Song Kiếm

Chương 165: Trận chung kết (ba)




Làm sao lại chỉ dẫn trước có một trái rồi thế này? Nơi băng ghế nghỉ ngơi phía bên trái sân bóng, thân là đội trưởng, Phong Vân Nộ trước tiên tự hỏi mình một câu như vậy. Hắn vẫn cứ cảm giác có chỗ nào đó không ổn, nhưng cụ thể ở đâu thì lại không nói ra được. Nửa trận đầu đã vào được ba trái, cả ba trái đều sút vào rất là thoải mái... Móa! Ta là người có trận doanh, không phải là dạng diễn viên quần chúng đến để xem trò vui!

Nghĩ như vậy, Phong Vân Nộ dập mạnh lon bia trên tay xuống bàn: “Suýt chút nữa đã bị lừa rồi, Huyên Huyên, bạn của ngươi ta có thể giữ thể diện cho, nhưng ít nhất cũng phải khiến cho chúng ta đạt được điều kiện thảnh thơi trước. Hai trái. Mặc kệ là 100-98 hay là 3-1, chỉ cần chúng ta dẫn trước hai trái, vậy chúng ta có thể nhường cho các nàng đá vào một trái.”

Sát Phá Lang đang cầm thanh Ma Kiếm đồ sộ gọt móng tay, bộ dạng khá là ngầu. Tên này thờ ơ vừa gọt lại vừa hỏi: “Không biết là ai lúc đó tán thành bảo không nên tấn công vậy?”

“A!”

Một tiếng thét vang lên, Sát Phá Lang giật bắn cả người, gọt đứt mất hai ngón tay, quay lại nhìn thì thấy Đường Hoa đang cười híp mắt uống nước chanh, bèn bừng bừng lửa giận: “Gọi cái máu.”

“Không gọi ngươi.” Đường Hoa chân thành trả lời.

“...” Không gọi ta? Gọi cái máu? Vậy chẳng phải ý nói ta là cái máu gì đó sao? Sát Phá Lang không phải là người thường, vừa nghĩ đã thông, cho nên tức khắc đấu võ ngay. Đường Hoa đã sớm có phòng bị, bèn trước tiên xuất bảo tháp, sau đó tức khắc kéo dãn cự ly với tên này.

Phong Vân Nộ cảm thấy đau đầu, đành than một hơi rồi nói với Huyên Huyên: “Hai người này chẳng khác gì hai đứa con nít cả.”

“Ta thì lại thấy họ thú vị lắm đó chứ, có khi coi nhau là bạn bè, nhưng một khi trở mặt sẽ tuyệt đối không chần chừ. Sau khi trở mặt xong lại rong ruổi cùng nhau tiếp.”

* * * * * *

“Ý ngươi là gì?” Sát Phá Lang nghiến răng hỏi.

“Heo!” Đường Hoa thấy khoảng cách đã đủ xa bèn nói: “Hiện giờ ngươi đang đóng vai mặt đen, ngươi nhắc nhở Phong Vân Nộ rằng hắn là người tán đồng chuyện không tấn công. Nếu hắn nhận, vậy tức là những lời trước đây hắn nói đều chỉ là nói nhảm cả, mất mặt lắm. Nếu hắn không chịu nhận, mà ngươi lại còn chỉ ra cho rõ ràng, vậy rất có khả năng hắn sẽ thẹn quá hóa giận. Bây giờ cũng vừa khéo rồi, ngươi nhắc nhở rằng hắn là kẻ tán đồng, mà ta lại đúng lúc giúp cho hắn hạ xuống bậc thang, chắc chắn hắn sẽ không dây dưa vấn đề này thêm, mà chuyển sang trọng điểm bố trí các thủ đoạn phòng ngự đấy.”

“Có phải hay không đấy?” Sát Phá Lang bán tín bán nghi.

“Đáp xuống nghe hắn nói chẳng phải sẽ biết ngay đó sao?”

* * * * * *

Phong Vân Nộ nói: “Hiện giờ dù sao chúng ta cũng đã dẫn trước được một bàn rồi, mà tiền đạo của đối phương cũng thực là... Vậy lát nữa chúng ta sẽ tập trung bố trí phòng ngự vậy. Sát Phá Lang, ngươi lùi về rất đúng lúc, bởi vì ngươi không quen phối hợp với dàn sau, cho nên ngươi cứ cắm trụ ở gần vòng giữa sân phụ trách cướp bóng, đừng nên rời đi xa quá. Bức tường ngăn đầu tiên do Phi Thường Kiếm một mình đảm nhiệm... Bức tường thứ tư do Mặc Tinh cầm đầu. Mặc Tinh, cứ có ai đến khu vực do ngươi quản lý thì cứ đánh cho ta, nhiệm vụ của ngươi chính là đánh người, bóng có hay không cũng mặc... Cuối cùng là Gia Tử, xốc tinh thần lên đi, không cần phải gây áp lực tâm lý cho họ nữa, theo ta thấy, bọn họ thật không có người nào có khả năng sút vào cầu môn của ngươi được cả, chỉ cần ngươi tập trung sự chú ý là được.”

