Song Kiếm

Chương 233: Mai phục




Người chơi là giết không chết, còn yêu ma là giết không hết. Song Kiếm học theo lối cũ của các trò võng du thời xưa, hết lớp yêu ma này đến lớp yêu ma khác nhắm Trung Nguyên mà ồ ạt tiến, cũng là hết lớp này đến lớp khác bị người chơi tiêu diệt. Tuy không thể nói là ý chí chúng nhân như thành đồng, nhưng dù là đoàn đội, hay là tiểu đội, hoặc là cao thủ đi lẻ, cũng đều dốc lòng chiến đấu với yêu ma hết.
Đương nhiên đây không phải là do chủ nghĩa yêu nước gì, mà đầu tiên là do bầy yêu ma này dày đặc, điểm kinh nghiệm lại còn không thấp nữa; tiếp theo, chúng còn rớt ma kiếm có công năng đặc thù, uy lực cũng không tệ; cuối cùng, bầy yêu ma có nhược điểm rõ ràng, nếu dựa vào đặc điểm của môn phái mình mà phản kích một cách chính xác thì hiệu suất sẽ cao hơn đánh dã quái biết bao nhiêu là lần. Bởi vậy người chơi vẫn còn có thể ngăn lại bầy yêu ma ở Tây Bắc, chứ chưa để cho lửa chiến lan được tới Trung Nguyên.
Nhưng theo từng lớp từng lớp yêu ma bị tiêu diệt, đám yêu ma bổ sung lại càng mạnh mẽ hơn. Tuy binh chủng vẫn chỉ nhiêu đó, phương pháp phối hợp vẫn chỉ nhiêu đó, nhưng đến cả Đường Hoa cũng đã bắt đầu cảm thấy áp lực một cách rõ ràng rồi. Tuy các kỹ năng khống chế vẫn cứ không trúng, tuy cấp bậc trung bình vẫn còn là 55, nhưng máu, lực phòng ngự, lực công kích của các binh chủng đã được đề cao lên rất nhiều, khả năng sử dụng các kỹ năng cũng càng thêm hợp lý hơn. Chủ yếu nhất là đám đầu mục nhỏ cũng đã bắt đầu thường xuyên xuất hiện rồi, đám này toàn bộ đều thuộc cấp 60 ~ 65 hết.
Đường Hoa đã giúp Phá Toái luyện cấp ở biển Đông suốt một tháng trời, cấp bậc đã lên cao hơn nhiều lắm, có thể cam đoan sẽ không bị cấp bậc đè ép. Nhưng chỉ số thông minh của đám đầu mục nhỏ này cao hơn đám BOSS tùy cơ nảy mới hồi trước rất nhiều, cái thấy rõ nhất là chúng biết bỏ trốn, hơn nữa lại còn có thể kêu gọi đám yêu ma bên cạnh mình bảo vệ để mình hồi máu nữa, rồi lại còn có thể dẫn theo bầy yêu ma phục kích người chơi.
Hôm nay Đường Hoa đi săn đã bị một tên ma kiếm khách mai phục. Đương nhiên Đường Hoa sẽ không thèm để ý rồi, tới nhị kiếp rồi ông đây đệ nhất thiên hạ mà. Nhưng một khi đánh rồi, Đường Hoa mới kinh hãi cực kỳ, đây có phải là ma kiếm khách đâu, hoàn toàn là phiên bản loại yếu của Huy Hoàng sau khi độ ma kiếp thứ hai đó chứ! Thân bốc lên khí đen, kiếm xuất ra thì không tung tích, đánh tản hay đánh đơn cũng tùy tâm mà xuất. Điều hiếm hơn là tên này da dày thịt béo lắm, ăn nguyên cả một ống pháp lực rồi mà còn sừng sững không ngã kìa.
Nếu vậy thì cũng còn thôi đi, vì cái người chơi am hiểu nhất chính là gặm dần dần, nhưng đã là mai phục thì có khi nào chỉ là một con quái đâu, cái khác thì không ra, nhảy ngay ra ba con rồng lửa bóng đêm mới chết. Ở đây phải thanh minh trước cái đã, rồng phương Tây là con thằn lằn thật bự, khác với rồng bên Trung Quốc, cái này chắc không ai phản đối đâu, vì chẳng ai lại muốn đi làm truyền nhân của thằn lằn cả.
