Sói Đi Thành Đôi

Chương 12:




Biên Nam nói xong liền đi vào phòng bếp phụ giúp, Khưu Dịch tựa vào giường giở sách ra tiếp tục đọc.
“Anh hai,” Qua vài phút, Khưu Ngạn chạy vào phòng, “Thịt bò phải hầm bao lâu vậy?”
Trong phòng bếp truyền đến tiếng hét của Biên Nam: “Đã bảo không cần hỏi, anh biết phải hầm bao lâu!”
“Nửa tiếng là được, dùng nồi áp suất mà hầm.” Khưu Dịch cười cười, đưa tay lau mồ hôi trên chóp mũi Khưu Ngạn.
Trên chóp mũi của Khưu Ngạn toàn là giọt mồ hôi, trông nhóc cực kỳ hưng phấn.
Đừng nói là ngày thường, thậm chí ngay cả lễ tết, trong nhà cũng chẳng có bóng khách, Khưu Dịch rất hiếm khi nhìn thấy Khưu Ngạn vui như vậy, cứ chốc lát lại chạy ra chạy vào giúp một tay.
“Đại hổ tử,” Khưu Ngạn chạy vào phòng bếp, “Anh hai em nói dùng nồi áp suất hầm nửa tiếng là được.”
“Ồ,” Biên Nam buồn bực, đúng là cậu không biết thịt bò nên hầm bao lâu, nhưng có thể lên mạng tra, nghe được từ miệng Khưu Dịch, Biên Nam cứ cảm thấy không được tự nhiên, có Khưu Ngạn ở đây nên không tiện nổi nóng, chỉ có thể gật đầu, “Vậy lúc hầm thịt tranh thủ nấu món khác trước đi.”
“Vâng ạ!” Khưu Ngạn lại xoay người chạy ra sân, bưng rau đã rửa sạch vào trong, “Xào rau trước nha?”
“Ừa.” Biên Nam cầm rau, đặt lên thớt tùy tiện chặt hai cái, vừa nghĩ tới việc mình bận bịu tối tăm mặt mũi trong bếp, còn Khưu Dịch đang nằm trên giường đọc sách, cậu thật sự rất muốn bỏ của chạy lấy người.
“Tốt quá.” Khưu Ngạn vịn tấm thớt nhìn Biên Nam, mặt mũi tươi cười hớn hở.
“Tốt cái gì.” Biên Nam thuận miệng hỏi.
“Cái gì cũng tốt hết!” Khưu Ngạn trả lời thật lớn tiếng, rồi lại ngượng ngùng xoay người chạy ra ngoài.
“Trong nhà thường không có khách nào đến, thời gian anh hai nó ở nhà lại ít, bình thường chỉ có chú và hai đứa tụi nó,” Bố Khưu Dịch ở cửa phòng bếp cười cười, “Lần này có nhiều người cùng ăn chung nên nó vui ấy mà.”
“Anh hai nhị bảo bận rộn vậy sao?” Biên Nam cũng nặn ra một nụ cười.
“Đúng rồi, vừa phải đi học, vừa phải làm thuê, tình trạng này của chú…” Bố Khưu Dịch nói tới giây thì hạ giọng, sau đó thở dài, “Chuyện trong nhà đều do anh hai nó gánh vác, vất vả lắm.”
Biên Nam im lặng không lên tiếng, một lúc lâu không biết nên nói gì.
Biên Nam lăn qua lộn lại gần hai tiếng đồng hồ mới được bốn món một canh, nhìn cái mâm đặt trên bàn, cậu chợt cảm thấy ngổn ngang trăm mối.
Mặc dù ở nhà không được chào đón, nhưng từ nhỏ đến lớn đều được đối xử như thiếu gia, chưa từng phải động tay làm việc, bây giờ ấy thế mà lại có thể làm ra nhiều món tuy không biết mùi vị thế nào nhưng bề ngoài trông cũng tạm chấp nhận được, đã vậy còn nấu được món canh…
Mà cậu có thể đạt “tiến bộ” to lớn như thế, lại là vì Khưu Dịch.
