Sói Đi Thành Đôi

Chương 37:




“A!” Khưu Dịch bị cậu cắn vào vai nhịn không được kêu một tiếng.
Biên Nam không nói gì, sau khi cắn xong, cánh tay đang chống đột nhiên buông lỏng, cả người thoáng cái đè lên Khưu Dịch.
“Ê,” Hôm nay Khưu Dịch ăn không nhiều nhưng uống không ít bia, bị Biên Nam đè một cái, cảm giác như nước tiểu sắp bị ép ra, cậu vội vàng rút tay đẩy Biên Nam, “Đứng dậy đi.”
Biên Nam không nhúc nhích, cằm vẫn gác lên vai Khưu Dịch, cấn đến mức vai cậu đau nhói, cậu nghiêng đầu nắm tóc Biên Nam kéo ra sau: “Biên Nam?”
“Không phải chứ!” Đến khi thấy rõ mặt Biên Nam, Khưu Dịch mới kêu lên, “Này!”
Biên Nam ngủ mất rồi.
Khưu Dịch chưa từng thấy người nào giây trước mới vừa uống say cắn người giây sau đã lập tức nhắm mắt ngủ, Biên Nam xem như giúp cậu có thêm kiến thức mới.
Hơn nữa với kinh nghiệm đấu trí đấu dũng suốt thời gian dài với chiêu giả bộ ngủ của Khưu Ngạn và bố, Khưu Dịch lập tức đoán được Biên Nam đang ngủ thật, cậu thả tay nắm tóc Biên Nam ra, Biên Nam trượt ngay xuống đất.
“Phục cậu luôn.” Khưu Dịch bất đắc dĩ lấy gối đệm trên ghế dựa bên cạnh kê dưới đầu Biên Nam, sau đó đứng dậy vừa xoa vai vừa đi nhà vệ sinh.
Khưu Ngạn và bố cũng đang ngủ, trong phòng tắt đèn rất yên tĩnh.
Khưu Dịch vào phòng thu dọn đồ chơi và quần áo Khưu Ngạn ném đầy giường một lát rồi quay trở lại sân.
Biên Nam vẫn đang ngủ không nhúc nhích, cơ thể xoắn vặn như dây thừng, Khưu Dịch đi tới kéo cánh tay Biên Nam: “Dậy dậy.”
Biên Nam chẳng thèm hừ một tiếng chứ đừng nói là nghe lời Khưu Dịch ngồi dậy.
Khưu Dịch thở dài, ngồi xuống bên cạnh, cầm chai sữa chua Khưu Ngạn chưa uống hết hớp vài ngụm.
Hôm nay Khưu Dịch uống không ít, bây giờ cũng mệt rã rời, bình thường nâng Biên Nam vào phòng không thành vấn đề, nhưng hôm nay Biên Nam y chang cái bao tải hoàn toàn không chịu phối hợp, muốn khiêng lên chắc là không thể nào.
Uống sữa chua xong, Khưu Dịch đứng dậy, đẩy Biên Nam thành tư thế nửa ngồi, vòng tay qua dưới nách vừa nâng vừa kéo Biên Nam vào phòng.
“Anh hai,” Khưu Ngạn không biết dậy khi nào, mặc cái quần cộc đứng ở cửa phòng bố, “Anh đang làm gì vậy?”
“Không thấy sao, anh đang đưa đại hổ tử lên giường,” Khưu Dịch thở dài, “Em dậy làm gì, mau ngủ đi.”
“Em đi tiểu,” Khưu Ngạn lại chạy ra cửa, nhìn thoáng qua Biên Nam, “Đại hổ tử ngất ạ?”
“Ừ, thấy anh đẹp trai quá nên ngất,” Khưu Dịch cười, kéo Biên Nam vào phòng, “Muốn tiểu thì tiểu nhanh đi, đừng để lát nữa anh để anh thấy em chưa ngủ!”
Vào phòng xong, Khưu Dịch thẳng tay ném Biên Nam xuống giường, Biên Nam hừ một tiếng nằm úp sấp lên giường, chân còn quỳ dưới đất.
Khưu Dịch đá rớt giày Biên Nam, bê chân cậu hất lên giường.
“A…” Biên Nam xoay người, lầm bầm, “Muốn giết người hả.”
“Cậu đừng nhích vô trong,” Khưu Dịch kéo Biên Nam đã lăn vào trong góc tường ra ngoài rìa, “Trên quần dính đầy đất.”
