Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 261: Người tình mùa đông




Jinwoo chỉ chia sẻ ký ức với vài người, và anh nghĩ rằng ngoài những người đó, không ai biết được thông tin về dòng thời gian trước.
Nhưng không phải vậy. Sự thật là, có một vài người vẫn còn kết nối với những sinh vật cao cấp đang hiển hiện trên Trái đất này.
Và, trong số đó, có một người rất gần gũi với Jinwoo.
Một buổi sáng sớm nào đó.
“Con trai? Có chuyện gì vậy?”
Con trai ông vừa thức dậy và ra khỏi phòng, anh trông như sắp gục ngã và khóc, nên Sung Ilhwan đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy vai anh, sau đó một cảnh tượng về quá khứ diễn ra ngay trước mắt ông…
Mọi chuyện xảy ra trong thời gian ngắn chỉ bằng một cái chớp mắt, nhưng điều đó là quá đủ để kể một câu chuyện kéo dài vài năm.
“Cha luôn muốn gặp con.”
“Cha rất muốn nói chuyện với con lâu hơn một chút, nhưng …”
“Cha xin lỗi vì đã không trở thành một người cha tốt.”
Ông sụp xuống.
Khoảnh khắc cuối cùng lóe lên, khiến trái tim ông đập thình thịch như điên dại. Sau đó, dòng thời gian quay ngược trở lại và những ký ức được tái hiện hoàn chỉnh.
Chỉ có một công cụ duy nhất của Thiên Chúa có thể gây ra hiện tượng như thế này, ‘Chiếc cốc Phục sinh’. Sung Ilhwan biết về sự tồn tại của vật phẩm thông qua ký ức của những người cai trị, và sau khi nhìn vào nét mặt hiện tại của cậu con trai, ông ngay lập tức nhận ra rằng con trai mình đã thỏa thuận với những sinh vật bậc cao đó.
Thật vậy, Jinwoo đã quyết định tự mình gánh vác mọi thứ, bất kể gánh nặng khủng khiếp đè lên vai anh. Sung Ilhwan cắn chặt môi dưới của mình để kìm nén cảm xúc và ngăn chúng bùng phát ngay lúc đó.
Ông đã kìm nén cảm xúc đúng lúc. Bởi ngay sau đó, Jinwoo đã lau đi những giọt nước mắt sắp sửa tuôn ra và nở một nụ cười.
“…Con gặp phải một cơn ác mộng.”
Vào lúc đó, Sung Ilhwan thấy sự quyết tâm mạnh mẽ lóe lên trên khuôn mặt con trai mình.
Nhưng ngay cả sau đó, không, ngay cả khi Jinwoo biến mất khỏi thế giới này, ông thậm chí không thể đoán được “lời hứa” giữa con trai mình và những kẻ thống trị là gì.
Và sau đó vài năm, Jinwoo đã quay trở lại.
“…. Không ngờ thằng bé lại tự mình đánh bại toàn bộ Đội quân của thế giới hỗn mang.”
Sung Ilhwan nhớ lại ngày hôm đó và bật ra một tiếng cười bất lực.
Điều gì sẽ xảy ra nếu ông biết được lời hứa của con trai mình trước khi nhảy vào khoảng không giữa các chiều và biến mất?
Ông sẽ ngăn Jinwoo, hay vì lợi ích của thế giới, để Jinwoo rời đi?
“Dù sao, anh cũng rất lo lắng cho người đó, phải không??”
Sứ giả của những kẻ thống trị ngồi ở phía đối diện với ông mỉm cười sảng khoái.
Sung Ilhwan đã mím chặt môi, nhưng ông vẫn gật đầu. Nhờ vào sự hy sinh của Jinwoo, thế giới đã thoát khỏi cuộc chiến kinh hoàng – thứ đáng lẽ đã xé nát hành tinh này.
Nhưng, khi ông nghĩ về những đau khổ khủng khiếp mà con trai ông đã trải qua trong những năm đó, Sung Ilhwan không thể cười nổi.
Đã gần một năm kể từ khi Jinwoo trở về trong khoảng không giữa các chiều.
“Con trai tôi….”