Không, không phải là vì Khưu Dịch.
Nếu cậu không đánh Khưu Dịch vào bệnh viện, thì đã không gây nên phản ứng dây chuyền dẫn đến cục diện không thể cứu vãn như hôm nay.
Chân của Khưu Dịch vẫn không thể động đậy, lúc Khưu Ngạn vào phòng dìu Khưu Dịch xuống giường, Khưu Dịch nhảy rất vất vả.
“Xe lăn.” Khưu Dịch đơn giản nói hai chữ.
Khưu Ngạn lập tức hiểu ra, chạy đến sau lưng bố, định bụng đẩy xe lăn qua đỡ Khưu Dịch.
Thấy tình huống như vậy, Biên Nam không thể nào đứng yên không lên tiếng, đành phải cắn răng nói một câu: “Để anh.”
Khưu Dịch không nói gì, tựa vào bên giường nhìn cậu.
Biên Nam đi tới bên cạnh Khưu Dịch, trước tiên đưa tay trái ra, không biết nên dìu hay nên đỡ, vì vậy đưa tay phải ra, nhưng phát hiện đưa tay phải thì bị ngược, vậy là lại duỗi tay trái ra.
Khưu Dịch tặc lưỡi một tiếng, nhấc cánh tay khoác lên vai Biên Nam, nương theo đó nhảy tới cửa.
Biên Nam theo Khưu Dịch bước từng bước về phía trước, phải cố lắm mới có thể kiềm chế chính mình không trực tiếp lôi cánh tay Khưu Dịch quật cậu ta ngã xuống đất.
Nhưng cái tư thế như cọc gỗ này làm cho hai người đều cử động bất tiện, Biên Nam rướn cổ đi được hai bước thì đành phải ôm eo Khưu Dịch, cắn răng nửa kéo nửa dìu Khưu Dịch đến bên bàn, ném Khưu Dịch lên ghế.
Như vậy vẫn chưa xong, chân của Khưu Dịch không bỏ xuống được, Biên Nam còn phải khom người lấy cái ghế đặt dưới mặt bàn cho Khưu Dịch để chân, may là Khưu Dịch không bắt cậu làm hộ, tự bê chân mình đặt lên đó.
Biên Nam ngồi xuống ghế, nếu Khưu Dịch dám sai cậu bê chân, cậu sẽ cho Khưu Dịch một đấm bay ra ngoài cửa.
“Em uống một ly này nha.” Khưu Ngạn vui vẻ cầm lon coca.
“Khát thì uống nước.” Khưu Dịch nhìn nhóc.
“Em muốn uống cái này…” Khưu Ngạn nhỏ giọng nói, cúi đầu liếc nhìn bố mình.
“Cho nó uống chút đi.” Bố ở bên kia nói một câu.
“Hư răng hết bây giờ.” Giọng điệu của Khưu Dịch không có ý nhân nhượng.
“Nhưng mà…” Khưu Ngạn rũ mí mắt xuống cắn cắn môi, không nói nữa.
Biên Nam vốn không định lên tiếng, không xen mồm vào khi người khác dạy dỗ con mình chính là phép lịch sự tối thiểu, nhưng bộ dạng tội nghiệp của Khưu Ngạn khiến lòng cậu như nhũn ra, lửa giận dành cho Khưu Dịch lại bùng lên, Biên Nam nhịn không được mở miệng: “Có phải ngày nào cũng uống đâu, uống một ly mà hư răng cái gì?”
“Hôm qua nó vừa uống nguyên một lon,” Khưu Dịch liếc Biên Nam một cái, rồi lại tiếp tục nhìn Khưu Ngạn, nhưng vẫn đang nói cho Biên Nam nghe, “Hình như cũng là cậu mua thì phải.”
“Tao…” Biên Nam há miệng không nói nên lời.