Biên Nam mê man mở mắt ra, con ngươi không có tiêu cự, không biết đang nhìn chỗ nào, chưa đợi Khưu Dịch nói tiếp, cậu đã nhanh nhẹn cởi quần mình, đạp thẳng xuống đất, thiếu chút nữa đạp trúng Khưu Dịch, cởi quần xong cậu lại xoay người bám lên tường.
“Ê!” Khưu Dịch bực bội đưa tay vả đùi Biên Nam, vả ra một tay mồ hôi.
Cậu chà tay lên người Biên Nam, thở dài cầm khăn ra sân nhúng ướt, trở về phòng mở máy lạnh, vỗ vỗ Biên Nam: “Hầy, lau chút đi, người cậu toàn mồ hôi.”
“Không.” Biên Nam úp mặt vào tường ôm chăn trả lời một cách rành mạch, tiếp theo lại phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
“Muốn bị đánh phải không!” Khưu Dịch không mắc chứng sạch sẽ, nhưng không thể chịu được việc có người mình mẩy toàn mồ hôi nằm trên giường mình, cũng tại Biên Nam to con nên cậu không kéo nổi, nếu là Khưu Ngạn thì đã bị cậu xách đến nhà tắm từ lâu rồi.
“Đừng có phiền tôi!” Biên Nam đột nhiên xoay người, vung tay về phía Khưu Dịch.
Khưu Dịch vội né tránh, cánh tay Biên Nam đập xuống ván giường, mắt vẫn nhắm, xem ra ngủ rất say.
“Mẹ nó cậu mới là phiền đấy!” Khưu Dịch hết biết nói gì, đi qua đánh bốp bốp lên cánh tay Biên Nam.
Biên Nam cau mày gãi nơi bị đánh, rồi lại cau mày tiếp tục ngủ.
Khưu Dịch chẳng còn sức để ý, Biên Nam toàn là mồ hôi, trên người còn mặc quần áo đã lăn lộn dưới đất, cứ cái đà này, giường của cậu khỏi cứu nữa.
Khưu Dịch đứng dậy cưỡi lên người Biên Nam, vén áo Biên Nam lên tới ngực, kéo tay cậu lột áo ném sang một bên.
Lấy khăn ướt chà mạnh lên ngực và bụng Biên Nam một lần, sau đó xốc cho Biên Nam nằm sấp, lau lên lưng cậu lần nữa.
Đem khăn đi giặt rồi lau cho tên Biên Nam chẳng khác gì cái bánh rán thêm một lượt, Khưu Dịch mới lấy quần áo đi tắm.
Lúc trở về phòng, Biên Nam ngủ khá ngoan ngoãn, dựa sát vào tường.
Khưu Dịch tắt đèn, lúc vỗ gối chuẩn bị ngủ thì cảm giác dưới gối có thứ gì đó, cậu bèn mở đèn bàn, xốc gối lên thì thấy bên dưới có một cái hộp được gói lại, trên hộp dán một miếng giấy nhỏ, mặt trên là hàng chữ ngay ngắn của Khưu Ngạn.
Anh hai sinh nhật vui vẻ, ăn mau chóng lớn, ngày càng đẹp trai. Khưu Ngạn.
Khưu Dịch cười mở hộp, nhìn thấy bên trong là một chiếc đèn đọc sách.
Đối với việc Khưu Ngạn không mua đồ ăn vặt mà mua đèn cho mình, Khưu Dịch cảm thấy rất bất ngờ.
Cậu cất đèn bàn, kẹp đèn đọc sách lên đầu giường rồi qua phòng bố.
Khưu Ngạn nhắm mắt nằm trên giường, Khưu Dịch đến gần nhìn, lông mi nhóc giần giật.
“Nhị bảo.” Khưu Dịch sờ mũi nhóc.
“Em mới tiểu xong, chưa ngủ lại được.” Khưu Ngạn mở mắt.
“Anh thấy quà của em rồi,” Khưu Dịch cười hôn lên trán nhóc một cái, “Cảm ơn em, anh rất thích, đã đổi dùng.”
“Thật không?” Mắt Khưu Ngạn sáng lên, “Đại hổ tử nói anh nhất định sẽ thích.”
“Thật mà,” Khưu Dịch nói, “Đại hổ tử dẫn em đi mua hả?”
“Vâng ạ, là anh ấy chọn đó,” Khưu Ngạn ngượng nghịu nói, “Em vốn định mua đồ ăn.”
“Muốn ăn gì ngày mai anh mua cho em,” Khưu Dịch vỗ mặt nhóc, “Ngủ đi.”
