Sói Đi Thành Đôi

Chương 55:




Biên Nam và bố ăn cơm luôn im lặng là vàng, tuy số lần ăn chung không nhiều lắm, nhưng cộng lại chắc cũng gom được một rổ vàng.
Hôm nay có thêm mấy người quen, vốn dĩ cậu nên thấy thoải mái hơn, nhưng vì không biết bố có làm ra hành động giật gân nào hay không, cũng không rõ thái độ của bố với dì và Biên Hạo có giống nhau không, Biên Nam cảm thấy chỉ riêng bữa này nói không chừng mình có thể tích được một hộp vàng nhỏ.
Bố rất quen thuộc với nơi này, nhân viên phục vụ cũng biết mặt bố, sau khi dẫn cả bọn vào phòng, bố nói thẳng với nhân viên phục vụ tự xem rồi đưa đồ ăn lên, sau đó ngồi xuống, vẫy tay bảo Khưu Dịch qua ngồi cạnh mình.
Khưu Dịch cười cười ngồi xuống, Biên Nam ngồi ở đối diện bố, ngồi cạnh bố cậu thấy không được tự nhiên.
“Cháu và bạn mình đều là học sinh Vận tải đường thủy trung chuyên à?” Bố nhìn Khưu Dịch.
“Vâng,” Khưu Dịch gật đầu, “Sang năm tốt nghiệp ạ.”
“Vậy bây giờ chắc sắp thực tập rồi nhỉ?” Bố hỏi tiếp.
“Vâng.” Khưu Dịch nói.
Bồi bàn đưa trà đến, Biên Nam rảnh rỗi không có gì làm, lấy bình trà từ tay bồi bàn rồi dạo quanh bàn một vòng, rót hết trà cho mọi người.
“Quen Biên Nam bao lâu rồi?” Bố uống một hớp trà, “Thằng nhóc này rất ít khi nói mấy chuyện này với chú, bạn bè thân thiết với nó chú chỉ biết mỗi Vạn Phi.”
“Chắc chắn phải biết con rồi, con chơi với Biên Nam từ tiểu học mà.” Vạn Phi cười ha ha.
“Không so được với Vạn Phi,” Khưu Dịch cười cười, có lẽ do bị bố hỏi liên tục nên có chút lúng túng, cầm tách trà uống một hớp mà cũng mất cả buổi, “Cháu và Biên Nam mới quen hồi học kỳ trước.”
“Ồ,” Bố gật đầu, “Chuyện lần này, gia đình cháu chắc cũng lo lắm nhỉ.”
“Không sao,” Khưu Dịch xoay xoay tách, “Biên Nam và bạn cháu đều tới giúp đỡ nên không sao ạ.”
Ngồi bên cạnh nghe cuộc đối thoại nghiêm túc như vậy, Biên Nam khó ở đến mức sắp nổi sảy, may là không lâu sau bồi bàn đã nhẹ nhàng gõ cửa, bắt đầu đưa đồ ăn lên.
“Ầy, con đói rồi,” Biên Nam cầm đũa, “Ăn trước nói sau.”
“Nếm thử xem mùi vị thế nào,” Bố cười nói, “Chú cũng không biết khẩu vị của mấy đứa ra sao mà đã tự làm chủ, đây toàn là mấy món rất khá nơi này.”
“Vậy để Khưu Dịch nếm thử đi,” Biên Nam liếc nhìn Khưu Dịch, “Cậu ấy nấu ăn giỏi lắm, biết đâu nếm xong là về nấu được y chang.”
“Làm gì mà dễ vậy,” Khưu Dịch bật cười, gắp một đũa.
“Khó lắm à.” Biên Nam tặc lưỡi.
“Dĩ nhiên là khó rồi, mày xem mày học theo cái thực đơn cho người ngốc mất bao lâu…” Thân Đào vừa ăn vừa nói.
“Người ngốc cái gì! Tao nhầm một lần mà sao không ai chịu bỏ qua vậy!” Biên Nam liếc cậu ta, “Người lười! Thực đơn cho người lười! Tao thấy tao nấu rất ổn.”
