Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 264: Cậu bé biết bay




Sau buổi tối hôm đó.
Jinwoo hướng đến quán ăn nhỏ, nơi anh thường lui tới cùng Yoo Jinho khi cả hai còn trẻ.
Mọi thứ vẫn y nguyên.
‘Đại ca! Em có vài thứ quan trọng cần phải thảo luận với anh.’
Trong giọng nói của Jinhoo ẩn chứa niềm phấn khích và sự quyết tâm, khác với vẻ rụt rè thường ngày của cậu ta.
Khi Jinwoo bước vào quán ăn, Yoo Jinho nhanh chóng nhận ra anh và đưa tay lên cao.
“Đại ca!! Bên này”
Sau khi tốt nghiệp đại học, Yoo Jinho tiếp tục đi theo cha mình là Chủ tịch Yoo Myunghan để học hỏi thêm về nghệ thuật kinh doanh. Vì vậy, cậu cực kỳ bận rộn với những lịch họp dày đặc.
Tuy nhiên, cậu ta vẫn sắp xếp thời gian để gặp mặt Jinwoo, ngay cả bây giờ.
“Chào đại ca.”
Anh chào lại bằng một tiếng cười khúc khích và ngồi ở phía đối diện Yoo Jinho. Ánh mắt Jinwoo hướng vào chiếc ly soju trong tay Yoo Jinho, cũng như chai soju đã vơi một nửa.
‘Tên nhóc này không uống được nhiều rượu, vậy tại sao ….
Không rõ cậu ta đang nghĩ gì về việc này, nhưng không nghi ngờ gì nữa, Yoo Jinho cần một sự thúc đẩy to lớn để gia tăng lòng can đảm.
Vì vậy, Jinwoo hỏi.
“Chuyện gì đang xảy ra với em vậy? Em thậm chí còn chưa nói với anh điều gì.”
Yoo Jinho lưỡng lự một lúc, rồi rút ra một chiếc hộp nhỏ từ túi bên trong và mở nó ra. Một chiếc nhẫn trông khá đắt tiền hiện ra.
Jinho đưa nó cho Jinwoo
“Đại ca!!”
“Cái gì thế này?”
Jinho đáp:
“Lần này, em sẽ cầu hôn Jinah, chắc chắn luôn!”
Aaah.
Ra là vậy.
Jinwoo đoán rằng cậu ta vừa bị em gái mình mắng cho xối xả nên muốn than vãn một lúc, nhưng mọi chuyện nằm ngoài tính toán của anh.
Biết được điều này, một nụ cười tự động xuất hiện trên khuôn mặt anh.
Yoo Jinho hoàn toàn hiểu sai về nụ cười đó. Tưởng rằng mình bị chế nhạo, cậu đứng phắt dậy và một ánh mắt quyết tâm mãnh liệt tỏa ra trên mặt cậu ta.
“Đại ca! Lần này em thực sự nghiêm túc! Em sẽ thú nhận với cô ấy tối nay! N-nhưng, vấn đề là … Anh nghĩ cô ấy sẽ thích chiếc nhẫn này không?”
Jinwoo nhớ tới hình ảnh Jinah ở nhà. Con bé luôn phàn nàn rằng đến khi nào Jinho mới chịu thú nhận tình cảm với cô bé.
Nghĩ đến đó, anh có thể tưởng tượng cô nàng sẽ nhảy lên và hạnh phúc.
Jinwoo cố tình nói những lời mơ hồ để cảm xúc sẽ thăng hoa hơn cho cặp đôi sau khi tỏ tình.
“Anh…Anh không giỏi lắm với những thứ này, nên ….”
“Hiu hiu.”
Như thể cậu ta cảm thấy đau khổ, Yoo Jinho cúi đầu xuống trong đau đớn trước khi nâng nó trở lại một lần nữa.
“Em…, đại ca. Thật ra, em không biết cô ấy muốn gì, vì vậy em đã chuẩn bị rất nhiều quà.”