Trở lại giường, Khưu Dịch nằm xuống, đưa tay tắt ngọn đèn nhỏ kẹp ở đầu giường, hai giây sau lại bật lên, sau đó lại tắt, sau khi tắt mở lặp đi lặp lại vài lần, cậu dùng cùi chỏ huých lưng Biên Nam: “Này.”
Biên Nam ngủ thẳng cẳng, Khưu Dịch ngẫm nghĩ, chống tay kéo Biên Nam thành nằm ngang, nói nhỏ bên tai cậu: “Cảm ơn cái đèn nhé.”
Biên Nam chép miệng, nhíu mày ngủ tiếp.
Khưu Dịch nhìn cậu một lúc, tắt đèn, dang rộng tay, nhắm mắt lại.
Đêm nay Biên Nam rất yên ổn, không giương nanh múa vuốt như trước, để cho Khưu Dịch thư thái ngủ thẳng đến lúc gà hàng xóm gáy.
Khưu Ngạn dậy rất sớm, nghe tiếng động thì có vẻ nhóc đang ở trong sân dọn dẹp bát đũa tối qua.
Khưu Dịch muốn rời giường bảo nhóc để đó mình dọn cho, kết quả vừa ngồi dậy, chân Biên Nam đột nhiên giật giật, không đợi cậu quay đầu, Biên Nam đã bật dậy y như bị ai đâm một dao.
“Cậu…” Khưu Dịch bị Biên Nam dọa sợ, quay đầu thấy Biên Nam đang nhìn mình chằm chằm, “Làm gì vậy?”
“… Chào buổi sáng.” Biên Nam nói, sau đó nghiêng người nhảy thẳng xuống giường, lượn hai vòng trong phòng cầm quần áo khoác vội lên người.
“Cậu có việc gấp à?” Khưu Dịch không hiểu gì nhìn cậu.
“Không, à có,” Biên Nam gãi đầu, “Có, có chút việc.”
“Quần mặc ngược kìa.” Khưu Dịch chỉ quần cậu.
Biên Nam cúi đầu kéo quần nhìn một chút, vội vàng cởi ra mặc lại, lúc xoay người với tay lấy balô thì chân va trúng mép bàn: “A!”
“Hôm qua cậu đâu có đụng trúng đầu,” Khưu Dịch nhìn bộ dạng đầu óc choáng váng của Biên Nam, “Làm gì vậy?”
“Tôi phải đi, có việc,” Biên Nam đeo balô, “Hôm qua tôi uống nhiều quá…”
Khưu Dịch kịp phản ứng thì ra cậu vì chuyện tối qua, vừa định mở miệng nói không sao, Biên Nam đã bước đi tới cửa, “Tôi uống say quá không nhớ gì.”
Lời của Khưu Dịch nghẹn ở cổ.
Người ta uống say không nhớ gì, vậy không cần an ủi.
Lúc Biên Nam chạy đến trong sân, Khưu Ngạn đang ôm bánh kem để lên bàn, vừa thấy cậu đi ra, nhóc lập tức nhào qua: “Đại hổ tử!”
“Ây cục cưng, dậy sớm thế,” Biên Nam ngồi xổm xuống bế nhóc, “Em làm gì vậy?”
“Chuẩn bị ăn bánh kem,” Khưu Ngạn huơ huơ bao nến trong tay, “Hôm qua chưa ăn, tối em nằm mơ cũng thấy luôn.”
“… Ồ,” Biên Nam vốn định về ngay, nghe Khưu Ngạn nói vậy, cậu bất chợt không biết phải làm gì, quay đầu nhìn vào trong, Khưu Dịch vừa mặc áo vừa đi ra, cậu đành thả balô xuống ghế, “Vậy ăn thôi.”
Ký ức hôm qua cúi đầu muốn hôn Khưu Dịch vẫn đang xoay chuyển rõ rệt trong đầu cậu, cả đêm nằm mơ phát đi phát lại không biết bao nhiêu lần, phát tới mức cậu muốn mắng chửi người.
Sáng sớm vừa mở mắt nhớ tới chỉ muốn đập đầu vào tường cho xong.
Thật ra hôn một thằng con trai khác cũng không phải chuyện gì to tát, cậu từng hôn Vạn Phi rồi chứ đâu, lúc Tôn Nhất Phàm uống say còn từng ôm bế hôn chùn chụt lên mặt cậu.
Nhưng mấy lần đó không giống!
Đây là lần đầu tiên cậu muốn hôn miệng một thằng con trai khác!
Miệng đó!
