Song Đôi Kì Tài

Chương 11:




Tiếng hát trong trẻo nhẹ nhàng vang lên, mang theo chút đau buồn. Tuy Dạ Tuyết Liên không rành về hát nhưng không phải là không biết. Tuy nàng hát không phải là rất hay nhưng lại chứa đầy cảm xúc.
Tiếng đàn vi-ô-lông kêu lên những bản nhạc buồn, hòa cùng giọng hát nhẹ nhàng của Dạ Tuyết Liên.
Trong mắt vị Đông Sở hoàng tràn đầy kinh diễm, nghi hoặc và vui sướng. Bỗng nhiên y đứng bật dậy, lao đến ôm chặt lấy Dạ Tuyết Liên.
Dạ Tuyết Liên ngớ người, nhìn chằm chằm kẻ đang ôm chặt lấy mình. Mọi người trong phòng cũng sững sờ. Đó là Đông Sở hoàng? Kẻ bạo quân không bao giờ động đến nữ nhân đó ư? Sao hắn lại chạy đến ôm Dạ tiểu thư.
Trong mắt vị Nhiếp Chính Vương kia hiện lên chút nghi hoặc, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Thất Nguyệt Hồng há hốc mồm nhìn cặp đôi đang ôm nhau, dụi dụi mắt, thấy vân ôm nhau, lại dụi dụi.
Dạ Tuyết Liên đỏ mặt, nàng chưa từng động chạm thân mật như vậy với bất kì người đàn ông nào.
Lão Hoàng thượng nhẹ giọng ho một cái, Dạ Tuyết Liên định thần lại, nàng nhìn Đông Sở hoàng:
" Đông Sở hoàng, xin tự trọng. Ngài nên buông thần nữ ra."
Vừa dứt lời, một khuôn mặt phóng đại hiện ra trước mắt nàng. Hơi thở đầy nam tính phả vào mặt:
" Hãy nhớ, ta là Sở Hán Phong." Nói rồi buông nàng ra, quay lại chỗ ngồi, khuôn mặt bình thản như người vừa ôm Dạ Tuyết Liên không phải là y.
Dạ Tuyết Liên nhún người hành lễ, bình tĩnh quay lại chỗ ngồi. Thất Nguyệt Hồng vẫn đang há hốc mồm, quay sang hỏi Dạ Tuyết Liên:
" Có vậy thôi?"
" Có vậy thôi."
Thất Nguyệt Hồng há hốc mồm, vị Đông Sở hoàng này hành động cũng nhanh quá đi. Theo kịch bản không phải hai người nên ôm chặt lấy nhau, diễn phim tình cảm sướt mướt, rồi y bảo cưới Dạ Tuyết Liên?
Thất Nguyệt Hồng đang mải suy diễn lung tung thì Dạ Tuyết Liên cốc vào đầu nàng một cái:
" Đến lượt em kìa."
Định thần lại, Thất Nguyệt Hồng gật gật đầu, đeo chiếc kính cận lên mắt, ôm lấy cây đàn ghi-ta tiến lên phía trước.
Lần này, đến lượt lão Hoàng thượng tò mò:
" Ngươi đeo cái gì trên mắt vậy? Còn có, thứ ngươi cầm trên tay là gì vậy?"
Thất Nguyệt Hồng chẳng hé răng, trái lại Dạ Tuyết Liên lại đứng dậy:
" Thưa Hoàng thượng, thứ đang đeo trên mắt tiểu Hồng là kính cận, dành cho những người mắt bị mờ. Còn cái nàng đang cầm trên tay là đàn ghi-ta, một loại đàn của phương Tây. Hai thứ này đều là do thần nữ làm ra."
" Là ngươi làm ra sao? Có thể cho Trẫm xem thử chiếc kính cận được không?"
" Hoàng thượng, nếu người muốn một chiếc thần nữ có thể làm cho người một chiếc. Còn chiếc của tiểu Hồng hoàng thượng không thể đeo." Dạ Tuyết Liên nhẹ giọng nói.
" Tại sao?"
