để mê hoặc bầy yêu, dẫn chúng vào trong Tỏa Yêu Tháp để cầm tù, đồng thời lệnh cho chúng đệ tử kết thành đại trận Ngũ Linh thôi thúc Nước Hóa Yêu bên trong tháp để gia tốc cho việc luyện hóa yêu nghiệt. Qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, yêu nghiệt khác đều đã bị hàng phục, duy chỉ mỗi Thiên Yêu Hoàng có yêu lực mạnh mẽ, định mượn lực phá tháp mà ra, lúc đó Tỏa Yêu Tháp nguy ngập vô cùng! May nhờ đệ tử Thục Sơn là Duy Kính dũng cảm mang theo Trấn Yêu kiếm đi vào Tỏa Yêu Tháp, đại chiến với Thiên Yêu Hoàng suốt ba ngày, cuối cùng đâm chết hắn, nhưng bản thân Duy Kính cũng bị kiệt lực mà chết...

"Ngươi còn chưa có thực hiện lời thoả thuận." Thiên Yêu Hoàng không trả lời thẳng vấn đề mà lại nói sang chuyện khác.

"Ha ha!" Đường Hoa thuận tay rút Trấn Yêu kiếm lên, thấy giới thiệu vắn tắt: Trấn Yêu kiếm, thập giai, chủ là Phi Bồng. Giới thiệu đơn giản vô cùng, nhưng mà càng đơn giản thì lại càng hiện rõ giá trị của thanh kiếm này. Nó cũng đơn giản như lời giới thiệu Ma Kiếm của Sát Phá Lang vậy: Ma Kiếm, tứ giai, chủ là Sát Phá Lang. Đường Hoa cưỡng chế rót linh lực vào, thấy như là đụng phải tường đồng vách sắt vậy, không mảy may tiến vào được một chút, chỉ đành phải ném nó vào trong túi Càn Khôn, nhưng Trấn Yêu kiếm ở trong đó vẫn không có không an phận, lúc nào cũng chờ chực lao đi ra.

Trấn Yêu kiếm vừa được rút ra, thì ảnh ảo kia liền hoá thành khí đen thu vào trong bộ hài cốt. Chẳng bao lâu, một Thiên Yêu Hoàng bằng da bằng thịt xuất hiện ở trước mặt Đường Hoa.

* * * * * *

"Ngươi cũng biết chuyện lúc đó, vậy chắc hẳn cũng biết là cho dù quăng hài cốt của ta vào trong Nước Hóa Yêu thì ta vẫn không chết, mà ngược lại còn có thể mượn Nước Hóa Yêu để gia tăng tu vi rồi." Thiên Yêu Hoàng hỏi: Có thể cho ta mượn ít đồ mặc được không?"

"..." Đường Hoa đưa cho Thiên Yêu Hoàng một cái áo khoác không thuộc tính, xong hỏi: "Vậy ngươi..."

"Có một cô gái người Nữ Oa từng đi vào trong này, nàng có cái nhìn rất bất đồng với quan niệm người - yêu của ta, nàng còn cứu một cấp dưới của ta ra ngoài nữa, nhưng ta vẫn không tin lòng người, cho nên không ra ngoài theo. Bao nhiêu năm qua, ta vẫn chưa biết được kết cục của cấp dưới kia sau khi ra tháp thì ra sao, cho nên ta cũng muốn thử cược một lần xem lòng người có đáng tin hay không. Ngươi tuy rằng lòng tham lam rất lớn, nhưng lòng người tham lam, lẽ nào lòng yêu lại không thế?"

"Vậy... chuyện thoả thuận của chúng ta có được coi là thực hiện xong rồi không?"