Ngay cả cảm giác khi cắn xuống sau cùng cũng khiến cậu xúc động một cách quái dị mà cậu không thể hiểu nổi.
Mình bệnh thật rồi!
Thế nhưng trông Khưu Dịch chẳng có gì khác lạ, ánh mắt nhìn cậu cũng như bình thường.
Biên Nam ngẩn ra nhìn bánh kem nửa ngày, suy xét có lẽ Khưu Dịch cũng không nghĩ quá nhiều… có lẽ không nghĩ quá nhiều.
Chỉ cần đừng nghĩ cậu có bệnh là được.
Bia rượu quả là thứ cậu không thể tùy tiện chạm vào!
“Đại hổ tử!” Khưu Ngạn gọi, “Thắp nến đi!”
“Ừ.” Biên Nam phục hồi tinh thần nhận ngọn nến.
Yêu cầu của Khưu Ngạn đối với quá trình ăn bánh kem rất nghiêm khắc, mặc dù là sáng sớm nhưng cũng không thể bỏ qua bước thắp nến hát mừng sinh nhật.
Biên Nam cúi đầu xé bao nến, đang định tìm bật lửa, Khưu Dịch đã móc từ trong túi đưa qua.
“Thắp mấy cây?” Biên Nam hỏi, “Cậu sinh nhật lần mấy?”
“Mười tám!” Khưu Ngạn ở một bên trả lời vang dội, “Trưởng thành rồi!”
“Ồ,” Biên Nam cười, cúi đầu đếm đống nến, đếm đủ 18 cây thì cắm vào, “Chỉ lớn hơn tôi chưa tới hai tháng, tôi tưởng cậu hơn tôi mười tuổi cơ.”
“Cậu không phải bằng tuổi nhị bảo à,” Khưu Dịch quẹt miếng kem trên bánh liếm thử, “Ngọt quá.”
“Được rồi, mau đẩy bố em ra.” Biên Nam vỗ vai Khưu Ngạn.
Mọi người cùng nhau vây quanh bàn ăn vừa vỗ tay vừa hát chúc mừng sinh nhật, sau khi Khưu Dịch cúi đầu thổi hết nến, Khưu Ngạn mới hài lòng bắt đầu chia đĩa cho mọi người: “Ăn bánh thôi!”
“Cắt bánh này phải dùng dao lớn này,” Khưu Dịch vào bếp lấy dao cắt dưa hấu ra, khoa tay múa chân trên cái bánh kem, “Tôi cắt hả?”
“Ừ,” Biên Nam gật đầu, nhìn bàn tay nắm dao của Khưu Dịch, nửa câu sau giọng nhỏ dần, “Chủ xị… cắt.”
Cậu xoay mặt sang chỗ khác.
Chia bánh kem xong, Biên Nam cúi đầu gặm miếng lớn, rất ngon.
Khưu Ngạn nhảy qua nhảy lại bên cạnh Biên Nam cả buổi, Biên Nam quay đầu thì phát hiện ngón tay Khưu Ngạn dính một ít kem, nhóc cứ giơ tay cứ nhảy suốt, chắc là muốn quẹt lên mặt cậu, nhảy mấy cái thấy với không tới nên đành quẹt lên tay cậu.
Biên Nam cười, ngồi xổm xuống quẹt kem lên mũi nhóc, chấm lên cằm vài cái nữa: “Ông cụ non râu bạc!”
“Anh cũng vậy!” Khưu Ngạn cười hớn hở, quẹt một vòng kem lên miệng Biên Nam, rồi cầm bánh nhào qua Khưu Dịch.
Khưu Dịch cũng nhanh chóng ngồi xuống, để cho Khưu Ngạn quẹt lên mặt vài đường.
Lúc Khưu Ngạn cầm bánh đến bên bố, Khưu Dịch đột nhiên nhanh nhẹn quẹt tay lên mặt Biên Nam, một đống kem dính lên mặt cậu.
Biên Nam đang cầm đĩa bánh kem, tay run lên, ngón tay dính kem của Khưu Dịch lướt qua mặt khiến toàn thân cậu tê dại, bụng dưới như bị ai sờ qua, sít chặt.
Bộ chưa hết say hả!
Tổng cộng có năm chai mà chuốc người ta thành thần kinh thế này thì cũng hơi quá rồi!
Trong lòng Biên Nam loạn xà ngầu không biết mình đang nghĩ vớ vẩn gì nữa, cậu nhấc tay, úp nguyên miếng bánh kem lên mặt Khưu Dịch.
