Song Kiếm

Chương 274: Sức mạnh của dư luận




Trong võng du, chuyện chết người là bình thường, không ai chết mới là không bình thường. Đường Hoa cũng là một người bình thường về các phương diện, cho nên hắn chết rồi.
Có câu là quân tử trả thù một ngày không muộn, ra tù xong Đường Hoa bắt đầu ngồi giết thời gian trong một trấn nhỏ ở cạnh Côn Lôn ngay. Vốn hắn định tùy tiện đánh chút thôi, có thể rớt được thì rớt, không được thì thôi, nhưng lần chết này đã củng cố lại cho cái ý chí kiên định vô cùng của hắn, hắn thề không làm rớt được viên châu Thủy Linh thì không thôi.
Giờ Thìn ngày tiếp theo vừa đến, Đường Hoa đúng giờ xuất hiện ở giữa đại điện của Côn Lôn. Có điều khác là hiện giờ nơi đây đã xuất hiện thêm hai tên phóng viên của Vô Biên đặc san. Họ tới đây không phải để ghi chép lại quá trình lấy được viên châu Thủy Linh của Đường Hoa, cũng không phải để tường thuật lại chuyện ăn không ngồi rồi đi tìm chết của cao thủ đệ nhất, mà là tới chụp cảnh giết người hoành tráng của kiếm trận cấp tám. Dù sao thì không phải ai cũng đáng cho kiếm trận loại này toàn lực khởi động đâu.
Bước vào giữa đại điện, xử lý ngay chưởng môn Côn Lôn đang ngồi trên bồ đoàn, liếc vào túi Càn Khôn, đậu xanh, vẫn chỉ là ‘Kiếm quyết cơ bản của Côn Lôn’ như cũ... Cũng không hẳn vậy, Đường Hoa vì cẩn thận nên đã phát hiện ra quyển ngày hôm qua có mười kỹ năng, mà hôm nay là chín cái... Quăng rác vào chỗ chuẩn bị chơi sóng Dâm Đãng, sau đó dùng búa Bàn Cổ, chạy lấy người!
Người thì đi rồi đấy, có điều điều đau đớn nhất chính là Đường Hoa phát hiện ra búa Bàn Cổ đã bãi công - hôn mê - rồi! Ba ngày nữa mới xài tiếp được, vậy ngươi bảo ta làm sao đào thoát được trong ba ngày này đây? Cái gì? Ba ngày sau hẵng nói à? Vậy chẳng phải kém nghị lực lắm sao? Bất kể gió quất mưa sa gì, quý là quý ở hai chữ ‘kiên trì’.
Nhưng búa bãi công rồi bây giờ phải làm sao? Không sao cả, chúng ta gọi người. Nhắn mấy cái tin ra ngoài, Nhất Tiếu, Thiên Sứ, Thiếu Gia, Nhu Mễ lập tức hưởng ứng ngay.
Khi mọi người nghe nói viên châu duy nhất mà Thục Sơn còn thiếu là Thủy Linh đang ở trong tay của chị đại nhà Côn Lôn, đều nhao nhao chỉ trích về sự mất phúc đức đó của Côn Lôn liền. Chỉ trích xong thì bắt đầu xếp hàng thay phiên nhau thử vận. Mấy người Nhất Tiếu tỏ ý không thành vấn đề, chỉ có mỗi Thiếu Gia là... Tên này gần đây ngon lành lắm, cửa hàng của hệ thống đề cao giá lên gấp ba, tửu lâu của hắn bởi vì có thể tự mình điều tiết khống chế, chỉ tăng có 2,5 lần thôi, cho nên mặc dù hồi yêu ma xâm lấn phải đóng cửa mấy ngày, nhưng tới khi mở lại rồi thì đắt khách còn hơn cả đắt nữa. Chỉ tính mỗi một cửa hiệu tổng ở Thành Đô, ít nhất mỗi ngày cũng giúp hắn thu vào đến một ngàn kim rồi đó. Trừ ba lần tiền thuế nộp cho Ốc Vít, ba lần phí nguyên liệu, rồi tiền công cho ba gã NPC, vậy mỗi ngày lợi nhuận thuần của hắn cũng có đến hai trăm kim. Rồi còn hơn chục cái chi nhánh của hắn nữa...