Giọng nói ngập ngừng của ông bị nhấn chìm bởi tiếng nhạc nền nhẹ nhàng trong quán cà phê họ đang ngồi. Viên sứ giả nhấm nháp nửa cốc cà phê còn lại bằng ống hút khi anh ta chờ đợi Sung Ilhwan tiếp tục.
“Quyết định của con trai tôi là gì?”
“Chúa tể bóng tối….”
Viên sứ giả phát hiện ra dấu vết của sự lo lắng lướt qua trên khuôn mặt Sung Ilhwan và nở một nụ cười mong manh.
“….Chọn ở lại thế giới này. Ngài ấy nói rằng mỗi phút và mỗi giây ở thế giới này đều quý giá đối với ngài ấy.”
Sung Ilhwan thầm thốt lên một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Đặc phái viên rút ống hút ra và lặng lẽ đặt chiếc cốc trở lại bàn. Anh ta phải ở lại thế giới này cho đến khi Jinwoo đưa ra quyết định, nhưng vai trò đó đã kết thúc vào ngày hôm qua.
Điều đó có nghĩa là đã đến lúc rời đi. Sung Ilhwan sẽ là vị khách cuối cùng anh ta nói chuyện trước khi rời khỏi thế giới này mãi mãi.
Mặc dù anh ta không thực sự là kiểu người nói nhiều, anh ta vẫn muốn trò chuyện lâu hơn một chút.
“Anh có định tiếp tục lừa dối Chúa tể bóng tối …. không, con trai của anh?”
“Đó là những gì nó muốn, không ai nhớ về quá khứ. Vì vậy,…”
Nếu điều Jinwoo muốn là cuộc sống gia đình bình thường, thoải mái, thì với tư cách là cha, Sung Ilhwan cam kết sẽ diễn tròn vai của mình cho đến cuối đời.
“Tôi hiểu rồi. Đó là bổn phận của một người cha, lo lắng cho con trai mình.”
Viên sứ giả nhếch mép và gật đầu trước khi ngước mắt lên cao hơn một chút.
“Một khi tôi rời đi, những kẻ thống trị sẽ không còn can thiệp vào thế giới này nữa.”
“Tôi biết.”
“Có nghĩa là, đây thực sự là kết thúc…”
Viên sứ giả nhìn quanh quán cà phê và nói với giọng đầy cảm xúc.
“Thật là vui…Thật sự. Thành thật mà nói, cho đến khi Chúa tể bóng tối quay trở lại cùng với chiến thắng, tôi đã chờ đợi trong lo sợ về những gì định mệnh đã dành cho chúng tôi.”
Viên sứ giả kìm lại một chút và không đề cập đến việc ngay cả những người cai trị cũng không mong đợi thấy Jinwoo thành côngh.
Chà, ai lại xối một xô nước lạnh vào cuộc chia tay đầy cảm xúc này, phải không?
Ngay trước khi anh ta tạm biệt và đứng dậy rời đi, sứ giả quay lại nói với vị khách của mình.
“Những người cai trị bày tỏ lòng biết ơn vô hạn của họ đối với không chỉ Chúa tể bóng tối, mà còn với anh, Sung Ilhwan.”
Một kết quả như thế này, khó có thể đạt được nếu không có sự giúp đỡ của ông. Ông chiến đấu vì lợi ích của những người cai trị, và thậm chí còn đề nghị những sinh vật cấp cao cũng hợp tác với Chúa tể Bóng tối. Thật vậy, vai trò của ông thật lớn lao.
Những người cai trị đã quyết định nghe theo ông, và họ đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho ông.
“Vậy thì, còn điều gì chúng tôi có thể giúp anh không?”
Những người cai trị sở hữu sức mạnh đáng kinh ngạc cũng như nhiều ‘bảo vật của Chúa’. Vì vậy lời nó đó giống như là, “Chúng tôi sẽ thực hiện bất kỳ mong muốn nào bạn có.”
Tuy nhiên, Sung Ilhwan lắc đầu gần như ngay lập tức.
“Tôi không có …..”
Viên sứ giả có thể hiểu ông muốn gì. Có một sự tồn tại còn vượt trên cấp độ của một vị thần đang sống ngay bên cạnh ông, vậy thì ông còn mong đợi gì nữa?