"Đương nhiên rồi, ai... Nếu như một trăm năm trước ta bằng lòng tin vào con người một lần, thì đã không lâu như thế không thấy ánh mặt trời rồi." Giọng nói của Thiên Yêu Hoàng có chút cô đơn, nhưng rồi lại chuyển biến: "Nhưng ta đang rất phấn chấn..." Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

"Lượng Thiên Xích!" Đường Hoa trước tiên bắn sét, sau đó tạc lôi hoả tới. Đánh lén... Hắn lành nghề nhất là cái này đấy.

"Ngươi..." Thiên Yêu Hoàng không ngờ rằng Đường Hoa lại đột ngột ra tay như thế, trong nhất thời đã bị oanh tạc hết sức chật vật, lại thêm công lực mới khôi phục được quá ít, nên chỉ có thể miễn cưỡng tụ tập một ít yêu khí để hình thành màn hào quang bảo vệ bản thân mình.

"Hiệp nghị giữa chúng ta đã hoàn thành rồi. Theo góc độ của đệ tử Thục Sơn mà nói, thì giết ngươi chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, còn theo góc độ của người chơi, thì giết ngươi là để hoàn thành nhiệm vụ. Cuối cùng, theo góc độ là con người mà nói, thì ta giết ngươi là để trừ hại cho dân, cho nên xin đừng sửng sốt như thế..." Đường Hoa miệng thì nói, mà tay lại không dừng, cả khối sàn đã hoàn toàn bị bao phủ trong màn lôi hoả.

"Ha ha! Nói rất hay!" Thiên Yêu Hoàng múa tay một cái, trảm ra một hình chữ thập cong bắn qua màn lôi hoả, đánh thẳng đến Đường Hoa. Nhưng Đường Hoa cũng có thủ đoạn của mình, hắn ném ra Lôi Thần từ trong thiên thư ngăn lại kích đó, hai tay vẫn không ngừng một sét một lôi hoả cùng nhau oanh tạc.

"Thuật Gọi Yêu!" Thiên Yêu Hoàng bắt một pháp quyết, trong nháy mắt trên sàn xuất hiện một lỗ đen, bầy yêu cùng nhau hứng khởi xông đến Đường Hoa ở chỗ trung tâm của lưới lôi hoả. Điều đau khổ nhất của Đường Hoa chính là tầng thứ của tiên thuật quá thấp, nên không thể miễu sát được lũ yêu, mà một khi bị chúng đánh trúng thì tiên thuật sẽ phải bị ngắt ngang. Nếu thế thì vụ đánh lén sẽ không còn hiệu quả nữa, và lúc đó Thiên Yêu Hoàng sẽ tranh thủ thời gian rảnh để hóa bị động thành chủ động, hấp thụ yêu lực để tiến hành phản kích...

Suy tính của Thiên Yêu Hoàng từ đầu cũng chính là như thế này. Chỉ cần Đường Hoa có thời gian ngắt quãng, thì hắn sẽ xuất ra nhiều loại thủ đoạn để chậm rãi đánh du kích nhằm hồi phục thực lực từ từ ngay. Hắn không hề coi thường Đường Hoa, vì dù sao Đường Hoa cũng là Thục Sơn tán nhân, đã có tiên thể, lại có tiên khí phụ trợ, ngay cả mình ở thời kỳ mạnh nhất cũng phải hao chút sức lực mới bắt được, nói gì hiện giờ mình vừa mới thoát ly khỏi sự trói buộc của Trấn Yêu kiếm, yêu lực mới phục hồi chưa đến mấy thành, mà lại bị chiếm mất tiên cơ.