" Thưa hoàng thượng, kính người cần đeo là kính lão, đó là loại kính mà những người ở độ tuổi của Hoàng thượng nên cần. Còn kính của tiểu Hồng là loại dành cho những người bị bệnh về mắt."
" À, Trẫm cũng muốn có một cái xem sao?" Lão Hoàng thượng rất không có phong cách tiếp tục đòi hỏi. Nghe vậy, trong mắt Thất Nguyệt Hồng tràn đầy khinh thường.
" Vậy xin hoàng thượng ngồi yên cho thần nữ quan sát một lát."
" Được rồi"
Dạ Tuyết Liên bước lên vài bước, nhìn chằm chằm vào mắt lão Hoàng thượng.
" Xin Hoàng thượng cứ nhìn xung quanh như bình thường."
Quan sát tầm 2 phút, Dạ Tuyết Liên lùi lại vài bước, cúi người:
" Thần nữ đã quan sát xong, ba ngày au thần nữ sẽ dâng kính lão lên cho Hoàng thượng."
Tâm tình lão Hoàng thượng có vẻ rất tốt, lão cười híp mắt, phất tay nói 'Được'.
Sau đó quay sang Thất Nguyệt Hồng:
" Ngươi là người cuối cùng phải không? Bắt đầu đi."
Thất Nguyệt Hồng lơ đãng 'dạ' một tiếng. Lấy tay đẩy chiếc bàn ra chỗ khác, còn mình bắt chéo chân ngồi trên ghế.Thành thục điều chỉnh chiếc ghi-ta vững vàng, vì loại đàn mà Dạ Tuyết Liên làm là đàn ghi-ta 12 dây mà Thất Nguyệt Hồng yêu thích nhất.
Thất Nguyệt cầm miếng gảy, gảy nhẹ vài cái trên dây đàn để thử. Một âm thanh chói tai vang lên khiến những người ngồi trong phòng đều nhíu mày. Một vài người còn xúm lại với nhau nói xấu Thất Nguyệt Hồng. Đã là phế vật rồi lại còn đòi học theo Dạ Tuyết Liên. Tuy nhiên, Thất Nguyệt Hồng chẳng thèm để ý. Cứ mỗi lần động đến âm nhạc là nàng lại nghiêm túc hẳn lên, đây là bệnh nghề nghiệp.
Đưa tay sang phía sau chiếc đàn để lên dây, Thất Nguyệt Hồng khẽ nhíu mày, nhắm mắt tầm hai phút.
Trong lúc mọi người tưởng nàng đang lúng túng thì Thất Nguyệt Hồng mở mắt ra, sốc lại tư thế cầm đàn. Vừa rồi là nàng đang nghĩ bài hát và giai điệu.
Tay trái khẽ ấn trên phím đàn, tay phải cầm miếng gẩy gẩy lên dây đàn.
Một giai điệu trầm ấm vang lên, nghe thấy tiếng đàn này, Thất Nguyệt Hồng bất giác mỉm cười. Nàng tiếp tục dạo nhạc, đến lúc này, một giọng hát như chim vàng oanh thánh thót vang lên, vừa nhẹ nhàng vừa đủ lực, làm cho cảm giác như tiếng suối trong trẻo chảy vào lòng người:
" Gió bay hồi xưa
Tính lòng say mê chỉ là khó hiểu
Mượn rượu để quên
Không thể thoát khỏi sương mù bên cạnh
Ánh nến hiện bóng
Nhưng không thấy gương mặt anh
Vẫn chỉ thấy anh trong hình ảnh kia
Gió đêm lạnh buốt
Nhớ về ngày xưa như một giấc mơ
Trái tim như đông lạnh
Quen nhau mà không thể gặp lại
Miễn cưỡng và đau lòng
Miễn cưỡng tình như một cơn gió
Miễn cưỡng lưu lại những tốt đẹp của anh trong trái tim em
Em đã trồng
999 đóa hoa hồng
Từ ngày ấy mình chia tay
999 đóa hồng
Hoa hồng tàn theo em đã tiều tụy
Ngàn vạn lời nguyện thề cũng dập tắt theo hoa."
[ 999 đóa hồng-Thái Chánh Tiêu]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.