“Mấy ngày nữa em uống tiếp,” Khưu Ngạn đứng dậy cầm lon coca bỏ vào trong tủ lạnh, đoạn quay đầu lại, “Được không?”
“Ừ.” Khưu Dịch gật đầu.
Khưu Ngạn nhanh chóng quên nỗi buồn không được uống coca, nhiều người như vậy cùng ở nhà ăn cơm mang đến cho nhóc nhiều niềm vui hơn là coca, nhóc ăn rất ngon miệng.
“Tay nghề của đại hổ tử cũng không tệ đâu,” Bố Khưu Dịch vừa ăn vừa cười nói, “Lúc đầu toàn nấu cơm khét, bây giờ ra hình ra dáng rồi.”
Biên Nam cười ha ha hai tiếng, vùi đầu ăn một miếng thịt bò, phát hiện hình như cho thiếu muối, hơi lạt.
“Trong thời gian qua may là có đại hổ tử, nếu không có thằng bé giúp đỡ, bố sẽ phiền phức lắm đây.” Bố Khưu Dịch nói thêm.
“Cảm ơn.” Khưu Dịch đặt đũa xuống nói một câu.
Biên Nam đang miệt mài ăn, nghe xong lời này, cậu cũng thả đũa xuống quay đầu sang, phát hiện Khưu Dịch đang nhìn mình.
“Không có gì.” Biên Nam lên tiếng.
Hiếm khi Khưu Dịch mới nói được một câu không có ý châm chọc và khiêu khích, Biên Nam cũng phối hợp theo, dù sao nếu chuyện này bị phanh phui, nói thế nào cũng là vì một gậy của cậu làm cho gia đình người ta loạn cả lên.
Bữa cơm này ăn không đến nỗi xấu hổ, dù rằng trong lòng Biên Nam rất khó chịu, có lẽ Khưu Dịch cũng như thế, nhưng Khưu Ngạn lại vui ơi là vui, nhóc nói rất nhiều, ăn xong hai chén cơm vẫn nói không ngừng, Khưu Dịch cản mấy lần cũng cản không được.
Biên Nam dứt khoát buông đũa nói mình đã ăn no rồi quay sang tán dóc với Khưu Ngạn, nói thật nếu cơm này không phải do mình nấu, cậu thật sự nuốt không trôi.
Cơm nước xong, Khưu Ngạn nhanh nhẹn dọn dẹp bát đũa, đem đến bên cái ao trong sân để tẩy rửa, Biên Nam ngồi trong phòng cảm thấy hơi khó ở, không phải cậu khó chịu với việc phải tìm đề tài để nói, cậu khó chịu là vì phải tìm đề tài trước mặt Khưu Dịch.
Kiên trì chưa được hai phút, Biên Nam đứng dậy ra khỏi nhà, định bụng ngồi chơi với Khưu Ngạn cho đến khi nhóc rửa chén xong rồi về.
“Em biết rửa chén nha,” Thấy Biên Nam đi ra, Khưu Ngạn đắc ý nói, “Trước giờ toàn là em rửa chén đó.”
“Ném vỡ bao nhiêu cái chén mới học được đấy?” Biên Nam ngồi chồm hổm bên cạnh nhóc, tán dóc với Khưu Ngạn thoải mái hơn nhiều.
“Không có vỡ, một cái cũng không!” Khưu Ngạn giơ một cái chén lên, lắc lắc trước mặt Biên Nam.
“Giỏi quá ta.” Biên Nam cười nói.
“Đại hổ tử,” Khưu Ngạn cúi đầu rửa sạch cái chén, có chút do dự nhỏ giọng hỏi một câu, “Ngày mai anh có đến nữa không?”
Biên Nam đang định đứng dậy, nghe xong lời này, động tác ngừng lại, khom người không biết trả lời thế nào.
“Anh nói nếu như anh hai em không thể động đậy, anh sẽ… sẽ đến thêm vài ngày…” Giọng nói của Khưu Ngạn rất nhỏ, còn mang chút dò xét, “Có phải anh không muốn đến không?”
