Sói Vương Bất Bại

Chương 4: Con gái cưng, bố chính là bố của con




Căn cứ vào những tư liệu điều tra mà vị tướng lĩnh trung niên đã cung cấp cho anh thì sau khi Tô Tử Lam sinh đứa bé ra, đã để đứa bé theo họ cô.
Họ Tô, đặt tên là An Nhiên.
Nói cách khác, giờ này khắc này, cô bé đang bị những đứa bé trai vây kín trung quanh ức hiếp, bắt nạt, nhưng lại không có cách nào thoát ra, chỉ có thể ở yên đó khóc lóc, chính là đứa con gái bảo bối mà Tiêu Nhất Thiên luôn luôn nhớ về.
Râm.
Trong cơ thể anh giống như có sấm chớp bùng nổ, năng lượng tối từ bên trong không thể khống chế mà phóng ra bên ngoài với trung tâm chính là Tiêu Nhất Thiên. Trong vòng bán kính mười mét, trên mặt đất, bụi bặm không gió mà bay tứ tung, bên dưới chân anh thì sàn nhà rung lắc mạnh, phát ra cả những âm thanh kẽo kẹt. Cánh cửa thủy tinh của khách sạn xuất hiện cả vết rạn nứt, biểu cảm trên khuôn mặt của hai cô gái tiếp tân đứng ở cửa khách sạn thay đổi nhanh chóng, chỉ cảm thấy cả người nổi hết da gà, thậm chí da đầu cũng run lên.
Khi nãy ở ngoài cửa nhà giam, cho dù Tiêu Nhất Thiên phải đối mặt với mấy chục người đàn ông vạm vỡ, lực lưỡng vây quanh, anh vẫn có thể bình thản, ung dung, mặt không đổi sắc.
Vậy mà bây giờ, anh lại không thể làm được.
Chân vừa nhấc lên, ngay lập tức cả người đã hóa thành vô hình, biển mất tại chỗ, trong nháy mắt đã đi tới nơi cách đó mấy chục mét.
"Các người mới là trẻ mô côi í."
"Tôi có bổ, tôi có bố mà. Mẹ tôi nói bố của tôi chính là một siêu anh hùng, nhưng chỉ là đã đi đến một nơi rất xa, rất xa thôi. Thế nhưng đến một ngày nào đó, bổ tôi trở về, tôi sẽ bảo bố đánh đít mấy đứa trẻ hư đốn các người đó"
Tiêu Nhất Thiên xuất hiện thầm lặng, không một tiếng động phía sau một thắng bé, nghe được câu nói quật cường của Tô An Nhiên.
Lúc này, Tô An Nhiên đang ngồi xổm ở trên mặt đất.
Trên mặt, nước mắt chảy ròng ròng nhưng vẫn không thèm nâng tay lên lau đi, mà chỉ vểnh cao chiếc cằm nhỏ của mình lên. Ánh mắt và giọng nói đều kiên định giống nhau. Giống như từ sâu bên trong đáy lòng của Tô An Nhiên, cô bé thật sự coi người bố chưa bao giờ gặp mặt kia thành một siêu anh hùng.
Tin tưởng vững chắc một trăm phần trăm, không có chút nghi ngờ, hơn nữa còn có chút kiêu ngạo.
“Xùy"
Mấy đứa bé ngừng lại, trong đó có một thằng bé dùng vẻ mặt khinh thường mà nhìn Tô An Nhiên, đặc biệt nó còn nhổ một ngụm nước bọt về phía cô bé, trợn to mắt nói: "Loại chuyện xằng bậy chuyên để lừa dối trẻ con như thế này mà mày cũng tin được, chỉ có đứa ngốc như mày mới tin thôi.”
Còn mấy đứa trẻ còn lại sau khi nhìn thấy đứa cầm đầu nói như vậy, thì cũng bắt đầu ríu rít phụ họa theo.
“Nhưng mà mẹ tôi còn nói tôi chính là món quà mà bố tôi đã để lại cho tôi"
"Chắc chắn là bố mày đã chết từ lâu rồi."
"Lại còn siêu anh hùng nữa chứ. Không lẽ bố của mày là Ultraman sao? Vậy có thể đánh nhau với quái vật không?"
"Ha ha ha..."
Bảy tám đứa trẻ con tranh nhau nói, mỗi người một câu, thành ra những tiếng cười nhạo liên tục vang lên. "Thôi đừng nói những lời thừa thãi nữa. Chúng ta hãy cới quần ra, sau đó cùng nhau tiểu vào người nó đi”
Đột nhiên, thẳng bé cầm đầu lũ trẻ con phủi quần mình, dương dương tự đắc nói: "Không phải mày nói là mày có bố sao? Lại còn là siêu anh hùng không ai sánh được nữa, đúng không? Vậy được, mày thử hô gào lên một tiếng tiếng xem ông ta có tới đây không?"
