Sói Đi Thành Đôi

Chương 47:




Cảm giác như muốn ngủ thiếp đi.
Cả người không còn sức lực.
Đầu nặng trịch, mí mắt cũng rất nặng.
Biên Nam biết mình bị ai đó đá ngất, hồi cấp hai cậu từng ngất xỉu một lần vì đang bệnh mà huấn luyện quá sức, cảm giác khi đó không giống bây giờ lắm.
Bị đá ngất quả thật chẳng dễ chịu gì, tuy rằng không đau chút nào cả.
Trước mắt là một mảnh sương mù dày đặc, không nhìn thấy gì hết.
Trong lỗ tai như nghe được tiếng động, nhưng mà nghe không rõ, vừa ầm ĩ vừa hỗn loạn.
Âm thanh lúc gần lúc xa, hình như cậu loáng thoáng nghe được tiếng kêu của Vạn Phi.
Cứu viện tới rồi sao… thật mẹ nó chậm…
Các loại âm thanh dần dần đi xa, cuối cùng tất cả giác quan đều biến mất.
Không biết qua bao lâu, Biên Nam cảm thấy mình lại có một chút ý thức.
Giống như đang nằm mơ chưa tỉnh, nhưng không có cách nào ngủ tiếp nữa.
Giống như bị giam trong một cái bình đóng kín, hít thở được nhưng không dễ chịu gì.
Cả người mềm nhũn vì mệt mỏi.
Làm sao vậy?
Đang ở đâu?
Trước mắt lấp lóe, mang theo vầng sáng trắng.
Điện thoại của Khưu Dịch.
Phan Nghị Phong.
Công trường.
Máu và dao.
“Đưa cho tôi… buông tay…”
Giọng nói của Khưu Dịch vang lên bên tai.
Khưu Dịch!
Hình ảnh xoay chuyển thật nhanh trước mắt Biên Nam, cậu bất thình lình mở mắt ra.
Chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng chói lóa, mắt cậu bị kích thích đến phát đau.
“Tỉnh rồi ư?” Giọng nói của một người phụ nữ vang lên, “Tiểu Nam?”
“Dì… dì?” Biên Nam nhận ra đây là giọng của dì Lâm, cậu cố sức mở mắt ra lần nữa.
Giọng cậu nghe khô khốc mà khản đặc, chính cậu cũng bị dọa sợ.
“Là dì đây, cuối cùng con cũng tỉnh rồi,” Dì nhẹ giọng nói, nhấn chuông báo ở đầu giường, “Không có gì, trước tiên khoan nhúc nhích, chờ bác sĩ qua đây, để dì gọi điện thoại cho bố con, sáng nay bố con mới vừa về.”
“Khưu Dịch…” Biên Nam cau mày, nhìn thấy túi truyền nước treo ngược ở phía trên, bên trong chỉ còn hơn phân nửa.
Dì không trả lời cậu, gọi điện thoại cho bố.
Bác sĩ tới đây kiểm tra, dặn dò cậu vài câu, sau đó nói với dì cậu không có vấn đề gì, quan sát thêm hai ngày là có thể xuất viện.
Vừa nghe phải chờ thêm “hai ngày”, Biên Nam nhất thời có chút nóng ruột, cậu đang định ngồi dậy, ai ngờ vừa giật giật cánh tay đã cảm thấy toàn thân đau điếng, chắc là mình bị đánh thành ngựa vằn rồi.
“Dì…” Cậu không biết mình ở bệnh viện đã bao lâu, muốn biết tình hình của Khưu Dịch, muốn biết tình hình của Vạn Phi, nhưng mới vừa mở miệng đã bị dì cắt ngang.
“Dì không rõ lắm,” Dì nở nụ cười, “Bố con sẽ lập tức tới đây, bố con trông chừng con suốt hai ngày, hồi sáng dì mới vừa thế chỗ cho ổng.”
Biên Nam ngậm miệng, không nói nữa.