Biên Nam không lên tiếng, đúng vậy, dĩ nhiên cậu không muốn đến, cậu thấy Khưu Dịch là nổi nóng rồi, cậu còn rất phục mình từ khi nhìn thấy Khưu Dịch đến giờ vẫn chưa có phát giận.
Nhưng mặc dù như vậy, Biên Nam cũng không nói những lời này ra miệng, Khưu Ngạn rất mẫn cảm, nhóc biết hỏi mấy câu này, rõ ràng cho thấy nhóc đã nhận ra bầu không khí căng thẳng giữa cậu và Khưu Dịch.
Đôi khi con nít còn mẫn cảm hơn cả người lớn, giống như Biên Nam còn bé xíu đã có thể cảm giác được, tuy dì Lâm đối xử với mình không khác gì Biên Hạo và Biên Hinh Ngữ, mình vẫn là người thừa không được hoan nghênh trong cái nhà này.
“Đừng có tùy tiện làm phiền người khác như thế.” Giọng nói của Khưu Dịch đột nhiên truyền đến từ phía sau.
Biên Nam đứng bật dậy, quay đầu lại thì thấy Khưu Dịch dùng một chân đứng tựa vào cạnh cửa không biết từ lúc nào.
“Không có làm phiền,” Khưu Ngạn hơi ngượng ngùng nhìn Biên Nam, “Không phải em muốn làm phiền đại hổ tử…”
“Em bảo người ta tới đây nấu cơm, như vậy không phải làm phiền sao?” Giọng nói của Khưu Dịch không cao, cũng không có tức giận, ngược lại rất nghiêm túc.
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Khưu Ngạn ‘nhưng mà’ hai tiếng rồi không nói thêm gì nữa, cúi đầu ôm đống chén đã rửa xong đi vào phòng bếp.
“Mày có bị bệnh không vậy.” Biên Nam liếc nhìn Khưu Dịch, theo Khưu Ngạn vào phòng bếp.
“Đừng khóc.” Khưu Dịch nói thêm một câu.
Biên Nam đang nghĩ mẹ nó đứa nào khóc, vào phòng bếp mới phát hiện Khưu Ngạn đã cất xong chén đũa, đang cúi đầu đứng trước bếp lò không nhúc nhích.
“Nhị bảo,” Biên Nam ngồi xổm xuống bên cạnh nhóc, vỗ vỗ vai nhóc, “Em…”
Lời còn chưa dứt, Biên Nam đã sửng sốt, trên mặt Khưu Ngạn chảy hai hàng nước mắt, cậu vội vàng ôm Khưu Ngạn vào lòng, vỗ vỗ lưng nhóc: “Sao lại khóc rồi?”
“Không có.” Khưu Ngạn đưa tay lau nước mắt, cười cười với Biên Nam.
Khưu Ngạn không cười còn đỡ, chứ cái bộ dạng hai mắt ngập nước còn cố gắng nặn ra một nụ cười nhất thời làm cho Biên Nam tức không chỗ xả, cậu đứng dậy xoay người ra khỏi phòng bếp.
Khưu Dịch còn đang tựa vào cửa, Biên Nam đi tới trước mặt Khưu Dịch, nhìn quanh nhà một chút, bố Khưu đã đẩy xe lăn về phòng mình xem TV.
Biên Nam ôm eo Khưu Dịch, kéo Khưu Dịch ra ngoài sân.
“Làm gì vậy?” Khưu Dịch vịn giàn nho đứng cho vững, nhìn Biên Nam.
“Tao cho mày biết Khưu đại bảo, mày có bệnh thì đi khám đi,” Biên Nam đè nặng thanh âm, ngón tay sắp chọt cả vào mặt Khưu Dịch, “Tao là bạn của Khưu Ngạn, không phải bạn của mày, tao thích tới thì tới không tới thì thôi, mẹ nó mày không cần xen vào, hiểu chưa?”
Khưu Dịch cười cười không nói gì.