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Trùm Truyện
"Nếu thật sự không được thì tao sẽ đồng ý, chấp nhận làm bố của mày, có được không?"
"Tao cũng làm."
Trong khi cười cợt, mấy đứa trẻ đứng đằng sau không quên cùng nhau cởi quần mình xuống.
Nhưng mà, chỉ vừa mới cởi được một nửa, đột nhiên từ phía sau, có một luồng không khi rét lạnh thổi tới. Chi trong nháy mắt, tựa như tất cả nhiệt độ oi bức của ngày hè nắng chói chang đã biến thành cái lạnh thấu xương của trời đông giá rét. Cơ thể của mấy đứa trẻ con không nhịn được phái rùng mình một cái, nổi hết da gà.
Chỉ có duy nhất Tô An Nhiên bị vây quanh ở bên trong là trường hợp ngoại lệ.
Đương nhiên là do Tiêu Nhất Thiên đã cố tình kiểm soát, điều khiển năng lượng tối đã có sẵn trong người mình để không làm hại tới đứa con gái yêu dấu của mình.
"Lạnh quá."
"Sao lại rét thế này?"
Những đứa trẻ nghịch ngợm đó bị dọa sợ, tất cả đều kéo hết quần của mình lên trở lại. Sau đó, chúng cùng nhau quay người lại, nhìn về sau thì phát hiện ra không biết Tiêu Nhất Thiên đã đứng ở đó từ bao giờ.
Tiêu Nhất Thiên cao một mét tám lăm, dáng người to lớn, vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Anh đứng ở chỗ đó giống như một con thú dữ.
"Oa oa..."
Làm sao mà một đám trẻ con còn chưa tới mười tuổi có thể đối mặt với ánh mắt lạnh như dao đó của Tiêu Nhất Thiên được? Chỉ cần một cái nhìn chằm chằm như vậy, còn không cần Tiêu Nhất Thiên phải mở miệng nói chuyện, đã ngay lập tức làm cho hai thằng bé bị dọa sợ tới mức khóc thành tiếng, còn ba đứa nữa muốn quay đầu chạy trốn, nhưng lại chỉ có thể té ngã trên mặt đất.
"Chú, chú, chú.."
Thằng bé cầm đầu lặng lẽ nuốt nước bọt, rụt cổ lại, bất chấp run sợ lên tiếng hỏi: "Chú, chú là ai vậy? Chẳng lẽ là quân cứu viện do con bé mô côi này gọi tới sao?”
Đét.
Thắng bé vừa nói xong thì ăn ngay một cái tát, lập tức một
bên má hiện lên dấu tay đó ửng.
"Chú dám đánh tôi?"
Thằng bé che một bên mặt, không dám tin, sau đó nhanh chóng nổi giận nói: "Chú có biết tôi là ai không? có biết bố của tôi là ai không? Hả?"
Đét,
Lại là một cái tát nữa vang lên.
Bên má còn lại của thằng bé cũng hiện lên một dấu tay đỏ tươi không kém.
"Chú."
Hai tay thắng bé ôm mặt, ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, không thể làm gì, chỉ có thể há miệng thở dốc. Những lời trong đầu muốn nói ra cũng chỉ đành nuốt ngược trở lại vào bên trong, không dám tỏ vẻ vênh váo, kiêu ngạo trước mặt Tiêu Nhất Thiên.
Nước mắt nhanh chóng trào ra ngoài...
Vốn dĩ, Tiêu Nhất Thiên cũng không muốn động tay với trẻ con
Nhưng là thắng bé cầm đầu này cũng không giống với những đứa trẻ khác. Tiêu Nhất Thiên chỉ cần liếc mắt một cái là cũng có thể nhận ra, thắng bé chính là con trai của Tô Thành Đạt, chính là người tướng lĩnh trung niên đã cung cấp những tư liệu chứa thông tin cá nhân cũng như ảnh chụp của anh.
Tô Thiên Bảo, chín tuổi.
Lại nói, Tô An Nhiên còn là em họ của Tô Thiên Bảo, còn phải gọi thằng bé này một tiếng anh họ. Vậy mà thằng bé lại không hề có một chút nào dáng vẻ của một người làm anh họ nên có. Tô Thiên Bảo không thèm chăm sóc, trông nom cô bé thì thôi đi, lại tự nhiên còn dám rủ tới một lũ bạn, trắng trợn bắt nạt Tô An Nhiên.
Còn muốn trước mặt mọi người tiểu vào người Tô An Nhiên nữa chứ.
Đáng đánh đòn!
May mà tháng bé mới chỉ là một đứa nhỏ chín tuổi, chứ nếu không với một cái tát trong khi đang tức giận của Tiêu Nhất Thiên thì có thể lập tức tát chết thằng bé này.
"Từ giờ trở đi, ai cũng không được phép bắt nạt Tô An Nhiên, nghe rõ chưa?"