Bố nghe xong thì giật mình, nhìn Biên Nam: “Con nấu?”
“Vâng,” Biên Nam gật đầu, “Lần trước Khưu Dịch bị… thương ở chân, con tới giúp một tay, có nấu vài lần.”
Từ nhỏ đến lớn Biên Nam chưa từng làm việc nhà, trong nhà có người giúp việc, đừng nói nấu cơm làm đồ ăn, ngay cả quần áo bẩn cũng ném trong phòng, chờ người giúp việc đem đi giặt.
Lần này bố hết sức ngạc nhiên, hồi lâu sau mới nói được một câu: “Thật không ngờ.”
Nhìn thấy trong mắt bố Biên ngoài kinh ngạc còn có chút mất mát, Khưu Dịch cười với ông, “Chú, bình thường Biên Nam không có chỗ phát huy, về nhà bắt cậu ấy nấu mấy món cho chú nếm thử đi.”
“Đúng rồi,” Bố gật đầu một cái, “Phải bắt nó làm mấy món, nó cũng không nói với chú, chú thật sự muốn nếm thử xem thế nào.”
“Chuyện này nếu đổi thành cháu, cháu cũng ngại nói với bố, với lại cũng chưa nấu ngon lành gì, đúng không Biên Nam.” Khưu Dịch cười ăn một miếng, đỡ lời giúp Biên Nam, đổi lại là người làm cha, con mình không chịu nói gì với mình, có lẽ cũng khó chịu.
“Ừm,” Biên Nam nhìn Khưu Dịch rồi nhìn sang bố mình, “Nếu không mai con làm trứng tráng cho bố nếm thử.”
“Được! Được! Được!” Bố cười, “Được.”
“Nói đến nấu ăn,” Vạn Phi ngồi kế bên nói, “Suýt chút nữa con đã đi học đầu bếp.”
“Vậy phải cảm ơn trường Thể thao rồi.” Thân Đào nói.
“… Có gì mà phải cảm ơn,” Vạn Phi ngơ ngẩn một lúc mới hiểu ra, “Ê, mày đừng xem thường tao nhé, tao nấu ngon hơn Biên Nam nhiều!”
“Ờ,” Biên Nam cười, “Vạn Phi biết nhào bột gói sủi cảo, biết làm bánh nướng áp chảo nữa, tuy bên trong chưa chín nhưng phần vỏ vẫn rất ngon.”
“Tại mày cứ giục đòi ăn ăn ăn, tao không canh được độ lửa, lần tới tao mời bọn mày một bữa, bánh nướng áp chảo luôn!” Vạn Phi không phục.
Vạn Phi là một hoạt náo viên bẩm sinh, cậu chàng ăn rất nhanh, mới lùa vài đũa đã no rồi bắt đầu huyên thuyên, thấy ai thì bắt chuyện với người đó.
Bất kể bầu không khí thế nào cũng không ảnh hưởng đến sự phát huy của Vạn Phi.
Vài lần bố định hỏi Khưu Dịch chút chuyện, nhưng mới ngừng một chút đã bị Vạn Phi kéo chủ đề bay tuốt luốt, cuối cùng còn kể cho Vạn Phi nghe công nhân quặng mỏ vất vả thế nào…
“Chà, vậy thì cực quá, còn nguy hiểm nữa,” Vạn Phi cau mày lắc đầu, “Không theo được.”
“Nói cứ như mày định theo vậy.” Khưu Dịch vẫn nhếch miệng cười, giờ thì bật cười ra tiếng.
“Kiếm được nhiều tiền mà, cũng nên cân nhắc, bọn mày lái tàu không phải cũng cực lắm sao, nhưng mà nhiều tiền.” Vạn Phi tặc lưỡi.
Vạn Phi nhắc tới chuyện lái tàu, Biên Nam mới nhớ hôm nay mình suy nghĩ cho “tương lai” đến mức xuất thần, chưa rảnh hỏi Khưu Dịch sắp xếp thực tập thế nào.
