Sói Vương Bất Bại

Chương 6: Từ nay về sau em là vợ của anh




Vốn dĩ Tô Thành Đạt không muốn nhắc lại chuyện cũ và vạch trần vết sẹo của Tô Tử Lam, nhưng Tiêu Nhất Thiên lại ôm Tô An Nhiên đi vào, còn tỏ ra rất thân thiết với Tô An Nhiên, sao anh ta có thể chịu nổi điều này?
Điều duy nhất anh ta không muốn thấy là sự hòa thuận của một nhà Tô Tử Lam.
"Anh!"
Xung quanh vang lên tiếng xì xào, sắc mặt của Tô Tử Lam xấu đến cực điểm, cô hung hăng nhìn chằm chằm Tô Thành Đạt. Tên khốn này đang muốn làm nhục cô ở trước mặt đám đông sao?
"Chú"
Thế nhưng không đợi Tô Tử Lam mở miệng khiển khách, Tô An Nhiên ở trong lòng Tô Tử Lam đột nhiên chi tay về phía Tô Thành Đạt rồi nói với Tiêu Nhất Thiên: "Chú à, bác ấy là bố của anh họ cháu. Bác ấy là kẻ xấu, thường xuyên bắt nạt mẹ của cháu, chú thay cháu dạy dỗ bác ấy được không?"
Tô An Nhiên ngây thơ dễ thương, không hiểu âm mưu của người lớn, trong lòng nghĩ gì thì ngoài miệng nói như vậy.
"An Nhiên ngoan, đừng lộn xộn nhé."
Tô Tử Lam cảm thấy đau xót khi thấy đứa con gái của mình mới bốn tuổi mà đã phải đi theo cố chịu nhục. Về phần Tiêu Nhất Thiên, anh là người Tô Thành Đạt đặc biệt tìm tới để làm nhục mẹ con cô, sao có thể vì mẹ con cô mà chống lại Tô Thành Đạt được?
Chát!
Tô Tử Lam vừa nói xong, đột nhiên trong sảnh khách sạn vang lên một tiếng tát chói tai.
Quay đầu nhìn lên thì đã thấy Tô Thành Đạt đang ôm mặt nằm trên mặt đất, khóe miệng có vết máu, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, không dám tin: "Cậu... cậu, mẹ nó cậu dám đánh tôi?"
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Trùm Truyện
Tô Tử Lam cũng sợ ngây người.
Thậm chí cô còn không nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên động tay động chân, trong nháy mắt Tô Thành Đạt đã nằm xuống rồi.
"To gan!"
"Tên nhóc này thật to gan lớn mật, ngay cả cậu chủ nhà họ
Tô cũng dám đánh sao?"
"Xem ra tài liệu kia nói không sai. Tên nhóc này có xu hướng bạo lực nghiêm trọng, một lời không hợp là sẽ đánh người ngay"
Khách khứa xung quanh cứ há mồm trợn mắt, liên tục cảm thán.
Giữa đám đông, Tô Thanh Cường và Liễu Như Phương nhìn nhau và nuốt nước bọt dữ dội, họ cũng bị sốc trước cảnh tượng đột ngột này, ảnh mắt của họ nhìn Tiêu Nhất Thiên vô cùng phức tạp.
Có ngạc nhiên, có vui mừng và cũng có chút lo lắng.
Tiêu Nhất Thiên động tay động chân với Tô Thành Đạt vì một lời của Tô An Nhiên, đây là điều mà họ không bao giờ mơ tới. Nhìn thấy tình cảnh thảm hại của Tô Thành Đạt, họ cảm thấy rất hả giận, nhưng họ không biết Tiêu Nhất Thiên mạnh mẽ như thế này là phúc hay là họa đây?
Tiêu Nhất Thiên đã có một tiền án và là một kẻ hay dùng bạo lực.
Một khi đến nhà bọn họ ở rể, ngộ nhỡ anh bắt nạt Tô Tử Lam thì ai có thể ngăn cản đây?