Đường Hoa vội ném ra ba tờ bùa Giám Định của hệ thống, xong nhìn đáp án mà kinh hãi cực kỳ, bầy rồng lửa này thế mà không phải là đám lâu la, chúng là rồng ma của quân đoàn Địa Ngục!
Không đến nỗi thế chứ? Quân đoàn Địa Ngục này mãi vẫn không lộ diện cơ mà, sao một khi lộ diện là phái tới bốn tên đầu mục phục kích mình thế này? Có điều dù sao cũng chỉ là đám rồng lửa thôi, lửa là thứ ta không sợ nhất mà. Có điều bị đốt trúng rồi, ba hồn bảy vía Đường Hoa bay lên mây cả, thương tổn thuộc tính bóng tối, đây là cái quái gì thế? Trong bảy thuộc tính nào có mặt ngươi đâu? Ống máu bị tụt hơn phân nửa rồi, Đường Hoa đành phất tay nói bái bai thôi.
Đường Hoa nói bái bai là thực sự bái bai liền, tốc độ của hắn không phải tầm thường, trong nháy mắt đã bay hơn mười vạn dặm. Đương nhiên bị choáng váng đầu óc là chắc chắn rồi, nhưng khi chạy giữ mạng thì cái bộ phận nào cần ức chế cũng phải nên ức chế thôi.
* * * * * *
Ai hung vậy cà? Đường Hoa phát hiện ở hướng ba giờ thế mà đang có người chơi khiêu chiến đến sáu con rồng lửa cộng thêm ba tên ma kiếm khách cơ đấy. Bay đến gần hơn một chút, có ánh kim lòa lòa, trong lòng hắn hơi ngờ ngợ. Lại bay đến gần hơn, quả nhiên không ngoài dự liệu, đó là Huy Hoàng với Phong Vân Nộ đang gắng chống chọi với tám tên đầu mục nhỏ của quân đoàn Địa Ngục.
“Huy Hoàng, sao lại không chạy thế? Đánh không lại mà?” Đường Hoa lớn tiếng kêu.
Huy Hoàng cười khổ một cái, không nói gì cả. Phong Vân Nộ bèn mở miệng nói ngay: “Ta chạy không thoát được bọn nó.”
Hóa ra là như thế, Đường Hoa hiểu rồi, tên Huy Hoàng này chắc chắn là thấy Phong Vân Nộ bị đánh hội đồng nên rút đao tương trợ đây, rồi không ngờ lại bị cuốn vào. Phong Vân Nộ chạy không thoát, nên đương nhiên Huy Hoàng cũng ngại rút lui một mình, bởi vậy hai người đành chống được lúc nào hay lúc đó.
“Huy Hoàng kéo ra!” Bởi vậy Đường Hoa cũng bị cuốn vào. Huy Hoàng thì là vì đạo nghĩa nên không buông bỏ cũng không buông tha, mà Đường Hoa thì là vì tình bạn cho nên không buông tha cũng không buông bỏ. Đường Hoa với Huy Hoàng không phải chỉ mới phối hợp với nhau lần một lần hai, Đường Hoa quát lên như vậy, Huy Hoàng bèn lôi một đàn đầu mục đi liền. Tên đầu mục đuổi theo chậm nhất là một con rồng lửa, tức khắc nó dính phải màn oanh tạc siêu cấp nặng của Đường Hoa ngay.
Đường Hoa vội kêu: “Phong Vân Nộ, cùng hạ thủ, nhanh!”
“Sao lại phải nhanh?” Phong Vân Nộ nghi hoặc hỏi, lực công kích của mình chẳng ra làm sao cả, có lao vào cũng có giúp được mấy đâu mà?
“Sau lưng ta còn có bốn tên đang đuổi theo.”
“...” Phong Vân Nộ không nói nhì nhằng, tức khắc giơ kiếm lên chặt ngay. Ban đầu cứ cho là có cứu tinh đến rồi, lần thứ hai cũng cho là có cứu tinh đến rồi, nhưng sự thật thì... Theo sự gia nhập của hai vị cứu tinh kia, số lượng địch nhân cũng đã tăng đến ba lần rồi kìa!