Vốn dĩ cậu định hỏi điện thoại di động của mình đâu, nhưng nụ cười của dì không che giấu được sự bất mãn, phiền phức này là do cậu gây nên, cậu không muốn làm cho dì và bố khó chịu thêm.
Bố đến rất nhanh, lông mày nhíu chặt, mặt mày uể oải.
“Bố…” Thấy bố mình, Biên Nam lập tức ngọ nguậy muốn ngồi dậy, dì đỡ cậu, lấy cái gối kê sau lưng cậu, cậu nhìn bố, “Con xin lỗi.”
“Đừng nói cái này,” Bố khoát tay, ngắm nghía cậu một chút rồi quay đầu hỏi dì, “Bác sĩ tới chưa?”
“Tới xem rồi, nói là không vấn đề gì, quan sát hai ngày là có thể xuất viện,” Dì vỗ vỗ lưng bố, “Không sao đâu.”
Dì ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại.
“Thấy choáng không?” Bố hỏi cậu.
“Không choáng, nhưng không có sức lực gì hết.” Biên Nam trả lời.
“Con nằm tận hai ngày, chắc chắn là không còn sức lực rồi,” Bố đi tới bên cạnh nhìn cậu, “Có khó chịu ở chỗ nào không?”
“Không có.” Biên Nam khẽ cử động cổ và cánh tay, trên người và trên tay đều quấn băng vải.
“Suýt chút nữa đã đứt gân tay rồi! Con còn may đấy! Nếu bị đứt thật, cho dù lành cũng sẽ ảnh hưởng đến động tác tay! Con có hiểu không!” Bố chỉ vào tay cậu, “Trước đây con đánh nhau, bố cứ tưởng con còn nhỏ, đang ở tuổi phản nghịch, sao bây giờ lại đánh ra nông nỗi này!”
Biên Nam không nói gì.
“Con đúng là không để cho người ta bớt lo.” Bố thở dài, kéo cái ghế ngồi xuống bên giường.
“Xin lỗi bố,” Biên Nam nhìn nhìn ngón tay của mình, nhẹ giọng nói, im lặng một hồi rồi mới hỏi thử, “Bố, bạn con…”
“Trong trại tạm giam.” Bố nói.
“Cái gì?” Biên Nam thiếu điều nhảy dựng khỏi giường, “Ai ở trại tạm giam? Khưu Dịch? Hay là Vạn Phi? Tại sao lại ở trại tạm giam!”
“Vạn Phi không sao cả,” Bố cau mày, “Có người báo cảnh sát, cảnh sát tới đó, không vào trại tạm giam thì vào đâu!”
Biên Nam cảm thấy tay chân lạnh ngắt, Vạn Phi không sao, vậy thì người ở trại tạm giam là Khưu Dịch!
Cậu có chút thở không ra hơi, một lát sau mới đè nặng thanh âm quát lên: “Khưu Dịch bị đánh mà! Sao cậu ấy lại ở trại tạm giam! Cậu ấy bị đánh nặng như vậy! Đây không phải là phòng vệ chính đáng sao!”
“Phòng vệ chính đáng? Đâm người ta nhập viện rồi kìa! Cho dù là phòng vệ chính đáng, trước khi điều tra rõ ràng cũng phải vào trại tạm giam!” Bố tức giận đứng lên, chỉ vào cậu, “Nếu không phải bố tìm người giúp, con cũng thế thôi!”
“Bố!” Biên Nam chẳng quan tâm trên tay còn ghim kim tiêm, vén chăn muốn xuống giường.
“Con lại muốn làm gì nữa!” Bố túm lấy cánh tay cậu, “Con có thể nào để bố bớt lo hay không!”
“Bố,” Biên Nam cũng nắm chặt tay bố, giọng nói khẽ run, “Đâm người là con! Không phải Khưu Dịch!”
Bố ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm cậu hồi lâu không lên tiếng.