“Không nhiều đâu, thực ra không phải cửa tiệm nào cũng kiếm được bộn như vậy, chẳng hạn như cái chi nhánh Cửu Âm kia ta còn phải bỏ tiền ra bù nữa mà. Tiểu đệ đệ đây phải lăn lộn mới có cơm ăn thôi.”
“...” Mấy người còn lại đều hằm hằm nhìn Thiếu Gia - mới cấp 45.
“Rồi rồi! Lần này bổn Thiếu Gia vì cống hiến cho Thục Sơn đành phởn cho các ngươi vậy. Người nào chết thì một lần được trợ cấp năm trăm kim, người lấy được viên châu Thủy Linh sẽ được thưởng thêm cho hai ngàn kim. Đủ thành ý chưa?”
“Bọn ta ra sức, ngươi ra tiền, vô cùng hợp lý công bình!” Nhất Tiếu dũng cảm nói: “Có Thiếu Gia làm hậu thuẫn, chúng ta còn sợ gì nữa chứ?”
Thiên Sứ vẽ một hình chữ thập trước ngực: “Lạy thánh Alah, hy vọng một tháng sau mới rớt viên châu Thủy Linh.”
Thiếu Gia nghe xong thở hắt một hơi thật mạnh: “Thiên Sứ, mấy câu đó của ngươi là lời nguyện cầu ác độc nhất mà ta từng nghe thấy đó. Còn nữa... Gia Tử, ngươi có xác định viên châu Thủy Linh đang ở đây không?”
“Ta giống cái loại người hay gạt người lắm sao?”
Thiếu Gia không chút khách khí trả lời: “Giống, đại danh của ngài đây chúng ta đã sớm nghe thấy rồi. Nào là ăn thịt người không nhả xương, nào là ăn nhà Đông lại ăn nốt nhà Tây, rồi nào là thấy lợi quên nghĩa, thấy sắc quên hữu, rồi nào là thấy bảo quên sắc. Đó chẳng phải đều là những từ ngữ mà các huynh đệ tỷ muội trong Song Kiếm ca tụng ngài đó sao?”
“Nói chút gì thực tế đi, hôm trước ta cúp đấy, có tính phí không?”
“Có!” Thiếu Gia hào sảng đưa cho Đường Hoa một tấm thẻ.
“Cái gì đây?” Cái ta muốn là ngân phiếu.
“Đây là thẻ thay cho tiền của chuỗi tửu lâu nhà ta. Năm trăm kim. Cơm thì ai cũng phải ăn, vậy làm lợi ai cũng không bằng làm lợi cho huynh đệ nhà mình có phải không?”
“Lẽ nào tiền trợ cấp lẫn tiền thưởng mà ngài nói đều là dùng thẻ thay tiền sao?”
“Ha ha! Dù sao cũng đều là tiêu phí, làm lợi cho cửa hàng của hệ thống thì thôi làm lợi cho ta đi cho rồi. Sẵn tiện nói luôn, không thể dùng để trả tiền phí giao hàng tận nơi đâu đấy.”
“Nhãi con ngươi có tương lai đấy.” Nhất Tiếu tán thưởng: “Không hổ là dân làm ăn mà.”
* * * * * *
Dựa theo thứ tự nhập môn, Nhất Tiếu là người đầu tiên đi ám sát, tiêu phí mất ba phút hai mươi giây, lấy được một quyển ‘Kiếm quyết cơ bản của Côn Lôn’, tám kỹ năng, được tặng thẻ năm trăm kim.
Thiên Sứ là người thứ hai, tiêu phí mất hai phút, lấy được một quyển kiếm quyết cơ bản, được phiếu cơm năm trăm kim.
Sau đó Đường Hoa lễ độ nhường cho Nhu Mễ, Nhu Mễ... Được phiếu cơm.
