Sói Vương Bất Bại

Chương 23: Hơn hai mươi mốt tỷ




"Xong chưa?"
Trần Thiếu Huy hỏi thẳng, trong tiềm thức anh ta nghĩ rằng Trần Nhân Trung đã kết thúc đàm phán với tập đoàn Tô Doãn, nên đã gọi điện và đề nghị anh ta cùng quay lại.
"Cậu chủ nhỏ, tập đoàn Tô Doãn đã xảy ra chuyện."
Giọng nói nghiêm nghị của một người đàn ông trung niên phát ra từ điện thoại di động: "Mười phút trước, hơn một trăm nhân viên bảo vệ đột nhiên xông vào tập đoàn Tô Doãn. Nghe người ta nói đó là những người đến từ tập đoàn Triệu Kiến, khoa học kỹ thuật Lý Long và vật liệu xây dựng Thịnh Phát. Dẫn đầu là Triệu Đức Phúc, Lý Kim Trường, Vương Bảo Đức, nhìn thấy gì là đập phá hết, đang ở bên trong gây rối."
"Hả?"
Đồng tử của Trần Thiếu Huy đột nhiên co lại, ngạc nhiên hỏi: "Bố tôi
đâu?"
"Ông chủ còn bị vây bên trong, không ra được."
Người đàn ông trung niên lo lắng nói: "Những người đó rất ghê gớm. Bây giờ cửa tập đoàn Tô Doãn bị phong tỏa, tôi không vào được. Một mình ông chủ ở trong đó e là sẽ nguy hiểm, cậu mau qua đây đi."
"Được!"
Trần Thiếu Huy tái mét mặt mày.
Vốn tưởng rằng chỉ là đàm phán công việc bình thường nên đã không đi cùng, thay vào đó là nhân cơ hội đi hẹn hò với Tôn Thanh Thảo, nhưng anh ta
Sói Vương Bất Bại)
Chương 23: Ho...hai mươi mốt tỷ
không bao giờ ngờ rằng Triệu Đức Phúc và những người khác lại to gan lớn mật kéo người đến tập đoàn Tô Doãn diễu võ dương oai giữa thanh thiên bạch nhật.
Hơn nữa, Trần Nhân Trung lại còn bị mắc kẹt bên trong.
"Thanh Thảo."
Sau khi cúp máy, Trần Thiếu Huy hét lên: "Anh có việc gấp phải lập tức đi xử lý, quay về sẽ liên lạc với em sau."
Anh ta chưa kịp nói xong đã xoay người rời đi.
Tôn Thanh Thảo và Tô Tử Lam đang chọn quần áo trong cửa hàng đều sửng sốt, Tôn Thanh Thảo ngạc nhiên nói: "Thiếu Huy, anh đừng, đừng đi. Nhiều quần áo như vậy, anh đi rồi bọn em phải làm sao?"
"Hay là để em đi với anh?"
Trung tâm mua sắm cách khu Gia Định khoảng năm kilomet. Bọn họ đều đã đến bằng chiếc Mercedes-Benz của Trần Thiếu Huy. Trần Thiếu Huy đi rồi thì họ quay về bằng cách nào? Nếu bình thường thì cũng được, nhưng bây giờ mua nhiều quần áo như thế này.
"Không cần."
Trần Thiếu Huy tiếp tục bước đi, anh ta vẫy tay mà không nhìn lại, trong chớp mắt đã biến mất trong đám đông.
"Này..."
Tôn Thanh Thảo liếc nhìn Tô Tử Lam, chua xót nói: "Tử Lam, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Chọn tiếp đi."
Tô Tử Lam còn chưa kịp nói, Tiêu Nhất Thiên đã đột nhiên cười nói: "Hai người cứ từ từ chọn đi, anh sẽ chịu trách nhiệm đem quần áo của mọi người về nhà."
"Anh?"