Bây giờ đột nhiên nhắc tới, cậu nhất thời đứng ngồi không yên, có hơi hối hận tại sao mình lại ngồi đối diện bố và Khưu Dịch, giờ thì ngoại trừ cười ngu mấy tiếng, ngay cả nhỏ giọng hỏi cũng không tiện.
Chỉ có thể nôn nóng chờ đến khi mọi người ăn uống  xong.
Được cái vì có trưởng bối, bọn họ ăn rất nhanh, hơn một tiếng sau mọi người đều buông đũa tựa vào ghế nói chuyện.
“No rồi,” Biên Nam xoa bụng nhìn Vạn Phi, rồi lại nhìn sang Thân Đào, “Ăn gì nữa không?”
“Tao nhịn không ợ nãy giờ nè,” Vạn Phi cười ha ha, “Hết ăn nổi nữa.”
“Tao cũng no rồi,” Thân Đào cười với bố Biên, “Chú tốn kém rồi.”
“Ấy, nói lời đó làm gì, đều là bạn bè của Biên Nam cả, lần này Khưu Dịch lại gặp chuyện lớn như vậy,” Bố vỗ vai Khưu Dịch, “Cảm ơn cháu.”
“Vậy đi thôi.” Biên Nam đứng lên.
“Con gấp cái gì,” Bố thở dài, cũng đứng lên, “Còn chưa nói được bao nhiêu.”
“Nói chuyện với một đám con nít có gì đâu mà ghiền.” Biên Nam nhỏ giọng lầm bầm.
Những người trong phòng đứng dậy, bố vừa ra ngoài vừa móc chìa khóa xe trong túi đưa Biên Nam: “Lấy xe chạy tới cửa đi, bố nói mấy câu với Khưu Dịch.”
Biên Nam vừa nghe là biết bố muốn làm gì, đây là tiết tấu chuẩn bị đưa tiền chứ sao nữa.
“Vâng.” Cậu nhận chìa khóa, liếc nhìn Khưu Dịch rồi xoay người cùng Vạn Phi và Thân Đào vào thang máy.
Khưu Dịch cũng đoán được bố Biên còn lời muốn nói, suốt bữa cơm ông vẫn luôn hỏi han chuyện của cậu, nhưng công lực của chuyên gia ngắt lời Vạn Phi quá mạnh, hẳn là chưa nói hết chuyện.
“Chúng ta ra cửa chờ đi.” Bố Biên vỗ vai Khưu Dịch.
“Vâng.” Khưu Dịch theo ông đi về phía cầu thang.
“Khưu Dịch,” Bố Biên đi mấy bước rồi dừng, mở túi xách, lấy một phong bì đưa qua, “Chú là người thô lỗ, cũng không biết cảm ơn cháu thế nào mới thích hợp…”
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy phong bì dày như quyển sách kia, Khưu Dịch vẫn giật mình, cậu vội đè lại tay bố Biên đang cầm phong bì: “Chú, chú làm gì vậy.”
“Biên Nam có kể cho chú nghe ít chuyện của cháu, hai tháng này cháu không có ở nhà, người nhà cháu cũng chịu khổ,” Bố Biên nói, “Không đáng bao nhiêu, chỉ là tâm ý thôi, nói sao cháu cũng đã gánh chuyện này thay Biên Nam.”
“Chú,” Khưu Dịch vẫn đè tay ông xuống, “Chúng ta nói lại chuyện này, được không?”
“Cháu nói đi.” Bố Biên cười.
“Chuyện này khởi nguồn là do cháu, mục tiêu của những người đó cũng là cháu, không liên quan tới Biên Nam,” Khưu Dịch không nhanh không chậm nói, “Cậu ấy tới giúp cháu, lại vì cháu mà bị thương, cháu nói người do cháu đâm, vốn là chuyện nên làm, chú hiểu ý cháu không? Biên Nam không nợ cháu, nếu nhất định phải nói rõ thì là cháu nợ cậu ấy, chuyện không liên quan tới cậu ấy mà lại làm cậu ấy bị thương, chú giúp cháu tìm luật sư đã là giúp đỡ nhiều lắm rồi…”
“Cháu…” Bố Biên bất đắc dĩ nhíu mày.