“Chà, vậy thì…”
Sứ giả khẽ cúi đầu và đứng dậy, nhưng sau đó, Sung Ilhwan nói với theo.
“Chờ đã.”
Viên sứ giả dừng lại và ngồi xuống ghế một lần nữa.
“Có điều gì khác sao…?”
Sung Ilhwan suy nghĩ một chút và lên tiếng.
“Ký ức của tôi. Anh có thể xóa ký ức của tôi về dòng thời gian trước đó không?”
“Vâng, điều đó có thể, nhưng tại sao anh lại chọn làm như vậy ….?”
“Chà, thật khó về việc tiếp tục giả vờ trước mặt đứa con trai mình. Nhất là khi, nhận thức của nó vượt quá sức tưởng tượng.”
Sung Ilhwan nhếch mép cười. Một lần nữa, khuôn mặt của Sung Ilhwan chồng chéo lên khuôn mặt của Jinwoo, khiến viên sứ giả bàng hoàng.
“Và,….”
Sung Ilhwan cúi đầu xuống và suy nghĩ lại một chút, trước khi tiếp tục nói chậm rãi.
“Tôi cũng mong muốn có thể lo lắng cho con trai mình như bao người khác.”
Ông muốn trở lại là một người cha bình thường, quan tâm đến sức khỏe và việc học hành của con, như một người đàn ông ‘bình thường’ lo lắng về con trai mình, như những người làm cha khác.
“Đối với tôi, Jinwoo không phải là Chúa tể bóng tối, mà là một đứa con trai quý giá, anh thấy đấy.”
Đó là mong muốn nhỏ nhoi của Sung Ilhwan.
“Tôi hiểu.”
Nếu đó là lý do của ông, thì nó sẽ không có vấn đề gì. Sứ giả mỉm cười dịu dàng và biến điều ước của Sung Ilhwan thành hiện thực.
“Một khi anh rời khỏi quán cà phê này, tất cả những ký ức về dòng thời gian trước đó sẽ hoàn toàn bị xóa khỏi tâm trí của anh.”
Khi sứ giả bắt đầu thực hiện phép thuật trên Sung Ilhwan, anh ta thì thầm một lời tạm biệt nhỏ đến mức không ai có thể nghe thấy nó một cách chính xác.
“Anh sẽ không nhớ điều này, nhưng vẫn … tôi cầu nguyện rằng anh sẽ sống một cuộc đời trọn vẹn.”
—-
Thời gian tiếp tục trôi.
Vào một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo.
Báo thức được đặt cho sáu giờ sáng đã tắt và Sung Ilhwan bật dậy. Vợ ông cũng thức dậy cùng một lúc, và nhìn thẳng vào ông.
“Jinwoo sao rồi?”
“Vâng, chuyện gì đã xảy ra với nó à?”
Hai người nhanh chóng kiểm tra thời gian và thở phào nhẹ nhõm sau khi nhận ra rằng vẫn chỉ sáu giờ sáng.
“Em yêu, chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta có nên đi và đánh thức Jinwoo không?”
“Không, vẫn còn một chút thời gian cho đến khi kì thi CSAT bắt đầu, vì vậy em nghĩ sẽ ổn khi để con nó ngủ thêm một chút nữa.”
“Em nói đúng. Anh có thể lái xe đưa con nó đến địa điểm thi, chỉ mất vài phút thôi.”
“Khoảng 7 giờ hẵng đánh thức con nó nhé, anh yêu.”
Sung Ilhwan gật đầu trước lời đề nghị của vợ.
Cặp vợ chồng lo lắng chờ kim đồng hồ điểm bảy giờ và khi đến thời gian, họ vội vã rời phòng ngủ đến trước cửa phòng Jinwoo và gọi.
“C-Con trai, con có biết hôm nay là ngày thi CSAT không?”
“Con trai, là cha đây, cha có thể đưa con đến đó, con biết không?”
Con trai của họ dường như đã thức dậy cách đây không lâu. Anh trả lời với một tiếng cười khúc khích.
“Con đã sẵn sàng rời đi ngay bây giờ.”