Nói xong, cậu ta bắt đầu rút ra một phong bì giấy lớn màu xanh. Những gì chứa đựng trong đó là bản thiết kế của một tòa nhà.
“Trên thực tế, có tòa nhà mới này sắp được xây dựng trong khuôn viên của công ty em, vì vậy ngay khi Jinah hoàn thành với tấm bằng y khoa của mình, bọn em có thể xây dựng một khách sạn ….”
“Chờ đã.”
Jinwoo cảm thấy như thể anh đã nhìn thấy bản thiết kế này rất nhiều lần từ một nơi nào đó và nhanh chóng cắt lời Yoo Jinho.
“Lẽ nào, tòa nhà này…. Giá ước tính khoảng 30 tỷ won, phải không?” (Khoảng 25 triệu USD)
Yoo Jinho hoàn toàn bất ngờ và cậu ta tròn mắt.
“Cái gì vậy. Đại ca, sao anh có thể biết điều đó ….?”
Chà, rõ ràng là thế – bởi vì trong quá khứ, anh đã nhận được bản thiết kế này.
Jinwoo cố kìm nén tiếng cười lại. Yoo Jinho thấy biểu hiện đó và sắc mặt của cậu ta dần dần đỏ lên.
“Đại ca, đây là điều tốt nhất em có thể làm cho Jinah vào lúc này. Em vẫn còn đang học từ cha, nhưng em….”
“Không, em hiểu sai rồi.”
Để ngăn chặn sự hiểu lầm của Yoo Jinho, Jinwoo nghiêm mặt và nói với giọng điệu tha thiết hơn rất nhiều.
“Hãy nghe anh, Jinho.”
“Vâng, đại ca.”
“Em không cần phải tặng con bé nhiều quà để chứng tỏ bản thân mình như thế này đâu. Bởi vì … em là một người đàn ông tốt. Tất cả những gì em cần làm là chính em. Chỉ cần là chính bản thân mình.”
“…..”
Lời nói của Jinwoo khiến Yoo Jinho sững sờ, nhưng cậu ta bắt đầu khóc rất nhiều.
“Đại ca ….”
Ngay tại thời điểm này, Jinwoo chợt nhớ lại cách cậu ta cư xử khi say xỉn. Giống như trong dòng thời gian trước.
Và đúng như anh đoán, Yoo Jinho nói với giọng đẫm nước mắt.
“Em có thể ôm anh chỉ một lần này thôi được không, đại ca?”
“Không.”
“Đại caaaaaaaaaaaa!!”
Yoo Jinho cuối cùng đã không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, và vồ lấy Jinwoo để ôm, nhưng anh đã khéo léo dùng bàn tay của mình để chặn cậu ta lại.
Yoo Jinho đã đấu tranh trong một thời gian dài trước khi lấy lại được bình tĩnh và ổn định vị trí của mình.
“Hức, hức, hức…”
Cậu ta tiếp tục khóc nức nở, và Jinwoo chỉ có thể nhếch mép cười trước cảnh tượng này. Chắc chắn, cậu ta chỉ mới cảm nhận được một chút, nhưng Jinwoo thì biết rất rõ con người Jinho. Dù sao, trong dòng thời gian trước, cậu ta đã là người em thân thiết của anh.
Dù là lúc bị ép đưa ra quyết định trong ngục tối hạng C hay khi bị tra tấn bởi một thợ săn hạng S mù quáng, Yoo Jinho luôn trung thành với Jinwoo và lo cho anh hơn cả bản thân mình.
Cậu ta là một chàng trai tốt, thực sự.
Jinwoo rót rượu soju vào ly rỗng của chính mình.
“Tại sao chúng ta không cạn ly để chúc cho em tỏ tình thành công cơ chứ?”
“Ơ?”
Yoo Jinho ngẩng đầu lên và thấy Jinwoo đang đẩy ly rượu về phía mình.
“Nếu em tỏ tình thành công, thì chúng ta thực sự sẽ trở thành một gia đình, em thấy đấy. Vì vậy, sao chúng ta không cạn ly để chúc cho em tỏ tình thành công?”