Cuối cùng cũng đến lượt Đường Hoa. Lần này Đường Hoa thấy rối rắm lắm, chết một lần được năm trăm kim thì nên chết hay không đây? Bởi vậy hắn mới nghĩ ra một phương pháp giải quyết tốt nhất, đó là trước khi vạn kiếm xuyên tim thì khởi động búa Bàn Cổ, còn chết hay không thì cứ giao cho hệ thống quyết định vậy. Nhưng kết quả của việc làm thế là... Đường Hoa chết ở trước mặt Sương Vũ. Bà nó, kiếm trận thế mà còn kèm theo sát thương hệ độc nữa đấy. Sương Vũ thấy Đường Hoa vừa hiện lên một cái đã chết toi thì trái tim nhỏ bé lại một lần nữa phải chịu thử thách.
Thiếu Gia cũng phúc hậu lắm, đưa phiếu cơm năm trăm kim ra ngay, sau đó van cầu mấy ông nội bà nội: “Các ngươi làm ơn đổi trang bị tăng may mắn đi với, đầu năm nay nhà địa chủ cũng không có dư lương thực đâu mà.”
Nhất Tiếu, Nhu Mễ, Thiên Sứ trả lời: “Đổi trang bị đánh không lại chưởng môn người ta.”
Đường Hoa trả lời: “Đổi trang bị một hit không chết nổi chưởng môn người ta.”
* * * * * *
Năm người Thục Sơn trải qua quá trình gian khổ vô cùng, cuối cùng ở ngày thứ bảy, trước khi chết Nhu Mễ cũng lấy được viên châu Thủy Linh.
Hệ thống phát thanh: Phái Thục Sơn trên dưới một lòng, đã hoàn thành nhiệm vụ cấp một của môn phái. Mọi đệ tử có thể tùy ý lựa chọn một loại tu vi để tăng lên cảnh giới. Phái thục Sơn được triều đình phong làm thiên hạ đệ nhất phái, mọi đệ tử có thể nhận nhiệm vụ hoàng gia ở môn phái.
Việc này lập tức được đưa lên trang đầu đặc san ngay, và cũng khiến các nhân vật linh hồn trong các phải bị tổn thương nghiêm trọng về tâm hồn. Phải biết rằng phái Thục Sơn tổng cộng mới chỉ có năm tên người chơi mà thôi. Dựa theo quá trình tìm viên châu Thủy Linh được viết trên báo thì có thể thấy, năm người này đúng thực là rất đồng tâm đồng lòng, người có tiền thì ra tiền, người có sức thì ra sức.
Đồng thời môn phái có số người ít đứng hàng thứ hai, cũng là môn phái vừa bị chết N lần chưởng môn - Côn Lôn tuyên bố: trong vòng một tháng sẽ hoàn thành nhiệm vụ của môn phái.
Phá Toái - nhân vật lĩnh quân của Bồng Lai - lập tức thu được một lượng lớn tin nhắn dò hỏi, mọi huynh đệ trong phái đều tỏ ý rằng nhất định phải phát huy tinh thần AQ tới mức tận cùng, hoàn thành nhiệm vụ cấp một của môn phái.
Các đại phái như Thanh Thành, Nga Mi, Huyễn Nguyệt am, v.v... cũng đều dời ánh mắt tới nhiệm vụ cấp một của môn phái mình. Còn sự kiện vừa mới kết thúc của hệ thống - đánh Hạn Bạt nơi Sơn Hải giới thì đã mất đi mọi sự chú ý.
Bởi vì người chơi không thể đúng hạn tru diệt Hạn Bạt, và vì Hạn Bạt không thể rời khỏi được Sơn Hải giới, cho nên khi tuyên bố sự kiện kết thúc, hệ thống cũng thông báo luôn là Sơn Hải giới không còn thích hợp để loài người sinh sống nữa, thành ra sẽ bị đóng cửa vĩnh viễn. Chuyện này đã ngắt tiệt đi con đường kiếm đá đổi tiền gần đây của một số cao thủ.