"Miệng anh hôi quá, đánh là đúng."
Tiêu Nhất Thiên ngoảnh mặt làm ngơ với những lời cảm thán xung quanh, nhìn xuống Tô Thành Đạt, sau đó nhìn Tô An Nhiên trong vòng tay của Tô Tử Lam, hỏi: "Bây giờ An Nhiên hài lòng chưa?"
"Hài lòng!"
Tô An Nhiên gật đầu cười nói: "Chủ có thể đánh đồ khốn nạn, còn có thể đánh đồ xầu xa, càng ngày càng giống bố của cháu."
Chỉ là giống thôi sao?
Tiêu Nhất Thiên không vội nói về thân phận của mình, hôm nay là lần đầu tiên bố con bọn họ gặp nhau, để Tô An Nhiên chấp nhận người bố này thì cũng cần có một quá trình.
Từ từ rồi cũng đến, không vội.
Có thể có được sự hài lòng của Tô An Nhiên là Tiêu Nhất
Thiên đã rất thỏa mãn rồi.
"Đồ khốn!"
Tô Chí Công đang ngồi ở đầu bàn chính rốt cuộc nhịn không được, chống nạng đứng lên, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hét lên: "Người đầu, bắt tên nhóc này lại cho tôi"
Có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, mười vệ sĩ mặc áo đen xông vào đại sảnh khách sạn, vây quanh một nhà ba người nhà Tiêu Nhất Thiên.
Cùng lúc đó, có tiếng khóc của một đứa trẻ.
"Bốt"
Chi thấy Tô Thiên Bảo vừa lau nước mắt vừa sải bước tới chỗ Tô Thành Đạt, tức giận nói: "Có một tên đại ngu ngốc đã tát con hai cái, còn để mấy tên mập mạp kia bắn nước tiểu lên mặt con..."
Lúc này hai má của Tô Thiên Bảo sưng lên đỏ bừng, nước mắt giàn giụa, ướt nhẹp từ đầu đến chân, lại còn tỏa ra mùi nước tiểu nồng nặc, rõ ràng là bị đám bạn nhỏ kia ức hiếp không nhẹ.
Tô Thành Đạt tức giận: "Tên đại ngu ngốc nào?"
Phụt!
Nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Tô Thiên Bảo, Tô An Nhiên không khỏi bật cười thành tiếng.
Tô Thiên Bảo ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên đứng bên cạnh Tô Tử Lam, vẻ mặt thằng bé bông thay đổi, nhanh chóng núp sau lưng Tô Thành Đạt, càng khóc dữ dội hơn: "Bổ, chinh là người đó, là người đó đánh con." là để Tiêu Nhất Thiên hành hạ mẹ con Tô Tử Lam, tại sao vừa đến thì người gánh chịu hậu quả lại là anh ta? Ngược lại bổ con anh ta còn bị Tiêu Nhất Thiên đánh?
"Đúng, là tôi."
Tiêu Nhất Thiên thẳng thắn thừa nhận và hừ nói: "Trên bất tuân, dưới tất loạn, miệng mồm con trai anh đều thối như anh
vậy."
"Thằng nhóc, mẹ nó, mày điếc không sợ súng đúng không?"
Tô Thành Đạt vươn tay lau vết máu trên khóe miệng, nghien răng nghiến lợi nói: "Các người còn đứng ngây ngốc đó làm gì nữa? Bắt lấy nó, đánh chết cái đồ không biết tốt xấu này đi."
"Vâng!"
Mười tên vệ sĩ mặc đồ đen không chút do dự giơ tay bao vây Tiêu Nhất Thiên.
Sắc mặt Tô Tử Lam trở nên tái nhợt.
Cô là phụ nữ, đã bao giờ gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy đâu? Những vệ sĩ mặc áo đen này đều là côn đồ chuyên nghiệp được nhà họ Tô huấn luyện, tất cả đều cứng cáp, phi thường và hung tợn.