Sát Phá Lang liếc qua nhìn Đường Hoa đang đắc ý, trong lòng thừa nhận: thằng nhãi này thật là gian xảo. Đương nhiên lần này vẫn mang ý khinh bỉ như cũ, bởi vì sự gian xảo với nhân phẩm bao giờ cũng phát triển trái ngược với nhau. Nào có giống mình, quả thật là hóa thân của chính nghĩa mà... Ít ra thì mỗi lần ngồi xe, mình nhất định sẽ không bao giờ ngồi vào vị trí của thai phụ cả.

Hai bên bố trí chiến thuật xong, trọng tài thấy thời gian cũng vừa đủ rồi, mọi người cũng đã uống xong mấy món nước uống rồi, bèn thổi còi: “Vào sân... Hiệp hai của trận chung kết giải bóng đá đầu tiên trong Song Kiếm bắt đầu!”

Bình luận viên: “Lần này người lấy được bóng chính là đội trưởng đội Cân Quắc, Thi Thi. Đội Cân Quắc đã hoàn toàn ép sân, Thi Thi chuyền bóng, Phong Vân Nộ bay lên chặn lại. Ai... Cân Quắc Phì tỷ tỷ ở bên cạnh Phong Vân Nộ đúng là nên đi giảm béo thật rồi đấy, như ngươi đâu có phải là cưỡi kiếm đâu, là hành hạ kiếm đó chứ, không thấy kiếm nó đã cong vòng xuống rồi hay sao? ... Thượng Đế ơi. Xin được dừng việc bình luận lại một phút, bổn bình luận viên phải đi ói cái đã.”

Lại thấy bà chị béo kia tuy không cướp được bóng, nhưng lại ôm chặt lấy đùi của Phong Vân Nộ, sau đó ngẩng đầu lên chớp chớp mắt đưa tình với hắn: “Phong Vân ca ca, đưa bóng cho người ta đi mà.” Ngữ âm ưỡn ẹo, phong thái ẻo lả, khiến toàn thể người chơi nam Song Kiếm đang xem truyền hình trực tiếp phải một nửa hộc máu một nửa oẹ cơm.

Mặc Tinh nhìn về phía Đường Hoa, Đường Hoa đứng trong cầu môn vừa ói lại vừa cảm khái: “Xấu, có khi cũng chính là một loại vũ khí giết người không thấy máu đấy.”

Vũ khí? Mặc Tinh lắc lắc đầu, định đổi nghề làm triết học gia rồi à? Quay đầu lại nhìn, lúc này Mặc Tinh mới biết Đường Hoa nói ‘vũ khí’ là có ý gì.

Phong Vân Nộ nghĩ rằng mình xui xẻo, nhưng không ngờ mình sẽ bị xui xẻo tới mức này. Hắn đã từng tưởng tượng có một ngày mình trở thành chủ tịch Liên Bang ở hành tinh M, nhưng khi lên TV lại bất cẩn đánh rắm một cái thì nên làm thế nào để lấp liếm, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng ra tình huống quẫn bách như hiện giờ. Đúng! Ta thừa nhận rằng ta rất là đẹp trai, nhưng ngươi cũng đâu cần phải ôm riết đùi ta như vầy chớ. Chưa nói ở đây đang có biết bao nhiêu người nhìn vào, nhưng quan trọng là Táng Ái với Huyên Huyên đều đang nhìn kìa.

Được rồi! Thực ra ta cũng có phần quá đáng. Nhưng mà đại tỷ, xin ngài, ngài có thể chỉnh dung trước đi được không? Đây là trò chơi đó, bộ dạng của người tởm như thế thì ít nhất lúc vào trò chơi cũng phải chỉnh trước đã chớ. Khiến người ta kinh hãi cũng không sao, nếu vạn nhất mà đến quái vật gặp ngươi cũng phải bỏ trốn, vậy làm sao mà tăng level được? Lẽ nào... ngài định xúc phát kỹ năng ẩn: Quần Thể Hôn Mê sao?