Trong võng du, lực ngưng tụ của tiểu đội lớn hơn lực ngưng tụ của bang hội, lực ngưng tụ của bang hội lại lớn hơn lực ngưng tụ của môn phái, nhưng lần này mọi người đều đã quyết định nhẫn tâm với bản thân mình rồi. Đặc biệt là phái Bồng Lai, bởi vì đã lấy được vật phẩm nhiệm vụ nơi Thiên Đình, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ở Trung Nguyên nữa thôi là được, cho nên mọi người đều xoa tay xắn áo lên hết. Mà một mặt khác, lực chú ý của mọi người đều đặt tới phái Côn Lôn, Vô Biên đặc san đã tiết lộ ra một phần.
Đầu tiên Đường Hoa sẽ là người được hệ thống chỉ định làm đại sứ của Côn Lôn đi đàm phán với Yêu giới. Nếu đàm phán thành công, Yêu giới bằng lòng đưa đá linh lực thủy tinh ra, vậy mọi đệ tử Côn Lôn sẽ có thể thông qua trụ trời tự do tới lui giữa Thiên Đình và nhân gian. Đây chỉ là phần mở màn. Tiếp đó, bất kể việc đàm phán có thành công hay không, BOSS siêu cấp Cửu Thiên Huyền Nữ cũng sẽ xuất hiện ở Côn Lôn ngăn cản người phàm phi thăng. Theo sự bình luận của Vô Biên đặc san, nguyên nhân đơn giản lắm, nàng ta phi thăng là điều tất nhiên, còn người khác phi thăng thì không được. Tóm lại một câu, đó chính là ‘ích kỷ tự lợi’.
Nếu trên núi Côn Lôn không còn người chơi nào của Côn Lôn còn sống, vậy núi Côn Lôn sẽ rơi xuống trần gian, tùy cơ nện trúng một tòa thành nào đó của Trung Nguyên. Đối với hậu quả của việc này, phóng viên cộng tác đặc biệt ở Thiên Đình của Vô Biên đặc san là Huy Hoàng đã đến phỏng vấn Cửu Thiên Huyền Nữ, rất đáng tiếc là Cửu Thiên Huyền Nữ chơi chảnh, không lộ diện mà chỉ phái một bí thư ra trả lời, nội dung trả lời như sau: hết thảy hậu quả không quan hệ gì đến bọn họ. (Trên sự thật thì cũng là như thế, Cửu Thiên Huyền Nữ chỉ phụ trách phá dỡ, chứ không phụ trách nhặt xác.)
Thần linh đồ thán sinh linh... Bọn người chơi đều nhao nhao yêu cầu Huy Hoàng nghiêm khắc trừng phạt ả Cửu Thiên Huyền Nữ coi mạng người như cỏ rác kia. Đồng thời sứ giả Ma giới - Đông Phương Gia Tử cũng chiếu cáo thiên hạ: Ma giới căn cứ vào thái độ khinh bỉ Thiên Đình phát biểu như sau: đầu tiên hy vọng Thiên Đình không can thiệp vào chuyện của trần gian. Tiếp theo, nếu Thiên Đình cứ nhất định phải can thiệp vào chuyện của trần gian, đồng thời cuối cùng thực hiện được, vậy Ma giới sẽ bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ truy sát người chơi tu tiên độ kiếp thứ hai.
Ý trong đó rất rõ ràng, tức là nếu Cửu Thiên Huyền Nữ may mắn hủy diệt được Côn Lôn, vậy về sau khi người chơi độ tiên kiếp thứ hai sẽ bị hưởng thụ đãi ngộ giống như ma kiếp, sẽ bị ma tướng ma binh và người chơi ma truy sát.