“Một gia đình thực sự với đại ca …..”
Biểu cảm Yoo Jinho trở nên tươi tắn và cậu ta nâng cốc của mình lên. Thế rồi, ánh mắt Jinho dừng lại ở bàn tay trái của Jinwoo.
Dĩ nhiên cậu ta biết rất rõ những gì ẩn sau chiếc găng tay đen đó.
“Xin lỗi, … Đại ca?”
“Hử?”
“Trước khi em đi tỏ tình, em có thể hỏi anh một điều được không?”
“Được, hỏi đi.”
Yoo Jinho lén liếc cánh tay trái của Jinwoo trước khi lấy lại can đảm.
“Những vết sẹo trên bàn tay đó. Điều gì thực sự đã xảy ra đối với anh, tại sao anh lại có những vết sẹo nghiêm trọng như vậy?”
Những vết sẹo đó quá khủng khiếp đến nỗi chỉ cần một cái nhìn thoáng qua sẽ khiến mọi người đau tim ngay lập tức. Chắc hẳn đó là một tai nạn khá nghiêm trọng, mới có thể để lại một vết sẹo kinh dị như thế.
Yoo Jinho đã thắc mắc từ lâu nhưng không dám hỏi câu hỏi này. Đến tận bây giờ, cậu ta đã mượn rượu để lên tiếng.
“Ồ, ý em là sao?”
Jinwoo liếc nhìn tay trái một lúc, trước khi một nụ cười nhếch lên trên môi anh.
“Anh đã nhận nó trong khi cứu thế giới.”
Jinwoo đư mắt nhìn lại Yoo Jinho. Câu trả lời của anh nhẹ nhàng và thản nhiên, khiến Jinho bối rối.
“Đại ca, anh có khiếu hài hước ghê ….”
Jinwoo cũng cười thầm theo.
Jinho muộn màng nhận ra rằng hai ly rượu chạm nhau khá lâu rồi và nhanh chóng nâng cao hơn.
“Chúc cho lời tỏ tình thành công!”
Jinwoo đưa chiếc ly của mình lại gần và cũng cầu nguyện cho vận may của cậu ta.
“Yeah, cho lời tỏ tình thành công của em.”
Cả hai nắm chặt ly rượu và uống cạn trong một lần.
Khuôn mặt của Yoo Jinho trở nên nhăn nhó trước vị đắng của rượu soju. Trong khi đó, Jinwoo chỉ có thể bật cười và đặt ly rượu xuống.
Mình rất muốn được say vào một ngày như hôm nay, mặc dù …
Ngay lúc đó.
“Ah, em gần như quên mất.”
Yoo Jinho nhớ lại cuộc sống gia đình của Jinwoo.
“Chị dâu khỏe không anh?”
“Ừ, cô ấy khỏe.”
“Thế còn Soohoh thì sao? Em thực sự rất muốn xem cháu nó đang làm gì hôm nay. Cháu đã bắt đầu đi được chưa anh?”
Jinwoo cười khúc khích và lắc đầu.
“Không, chưa. Soohoh chỉ mới sáu tháng tuổi. Giờ nó chỉ bò được thôi.
“Thật kỳ lạ. Em nghĩ rằng một đứa trẻ mang gen của anh và chị Cha Haein sẽ biết chạy ngay khi nó được sinh ra đấy.”
“Cái quái gì vậy. Em nghĩ vợ chồng anh là thứ gì thế??”
“Ahaha.”
Yoo Jinho gãi gãi đầu một cách tinh nghịch và Jinwoo cũng cười thầm.
Nhưng sau đó, Yoo Jinho xịu mặt và vội vàng nói với giọng lo lắng khi nghe rằng việc chăm sóc sau sinh khá khó khăn đối với cha mẹ của trẻ sơ sinh.
“Chà, nếu vậy, anh nên về nhà càng sớm càng tốt có phải không?”
“Ừm … Có lẽ anh nên về sớm.”