“Cậu…” Khưu Dịch không tránh kịp, cả mặt toàn là kem và vụn bánh, thế là túm lấy cánh tay Biên Nam úp luôn phần bánh kem của mình lên mặt cậu.
“Ha! Ha ha! Ha ha ha…” Khưu Ngạn cười to hai tiếng rồi cười mãi không dứt.
Biên Nam liếm kem bên khóe miệng, ngẩng đầu thấy Khưu Dịch đang lau hai cái lỗ trên đống kem để lộ hai con mắt, cậu nhất thời cười như điên, theo Khưu Ngạn cười không phanh.
“Cười con khỉ.” Khưu Dịch cũng cười.
Bánh kem rất lớn, lại quá ngọt, ngoại trừ Khưu Ngạn, mọi người chỉ ăn một miếng là no, mình nhóc ăn đến hai miếng lớn mới ngửa ra ghế thoải mái ợ một cái: “Bánh kem này ngon ghê.”
“Còn lại đều cho em.” Khưu Dịch đóng hộp bánh bỏ vào tủ lạnh.
“Ăn hết cái này em sẽ phì ra một vòng,” Biên Nam ngồi xổm cạnh ao rửa mặt, trên mặt toàn là dầu, dùng xà phòng rửa cả buổi vẫn còn dầu, “Không lẽ phải dùng nước tẩy sao ta…”
“Điện thoại cậu reo kìa.” Khưu Dịch ở bên cạnh mặt đầy kem nói.
“Nhìn giúp tôi xem, chắc là Vạn Phi gọi.” Biên Nam phất tay, vốc nước tiếp tục rửa mặt.
Khưu Dịch lấy di động trong balô của Biên Nam, nhìn thử, đến bên cạnh cậu ngồi xổm xuống, “Điện thoại của mẹ.”
“Hả?” Biên Nam sửng sốt, quay mặt qua.
Khưu Dịch đưa điện thoại đến trước mặt cậu, sau đó đưa khăn lông trên tay cho cậu.
“Ầy, mẹ gọi tôi làm gì?” Biên Nam cầm khăn lau qua loa mấy cái, chà tay lên người, cầm lấy điện thoại.
Khưu Dịch ngồi cạnh ao rửa mặt, Biên Nam cầm di động nhìn một hồi, cuối cùng ra ngoài cửa sân, đứng trong hẻm nhấc máy.
“Alô?” Biên Nam tựa vào tường.
“Alô cái gì, không lưu số của tao à?” Đầu bên kia truyền đến tiếng mẹ.
Nói thật, giọng nói của mẹ rất dễ nghe, người đã bốn mươi mà giọng nũng nịu như gái mười tám, nhưng mỗi lần nghe đến giọng mẹ, Biên Nam lại thấy buồn bực.
“Có lưu.” Biên Nam nói.
“Gọi mẹ một tiếng khó lắm à, sống tốt quá nên không thèm quan tâm mẹ mày nữa chứ gì,” Giọng mẹ mang theo bất mãn, “Mẹ mày sắp chết chắc mày cũng không tới liếc mắt nhìn đâu nhỉ!”
“Có chuyện gì à?” Biên Nam cau mày hỏi.
“Tao thì có chuyện gì! Trong mắt mày chuyện gì mới được gọi là có chuyện,” Mẹ nói liên tục, “Tao sắp chết có tính là có chuyện không?”
Biên Nam thở dài không lên tiếng.
“Lòng lang dạ sói y như thằng cha mày!” Mẹ lại nhét thêm một câu.
Biên Nam đang định mở miệng, đầu dây bên kia truyền đến tiếng quát của một người đàn ông, có thứ gì rớt bể, mẹ hét một tiếng “ông bị thần kinh hả” rồi cúp máy luôn.
Biên Nam ngẩn người, gọi lại, mẹ không nghe điện thoại.
“Tôi tưởng cậu đi rồi.” Giọng Khưu Dịch truyền đến từ phía sau.
Biên Nam vội quay đầu lại: “Cậu đứng đây nãy giờ?”
“Không,” Khưu Dịch nhìn cậu một cái, “Một giây trước tôi mới ra.”
“… Ừ.” Biên Nam bỏ điện thoại vào túi quần.
“Cậu không sao chứ?” Khưu Dịch chỉ mặt cậu, “Sắc mặt không tốt lắm.”
“Vậy sao?” Biên Nam sờ mặt mình, “Chắc do xà phòng đó.”
“Sao không nói do bôi kem Đại Bảo?” Khưu Dịch cười, lát sau mới nhỏ giọng hỏi một câu, “Xảy ra chuyện gì à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.