Mới một hồi như vậy, Huy Hoàng đã hô lên: “Phong Vân Nộ, kéo giúp ta hai con, đỡ không nổi nữa rồi.”
“Kéo rồng hay là kiếm khách?”
“Kéo rồng!” Huy Hoàng chửi tục: “Con mợ nó, nó đốt ta còn hung hơn cả Gia Tử nữa này.”
“Xem kiếm!” Phong Vân Nộ chọt mấy kiếm ra, xong bi ai nói: “Huy Hoàng huynh đệ, kéo không nổi.” Lực công kích thấp quá, không kéo lại nổi điểm cừu hận, chẳng có cách nào khác cả.
“Ta xỉu!” Huy Hoàng thấy sắp chết đến nơi rồi, thời may mà ống kiếm nộ vừa đầy, bèn chơi kiếm nộ ra ngay, không những đánh cho bảy tên truy kích kêu ao ao, mà toàn thân Huy Hoàng còn có một sợi máu tươi chảy dọc theo quầng sáng màu kim nữa.
Đường Hoa vừa dây dưa với con rồng lửa lại vừa hiếu kỳ hỏi: “Xuất huyết nội à?”
“Ngươi mới xuất huyết nội đó.” Huy Hoàng trả lời: “Dùng kiếm nộ của thanh ma kiếm này xong, ta có một phút thời gian hút máu. Giết!” Nói xong hắn xoay người đụng thẳng với bảy con BOSS nhỏ liền.
Ngươi một kiếm ta một kiếm, ngươi một mồi lửa ta vẫn cứ là một kiếm, Huy Hoàng nhờ hai thanh kiếm đều xuất hiện đặc tính, thế là dưới trạng thái hút máu không những có thể sừng sững đánh qua lại với bảy tên đầu mục, mà ống máu vẫn còn có thể bảo trì lúc nào cũng gần đầy nữa.
“Sóng Dâm Đãng!” Đường Hoa ném một đống rác ra, cuối cùng cũng thu gặt được một cái mạng rồng lửa bóng tối. Tên này tuy tên gọi là ‘rồng lửa’, nhưng lại không có đặc tính phòng cháy, mà lửa Đường Hoa dùng lại là lửa ma chính tông của Trung Quốc lận. Thế cho nên mới nói đấy, đừng có cho rằng người tốt của Trung Quốc bọn ta dễ ức hiếp, coi chừng ngươi xấu của Trung Quốc bọn ta ức hiếp lại ngươi đó.
“Thần Quang bảo tháp!” Đường Hoa chụp lại một con rồng lửa, Huy Hoàng cũng vừa hết mất trạng thái hút máu, bèn dẫn theo sáu con còn lại chạy đi liền, để lại con rồng lửa đó cho Đường Hoa hành xác.
Phong Vân Nộ tùy tiện biến ra mấy thanh kiếm lớn phụ tấn công: “Gia Tử, rớt được gì đó?” Đây đã là kỹ năng tấn công mạnh nhất trừ kiếm nộ của Phong Vân Nộ rồi đó, mấy thanh kiếm lớn này chính là bản lĩnh giữ nhà của hắn đây. Đâu giống như Huy Hoàng người ta đâu, vơ vét hết tất cả mọi kỹ năng có thể vơ vét được của Côn Lôn luôn rồi kìa.
“Một thanh ma kiếm thất giai nhất phẩm.” Đường Hoa hớn hở nói.
“Choáng, vận hên của ngươi tốt thật hà.” Phong Vân Nộ hâm mộ lắm.
“Đùa thôi, một cái áo màu kim, cấp 68.”
“Còn thời gian rảnh làm trò hề sao?” Huy Hoàng sốt ruột nói: “Ta kéo không nổi sáu con đâu.”
“Kéo ra xa, đừng có xoay vòng quanh.”
“Ta mà rời khỏi phạm vi này là chúng nó sẽ quay qua ngươi đó.”
“Không phải đó chứ?” Đường Hoa vã mồ hôi hột. Nãy giờ hắn vẫn cứ thắc mắc sao hồi nãy Phá Toái không kéo mấy con đầu mục nhỏ này đi để Phong Vân Nộ chạy trốn, hóa ra là còn có thiết lập như thế đấy: “Không hay! Truy binh của ta đến rồi!” Đường Hoa trông thấy nơi phương xa đang có bốn điểm đen cấp tốc lao đến bên này.