Nghĩ lại cụm từ “gia đình” vừa thốt ra, trái tim Jinwoo bắt đầu đập rộn ràng. Cha Haein và con trai Soohoh đang đợi anh trở về nhà.

Một căn hộ nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố.
Jinwoo đỗ xe ở ngoài sân.
Kíttttttttt.
Mặc dù ngôi nhà rất lớn, vượt xa mức thu nhập của một viên cảnh sát, nhưng không ai nghĩ rằng anh xây được nó từ tiền bất hợp pháp. Đơn giản là, Cha Haein là thần tượng của giới thể thao, từng được đông đảo người Hàn Quốc biết đến trong quá khứ.
Tuy nhiên, chỉ có anh và Haein biết một điều bí mật. Rằng ngôi nhà này không được xây dựng bởi bàn tay của con người.
Khi Jinwoo bước vào nhà, điều đầu tiên chào đón anh là cảnh tượng hai Tướng quân ngồi bên nhau.
À, nhưng họ trông không thân thiện lắm.
Bellion và Igris đang lườm nhau, quên cả sự hiện diện của Jinwoo. Ngay sau đó, Haein đi ra từ phòng khách trong khi bế con trai của cả hai, Soohoh.
“Anh về rồi à…”
Với một nụ cười, Jinwoo ôm lấy Soohoh từ Haein, và nhẹ nhàng bế cậu nhóc lên. Ngay lúc đó…
“Ppa-!!”
Soohoh phá lên cười sảng khoái và đưa hai bàn tay nhỏ bé về phía anh. Cậu nhóc muốn được ôm, vì vậy Jinwoo đã áp đứa bé vào ngực, và sau đó, hất hàm về phía hai vị tướng của mình.
“Có chuyện gì với hai người đó vậy?”
“Chà, vấn đề là ….”
Haein vừa cố kìm nén tiếng cười vừa do dự  trả lời.
Nhưng Jinwoo không phải chờ lâu.
Bellion lên tiếng, với ánh mắt hình viên đạn hướng về Ygritte.
“Cái gì mà không được phép dạy Thiếu chủ Soohoh dùng kiếm? Anh đùa tôi đó hả Ygritte? Hay dạo này anh bị ngáo rồi?”
Tuy nhiên, Ygritte vẫn bình thản trả lời.
“Trong thế giới này, thành công trong học tập là thước đo khả năng của một người, Bellion ạ.”
Không ai biết khi nào hoặc điều gì đã làm cho hai người họ như vậy, nhưng, Ygritte tỏ ra là một bảo mẫu rất tốt khi anh ta tranh luận về quan điểm của mình.
Jinwoo theo dõi cuộc chiến căng thẳng giữa hai vị tướng và trở nên hoàn toàn không nói nên lời. Anh nhìn chằm chằm vào họ với khuôn mặt sững sờ một lúc, trước khi anh tiến lên một bước để giải quyết mâu thuẫn giữa họ.
“Hai ngươi…”
Bellion cuối cùng cũng nhận ra rằng Hoàng đế đã trở về, vội vàng quay lại đối mặt với anh và quỳ xuống sàn nhà.
“Bệ hạ!”
“Bệ hạ!”
Jinwoo hiểu rằng cả hai đã bị ám ảnh về việc chăm sóc con trai mình, nên anh nói.
“Hai ngươi muốn dạy cho con trai ta cách sử dụng kiếm hay toán học, đều tốt cả. Nhưng phải chờ thằng bé lớn hơn chút đã, phải không?”
Bellion và Ygritte nhìn chằm chằm vào nhau một lúc trước khi cúi đầu xuống trước Jinwoo.
“Đó là một quan điểm hợp lý, thưa bệ hạ.”
“Người nói đúng, thưa bệ hạ.”
Jinwoo cười toe toét khi ôm con trai trên tay, và cứ như thế, Soohoh cũng cười toe toét đáp lại.
“Kkyah.”
Haein nhìn hai nụ cười cả hai trông giống như một bản sao của nhau và khẽ cười khúc khích.