“Mặc Tinh, Mặc Tinh!” Phong Vân Nộ đưa ánh mắt xin giúp đỡ tới toàn trường, cuối cùng cũng phát hiện được người có thể giúp mình. Nếu lúc thường cũng đơn giản, cứ một cước đạp bay đại tỷ này là xong, nhưng quan trọng là bây giờ đang truyền hình trực tiếp. Người ta tốt xấu gì cũng là nữ, còn mình có đẹp trai hơn nữa cũng là nam. Nam nhân mà đánh nữ nhân ở trước mặt mọi người, sẽ gây ra tổn hại cực lớn cực lớn tới hình tượng của mình đó. Mẹ nó... Cái mưu kế tồi tệ này là của ai đưa ra thế? Không ngờ lại đúng bệnh đúng thuốc như vầy. Chiêu này mà dùng để đối phó với đám Phi Thường Kiếm sẽ hoàn toàn vô dụng, kẻ duy nhất trong đội Mã Hoàng bị nó khắc chế chính là mình. Ngươi đi ngon đi ôm Gia Tử hay Sát Phá Lang thử xem, cam đoan ngươi sẽ biết mùi của gai hoa hồng nó đau đến thế nào.

“Đến rồi đến rồi!” Mặc Tinh lập tức từ phần cuối sân chạy đến bên cạnh Phong Vân Nộ, cuối cùng cũng đã có nhiệm vụ để làm rồi, đá bóng kiểu này nãy giờ mình đã chán lắm rồi: “Đội trưởng, xin ra lệnh.”

“Kéo nàng ra.”

“...” Mặc Tinh quay người bước đi, sẵn tiện tự hỏi bản thân một câu: “Sao nam nhân đều tồi tệ như vậy nhỉ?” Người ta ái mộ ngươi, đó là quyền tự do của người ta, sao ngươi có thể bảo ta đi kéo người ta ra được chứ?

Phong Vân Nộ nghe câu này xong mém chút nữa rơi nước mắt, tỷ tỷ, thế giới này tốt xấu vẫn còn coi trọng sự tự do trong yêu đương, lẽ nào ta không có quyền lợi cự tuyệt à?

Mới một chốc như vậy, bà chị béo kia đã thuận từ đùi mà mò lên: “Phong Vân ca ca...”

“Ta đệt cả tổ tiên nhà ngươi.” Phong Vân Nộ cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi, bèn nhằm ngay mặt bà chị béo mà cho một đấm thật nặng.

“Xì!” Huyên Huyên, Táng Ái, Liên Vân Sơ cộng thêm 10 thành viên nữ bên đội Cân Quắc cùng đồng thời phát ra thanh âm khinh bỉ. Thi Thi lại còn kêu lớn: “Béo, đừng có tự làm nhục mình nữa. Cứ coi như chưa từng có chuyện đêm đó đi!”

Phong Vân Nộ ói ra bụm máu, giận dữ hỏi: “Đêm nào?”

Bà chị béo nước mắt rưng rưng: “Chính là đêm cuối cùng ở Trái Đất, ngươi đã khuyên ta đừng nên làm xử nữ nữa.”

“Nói bậy, vu hãm.” Máu nóng của Phong Vân Nộ đã bốc lên tận đầu: “Ông đây đẹp trai như thế này, làm sao lại để ý tới cái thứ nữ nhân mà ngay cả heo cũng tởm như ngươi chứ?”

N ánh mắt khinh bỉ cùng rọi vào người Phong Vân Nộ, trong đó còn có cả những ánh mắt muốn giết người nữa.

Đại ca, trong lòng có nghĩ như vậy cũng không sai, nhưng ngươi đừng có nói ra miệng chớ. Đường Hoa vừa xỉa răng lại vừa nhìn tin nhắn mà Sát Phá Lang gửi đến: “Ngươi ác thật... Có điều ta vẫn thấy kỳ quái, ta nhớ trong đội họ không hề có người nào xấu đến vậy mà?”

Đừng nói là đội Cân Quắc không có gái xấu như vậy, cho dù tìm khắp toàn Song Kiếm, thấy cũng chỉ toàn là gái đẹp thôi. Trong thế giới trò chơi, gái xấu phải hiếm hoi hơn gái đẹp nhiều. Đường Hoa thuận tay trả lời: “Mặt nạ chứ gì nữa! Đại ca, một cái mặt nạ chỉ 100 kim, chẳng phải hàng gì hiếm lạ cả.” Món này hiện giờ thật không hiếm thấy, chẳng qua phải làm lạnh tới 10 ngày, hơn nữa chẳng những dễ bị nhìn thấu, mà còn không thể tái sử dụng nữa.

“Vậy người mà nàng mạo danh là...?”

“Hàng xóm của Tây Thi, cũng tức là người mà trong dã sử từng ghi lại là hoa gặp hoa héo úa, cá thấy chết phơi bụng, quỷ dòm quỷ ngất xỉu, người ngó người chết queo - Đông Thi tiểu thư.”

Sát Phá Lang than một hơi, nhắn: “Phong Vân Nộ coi như đã tàn trên tay của ngươi rồi.”

“Đối với những tên đẹp trai, ta luôn thích dùng thủ đoạn độc ác.”