“Nếu cháu nhận số tiền này, vậy cháu càng nợ nhiều hơn, trả không nổi,” Khưu Dịch nói, “Cháu sợ nhất là thiếu nợ người khác.”
Bố Biên thở dài: “Cháu nói thế… nhưng gia đình cháu cũng cần dùng tiền, với lại dầu gì chuyện này cũng đã khiến người nhà cháu lo lắng…”
“Cảm ơn chú, nhưng đó là hai việc khác nhau,” Khưu Dịch cười cười, “Tiền thì chắc chắn cháu sẽ không nhận, cảm ơn chú.”
“Cháu thật khác xa Biên Nam,” Bố Biên nhìn Khưu Dịch một lúc lâu, đành bất đắc dĩ nhìn phong bì trong tay, “Nếu đưa cái này Biên Nam, nó chắc chắn không từ chối.”
“Cậu ấy là con chú mà,” Khưu Dịch cười, đi cầu thang xuống lầu, “Nếu là bố cháu cho cháu, cháu cũng sẽ nhận thôi.”
Lúc xuống tới đại sảnh, Biên Nam từ bên ngoài đi vào: “Sao lâu thế, con còn tưởng hai người quay lại ăn tiếp nữa chứ.”
“Đi thôi,” Nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Biên Nam, lúc đi ngang qua người cậu, Khưu Dịch nói nhỏ một câu, “Không có gì.”
Biên Nam nghe vậy mới thả lỏng một tí, lại thấy bố trông có vẻ rất vui, cậu bước qua: “Bố, lát đưa bọn họ về nhà trước đi.”
“Đương nhiên rồi,” Bố cười, nghĩ một chút lại hỏi cậu, “Con có… về nhà không?”
“Có.” Biên Nam gật đầu, tuy cậu không muốn về nhà nhưng dù sao chuyện hôm nay ông Tưởng nói với mình, cậu vẫn phải bàn bạc với bố, hơn nữa mới xuất viện chưa được mấy ngày, cứ ra ngoài hoài bố lại than thở.
“Sáng mai làm trứng tráng?” Bố nói.
Biên Nam quay đầu nhìn ông: “… Được.”
Đưa Vạn Phi về nhà xong, bố lái xe đến hẻm nhỏ nhà Khưu Dịch, Khưu Dịch và Thân Đào xuống xe.
“Khưu Dịch…” Biên Nam thò đầu ra khỏi cửa kính xe gọi Khưu Dịch.
Khưu Dịch đi đến bên cửa kính nhìn Biên Nam, Biên Nam lại không biết nói gì, cứ trừng mắt nhìn Khưu Dịch chứ không nói lời nào, cuối cùng Khưu Dịch vỗ nhẹ lên cửa xe, nhỏ giọng nói: “Về đến nhà gọi điện thoại cho tôi.”
“Ừ.” Biên Nam gật đầu.
“Chú, hôm nay cảm ơn chú nhiều.” Khưu Dịch gọi với vào trong xe.
Bố nhìn Khưu Dịch và Thân Đào đi vào hẻm, lái xe về nhà.
“Cậu bạn này của con,” Bố nhìn cậu một cái, “Nghe nói thành tích rất tốt nhưng vì điều kiện gia đình nên mới vào trung chuyên phải không?”
“Đúng rồi, bây giờ ở trường cũng đứng đầu khối,” Biên Nam nói, ngẫm nghĩ một lát lại ngó túi xách của bố, “Bố, bố đưa tiền cho cậu ấy hả?”
“Nó không nhận,” Bố thở dài, “Còn nói với bố một hồi, làm bố cũng thấy ngại.”
Biên Nam bật cười: “Biết ngay kiểu nhà giàu mới nổi của bố không dùng được với Khưu Dịch mà, nếu đổi thành Vạn Phi biết đâu sẽ nhận, trước tiên lấy một chút mua quà cho bố, còn lại chia cho con.”
Bố nhìn con đường trước mặt cười một lúc, cười xong lại thở dài: “Hiếm khi thấy con nói đùa với bố.”