—-
Lee Sehhwan thông báo rằng Jinwoo được Trưởng phòng Cảnh sát hình sự triệu tập đến để trò chuyện riêng.
Lee Sehhwan nói với một ánh mắt khá ảm đạm, vì vậy Jinwoo hiểu rằng cuộc trò chuyện sẽ không hề dễ chịu. Anh bước vào văn phòng và đi đến bàn của cấp trên.
“Anh đã cho gọi tôi?”
Người Trưởng phòng đang nhìn ra ngoài cửa sổ văn phòng. Anh ta không quay lại và nói với Jinwoo bằng một giọng nhỏ nhẹ.
“Tôi nghe nói rằng anh vẫn đang can thiệp vào điều tra của các thám tử khác ….”
Trước đó, Lee Sehhwan đã nhìn Jinwoo với ánh mắt kiểu ‘Tôi đã nói với anh rồi mà’. Jinwoo nén cười và cố ho khan vài tiếng.
Đội trưởng quay lại nhìn về phía Jinwoo và bật cười
“Thật lòng, tôi xin anh đừng quá nhiệt tình và giành việc của các thanh tra khác nữa, Thợ săn Sung.”
Khuôn mặt của Trưởng phòng là một người khá quen thuộc với anh. Người đó không ai khác chính là Woo Jincheol, Trưởng phòng Cảnh sát hình sự trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hàn Quốc.
Tất nhiên, kỳ tích đó có công lao to lớn của Jinwoo. Anh đóng vai trò chính trong việc giải quyết nhiều vụ án giúp Woo Jincheol.
Jinwoo mỉm cười và sửa lời nói của Jincheol.
“Tôi không còn là Thợ săn nữa, sếp à.”
“Cách cậu làm hiện tại cũng không khác thợ săn là mấy..”
Trong khi nói những điều đó, Woo Jincheol nhìn các tài liệu trên bàn của anh ta.
“Anh có biết rằng người giám hộ hợp pháp của nạn nhân tự xác, cha cô ấy, đột nhiên mất tích vài ngày trước không?”
“Có thật không?”
“Khá trùng hợp, mọi camera quan sát xung quanh nơi cư trú của người đàn ông mất tích đều ngừng hoạt động cùng một lúc.”
“Ôi trời ơi. Làm sao chuyện như vậy có thể xảy ra?”
Khuôn mặt ngây thơ giả tạo của Jinwoo khiến Woo Jincheol bật cười. Sau đó anh ta ném tài liệu vào thùng rác gần đó.
“Bất cứ điều gì anh quyết định làm, tôi vẫn tin tưởng vào anh, thợ săn Sung.”
Jinwoo nghe lời tuyên bố về niềm tin không kiểm soát của Woo Jincheol đối với anh và như một cử chỉ cảm ơn, anh cúi đầu một chút.
Sau đó…
“Trên thực tế, tôi không yêu cầu anh đến vì chuyện vừa rồi…”
Woo Jincheol đẩy về phía trước một mảnh giấy ghi nhớ đã được giấu trong góc bàn cho đến lúc đó. Tên của một bệnh viện, cũng như số phòng của bệnh nhân, được viết trên đó.
“…. Tôi nghĩ rằng anh muốn biết.”
“Đây là gì?”
Jinwoo hỏi lại và Woo Jincheol trả lời như thể anh ta đang chờ đợi điều đó.
“Chủ tịch Hiệp hội, không, Chủ tịch Go Gunhee đang trong tình trạng nguy kịch.”

Đây là lần thứ hai Jinwoo đến thăm phòng bệnh viện của Go Gunhee.
Khoảng mười năm trước, anh đã cứu mạng ông bằng cách sử dụng ‘Nước thánh của sự sống’.
Và bây giờ, anh lại phải đối mặt với Go Gunhee hốc hác một lần nữa khi ông đang ở ngưỡng cửa tử thần. Đây là lần thứ hai họ gặp nhau, nên Go Gunhee không ngạc nhiên trước sự xuất hiện bất ngờ của Jinwoo.