Tiêu Nhất Thiên nhìn xung quanh một vòng, giọng nói sắc bén.
Mấy đứa trẻ mắt to nhìn mắt nhỏ, câm như hến, có đứa nhát gan bị dọa sợ tè cả ra quần.
"Có nước tiểu thì đừng nên lãng phí, mấy đứa không phải muốn tiểu lên người người khác hay sao? Được rồi, thế thì đẩy thằng nhãi này ngã xuống đất rồi tè lên nó, ai tè nhiều nhất, tè chính xác nhất thì người đó sẽ được chú thưởng ba trăm rưỡi.”
Tiêu Nhất Thiên lấy ra ba trăm rưỡi, tùy tiện giơ lên một ngón tay, chỉ vào Tô Thiên Bảo đang lau nước mắt. "Ai dám không tè thì chính là đồng lõa với thắng nhãi kia, như vậy thì đừng trách chú phải động tay động chân với mấy
đứa" Thấy không có đứa trẻ nào đáp lại, Tiêu Nhất Thiên bổ sung thêm một câu.
"Cháu làm."
Không biết là do tham lam tiền bạc hay là do e sợ Tiêu Nhất Thiên, trong đám trẻ con có một thắng bé mập mạp nghien răng, dũng cảm đứng dậy, sải bước đi về phía Tô Thiên Bảo.
"Còn có cháu nữa”
"Cháu cũng muốn tè lên...”
Có người xung phong đi đầu, mấy đứa trẻ còn lại cũng không muốn bị bỏ lại, đều vọt đi lên theo. Chỉ trong giây lát, đã vây tròn xung quanh Tô Thiên Bảo. Ngay lập tức, sắc mặt Tô Thiên Bảo trở nên tải xanh, xoay người muốn chạy trốn, nhưng đây thì có thể trốn đi đâu được nữa?
Sau khi bị đám nhóc kia đẩy ngã trên mặt đất, cậu bé đã rơi vào tình trạng khốn khổ giống như Tô An Nhiên vừa rồi.
Cười người lúc trước lúc sau người cười.
Tiêu Nhất Thiên tùy tiện ném ba trăm rưỡi vào trong đám trẻ con, rồi bước vài bước đến trước mặt Tô An Nhiên. Anh vòng tay ôm lấy Tô An Nhiên đang run rẩy, bị dọa cho hoảng sợ còn chưa kịp hoàn hồn vào trong ngực. Nháy mắt, khuôn mặt Tiêu Nhất Thiên luôn luôn trưng ra biểu cảm lạnh lùng trở nên ẩm áp như gió xuân, anh quan tâm nói: "An Nhiên, cháu không sao chứ?"
"Chú, tại sao chú lại biết cháu? Làm thế nào mà chú lại biết tên của cháu được?"
Tô An Nhiên rất ngoan ngoãn, không hề giãy giụa trong vòng tay của anh, nhưng lại có vẻ mặt nghi hoặc, khó hiểu. Đôi mắt tròn, xinh đẹp chớp chớp nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên.
Tiêu Nhất Thiên cười nói: “Bởi vì chú có quen biết với bố của cháu."
"Thật sao?"
Tô An Nhiên sửng sốt, lúc đầu lộ vẻ mặt vô cùng vui mừng, hân hoan, nhưng sau đó lại mím môi, ấp úng nói: "Chú nói dối. Mẹ nói, bố đã đi đến nơi rất xa, rất xa. Chú sẽ không thể nào gặp và quen bố được. Cháu không còn là một đứa nhóc ngây thơ nữa, sẽ không bị chú lừa đâu."
"Vậy cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Cháu đã là một đứa bé bốn tuổi rồi. Cháu sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy nữa”
Tô An Nhiên vênh nhẹ chiếc cằm nhỏ lên, dáng vẻ vô cùng tự tin.
"Đứa trẻ bốn tuổi này thật thông minh đó."
Tiêu Nhất Thiên nâng tay nhéo nhẹ cái mũi nhỏ của cô bé, trong lòng tràn ngập ấm áp, cười nói: "Chú đưa cháu đi tìm mẹ nhé, có được không?”
"Dạ được ạ."
Tô An Nhiên gật đầu nhẹ, sau đó hỏi ngược lại: “Nhưng bà ngoại không cho cháu đi vào. Cháu nghe anh họ nói, có một ông chú rất đáng sợ sẽ trở thành bố của cháu. Chú ơi, chú lợi hại như vậy, chú có thể đánh bại đảm nhóc thối tha kia, vậy thì chú có thể giúp cháu đánh người xấu đó không?”
Nghe vậy, ngay lập tức, gương mặt Tiêu Nhất Thiên đen lại, ôm Tô An Nhiên xoay người đi vào khách sạn Diamond. Trong lòng nghĩ thầm, trừ bố cháu ra, ai chủ cũng có thể thay cháu xử lý.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Trùm Truyện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.