Nhưng... Hắn chợt phát hiện bầy yêu đang bị khựng lại. Hắn nhìn cẩn thận hơn, thì thấy một tấm lưới gần như trong suốt đang bồng bềnh ở giữa bầy yêu, từ lỗ đen đi ra bao nhiêu yêu quái thì đều bị nó bao lại cả, cho nên không có con nào có thể đến gần được Đường Hoa. Thiên Yêu Hoàng đành bất đắc dĩ thu hồi lỗ đen lại để bảo trì thực lực. Mắt thấy công lực của mình đã bị mất một khoảng, mà đối thủ thì vẫn còn đang oanh tạc khoan khoái không ngừng, Thiên Yêu Hoàng chỉ đành kêu khổ. Coi bộ chuyến này mình mà không chết thì cũng phải mất một thời gian thật lâu mới khôi phục lại được công lực đây. Nhưng không ngờ ngay lúc này, Đường Hoa lại dừng tay lui lại, đình chỉ oanh tạc...

"?" Trên đỉnh đầu Thiên Yêu Hoàng nổi lên một cái dấu chấm hỏi thật bự.

Đường Hoa móc móc trong túi Càn Khôn một hồi, lấy ra cái lệnh bài, hỏi: "Cái này... Nếu như ngươi bị chết rồi thì có phải nó sẽ thành vô dụng phải không?"

"Tất nhiên!" Thiên Yêu Hoàng than một hơi, quả nhiên mình không nhìn nhầm, hắn quả thật là loại người tham lam. Nhưng hắn lại buồn bực một chuyện khác, sao người tham lam như thế mà lại không sáng suốt nhỉ, phải biết rằng nếu giết mình thì chỗ lợi đạt được sẽ lớn hơn so với ba tấm lệnh bài đó nhiều mà? Hừ, lòng người tham lam được voi đòi tiên, đó luôn là nhược điểm lớn nhất của bọn chúng.

Đang nghĩ đến đây, hắn cười khinh miệt một tiếng, vừa đang định bắt đầu khôi phục công lực tiếp, thì lại đột nhiên thấy lôi hỏa đầy trời đang đánh lén đến tiếp.

"Xin lỗi nhé, vừa nãy pháp lực hết mất rồi." Đường Hoa rất tiếc nuối lắc lắc đầu, nói: "Bị đánh lén lần đầu tức là ta đê tiện, nhưng bị đánh lén đến lần thứ hai thì ngươi chỉ có thể tự trách ngươi ngu xuẩn thôi. Oa ha ha ha..."

"..." Thiên Yêu Hoàng đột nhiên có ý muốn mắng ra vài câu thô tục.

Lòng bàn chân thì có lửa bốc lên, trên đỉnh đầu thì có tia sét đánh xuống, mà lại có lôi hỏa dũng mãnh của tiên gia xen lẫn ở giữa, Thiên Yêu Hoàng cảm thấy thật đau đớn a, nhưng đến cùng cũng chỉ có thể tự trách bản thân mình, yêu tính vốn thiện lương.

Oanh tạc đến đất trời mù mịt...

Đường Hoa bi phẫn quát lên: "Ngươi... Sao ngươi còn chưa có chết?" Khoa trương quá, tiên thể của mình cộng thêm uy lực của Lượng Thiên Xích, sau đó còn hy sinh 50% sinh mệnh để chuyển thành 50% pháp lực bằng chiêu Bát Phương Quy Nguyên, thế mà sau hai đợt oanh tạc người ta vẫn kiên trì không chết, còn mình thì hai lần sử dụng Bát Phương Quy Nguyên đã khiến cho bây giờ sinh mệnh, pháp lực gần cạn hết, đang ở vào trạng thái gần chết này.

"A..." Thiên Yêu Hoàng nằm sấp trên mặt đất thở hổn hển. Đường Hoa gục, hắn cũng gục. Vì đề phòng "lòng người đê tiện" thêm một lần nữa, hắn tra xét trạng thái của Đường Hoa, quả nhiên thực sự là sinh mệnh pháp lực đều cạn cả rồi. Tuy Đường Hoa đang tự bổ sung pháp lực, nhưng hắn cũng có phải đầu đất đâu, hắn cũng đang tự hồi phục yêu lực lại. Sau đó, hắn chỉ cần tùy tiện bắn ra vài cái kỹ năng là có thể đánh cho Đường Hoa đang gần chết thành ánh trắng rồi. Tiếp theo, hắn đã biết thông minh hơn, và Đường Hoa khôi phục được một thành pháp lực để tạo thành thương hại thì hắn lại có thể khôi phục được hai lần màn hào quang hồi nãy. Cuối cùng, cho dù là Trấn Yêu kiếm cũng không thể giết nổi mình, thì loại tiên thuật có tầng thứ thấp của Đường Hoa bây giờ đâu có thể nào đánh mất hoàn toàn bản thể của mình được.