Tôn Thanh Thảo trừng mắt nhìn Tiêu Nhất Thiên Chiêu, ậm ừ: "Cũng đúng, nhìn dáng vẻ cao lớn của anh, với vóc dáng chuẩn như vậy, không cầm
(Sói Vương Bất Bại)
nhiều đồ thì cũng đáng tiếc thật."
Tiêu Nhất Thiên cao một mét tám lăm, cơ bắp cuồn cuộn, số quần áo kia đối với anh nhẹ tựa lông hồng.
Tuy nhiên, anh không có ý định khiêng đống quần áo này về khu Gia
Định.
Đường đường là Vua Sói lãnh thổ phương Bắc đã giết chết vô số kẻ thù và lập thành tích xuất sắc. Sẽ thật đáng tiếc nếu sức mạnh của anh được sử dụng để chuyển đồ cho phụ nữ đúng không?
Để Tô Tử Lam và Tôn Thanh Thảo chọn quần áo. Tiêu Nhất Thiên rời Ruiding Mall và đến một cửa hàng Bentley 4S gần đó.
Mua một chiếc xe hơi!
Tô Tử Lam và Tôn Thanh Thảo không biết tại sao Trần Thiếu Huy lại đột ngột rời đi, nhưng Tiêu Nhất Thiên biết tất cả. Đám người Triệu Đức Phúc đến Tập đoàn Tô Doãn, và Trần Nhân Trung tình cờ ở đó, e rằng vấn đề hợp tác sẽ phải thất bại rồi.
Trong một thời gian ngắn, Trần Nhân Trung chắc chắn không thể thoát ra. Hơn nữa, ngày mai Tiêu Nhất Thiên sẽ đi thăm ông bà ngoại ở Đồ Sơn nên không thể bắt taxi đến đó, đúng không? Để sống ở một thành phố, mua một chiếc xe hơi là điều rất cần thiết.
"Thưa anh, anh muốn mua xe đúng không?"
Tiêu Nhất Thiên bước vào sảnh bán hàng, liếc nhìn xung quanh, vài nữ nhân viên bán hàng ở phía đối diện đang trò chuyện cùng nhau, nghe thấy động tĩnh, họ quay lại đánh giá anh rồi lại tiếp tục nói chuyện.
Hoàn toàn không có ý muốn tiếp anh.
Ngược lại, có một cô gái bán hàng đang pha cà phê bên cạnh, nhìn thấy anh, mắt cô ấy sáng lên, đặt ngay tách cà phê xuống và tươi cười chào hỏi.
"Nhìn xem, cô ta đi qua kìa."
"Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay đã là lần thứ tám rồi đúng không? Người mới đến đúng là không có mắt nhìn người. Cần gì phải lãng phí thời
gian cho những người nghèo không mua được. Hèn gì tháng này không bán được chiếc xe nào."
"Ba ngày nữa thì thời gian thực tập của cô ta sẽ hết, đã đến lúc phải cuốn
gói đi rồi."
Khi nhìn thấy điều này, các nữ nhân viên bán hàng đã cùng nhau cười nói, giọng nói tuy không lớn nhưng cũng không cố ý che đậy. Vì vậy, lời nói đều được truyền vào tai Tiêu Nhất Thiên và nữ nhân viên bán hàng trước mặt anh.
Tiêu Nhất Thiên khẽ cau mày.
Trong lòng thầm nói: Mình Ở phương Bắc được năm năm, giờ con người trở nên xấu xa như vậy sao? Chỉ vì ăn mặc hơi tồi tàn, khi đến Ruiding Mall mua quần áo và bị khinh thường một lần, nhưng khi đến cửa hàng 4S mua xe lại bị khinh thường lần nữa sao?
Cô gái bán hàng trước mặt trông cũng ngượng ngùng không kém, nhưng cô ấy vẫn không ngừng cười, đưa tay ra nói: "Anh muốn mua xe gì để tôi đưa anh đi xem ạ."