“Đâu có đến nỗi vậy,” Biên Nam xấu hổ gãi đầu, “Bố, bố đưa Khưu Dịch bao nhiêu thế?”
“Vốn dĩ định đưa 50 ngàn, nhưng nhớ con từng nói nó rất độc lập, sợ với tính cách của nó sẽ không chịu nhận, nên bố chỉ đưa 30 ngàn…” Bố vỗ lên tay lái, “Tiểu Nam, không thì con cầm tiền này đi.”
“Hả?” Biên Nam sửng sốt, nghe lời bố chắc là đang khen Khưu Dịch, cậu còn lo đắc ý chưa kịp phản ứng, “Trong thẻ con vẫn còn tiền.”
“Con để dành cũng được, muốn dùng thế nào thì dùng,” Bố vỗ vai cậu, “Mới nghe sáng mai có trứng tráng ăn là bố thấy vui rồi.”
“Cấp phí chữa thương cho trái tim của con hả,” Biên Nam lấy phong bì từ túi xách ra, “Cảm ơn bố.”
Lúc về đến nơi, Biên Hạo không có ở nhà, dì và Biên Hinh Ngữ đang xem TV ở tầng trệt.
Thấy Biên Nam vào cửa, Biên Hinh Ngữ đang ngồi trên sô pha bỗng dưng bật dậy, dường như muốn nói gì đó, nhưng khi thấy bố đi theo sau, nhỏ bĩu môi nhảy khỏi sô pha chạy lên lầu.
Dì đứng dậy nhận áo khoác và túi xách của bố: “Thế nào?”
“Thằng bé kia rất cố chấp, không nhận phong bì,” Bố cười, “Thôi bỏ đi.”
“Vậy…” Dì đang định đi, nghe vậy thì đứng lại.
“Chuyện này em đừng xen vào,” Bố thay dép lê đi lên lầu, “Biên Hạo đâu?”
“Ở công ty chưa về, nói có cuộc họp gì đó,” Dì nhìn Biên Nam, “Tiểu Nam sáng mai muốn ăn gì? Dì chuẩn bị trước.”
“Trứng tráng,” Bố đứng trên bậc thang, chỉ vào Biên Nam cười nói, “Sáng mai Tiểu Nam tráng trứng cho chúng ta ăn.”
Dì ngẩn người: “Tiểu Nam làm bữa sáng?”
“Con chỉ… đừng trông mong gì vào món trứng tráng của con, con chỉ thử thôi.” Biên Nam cũng thay dép chạy vội lên lầu, cậu nóng lòng muốn gọi điện thoại cho Khưu Dịch.
“Vậy làm mấy món ăn cùng với trứng tráng đi…” Dì cũng ngạc nhiên như bố khi nãy, ngồi xuống sô pha rồi mà vẫn lẩm bẩm: “Trứng tráng?”
Biên Nam vừa đóng cửa phòng vừa bấm số của Khưu Dịch.
“Về nhà rồi hả?” Khưu Dịch nhấc máy rất nhanh.
“Ừ, vừa vào đến cửa đây,” Biên Nam ném balô xuống đất, ngã nhào lên giường, “Sao không nhận tiền bố tôi cho cậu?”
“Lười lặp lại lý do lần nữa,” Giọng Khưu Dịch khi ngậm điều thuốc nghe hơi lười biếng, “Chủ yếu là quá nhiều, nếu không biết còn tưởng bố cậu tặng tôi quyển từ điển.”
Biên Nam không hỏi nhiều về lý do tại sao Khưu Dịch không nhận tiền, dù gì cậu cũng biết Khưu Dịch chắc chắn sẽ không nhận số tiền này.
Cậu lấy phong bì trong balô ra xem thử, nguyên một xấp tiền mới, vừa nhìn là biết lấy từ két sắt của bố cậu, bố có sở thích sưu tập tiền mới.
“Quyển từ điển kia, bố cho tôi rồi.” Biên Nam nói.
“Thật không?” Khưu Dịch cười, “Vậy cậu phải mời tôi ăn một bữa.”