Sau khi xác nhận Jinwoo rời khỏi phòng, Sung Ilhwan vội vã mặc quần áo và đưa tay lấy chìa khóa xe, ông ngập ngừng nhìn vào móc khóa một lúc – đây là món quà từ con trai ông.
Khi ông nhìn vào chiếc móc khóa có vẻ thủ công này, nó có hình dạng như một tòa lâu đài màu trắng với lá cờ đen trên đầu.
Một nụ cười hình thành trên môi ông.
Thời tiết rất đẹp và trong xanh; đó là một buổi sáng sảng khoái khi những tia nắng mặt trời đầu tiên nhẹ nhàng chiếu rọi xuống thế gian.
—-
Buổi tối ngày 24 tháng 12.
Jinwoo đang đi dạo trên một con phố tràn ngập không khí lễ hội Giáng sinh. Anh có thể dễ dàng nhận ra khuôn mặt tươi cười của các ngôi sao điện ảnh hoặc vận động viên hàng đầu đang được trưng bày trên các bảng quảng cáo điện tử khắp nơi.
Đường phố đã thay đổi rất nhiều.
Dòng thời gian trước, đường phố từng bị thống trị bởi những gương mặt Thợ săn hàng đầu. Mỗi lần nhớ lại, anh vẫn cảm thấy hơi khó xử và lúng túng.
Nhưng sau đó, anh phát hiện ra một poster quảng cáo cho loại đồ uống thể thao nào đó và bật ra một tiếng cười nhẹ nhàng. Một khuôn mặt khá quen thuộc trên đó.
Có lẽ nhiếp ảnh gia đã bị rụng tóc vì căng thẳng khi chụp bức ảnh này.
Thần tượng của thế giới thể thao, phải không ….?
Thật vậy, nụ cười của Cha Haein trên poster đạt tới đẳng cấp như một thần tượng.
Cô đã thu hút sự chú ý với những thành tích tuyệt vời của mình trên đường đua, và cuối cùng, các phương tiện truyền thông đại chúng cũng bắt gặp ngôi sao sáng giá như cô. Trong nỗ lực thúc đẩy sự phổ biến của môn thể thao điền kinh, tổ chức điền kinh đã cầu xin cô và đây là kết quả cuối cùng.
Cô ấy chưa bao giờ đứng trước máy quay ngay cả khi cô ấy là thợ săn hạng S, nhưng bây giờ, cô ấy lại xuất hiện như một trong những ngôi sao thể thao phổ biến nhất cả nước ….
Tương lai này sẽ không xảy ra nếu lúc đó anh không chữa lành mắt cá chân của cô; một nụ cười hài lòng hình thành trên khuôn mặt Jinwoo. Cô có một chút khó khăn khi cố gắng làm quen với máy ảnh, nhưng như thế này có lẽ là ổn rồi.
Vẫn mỉm cười, Jinwoo lại tiếp tục bước về khu vực họp.
Anh nhìn xung quanh mà không suy nghĩ quá nhiều về nó và phát hiện ra nhiều cặp vợ chồng trẻ mang quần áo sặc sỡ tràn ngập đường phố.
Hmm, chỉ riêng mình cô đơn giữa đường phố đông người… Và cách ăn mặc của mình trông hơi “lúa” thì phải.
Jinwoo nhìn lại bộ quần áo giản dị của mình và tìm kiếm cửa hàng quần áo gần nhất. Hiện tại, tất cả các cửa hàng đều đóng cửa, nhưng từ lúc đi, anh không định mua gì cả.
Jinwoo dừng bước trước một hình nộm đang mang bộ trang phục ngầu nhất bên trong cửa sổ cửa hàng.
Shiiiii
Làn khói đen tuyền bao trùm lên thân hình Jinwoo trong một khoảnh khắc ngắn ngủi và trang phục của anh đã thay đổi thành giống hệt như ma nơ canh đó. Anh kiểm tra phong cách ăn mặt của mình thông qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ cửa hàng trước khi hỏi Người lính bóng tối của mình.
‘Ngươi nghĩ sao?’