"Không cần."
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu.
Anh vừa dứt lời thì bên kia đã có tiếng cười nhạo báng vang lên: "Quả nhiên là thằng nhà quê, không mua được mà còn đến làm gì, nhưng cũng thức thời không dám xem, chắc là sợ bẩn không có tiền đền đấy."
"Cửa hàng của chúng ta toàn những chiếc xe sang hơn ba tỷ. Đừng nói anh ta, những ông chủ nhỏ bình thường đến cũng chỉ có thể đứng nhìn mà
thôi."
Một lời nói xuyên thủng màng nhĩ.
Nếu là ở trên chiến trường Bắc Cảnh, gặp phải mấy loại người chó má này, Tiêu Nhất Thiên nhất định sẽ cho bọn họ một cái tát ngay lập tức.
Nhưng bây giờ đã xuất ngũ, đây không phải là chiến trường mà là một thành phố nhộn nhịp.
Vì vậy Tiêu Nhất Thiên đã nhẫn nhịn xuống.
«Sói Vương Bất Bại))
Chương 23: Ho...hai mươi mốt tỷ
Bỏ qua sự giễu cợt của mấy nữ bán hàng kia, Tiêu Nhất Thiên đưa tay ra, chỉ vào một chiếc Mulsanne Bentley ở gian hàng đối diện, nói: "Không cần xem, tôi mua nó."
"Hả?"
Nữ nhân viên bán hàng trước mặt sửng sốt, nhất thời trợn to hai mắt, Tiêu Nhất Thiên nói không cần, cô ấy tưởng rằng anh không đến mua xe.
"Mu.. Mustang Bentley?"
Nhìn theo hướng ngón tay của Tiêu Nhất Thiên, nữ nhân viên bán hàng tròn mắt khi nhìn thấy chiếc xe mà Tiêu Nhất Thiên chỉ.
Điếng người!
Ngay cả những nữ nhân viên bán hàng ở phía đối diện cũng sững sờ. Cằm của họ suýt nữa rớt ra, liếc nhìn chiếc Bentley Mulsanne rồi lại nhìn Tiêu Nhất Thiên, trong đầu nảy ra một ý nghĩ:
Người đàn ông này đang giả vờ làm người giàu có à?
Đây là cửa hàng Bentley, trong cửa hàng có rất nhiều mẫu xe, mà chiếc xe Tiêu Nhất Thiên nói đến là chiếc Mulsanne 6.8T phiên bản cực chất, tăng áp kép công suất 537 mã lực, giá một chiếc là mười chín tỷ sáu, gần hai mươi tỷ, là chiếc đắt nhất trong cửa hàng.
Tiêu Nhất Thiên vẫn không để ý tới những ánh mắt ngạc nhiên hay thắc mắc của nữ nhân viên, trực tiếp lấy ra chiếc thẻ đen tối cao, đưa cho nữ nhân viên bán hàng trước mặt, ra hiệu: "Quẹt thẻ."
"Thưa anh, anh..."
Một hồi lâu, nữ nhân viên bán hàng trước mặt vẫn chưa hết chấn động, ngây ngốc cầm lấy chiếc thẻ, hoài nghi hỏi: "Anh thật muốn mua chiếc Mulsanne Bentley kia sao? Giá xe trần là mười chín tỷ sáu trăm triệu, cộng với các loại thuế và bảo hiểm là khoảng hai mươi mốt tỷ."
"Tôi đang vội."
Tiêu Nhất Thiên cắt ngang lời cô ấy rồi hỏi: "Trong vòng nửa giờ, mọi thủ tục phải hoàn thành, sau nửa giờ tôi phải lấy được xe. Có thể làm được
(Sói Vương Bất Bại)
không?"
"Có, có thể, có thể, có thể."
Nữ nhân viên bán hàng trước mặt gật đầu như giã tỏi, xoay người vội vàng bỏ chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.