Nhưng... Khi mà pháp lực của Đường Hoa sắp đầy, thì đại biến nổi lên!

Trên thân Đường Hoa đột nhiên thoát ra năm chữ màu kim: Tu La Tuyệt Sát Trận. Ngay sau đó, những luồng khí màu máu cuộn cuộn xộc lên, một tên tu la hai tay chắp lại, mắt trợn trừng xuất hiện bên trong làn khí.

"Chuyện gì vậy?" Tự bản thân Đường Hoa cũng hết hồn nhảy dựng lên, chẳng lẽ tên Tà Kiếm Tiên kia đã chạy xuống rồi hay sao? Nhưng nhìn trái nhìn phải lại thấy không phải, mà lại trông thấy trên khuôn mặt Thiên Yêu Hoàng có một chút hoang mang, thế là nhìn lại trạng thái của mình, thấy trừ Lượng Thiên Xích còn thời gian một phút rưỡi thì còn có một dấu hiệu, tên gọi: Tu La Tuyệt Sát Trận.

Tu La Tuyệt Sát Trận: Kỹ năng bị động, ở trong trạng thái gần chết (sinh mệnh còn 1%) thì có tỷ lệ nhất định cưỡng chế khởi động Tu La Tuyệt Sát Trận, thời gian duy trì một phút. Sau khi được khởi động, uy lực của pháp thuật tăng lên 300%, sau khi hiệu quả biến mất thì trong vòng một ngày không thể sử dụng bất cứ pháp thuật gì. Có thể thăng cấp!

Đường Hoa mừng rỡ, lật tay một cái, lần này xuất hiện trên không trung không phải là mây đỏ nữa, mà là mây tím, trong mây lại mơ hồ có thanh âm thần khóc...

"Dẫn!" Thiên Yêu Hoàng thấy vậy không dám chậm trễ, vội tụ tập yêu lực bắt một cái pháp quyết, định dẫn lôi hoả vào Nước Hóa Yêu.

Thiên Yêu Hoàng quả nhiên thân thủ bất phàm, lôi hoả đang chực rơi xuống bị chiêu này dẫn dắt thì lao ra khỏi sàn hết, Nước Hóa Yêu bùng bùng chồm lên, định nuốt chửng lôi hoả, nhưng không ngờ lôi hỏa này đã có uy lực mạnh vô cùng, không những không bị dung hoà mà còn trộn lẫn với Nước Hóa Yêu cùng đánh vào vách Tỏa Yêu Tháp...

Dù là những người chơi đang ở trên không trung cũng cảm nhận được sự chấn động mạnh mẽ của không khí lúc này, một tiếng nổ bùng, tầng dưới chót của Tỏa Yêu Tháp bị bung ra một lỗ thủng lớn, Nước Hóa Yêu đụng ánh nắng thì bị biến mất, một yêu quái chạy ra, một người truy sát phía sau...

"Ngăn hắn lại!" Đường Hoa rống lên một tiếng, chuyện này phiền lớn rồi, không biết NPC Thục Sơn mai mốt có tìm mình tính sổ hay không đây, túi tiền của mình đã cạn rồi. Có điều nói thế nào đi nữa thì cũng phải đánh gục Thiên Yêu Hoàng trước đã. Hắn nhìn lại, Tu La Tuyệt Sát Trận chỉ còn thời gian 50 giây nữa thôi, mà Thiên Yêu Hoàng đã chạy ra ngoài tầm bắn mất rồi, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện cho mấy trăm ngàn người chơi tụ tập trong phái Thục Sơn có thể ngăn Thiên Yêu Hoàng lại một chút mới được.