Ông chỉ đơn giản gật đầu về phía chàng trai trẻ xa lạ với chiếc mũ trùm đầu kéo lên. Sau đó, ông gõ nhẹ vào mặt nạ oxy chặn miệng.
Jinwoo đưa tay ra và thận trọng gỡ bỏ bộ máy, cho phép Go Gunhee nói mặc dù ông khò khè nặng nề và nhọc nhằn giữa từng từ.
“Chàng trai… cậu đã quay trở lại. Thực ra, tôi đã…Tôi đã tìm kiếm cậu…trong suốt thời gian qua.”
Jinwoo nhìn vào cảnh tượng này với đôi mắt đau khổ trước khi cao giọng.
“Nếu Chủ tịch muốn căn bệnh này được chữa khỏi, thì ….”
Ngay cả trước khi anh nói xong rằng anh có thể chữa khỏi bệnh thêm một lần nữa, Go Gunhee đã lắc đầu trước.
“Tôi đã … sống rất lâu rồi. Tôi đã làm những gì tôi phải làm trong suốt mười năm cậu cho tôi. Thế là quá đủ với tôi rồi.”
Trong dòng thời gian trước, Go Gunhee đã bán hết tài sản công ty mình và trở thành Chủ tịch Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc đầu tiên. Còn ở dòng thời gian này, ông đã đóng vai trò là hình mẫu cho tất cả các nhà lãnh đạo công ty khác bằng cách gầy dựng nhiều quỹ từ thiện khác nhau. Và ông không còn mong muốn cuộc sống của mình được kéo dài thêm nữa.
Điều ông thực sự muốn bây giờ, không phải là kéo dài sự sống.
“Trên thực tế, tôi muốn xin cậu một điều.”
Jinwoo gật đầu. Và đó là khi anh bắt gặp ánh mắt van nài của Go Gunhee.
“Cậu nói với tôi rằng có một thế giới nơi chúng ta chiến đấu bên cạnh nhau, phải không?”
Jinwoo lặng lẽ gật đầu lần nữa.
“Cậu có thể cho tôi biết thêm về thế giới đó không? Tôi muốn biết thêm… Tôi trông như thế nào, lúc đó cậu trông như thế nào ….”
“Đó có thể không phải là những ký ức mà ngài muốn nhớ lại, thưa ngài.”
“Sẽ ổn thôi. Tôi chỉ muốn lấy lại những ký ức đã mất, thế thôi.”
Jinwoo xác nhận sự khẩn cầu tha thiết trước biểu hiện của Chủ tịch Go Gunhee và nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của người đàn ông đang hấp hối.
Khi anh làm thế.
… Những ký ức về dòng thời gian bị xóa, tràn vào tâm trí Go Gunhee như một cơn sóng thần.
“Ah ah….”
Nước mắt bắt đầu trào ra từ đôi mắt của người đàn ông lớn tuổi.
Trong khi đó, Jinwoo từ từ kéo chiếc mũ trùm đầu ra và để lộ khuôn mặt mình với Chủ tịch Hiệp hội Go Gunhee. Ông nắm chặt lấy bàn tay của chàng trai trẻ và xác nhận khuôn mặt đang nhìn lại khi những giọt nước mắt dày hơn rơi xuống từ đôi mắt ông.
“Thợ săn Sung, là cậu… Một lần nữa ….”
Jinwoo nhẹ nhàng nắm tay Chủ tịch Hiệp hội khi hơi thở của ông trở nên gấp gáp hơn.
Ánh mắt của Go Gunhee quay trở lại trần nhà.
“Tôi … tôi thực sự … Cùng với những anh hùng trẻ tuổi như cậu ….”
Giọng nói của ông giờ hoàn toàn mãn nguyện.
Go Gunhee đã ra đi với niềm hạnh phúc thật sự tuôn ra từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim ông, và khi nước mắt ông không ngừng tuôn rơi, ông lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng.
Jinwoo đứng đó mà nước mắt lưng tròng, trước khi đưa tay lên che tầm mắt mình lại. Ngay sau đó, máy hỗ trợ sự sống đã thông báo việc bệnh nhân qua đời.