“Đừng có cười,” Biên Nam tiếp tục chỉ vào Khưu Dịch, “Mày cười nhìn gợi đòn lắm biết không?”
“Ồ.” Khưu Dịch lên tiếng, nụ cười khẽ nhếch trong nháy mắt biến mất, lúc ngẩng lên nhìn Biên Nam lần nữa, ánh mắt như lạnh thêm.
Biên Nam quay đầu lại, thấy ai đó biến sắc mặt quá ư là nhanh gọn lẹ, cậu dừng một chút rồi xoay người, chợt thấy Khưu Ngạn đi ra từ phòng bếp, thế là bước tới sờ sờ đầu Khưu Ngạn: “Ngày mai anh lại tới, nhưng mà chắc muộn một chút, chiều mai phải huấn luyện.”
“Thật không?” Hai mắt Khưu Ngạn sáng lên, nhóc quay đầu nhìn Khưu Dịch ở bên kia, “Anh hai?”
“Bạn của em thì em làm chủ đi,” Khưu Dịch tựa vào giàn nho, móc điếu thuốc ra châm, “Nhưng không thể cứ làm phiền bạn mình hoài được.”
“Biết rồi.” Khưu Ngạn vui vẻ trả lời.
Lúc Biên Nam nín giận trở lại ký túc xá, bên trong không có một bóng người.
Tắm rửa xong gọi điện thoại cho Vạn Phi, Vạn Phi bày tỏ đang ở tiệm net đâu-ta, bảo Biên Nam mang thức ăn khuya tới.
“Trong cái đầu bọ ba thùy của mày ngoại trừ thức ăn khuya ra còn có gì khác không?” Biên Nam nằm dài trên giường.
“Còn có đâu-ta và anh Nam,” Vạn Phi trả lời thẳng thắn, “Cho nên mày mang thức ăn khuya tới đây là tao mãn nguyện rồi.”
“Ăn cái gì.” Biên Nam nhìn đồng hồ, nằm ở ký túc xá một lát rồi qua cũng vừa lúc.
“Bánh xào, phần lớn.” Vạn Phi nói.
“Ừ,” Biên Nam gối đầu lên cánh tay, “Nói cho mày biết chuyện này.”
“Tới đây rồi hẵng nói, tao đang gấp.” Vạn Phi ở bên kia kêu loạn xạ.
“Anh hai của nhị bảo là Khưu Dịch.” Biên Nam nói.
Bên Vạn Phi không còn tiếng động, qua vài giây mới truyền đến một tiếng la: “Mày nói cái gì?”
“Lát nữa tao qua rồi nói sau.” Biên Nam nói, không đợi Vạn Phi trả lời đã cúp điện thoại.
Vạn Phi lập tức gọi lại, Biên Nam không thèm bắt máy, nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, hôm nay ở nhà Khưu Dịch hao tổn tinh thần quá, phải nghỉ ngơi cho tốt.
Vạn Phi gọi tới lần thứ bảy Biên Nam mới chịu nhận, Vạn Phi ở đầu bên kia trực tiếp la to: “Đậu má, mày giỏi mà! Tao về tới tường rào rồi, ra đây coi!”
Biên Nam vui vẻ, cười cả buổi: “Thằng quỷ, sau này còn bận nữa không?”
“Má mày, hết bận rồi, mày nói cái gì tao cũng lập tức rảnh để nghe,” Vạn Phi tặc lưỡi vài tiếng, “Ra đây, đi ăn bánh xào.”
Biên Nam đứng dậy cầm ví chạy ra khỏi ký túc xá, lúc nhảy qua tường rào đáp xuống đất, Vạn Phi đang ngồi chồm hổm ở ven đường chờ cậu.