"Đứng ở chỗ này đừng đi đâu, cho anh mười giây."
Trong cơn hoảng hốt, giọng nói của Tiêu Nhất Thiên vang lên, ngay sau đó, một bóng đen xẹt qua trước mặt cô rồi Tiêu
Nhất Thiên bỗng biến mất.
Ngay sau đó, những cứ đam hạ cẳng chân thượng cảng tay vang lên.
Bich!
Một trong những vệ sĩ áo đen bị Tiêu Nhất Thiên đá bay.
Bich!
Sau đó là người thứ hai, thứ ba..
Tiêu Nhất Thiên đường đường là Vua Sói ở lãnh thổ phương Bắc, năm năm qua không ai có thể địch lại anh trên chiến trường, mấy vệ sĩ nhà họ Tô này có thể so sánh được sao? Tiêu Nhất Thiên đổi phó với họ như voi chọi kiến, hoàn toàn không tổn nhiều sức lực.
Một cú đá người giống như là đang đá cầu vậy.
Chỉ trong vài hơi thở, cả mười vệ sĩ mặc đồ đen đều bay văng ra, giống như một viên đạn đại bác hình người bị bắn ra, đập vào những bàn ăn trong sảnh khách sạn, cảnh tượng chỉ còn là một đồng lộn xộn.
Bao gồm cả bàn chính của Tô Chí Công.
"Bảy giây."
Sau khi kết thúc cuộc chiến, Tiêu Nhất Thiên lắc đầu và nói với vẻ mặt thất vọng: "Các người tệ hơn tôi suy đoán đấy."
Toàn hội trường lặng như tờ.
Mọi người nhìn Tiêu Nhất Thiên với ánh mắt như nhìn thấy ma giữa thanh Tuấn bạch nhật, họ biết tên này là một kẻ điển cuồng bạo lực, nhưng không ngờ lại điện tới mức như vậy.
"Wow, chú, chú thật tuyệt vời!"
Người hồi phục tinh thần đầu tiên là Tô An Nhiên, cô bé hưng phấn trong vòng tay Tô Tử Lam vào tay lạch bạch, ánh mắt sáng ngời tràn đầy sự sùng bái, cũng không có một chút sợ hãi Tiêu Nhất Thiên.
Có thể đây là trái tim kết nối giữa bố và con gái, một sự gần gũi tự nhiên.
"Anh..."
Trong lòng Tô Tử Lam dấy lên một đợt sóng gió, vô thức lùi về phía sau, cách xa Tiêu Nhất Thiên, nghi hoặc hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Đánh bố con Tô Thành Đạt.
Đại náo lễ đính hôn.
Hành động của Tiêu Nhất Thiên khiến Tô Tử Lam cảm thấy không thể tin được, cũng như những người khác, trong đầu cô cũng hiện lên hàng loạt câu hỏi: "Đây là người chồng mà ông nội đã lựa chọn kỹ càng cho mình sao? Không phải anh ta đến đây để làm nhục minh sao? Có vẻ không phải... không giống lắm."
"Chẳng lẽ còn có âm mưu nào khác?"
Hàng trăm suy nghĩ vẫn chưa có lời giải đáp.
Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam bốn mắt nhìn nhau, anh nghiêm nghị nói: "Có anh ở đây, sau này không ai có thể bắt nạt em và An Nhiên cả."
"Tại sao?"
Tô Tử Lam thảng thốt.
Làm trò trước mặt nhiều khách khứa như vậy, Tiêu Nhất Thiên đã khiến nhà họ Tô bị tai tiếng, Tô Thành Đạt hoặc Tô Chí Công nhất định sẽ giết anh bằng bất cứ giá nào.
Vì mẹ con của cô, có đáng không?
"Bởi vì từ nay về sau, em là vợ của anh, An Nhiên là con gái của anh, và chúng ta là một gia đình” Giọng của Tiêu Nhất Thiên không lớn, nhưng giọng điệu vô cùng chắc chắn và có khí phách.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Trùm Truyện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.