Phong Vân Nộ vội hỏi: “Giờ nên làm thế nào đây?”
“Ai về nhà nấy, mẹ ai người nấy tìm.” Đường Hoa phất tay: “Huy Hoàng, lui!”
“Cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ?” Huy Hoàng nói.
“Xem ta!” Đường Hoa xuất ma khí, lửa đen ra, mục tiêu oanh tạc là Phong Vân Nộ.
Phong Vân Nộ bị tạc cho đen hết toàn thân, vội hỏi: “Ý gì đây?”
“Ngươi chịu ngồi tù mười hai giờ hay là một giờ?”
“Một giờ!” Phong Vân Nộ trả lời ngay.
“Vậy được rồi.” Đường Hoa oanh tạc tiếp, bề ngoài tuy hắn điềm nhiên như không, nhưng trong lòng thì kinh hãi lắm, lực phòng ngự của tên Phong Vân Nộ này quả thật là quá trâu mà, cho dù là so với Huy Hoàng đi nữa, thì cả lực phòng ngự lẫn ống máu đều cao hơn không ít chứ chả chơi. Mãi đến khi Đường Hoa hao hết nửa ống pháp lực rồi mới đưa tên này xuống địa ngục được: “Con rùa đen chết tiệt, thật đậu xanh nó cứng mà. Huy Hoàng, lui!”
“Lui!”
* * * * * *
Nửa giờ sau, ở trong một rừng cây bên ngoài một ngọn núi vô danh nào đó, ba con ma kiếm khách và tám con rồng lửa bóng tối cùng lượn qua lượn lại, oanh tạc xuống, cho dù có người nào đó bay qua cũng chả thèm nhìn. Bên trong rừng cây, Đường Hoa mở miệng: “Huy Hoàng, mấy con này hình như có thù với chúng ta sao ấy, đuổi theo tới mấy trăm dặm rồi, biết đuổi không kịp rồi mà vẫn cứ đuổi theo này. Với lại người khác thì không giết, chỉ chăm chăm vào chúng ta thôi.”
“Nếu là như vậy thì...” Huy Hoàng nhìn qua Đường Hoa.
Đường Hoa cười hè hè hè: “Gọi người, nấu bọn nó.”
* * * * * *
“Xoẹt!” Huy Hoàng với Đường Hoa lao vút như tên bay ra khỏi rừng cây, mười một con đầu mục lập tức đuổi theo ngay. Hai người không nhanh không chậm bay đi. Đường Hoa nói: “Huy Hoàng, ngươi nói xem có phải mấy tên đó chuyên môn đến truy sát những người chơi nhị kiếp như chúng ta không?”
“Xem tình hình này thì... giống đấy.” Huy Hoàng nói tiếp: “Hôm nay là ma kiếm khách đến, ngày mai có khả năng sẽ là ma thích khách đấy.”
“Coi bộ đúng là chúng có phần chiếu cố bọn ta hơn nhỉ.” Đường Hoa hè hè cười: “Nếu thực sự là như vậy, thì về sau sẽ phát tài rồi.”
* * * * * *
Sông Vô Tử là một con sông rất không bắt mắt ở Tây Bắc, lấy tên Vô Tử là vì từng có rất nhiều trẻ con trượt chân chết ở dưới sông này. Lúc này, có hơn trăm thành viên tinh nhuệ của hai đại bang hội đang mai phục hai bên bờ sông.
Phá Toái với Quàng Khăn Đỏ nhắn tin với nhau: “Ngươi năm ta sáu.”
Quàng Khăn Đỏ không chịu: “Dựa vào cái gì chứ, Gia Tử nhà các ngươi đã vớt một con rồi mà.”
“Nói gì mà Gia Tử nhà bọn ta chớ, Huy Hoàng của nhà ngươi còn quen với Gia Tử hơn ta mà.”
“Đến rồi đến rồi.” Quàng Khăn Đỏ vội nói: “Yên tĩnh yên tĩnh.”