Phát biểu này vừa được tuyên bố, người tu tiên trong Song Kiếm ai nấy đều cảm thấy bất an ngay, vì ai cũng biết ma kiếp đáng sợ nhất ở chỗ có Thiên Đình nhúng tay vào. Bởi vậy toàn thể người chơi cơ hồ là đều ủng hộ phái Côn Lôn xử đẹp Cửu Thiên Huyền Nữ hết. Đồng thời Nhất Kiếm, Song Sư cũng tỏ ý là vì ích lợi của phần lớn người chơi, khi Cửu Thiên Huyền Nữ xuất hiện họ sẽ dùng gần trăm vạn sinh mệnh của người chơi đi bảo vệ quyền lợi sinh tồn của mọi người liền, hoan nghênh mọi người cùng nhau dấn thân vào trong hàng ngũ tru diệt Cửu Thiên Huyền Nữ.
* * * * * *
“Dư luận hiện đã tạo đủ rồi.” Tôn Minh phân tích: “Ta thấy, trước mắt chúng ta đã có đến bảy thành phần thắng.”
Huy Hoàng hỏi: “Sương Vũ, ngươi phỏng chừng sẽ có bao nhiêu người thực sự muốn giúp chúng ta đây?”
“Khó nói lắm.” Sương Vũ nhè nhẹ lắc đầu: “Bên ta thì mười vạn vẫn có thể đưa ra được, còn bên Nhất Kiếm ngươi có nhiều bạn bè như vậy, mấy vạn hẳn cũng còn có. Với lại dưới sự bịa đặt của lão kia nhà ta, chắc ít nhất cũng có chừng ba mươi vạn, lạc quan hơn thì năm mươi vạn.”
“Số lượng này hẳn là đã đủ quây chết ả ta rồi.” Đường Hoa nói: “Bây giờ điều quan trọng nhất là vấn đề sống sót của người trong phái Côn Lôn các ngươi thôi. Các ngươi ít nhất cũng phải còn sống được một người. Rủi đâu người ta đỡ không nổi số đông, lại quay qua truy sát hai mươi mấy người các ngươi thì phiền phức lắm.”
“Đúng!” Phá Toái nói: “Chuyện đê tiện như vậy Cửu Thiên Huyền Nữ chưa chắc đã không làm nổi. Chỉ sợ ả chỉ chăm chăm truy sát các ngươi mà thôi, vậy thì cho dù có nhiều người chơi hơn nữa cũng vô dụng. Còn nữa, không biết Cửu Thiên Huyền Nữ có kỹ năng sát thương quy mô lớn như Ma Đế Vô Thiên của Gia Tử hay không, nếu có thì toàn thể người chơi có tới cũng chỉ là trò cười thôi.”
“Vấn đề này không lớn.” Đường Hoa nói: “Ta phụ trách phá hư kỹ năng liên tục sát thương phạm vi lớn của ả.” Ta có dịch chuyển tức thời, ta sợ ai?
Huy Hoàng gật đầu: “Lời khách sáo ta không nói làm gì, ta sẽ nỗ lực giữ cho hai mươi mấy miệng ăn sống sót, chuyện còn lại thì nhờ mọi người.”
“Còn ba ngày nữa. Huyền Tiêu đã bắt đầu tu luyện lại rồi, ba ngày sau sẽ xuất quan. Lão công, ngày mai huynh phải đi Yêu giới đàm phán rồi, có chắc đàm phán được không đây?”
“Khi đàm phán có thể mang theo hai tên tùy tùng. Phá Toái với Sát Phá Lang sẽ theo huynh đi vào. Đàm phán được thì thôi, còn không được bọn huynh sẽ giết. Chẳng phải là cần năm viên Thủy Tinh Tím đó sao? Bọn này cướp là được rồi.” Đường Hoa phân tích: “Dựa theo sách ghi lại, tu vi của anh đại bên Yêu giới chỉ cao hơn chưởng môn thượng giới của Côn Lôn một chút thôi, ba tên người chơi nhị kiếp đã đủ để huyết tẩy chúng rồi. Lại nói, chưa chắc sẽ phải đánh đâu, trong tay bổn Gia Tử đây vẫn còn vũ khí bí mật mà.”
“Vũ khí bí mật? Là cái gì?” Bầy người ở đây cùng hỏi.
“Vũ khí bí mật chính là... Bí mật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.