“Phan Nghị Phong cầm dao định đâm Khưu Dịch, con giật lấy,” Tay Biên Nam run lẩy bẩy, “Lúc đó quá hỗn loạn, con không biết con đâm thằng đó thế nào, nhưng thật sự không phải Khưu Dịch đâm!”
“Câm miệng!” Bố rống lên, “Nói nghĩa khí không phải nói như thế! Chính nó cũng nhận rồi! Người bị đâm cũng nói là nó làm! Con ở đây nổi điên cái gì!”
“Phan Nghị Phong thằng khốn này! Khưu Dịch nhận rồi ư?” Biên Nam chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, “Cậu ấy nói là cậu ấy đâm? Cậu ấy bị tâm thần sao!”
“Con gây đủ chưa!” Bố lên giọng, lửa giận trong mắt sắp phun cả ra ngoài, “Con còn ngại bố chưa đủ phiền hả! Con im lặng một chút đi!”
“Bố…” Biên Nam có cảm giác cổ họng mình nghẹn ứ, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.
“Biên Nam bố cảnh cáo con, đừng có gây thêm phiền phức nữa, từ nhỏ đến lớn con gây họa đủ rồi, con cái nhà khác chẳng có ai làm người ta đau lòng như con!” Bố đẩy cậu trở về giường.
Biên Nam nằm xuống gối, trong đầu loạn hết cả lên.
Đưa cho tôi. Buông tay.
Có lẽ Khưu Dịch đã lấy dao từ tay mình.
Cậu ấy làm gì vậy chứ!
Đồ điên!
Có bệnh!
Biên Nam gác cánh tay lên mắt, mũi xót không chịu nổi.
Nước mắt không kìm được tuột xuống từ khóe mắt.
Lâu lắm rồi cậu chưa khóc, thậm chí cậu chẳng nhớ lần cuối cùng mình khóc là vì cái gì.
Cậu còn tưởng đời này mình sẽ không bao giờ khóc nữa.
Thế mà bây giờ làm thế nào cũng không ngăn được nước mắt.
Để phòng ngừa cậu kích động chạy khỏi bệnh viện, bố tạm ngừng công việc, ở lại phòng bệnh trông chừng cậu cả buổi sáng.
Biên Nam uể oải nằm trên giường, đờ đẫn trừng mắt nhìn trần nhà.
Cậu cảm thấy tư duy của mình như tắc nghẽn, không suy nghĩ được, cũng không nói chuyện được.
Như thể tất cả đã dừng lại vào khoảnh khắc Khưu Dịch lấy dao từ tay cậu.
Giờ cơm trưa, cửa phòng bệnh bị người gõ.
Bố đi qua mở cửa, Biên Nam trông thấy mặt Vạn Phi.
“Vạn Phi!” Cậu hô to một tiếng rồi ngồi bật dậy, có lẽ do quá vội vã, đầu óc lại căng ra, làm cậu choáng đến độ suýt đập đầu vào cột giường.
“Nè nè mày đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích,” Vạn Phi ở bên ngoài sốt ruột kêu lên, sau đó cười cười với bố Biên Nam đứng ở cửa, “Chào chú, bọn con đến thăm Biên Nam.”
Bố thở dài, đi ra khỏi phòng bệnh, đứng trong hành lang.
“Mày không sao chứ?” Biên Nam quan sát Vạn Phi.
“Không sao không sao,” Vạn Phi vỗ vài cái lên người mình, “Tao có thể có sao chứ…”
Sau khi Vạn Phi vào trong, Biên Nam mới nhìn thấy Thân Đào đi theo sau Vạn Phi, cậu lập tức kích động: “Khưu Dịch thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không? Có nghiêm trọng không!”
“Đỡ hơn mày, vết dao không sâu, chỉ bị quẹt trầy thôi, không có vết thương nào quá nghiêm trọng,” Thân Đào với tay khép cửa lại, “Cậu ấy biết làm thế nào để bảo vệ mình, có phải mày chưa từng bị người ta đánh hội đồng không? Đưa hết chỗ yếu hại ra cho người ta đánh.”