“Mặt khác, ta vẫn cảm thấy buồn bực, vì sao lại có người bằng lòng làm chuyện mất mặt như thế khi đang truyền hình trực tiếp nhỉ?”

Đường Hoa ngẫm ngẫm một lúc, sau đáp: “Ta cho ngươi 1000 kim, ngươi ngay tại đây sủa gâu gâu hai tiếng cho ta.”

“Đi chết đi!” Qua 3 giây sau, Sát Phá Lang gửi tin nhắn tiếp: “Ít nhất cũng 2000, một tiếng một ngàn.”

“... Huýt!” Tiếng còi của trọng tài đột nhiên vang lên, ngắt ngang trò hài này: “xxx của đội Cân Quắc sút vào hữu hiệu, 2-2.”

Đường Hoa kinh hãi cực kỳ, hỏi: “Làm sao vào được, vào lúc nào thế?”

Huyên Huyên thở dài: “Ngươi đang phải nhìn trò hài kia, không chú ý cũng là bình thường, đây là cái trận đấu gì thế này...?”

“Thi đấu bóng đá!” Phi Thường Kiếm khá là ân cần trả lời.

* * * * * *

“Tiến công, mọi tuyến đều dâng lên tiến công!” Phong Vân Nộ vừa chạy lại vừa rống, bà nội nó, đây là do các ngươi bức ông nhé. Cho dù ngươi có dùng một con mụ béo bám chết ta, nhưng bây giờ ông muốn trở mặt rồi, cút mẹ nó hết đám gái gú đi, ông không thèm để ý nữa.

Phi Thường Kiếm lập tức hỏi trong kênh đội ngũ: “Huyên Huyên, phải tiến công à?”

Huyên Huyên cười khổ: “Dù sao cũng không thể để thua mà.” Tuy hiện giờ nàng cảm thấy không ưa Phong Vân Nộ cho lắm, nhưng lại nói, nàng chỉ đáp ứng Thi Thi không để đội Cân Quắc thua khó coi quá, chứ chưa có nói đội mình phải chịu thua mà.

Lẽ nào Đường Hoa đang tự lấy đá đập vào chân mình à? Đương nhiên là không phải. Chọc Phong Vân Nộ chính là để cho hắn hạ lệnh tiến công. Nguyên nhân rất đơn giản, bây giờ Phong Vân Nộ gần như không còn lý trí gì nữa rồi, hơn nữa hắn đã rất xem thường đội Cân Quắc. Phải biết rằng cho dù là một đội chuyên đá giả, nhưng đã tôi luyện qua cả trăm trận đấu, ắt phải có một thực lực nhất định mới phải chứ. Cái mà Đường Hoa đang chờ chính là một câu nói ‘toàn đội dâng lên’ như thế này.

“Mặc Tinh dâng lên, đội trưởng nói toàn đội tiến công đấy. Còn có ngươi, ngươi, ngươi, không nghe đội trưởng ra lệnh à?” Đường Hoa đứng ở dàn sau kiên quyết quán triệt tư tưởng chỉ đạo của Phong Vân Nộ, đuổi toàn bộ hậu vệ lẫn đám cầu thủ ở giữa phần sân mình lên tới phần giữa sân của đối phương.

Chờ đến khi tên hậu vệ cuối cùng đã lên tới giữa phần sân của đối phương, rốt cục cũng đã có người phát hiện thấy điều bất ổn rồi. Điều bất ổn thứ nhất, bóng đang ở chỗ thủ môn đội Cân Quắc. Điều bất ổn thứ hai, đội Cân Quắc có đến sáu người đang ở phần giữa sân đội Mã Hoàng. Điều bất ổn thứ ba: Đông Phương Gia Tử phải một chọi sáu, bởi vì thủ môn đối phương đã phát bóng lên rồi. Mà độ cao của bóng thế này, là không ai có thể chặn lại được.

“Phòng thủ, toàn đội phòng thủ.” Phong Vân Nộ - đã trở nên suy sụp - vội vàng rống to lên. Nhưng sáu tên cầu thủ của đối phương đã khởi động rồi, sáu người một bóng cùng lao vút về cầu môn do Đường Hoa canh gác. Phong Vân Nộ lại hô: “Gia Tử cố giữ, cố giữ.”

Đại ca, cho dù ta không có bán độ, nhưng một chọi sáu ta cũng không thủ nổi đâu. Cảnh giới cao nhất trong bán độ chính là đã bán độ mà còn đẩy được trách nhiệm lên đầu người khác. Phong Vân Nộ rất may mắn đã trở thành con dê thế tội của Đường Hoa. Ai bảo ngươi mù chỉ huy làm gì...

“Huýt...” Cùng với việc nhào người sai hướng của Đường Hoa, tiếng còi của trọng tài vang lên: “Đội Cân Quắc vào bóng hữu hiệu. Đội Cân Quắc dẫn trước 3-2.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.