Vài năm trước, Tusk, phù thủy tộc High Orc, bất ngờ phát triển mối quan tâm mãnh liệt với thời trang. Nó vội vàng trả lời, như thể sợ rằng ai đó có thể đánh cắp ánh đèn sân khấu của mình.
‘Trông người rất tuyệt vời, thưa bệ hạ.’
‘Tốt.’
Bước chân Jinwoo trở nên vui vẻ hơn trước và anh đến điểm hẹn trong chớp mắt.
Xung quanh một cây thông Noel khổng lồ được lắp đặt ở giữa quảng trường, nhiều người tìm kiếm và chờ đợi những người bạn đồng hành của họ đến.
Mặc dù nhiều người trong số họ lo lắng liếc nhìn đồng hồ, nhưng vẻ hạnh phúc vẫn có thể được lượm lặt từ biểu cảm của họ, có lẽ vì hôm nay là đêm Giáng sinh.
Tuy nhiên, không giống họ, Jinwoo đang nhìn chằm chằm vào bầu trời vì anh có quá nhiều thời gian so với họ.
Tất cả các loại tiếng ồn xung quanh được tạo ra bởi những người đi bộ trên đường, nhưng Jinwoo vẫn có thể phân biệt chính xác những bước chân quan trọng đối với anh.
…3, 2, 1.
Ngay khi ‘người đó’ đến gần lưng, anh quay lại chào cô.
“Hmmm. Em đến rồi.”
Haein định làm Jinwoo bất ngờ, nhưng chỉ có thể lén lút hạ tay xuống, trông hơi thất vọng.
“Anh à, giống như anh có mắt sau lưng vậy, anh biết không?”
Cô có vẻ hơi thất vọng, cũng khá đáng yêu, nên anh cười toe toét. Haein kéo mũ trùm lên trên đầu để tránh sự chú ý của người đi đường, giống như cách Jinwoo thường làm.
“Chúng ta có nên đi dạo một lúc không?”
Lời đề nghị của Jinwoo đã được đáp ứng bởi khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Haein. Cô thậm chí còn gật đầu để nhấn mạnh sự đồng ý của mình.
Khi hai người họ đi bộ, họ chọn con đường ít dân cư hơn bất cứ khi nào họ đi qua ngã tư. Trong khi đó, đôi mắt Haein dần mở to ra sau khi nghe kết quả kì thi CSAT của Jinwoo.
“Anh đạt được điểm số tuyệt vời như vậy, nhưng anh vẫn muốn vào trường đại học đó? Tại sao?”
“Chà, lệ phí hoàn toàn được trả bằng học bổng, cộng với việc họ cho anh cơ hội đi du học. Ngoài ra, có một người mà anh cần gặp ở nơi đó, em thấy đấy.”
Đó là lúc tai cô vểnh lên.
“Đợi đã, người đó đừng nói là phụ nữ nha?”
Đôi mắt cô nheo lại, nhưng Jinwoo thấy biểu cảm của cô thực sự đáng yêu nên anh quyết định trêu cô một chút.
“Mmm, ai biết được.”
Má cô lập tức phồng lên.
Đối với Jinwoo, thấy cô thể hiện cảm xúc của mình một cách tự do như thế này – điều mà cô đã không làm khi cả hai đều trưởng thành – đã chứng tỏ là một dịp khác biệt nhưng vẫn cực kỳ vui mừng.
Rơi
Rơi.
Một cái gì đó nhẹ nhàng rơi xuống từ bầu trời và đọng lại trên chóp mũi anh, ngay sau đó là sự lạnh lẽo ẩm ướt tan trên da.
Đó là một bông tuyết.
Anh ngẩng đầu lên nhìn và những đốm trắng bắt đầu rơi nhẹ nhàng từ bầu trời đen kịt. Một đêm Giáng sinh đang đến.
Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tuyết rơi chỉ để nhớ lại cảnh tượng tro xám lắng xuống sau khi anh đánh bại Long đế.
Những tàn tro trắng như tuyết – không, những bông tuyết nhẹ như tro lặng lẽ rơi xuống đất.
“Anh à? Anh đang nghĩ gì vậy?”
Jinwoo khẽ mỉm cười và cố gắng xua đi suy nghĩ đó.
“Không, không có gì cả.”