Nghe nói Khưu Dịch không có vết thương nào quá nghiêm trọng, Biên Nam nhất thời thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng căng thẳng thả lỏng, suýt nữa lại ngã xuống gối.
Nhưng rồi cậu nhanh chóng nghĩ tới việc Khưu Dịch còn ở trại tạm giam, lòng cậu lại phiền muộn: “Khưu Dịch bị gì vậy! Thằng Phan là tao đâm! Tại sao cậu ấy lại nhận!”
Trong mắt Thân Đào xẹt qua một tia kinh ngạc, Thân Đào nhìn cậu chằm chằm không nói lời nào.
“Anh Nam,” Vạn Phi sợ giật mình, vội chạy đến bên giường sờ trán cậu, “Mày nói gì thế?”
“Dao là Khưu Dịch giật từ tay tao!” Biên Nam nhíu mày, “Sau khi thằng Phan bị đâm cậu ấy giật lấy từ tay tao!”
Vạn Phi không nói nên lời, quay đầu lại nhìn Thân Đào, sững sờ chốc lát rồi đột nhiên nhào tới ấn Thân Đào lên tường: “Chuyện này chưa điều tra rõ ràng, nếu mày mẹ nó dám nói lung tung, tao cũng đâm mày một nhát!”
Thân Đào không lên tiếng, đẩy Vạn Phi ra, đi tới bên giường, nhìn Biên Nam một lúc lâu, cuối cùng đặt cái túi trong tay lên tủ đầu giường.
“Dao không phải do hai đứa mày mang đến, dao là của Phan Nghị Phong,” Thân Đào dường như đang suy tư, nói rất chậm, “Người bị đánh là Khưu Dịch, ông chủ quầy thức ăn vặt đối diện công trường báo cảnh sát, lúc Phan Nghị Phong đến đã cầm đao, ông chủ thấy dao mới báo cảnh sát.”
“Mày nói lảm nhảm gì vậy!” Vạn Phi đứng bên cạnh nghe mà sốt ruột.
“Bọn nó đánh Khưu Dịch, đây là sự thật,” Thân Đào nhìn Biên Nam, “Vậy nên dao nằm trong tay Khưu Dịch sẽ được xem là phòng vệ chính đáng, nếu nằm trong tay mày thì chưa chắc, bởi vì không ai thấy mày bị đánh.”
“Má, vậy là cậu ấy nhận tội sao!” Biên Nam ngơ ngẩn, “Mẹ nó ai nói thế với Khưu Dịch vậy!”
“Không ai nói hết,” Thân Đào nói, “Tao đoán.”
“Mày đoán?” Biên Nam lên giọng, “Mày đoán?”
“Tao đoán Khưu Dịch nghĩ như vậy,” Thân Đào chỉ chỉ chiếc túi trên bàn, “Quà cậu ấy tặng mày, vỡ hết rồi, hôm sau tao mới đi nhặt về.”
Biên Nam yên lặng hồi lâu mới thò tay lấy túi đến trước mặt mình, bỗng dưng cậu không có can đảm mở nó ra, lúc cúi đầu nhẹ nhàng đẩy miệng túi, chẳng hiểu sao ngón tay cậu lại run cầm cập.
Đợi đến khi thấy rõ thứ trong túi, nước mắt của cậu lại dâng lên lần nữa.
Trong túi là một tượng đất nhỏ đã vỡ thành bốn năm mảnh.
Chỉ nhìn mảnh vỡ Biên Nam đã biết đó là mình, đồng phục trường Thể thao, vợt tennis nho nhỏ trong tay.
Cậu cầm cái đầu của tượng đất, nhìn gương mặt và biểu cảm đáng yêu của mình, dụi dụi nước mắt, bật cười thành tiếng, cười một hồi nước mắt lại rơi xuống.