Nhưng Thiên Yêu Hoàng lại không để ý đến phi kiếm của người chơi, cắm đầu xông qua, mắt thấy hắn sắp lao ra khỏi bầy người, thoát khỏi phạm vi Thục Sơn rồi...

"Ngũ Linh Luân!" Một cái bàn xoay đột nhiên xuất hiện ở bên dưới Thiên Yêu Hoàng. Lôi, Phong, Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ, bảy chữ đều sáng lên, chiếu vào Thiên Yêu Hoàng khiến cho hắn đứng khựng trong không trung không nhúc nhích được. Mắt thấy hắn sắp phải dính vào tầm bắn của Đường Hoa, thì tình hình lại có biến, tên Trấn Ngục Minh Vương ở ngoài tháp lại truy kích tới, đã biến ra ba đầu sáu tay...

"Ta đệt a!" Đường Hoa nổi giận lên, bất đắc dĩ đành phải xoay người bỏ qua cho Thiên Yêu Hoàng, hắn khởi động Liệt Diễm Nhiên Lôi, trong màn khí màu máu chỉ thấy tu la và Đường Hoa cùng bắt một loại pháp quyết giống nhau, mây tím từ trên bầu trời áp xuống, bầu trời vô quang, đất không ánh sáng, trong tiếng sét ì ầm long trời lở đất, những cụm lôi hoả cấp tốc trút xuống như một cơn hồng thủy.

Trấn Ngục Minh Vương thấy vậy thì kinh hãi cực kỳ, nhưng đã không còn kịp lui nữa rồi, giữa màn lôi hoả, hắn đã bị đánh cho hoàn toàn lạc mất phương hướng, nhìn đâu cũng thấy một màn như tu la địa ngục vậy. Cơ hồ trong nháy mắt, pháp tướng ba đầu sáu tay của hắn đã bị đánh thành tro bụi, trong trận giờ chỉ còn xen lẫn những tia chớp to cả trượng phát ra những thanh âm kinh hoàng át cả những tiếng sét vang bình thường...

Không phải nghi ngờ gì nữa, Trấn Ngục Minh Vương giữa màn lôi hoả đã hoá thành ánh trắng...

Đường Hoa thu tay lại mà trong lòng lộp bộp một tiếng: Xong rồi! Mình không những nổ banh Tỏa Yêu Tháp mà còn làm thịt luôn cả tên giữ cửa nữa... Nhưng hắn còn chưa nghĩ tiếp hậu quả sẽ là cái gì thì thân thể đột nhiên hụt một cái, ngã xuống từ giữa không trung, đồng thời thanh Trấn Yêu kiếm cũng vút ra khỏi túi Càn Khôn, bay về hướng Nam...

Những người chơi đang vây xem khá là mù mờ, toàn bộ đều chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Đầu tiên là một tên đại BOSS cướp đường chạy trốn, sau đó là Đường Hoa uy phong tứ phương bát hướng, dùng sức mạnh mà bọn họ không thể tưởng tượng nổi đánh Trấn Ngục Minh Vương thành tro, mà cuối cùng thì tên nam nhân uy phong ngời ngời này thế mà lại ngã chết...

"Tình huống thế nào vậy?" Một tên phóng viên phỏng vấn.

"Không biết!" Mọi người chơi đều nâng tay nhún vai, những gì mà bọn họ trông thấy và biết đều chẳng có khác gì với phóng viên kia cả.

Người chơi một đống mê mang, giống như là xem phim Mỹ chiếu rạp mà không có phiên dịch vậy, náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng chẳng biết người ta đang làm cái gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.