Làm sao anh có thể nói với cô rằng, trong khi anh đang nhìn tuyết rơi từ bầu trời buổi tối Giáng sinh, anh nhớ lại kẻ thù nguy hiểm nhất mà anh đã chiến đấu trong suốt cuộc đời mình???
Haein cười toe toét sau khi nghe câu trả lời của Jinwoo, sau đó cô đưa ra một câu hỏi bất ngờ.
“Oppa, anh có nhớ lời hứa của chúng ta không?”
“Lời hứa nào cơ?”
“Anh hứa sẽ trả lời mọi thứ khi em giành chiến thắng trong cuộc thi.”
“À, anh có nhớ.”
Haein ngay lập tức chỉ về phía một trong những cái cây xếp dọc theo đường phố.
“Chà, tại sao chúng ta không đặt cược? Xem ai sẽ đến đó trước.”
Jinwoo không thể không cười thầm sau khi nghe thử thách bất ngờ của cô và hỏi cô một câu.
“Em muốn hỏi anh điều gì?”
“Mọi điều.”
“Mọi điều??”
“Đôi khi anh đang nghĩ về điều gì, dù đó là một cô gái hay một chàng trai anh muốn gặp ở trường đại học đó, và cả ….”
“Thế sao?”
“…. Ngoài ra, khoảng thời gian chúng ta gặp nhau trước khi cuộc sơ khảo thể thao diễn ra.”
“….Được thôi.”
Jinwoo sẵn sàng đồng ý và lấy tay ra khỏi túi. Kết quả cuối cùng sẽ không bị ảnh hưởng chỉ vì anh giữ tay ở đó, nhưng anh vẫn muốn cho cô thấy rằng anh đang thực hiện thử thách này khá nghiêm túc.
Nhưng sau đó….
Haein đã đứng cách vị trí của anh một bước cho đến lúc đó, nhưng đột nhiên bước đến rất gần để quấn chiếc khăn của cô quanh cổ anh trước khi nói với anh một lời thì thầm.
“Nếu anh thích em, thì anh đừng di chuyển khỏi chỗ này.”
“Cái gì?”
Trong khi anh đang bối rối vì tình huống này, Haein bắt đầu đi chầm chậm về phía cái cây trong khi nhìn thẳng vào anh. Về phần Jinwoo, anh không thể nhịn được cười sau khi nhận ra rằng mình đã bị cô nắm thóp.
“Hả ….”
Cuối cùng, Haein đã thành công khi chạm vào cái cây trước, và cô nhẹ nhàng nhảy lên không trung để tuyên bố chiến thắng của mình.
Trong khi đó, những người lính Bóng tối theo dõi cuộc thi của hai người đang yêu nhau với rất nhiều dự đoán và phấn khích, họ cũng bắt đầu nhảy lên nhảy xuống trong hạnh phúc.
‘Ế ồ, bệ hạ của chúng ta thua rồi kìa!’
‘Wow, có những lúc bệ hạ của chúng ta cũng thua trước một thử thách như thế này à!’
‘Bệ hạ, người thua rồi!’
‘Kkiiieehhk-!! Ôi, Hoàng thượng! Vẫn chưa quá muộn, vì vậy hãy chạy ngay đi!!
Jinwoo bị choáng váng và cười khúc khích một lần nữa trong khi gãi đầu. Anh liếc nhìn quanh phố và cũng đến gần cái cây.
May mắn thay, anh không phát hiện ra ai trên đoạn đường đặc biệt này, tất cả là do thực tế họ đi trên con đường có ít người qua lại.
“Chà, em đã thắng, phải không?”
Haein đang đợi câu trả lời của anh với vẻ mặt phấn khích khắc rõ trên khuôn mặt cô. Jinwoo dừng lại trước nụ cười của cô và ra lệnh trang nghiêm cho những người lính Bóng tối của anh.
‘Đội quân bóng tối? Tất cả các ngươi, hãy nhắm mắt lại.’


Ư
Kikhekeke
Trong khi những người lính nhăn nhó vì thất vọng.
…Jinwoo từ từ đưa môi lại gần và nhẹ nhàng hôn Haein.
Những bông tuyết trắng vẫn lặng lẽ rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.