“Chắc chắn rồi… nếu tiền này là tôi đưa, cậu có nhận không?” Biên Nam hỏi.
“Quyết định vậy đi,” Khưu Dịch im lặng một lúc mới nói, “Tiền thì cậu giữ đấy, khoan dùng, trước năm mới tôi phải trả cho họ hàng một ít, đến lúc đó nếu gom không đủ, cậu cho tôi mượn.”
“Rồi rồi rồi được được được không thành vấn đề,” Biên Nam lập tức trả lời liên tục, “Má, còn tưởng cậu không cần chứ.”
“Vậy không cần nữa.” Khưu Dịch tặc lưỡi.
“Ê cậu là thế nào đây!” Biên Nam cũng tặc lưỡi, “Lần trước tôi nói cho cậu mượn cậu bảo không cần còn gì!”
“Lúc đó khác,” Khưu Dịch cười cười, “Lúc đó còn ghét cậu lắm.”
“Xì,” Biên Nam cởi cả áo lẫn quần, mặc quần lót ngồi xuống trước máy tính, “Hôm nay ăn được không, trước đây chưa từng thấy bố tôi hứng thú với bạn tôi như vậy, hôm nay cứ hỏi hoài không chịu thôi.”
“Ông ấy hỏi tôi không phải vì cậu sao.” Khưu Dịch nói.
Biên Nam ngẫm nghĩ, tặc lưỡi mấy tiếng: “Cũng đúng, nên nói là vì công chúa nhỏ Biên Hinh Ngữ, Biên Hạo không bám theo đúng là làm khó ổng… à đúng rồi, hôm nay cậu hỏi nhà trường chuyện thực tập chưa?”
“Ừ, hỏi rồi,” Khưu Dịch châm điếu thuốc, bên kia truyền đến tiếng hét của Khưu Ngạn, Khưu Dịch thở dài, “Dụi rồi dụi rồi, dụi tắt rồi.”
“Tình huống thế nào? Có bị muộn không? Có phải học lại không?” Biên Nam hỏi liền một mạch, “Thực tập ở đâu? Lên tàu có…”
“Này!” Khưu Dịch cười mắng, “Quên luôn câu hỏi thứ nhất của cậu là gì rồi.”
“Cậu tùy ý trả lời đi.” Biên Nam bật cười.
“Hơi muộn một chút, không cần học lại, đơn vị cụ thể chưa xác định, bây giờ phải thi xong lấy giấy chứng nhận đã, năm sau có thể thực tập.” Khưu Dịch nói.
“Phải thi nữa cơ à? Vậy có phải không còn thời gian đi làm thêm không?” Biên Nam hỏi.
“Tôi có thể sắp xếp được, cậu đừng lo.” Khưu Dịch cười nói, “Cậu thì sao?”
“Tôi hả?” Biên Nam đang hào hứng nghe Khưu Dịch nói, đột nhiên rẽ sang chuyện của mình, cậu có hơi nhụt chí, “Tôi chưa biết nữa, lát phải đi nói với bố.”
“Vậy cậu đi đi, có chuyện gì nên hỏi nên hỏi sớm một chút, kéo dài không được gì, sớm muộn cũng phải xử lý.” Khưu Dịch nói.
“Đại bảo à,” Biên Nam đứng lên vừa thay quần áo vừa nói nhỏ, “Cậu nói xem, có phải người như tôi chẳng hay ho gì không, không chịu suy nghĩ cái gì, cũng không dám suy nghĩ gì hết.”
“Tàm tạm, không tới mức đó.” Khưu Dịch cười cười.
Biên Nam cúp máy, vừa lên phòng làm việc của bố vừa sắp xếp lại ý nghĩ.
Cửa phòng làm việc đang đóng, lúc cậu định gõ cửa thì nghe được tiếng của dì ở bên trong: “Nó làm gì có kinh nghiệm ở mặt này? Còn không bằng để nó theo Biên Hạo học hỏi hai năm trước.”
Biên Nam sửng sốt, cái gì?
Theo Biên Hạo.
Không thể nào, theo Biên Hạo chưa tới một tháng, hai người bọn họ phải có một người chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.