Phá Toái xoa tay xắn áo: “Các huynh đệ, một khi ra tay là phải hung vào nhé, đừng có lưu lại miếng cặn nào cho Nhất Kiếm đó.”
Một anh bạn nói: “Phá Toái ca, thế có phải là mất đạo đức lắm không?”
“Cho ta xin đi, người dẫn dắt bọn ta là Gia Tử ca đó, nếu chúng ta tốt quá thì có phải là sẽ có lỗi với cái phẩm đức chói rọi của lão nhân gia ấy không?” Phá Toái dặn dò: “Năm người một con, bịt cái tai lại mà lao vào chặt.”
* * * * * *
“Giết!” Mười một con BOSS vừa bay vào trong vùng mai phục, trên trăm người chơi dưới hiệu lệnh của thủ lĩnh mỗi bên đã đồng loạt hiện thân khai đao liền.
Huy Hoàng với Đường Hoa cùng hớn hở quay đầu lại, có điều hiện trường lúc này lại khiến họ khóc không được mà cười cũng chẳng xong. Đám cao thủ Song Sư do Phá Toái dẫn đầu thế mà chia đều mỗi con quái năm người chơi, những người chơi này lại hữu ý vô ý sao đó, cùng dùng lưng ngăn lại đường đánh của các cao thủ Nhất Kiếm hết. Bầy Nhất Kiếm thấy vậy lẽ đâu không biết bên Song Sư đang chơi cái trò gì, thế là người tốt tính một chút thì tìm Huy Hoàng trách cứ, còn tính khí không tốt thì mở miệng mắng chửi ngay.
Bên Song Sư cũng có kẻ tính khí không tốt, thấy bị mắng bèn lấy bộ phận nào đó của nữ giới ra mắng trả liền. Phá Toái lập tức dặn dò: “Mắng người thì được, nhưng không được phép PK trước, ngàn vạn lần đừng có phá hư chiến tuyến thống nhất trước đó.”
Đám người này chính là bầy lang sói giữa loài người, tuy tay không hung bằng Đường Hoa, nhưng mà có thể được gọi bằng hai chữ ‘cao thủ’ thì đương nhiên là phải có hàng rồi, cho nên năm người vây đánh một quái thật là thoải mái đến không thể nào thoải mái hơn. Đường Hoa với Huy Hoàng đứng một bên xem náo nhiệt bất đắc dĩ lắm. Huy Hoàng cười khổ: “Nếu ma vương mà biết chỉ dùng mấy con đầu mục nhỏ đã khiến tinh nhuệ hai đại bang bất hòa với nhau thế này, thì thể nào cũng sẽ cười đến rụng cả hàm răng cho coi. Cũng do ta, do ta báo với mọi người rằng đánh mấy thứ này có thể có ma kiếm cả. Vốn là định khích lệ sĩ khí của mọi người mà thôi, ai dè lại giống như năm 1945 kia, Nhật bản vừa đầu hàng là các bên bắt đầu cướp địa bàn với nhau thế này.”
“Đồng cảm! Ai... Ma vương lão nhân gia quả thật là quá hiểu bản tính của con người mà. Có điều cũng phải nói...” Đường Hoa lấy ra một cái áo màu kim, nói: “Thuộc tính khá là trâu đấy, ngay cả ta cũng không nhịn được muốn đi cướp một con này.”
“Ta xem xem!” Huy Hoàng hiếu kỳ dòm, quả thật là không tệ, không những các thuộc tính cần có không thiếu một cái nào, mà còn có thêm một thuộc tính tăng cường thương tổn lên 10%, rồi một thuộc tính xác suất thấp gây trạng thái ăn mòn, và một thuộc tính miễn dịch hóa đá nữa.
“Oa!” Phá Toái thấy hai người đang dòm cái áo này, bèn hiếu kỳ bay qua xem, rồi kinh thán lên một tiếng, sau đó rống lên trong kênh bang hội: “Mấy tên này rớt trang bị cực phẩm siêu cấp đó, đánh cho hung vào đi, chết mười lần cũng đáng đấy!”
Sau khi con đầu mục nhỏ đầu tiên rớt ra một thanh ma kiếm tam phẩm thất giai, hiện trường đã bắt đầu có xu hướng khống chế không nổi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.