Bíppppppppppp-!!
Đến lúc các bác sĩ bàng hoàng chạy vào phòng, vị khách đáng ngờ đã rời đi không một dấu vết.
Khi Jinwoo lặng lẽ đi trên đường, các bảng quảng cáo điện tử được lắp đặt ở khắp mọi nơi hiển thị những tin tức nóng hổi về việc Chủ tịch Go Gunhee qua đời.
Nỗi buồn lan tỏa khắp nơi. Giống như hồi đó.
Chủ tịch Go Gunhee được nhiều người yêu mến, và thậm chí còn được tôn trọng hơn sau khi ông qua đời.
Tạm biệt ngài…. Ngài cũng là một anh hùng đã hy sinh bản thân mình rất nhiều vì người khác.
Jinwoo bước ra khỏi những con đường chật kín người và tiến về phía những con đường thưa thớt người hơn.
Mỗi khi gió thổi, những chiếc lá úa lả tả rơi xuống từ những hàng cây dọc theo các con đường.
Chẳng mấy chốc, mùa đông sẽ đến.
Và rồi, mùa xuân cũng sẽ lại đến.
Jinwoo chìm vào suy tưởng, rồi nhận ra rằng điện thoại của mình đang reo lên trong túi.
Cuộc gọi đến từ Haein.
“Em yêu?”
Ngay khi anh trả lời điện thoại, anh được chào đón bởi giọng nói vô cùng gấp gáp của cô.
“A-Anh yêu!! Soohoh con nó … Con trai chúng ta…!!”
Có chuyện gì đó đã xảy ra trong nhà của anh, mặc dù hai vị tướng đang bảo vệ ngôi nhà? Jinwoo hỏi với giọng gấp gáp.
“Có chuyện gì với Soohoh sao?!”
Haein vừa nói vừa khóc như thể cô cũng không thể tin rằng điều đó đang xảy ra.
“Con mình, nó đang bay!!!”
“Hả?”
“Con trai chúng ta đang bay quanh nhà, ngay bây giờ!!”
Vào lúc đó, Jinwoo nhớ lại những gì Yoo Jinho đã nói vài ngày trước.
“Lạ nhỉ. Em nghĩ rằng một đứa trẻ sinh ra từ gen của vợ chồng anh sẽ biết chạy ngay khi nó được sinh ra, anh biết không?”
Anh trở nên hoàn toàn không nói nên lời sau khi nhớ lại những lời đó và đứng như trời trồng.
“E-Em nên làm gì đây?”
Vì lý do nào đó, Jinwoo bật cười sau khi nghe giọng nói hoảng loạn của vợ qua điện thoại. Hiện tại,  việc trấn tĩnh Cha Haeinsẽ là ưu tiên hàng đầu.
“Sẽ ổn thôi. Đừng lo lắng quá nhiều về điều đó.”
“Ý anh là gì?!””
“Anh sẽ dạy cho Soohoh bay đàng hoàng tử tế, sớm thôi.”
“Anh yêu, anh …. biết bay sao?!”
‘….’
Anh đã quên nói với cô điều đó?
Khi anh hẹn hò với Haein ở dòng thời gian bị xóa, anh không phải là người giỏi bay lượn nên cả hai đã sử dụng  ‘Kaisel’ để đi du lịch.
Jinwoo cuối cùng cũng không thể nhịn được và nói ra.
Những chiếc lá mùa thu rung chuyển trong gió và rơi xuống mặt đất một lần nữa.
Sau mùa thu, mùa đông sẽ đến, và sau đó, mùa xuân sẽ chào đón thế giới. Mọi thứ đã có một khởi đầu và đã kết thúc, và rồi, vòng tuần hoàn sẽ lặp lại.
Tuy nhiên…
“Ôi, không! Soohoh, con không được phá đồ đạc….!!”
Choang
Rầm
Loảng xoảng!!
Có vẻ như mùa xuân của gia đình anh vẫn còn rất xa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.