“Nói mau, xảy ra chuyện gì vậy? Anh hai của nhóc nhị bảo đáng yêu sao lại là Khưu Dịch?” Vừa thấy Biên Nam đi ra, Vạn Phi lập tức nhảy tới, “Nói vậy trước đó mày vội vã nấu cơm đến độ tay nổi bọng nước toàn là cho Khưu Dịch ăn? Má ơi vậy là sao đây, đằng này khó khăn lắm mới tẩn nó một trận, đằng kia thì nấu đủ món dinh dưỡng cho nó ăn…”
“Nghe mày nói hay là nghe tao nói?” Biên Nam nhìn Vạn Phi.
“Vậy mày nói đi.” Vạn Phi lập tức ngậm miệng.
“Chả có gì,” Biên Nam thở dài, “Bị mày mẹ nó nói xong hết rồi.”
“Vậy nó phản ứng thế nào? Có lấy chân thạch cao đập vào mặt mày không?” Chẳng hiểu sao Vạn Phi lại rất hưng phấn, giống như đang tìm cái cớ để sau này gây sự tiếp vậy, “Có phải bó thạch cao không?”
“Có,” Biên Nam suy nghĩ một chút, “Bảo là gãy xương mác hay nứt xương gì gì đó, tao nghe không hiểu, thôi kệ, nói chung là gãy xương đó… Đậu má làm thế nào mà Khưu Dịch thuộc nổi cái đống này nhỉ…”
“Nghe nói thành tích của nó tốt lắm, chắc là học thuộc lòng riết quen,” Vạn Phi tặc lưỡi vài tiếng rồi vỗ đùi, “Không đúng, cái này đâu liên quan! Nó nhớ rõ như thế chứng tỏ nó ghi thù! Nếu tao bị đánh như vậy, tao cũng sẽ học thuộc sổ khám bệnh.”
“Mày cầm sổ khám bệnh chưa chắc đọc được nữa mà học thuộc cái gì.” Biên Nam liếc Vạn Phi.
“Anh Nam,” Vạn Phi vỗ vai cậu, “Mày có một cái tật rất là xấu, mày biết là cái gì không?”
“Giận hờn gì cũng trút lên đầu mày.” Biên Nam nói xong cũng buồn cười, móc điếu thuốc trong túi quần ngậm vào miệng, nhưng không có châm, chỉ dùng răng cắn cắn.
“Biết tao sống khổ thế nào chưa,” Vạn Phi thở dài, “Vậy còn ăn bánh xào nữa không…”
Sáng hôm sau dậy chạy bộ, Biên Nam có chút hối hận mình nhất thời xúc động bày tỏ quyết tâm không tới là không được với Khưu Ngạn, vừa nghĩ đến việc huấn luyện mệt mỏi cả ngày xong còn phải tự dâng tới cửa rước bực vào thân, lòng cậu chợt ngập tràn phiền muộn.
Sáng sớm Biên Nam nhiều lần cầm điện thoại muốn gọi nói với Khưu Ngạn mình có việc không đi được, nhưng cuối cùng vẫn buông xuống.
Khưu Ngạn dính Biên Nam cực kỳ, mỗi lần nhìn thấy cậu, nét mong chờ và vui vẻ trong mắt nhóc khiến Biên Nam cảm thấy ấm áp không thể tả, vậy nên Biên Nam không mở miệng được.
Bình thường Khưu Dịch và Khưu Ngạn sống chung thế nào, Biên Nam không rõ lắm, chỉ biết Khưu Ngạn rất sợ anh hai mình, anh hai không cho làm, nhóc cũng không dám làm…
“Mày nói xem tại sao Khưu Dịch lại có một đứa em trai đáng yêu như thế?” Biên Nam gục xuống bàn, nhỏ giọng nói với Vạn Phi, “Phải nói là tại sao một đứa bé đáng yêu như thế lại có một thằng anh trai khốn nạn như kia?”
“Buổi tối mày đi thật à?” Vạn Phi hỏi, “Có phải mày áy náy không thế?”
“Ai thèm áy náy! Nếu không đi tao biết ăn nói sao với nhị bảo?” Biên Nam cau mày, “Má, đi thì đi, tao không chỉ đánh người, đánh người ta gãy xương xong còn ngày ngày vác mặt đi thăm nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.