“Má…” Biên Nam gập chân lại, vùi mặt xuống đầu gối, buồn bực nói, “Giống tao quá.”
Đây là lần đầu tiên Vạn Phi nhìn thấy Biên Nam khóc, cậu chàng sững sờ tại chỗ nửa ngày không biết nên làm gì, cuối cùng đi tới ngồi xuống bên mép giường, khoác vai Biên Nam, vỗ nhẹ lên lưng cậu: “Ngoan, đừng khóc…”
“Ông nội mày.” Biên Nam đẩy Vạn Phi ra, muốn lau nước mắt, theo thói quen giơ tay phải lên, ai ngờ toàn là băng vải, cậu không thể làm gì khác ngoài giơ tay trái lên, ai ngờ còn ghim kim, thế là đành giơ lại tay phải, dùng băng vải chùi chùi mắt.
“Anh Nam,” Vạn Phi ngừng một lát, nhìn Thân Đào, rồi lại quay sang nhìn Biên Nam, “Hôm nay Thân Đào tới trường tìm tao là có chuyện này.”
“Nói đi.” Biên Nam hít hít mũi.
Thân Đào cũng ngồi xuống bên mép giường: “Hiện giờ Khưu Dịch đang ở trại tạm giam, mặc kệ Khưu Dịch có nhận hay không, lũ Phan Nghị Phong cũng ráng cắn là Khưu Dịch đâm, chuyện này xử lý cũng đơn giản, chẳng là ngay lằn ranh phòng vệ chính đáng, không biết cậu ấy có qua được không…”
“Muốn tìm luật sư à?” Biên Nam hỏi ngay.
“Bây giờ Khưu Dịch còn ở trại tạm giam, không được gặp ai hết, chỉ có thể nhờ luật sư gửi lời, tao muốn tìm một luật sư đáng tin cậy…” Thân Đào nhìn cậu.
Biên Nam hiểu ý Thân Đào, nhưng nhìn thái độ của bố ban nãy, cậu không dám chắc bố chịu giúp hay không.
Cậu cắn môi nhìn chằm chằm mảnh vỡ của tượng đất, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên: “Tìm Biên Hinh Ngữ.”
“Cái gì?” Vạn Phi ngẩn ra.
“Biên Hinh Ngữ… nhất định sẽ giúp năn nỉ bố tao, chỉ cần nó mở miệng, bố tao… chưa bao giờ từ chối hết,” Biên Nam nói một cách khó khăn, “Bây giờ bố rất giận tao, tao đi xin chưa chắc xin được, nhưng có lời của nó thì không thành vấn đề.”
“Chắc Biên Hinh Ngữ chưa biết chuyện này đâu nhỉ?” Thân Đào hỏi.
“Chưa biết, nếu biết đã làm ầm lên rồi.” Biên Nam thở dài.
“Vậy tao gọi điện thoại nói cho Biên Hinh Ngữ nhé?” Thân Đào nhìn cậu.
“Ừ.” Biên Nam gật đầu.
“Đừng nhắc chuyện chịu thay,” Vạn Phi dặn một câu, “Nếu nhắc Biên Hinh Ngữ dám xé xác Biên Nam ra lắm.”
“Tao biết tính toán,” Thân Đào đứng lên, “Mày dưỡng thương trước đi.”
“Nhị bảo và chú Khưu… sao rồi?” Biên Nam nhẹ giọng hỏi, đây là điều cậu lo nhất, Khưu Dịch xảy ra chuyện, Khưu Ngạn và bố Khưu sẽ thế nào đây.
“Cũng ổn, mỗi ngày tao đều ghé thăm,” Thân Đào nói, “Nhị bảo khóc một trận, bây giờ không có gì nữa, qua đợt này Khưu Dịch được thả ra là ổn thôi.”
Sau khi Thân Đào và Vạn Phi về, Biên Nam tựa vào đầu giường, ngắm tượng đất vỡ nát kia suốt buổi chiều.
Thân Đào nhặt rất kỹ, mấy mảnh vỡ nhỏ cũng nhặt nốt, y tá đi vào lấy túi nước đã cạn, Biên Nam thử dùng tay trái khép lại một chút, đại khái có thể khép lại như cũ.
Cả ngày hôm nay bố không chịu rời bệnh viện, cứ ngồi ở bên cạnh, điện thoại công việc reo liên tục, bố cứ đi qua đi lại giữa hàng lang và phòng bệnh.
“Bố, con không sao hết, bố về nghỉ ngơi đi.” Biên Nam nhìn bố mình.
Tuy rằng từ nhỏ không nói gì nhiều với bố, có chuyện cũng không kể cho bố, cứ giấu nhẹm trong lòng, nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự quan tâm của bố dành cho mình, mặc dù sự quan tâm của bố cũng có chút vướng mắc vì những xích mích với Biên Hạo và Biên Hinh Ngữ trong quá khứ.
Bây giờ nhìn bố thế này, cậu cũng chẳng dễ chịu gì.
Bố không để ý đến cậu, vẫn im lặng ngồi trong phòng bệnh, gần hết giờ mới đứng lên, lặng lẽ ra về.
Biên Nam nằm trong phòng, phòng bệnh một người có phòng khách và ban công rất yên tĩnh, cậu cảm thấy yên tĩnh thế này thật khó chịu, còn không bằng nằm phòng bệnh phổ thông, nghe người khác nói chuyện ít ra có thể phân tán lực chú ý.
Lúc y tá tiến vào, Biên Nam bảo y tá giúp mình mở TV, sau đó tiếp tục thẫn thờ nhìn màn hình.
Tay phải hơi đau, không quá dữ dội, đau kiểu như nảy từng cái.
Khưu Dịch đang làm gì nhỉ?
Cậu ấy có vết thương nào cũng đau không nặng không nhẹ như mình không.
Khưu Dịch đang nghĩ gì?
Khưu Dịch không có bất tỉnh hai ngày giống mình, cái gì nên nghĩ chắc cũng nghĩ hết rồi.
Còn mình thì sao, mình đang suy nghĩ gì…
Nghĩ đây quả là sinh nhật thần kỳ nhất trong hơn mười năm cuộc đời, nghĩ mình còn chưa nhận được câu sinh nhật vui vẻ của Khưu Dịch, nghĩ đến những lời mà mình đấu tranh suốt một tháng cuối cùng không thể nói ra khỏi miệng.
Nghĩ đến món quà sinh nhật vỡ nát.
Câu nói sau cùng của Khưu Dịch trước khi cậu ngất cứ điên cuồng vang vọng trong đầu cậu.
Biên Nam ấn ấn thái dương, gọi y tá tới.
“Có thuốc ngủ không? Tôi ngủ không được.” Cậu nói.
“Ôi, tình trạng của cậu bây giờ không thể uống thuốc ngủ,” Y tá cười nói, “Chưa tới mười giờ nữa mà, ngủ không được là chuyện bình thường thôi, xem TV chút đi.”
“Có thức ăn không? Ăn khuya.” Biên Nam lại hỏi.
“Không có, cậu chưa ăn cơm tối hả?” Y tá vẫn cười.
“Ăn không vô… bỏ đi,” Biên Nam cử động chân mình một chút, “Cố gắng nhịn thêm một ngày là xuất viện được rồi.”
“Đợi bác sĩ kiểm tra xong mới biết có xuất viện được không nhé,” Y tá vỗ vai cậu, “Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Thật ra Biên Nam gọi y tá tới đây là vì muốn có người nói chuyện với mình, dù là mấy câu cũng được, một mình nằm đây cậu thật sự không chịu nổi.
Trong đầu toàn là Khưu Dịch.
Khưu Dịch mỉm cười.
Khưu Dịch làm tượng đất cho cậu.
Khưu Dịch bị thương.
Khưu Dịch gánh tội thay cậu…
Cậu rất… thích Khưu Dịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.