Sở Tư Vấn Hôn Nhân Phi Nhân Loại

Chương 4: Ngôn Dục






"Ngài...!chào ngài, xin hỏi đây là nơi giới thiệu đối tượng phải không?"
Trong lúc Du Trì và Kim Ngao đang nhàm chán thảo luận về việc buổi trưa ăn mì gạo nồi đất hay rau xào thì có một giọng nói yếu ớt từ cửa truyền đến.
Sau khi Du Trì và Kim Ngao nghe được cùng nhau ngẩng đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy đứng cạnh cửa là một nam nhân hình dáng mập mạp, hai tay xoắn vào nhau nhìn qua có chút sốt sắng gò bó mà nhìn bọn họ.
Khách hàng tới cửa, còn là một vị khách mà trước giờ chưa từng gặp.
Du Trì đứng lên, nói với nam nhân: "Đúng, hoan nghênh quý khách đến Sở tư vấn hôn nhân Phi nhân loại, mời vào."
Chờ nam nhân cẩn thận di chuyển từ cửa vào trong, sau khi Du Trì nhìn rõ chân thân của người này thì cảm thấy mở mang hiểu biết.
À há, là một cây đa nhục* mập mạp nha!
(*Cây đa nhục: cây nhiều thịt, cây mọng nước)
Vị đồng chí đa nhục này bất kể là nguyên hình hay là hình người đều sắp trở thành một quả cầu rồi! Du Trì chưa từng thấy cây đa nhục nào tươi tốt như thế, đây là trong nhà sản xuất phân bón sao?
Kim Ngao cũng nhìn thấy, đẩy mắt kính trên mũi một cái, nghĩ thầm.
Ai nói yêu quái ở trong xã hội loài người sinh hoạt gian nan? Đây không phải là vô cùng mập mạp sao?
Tập Lang ở bên cạnh đang cầm giấy bút không biết đang vẽ cái gì cũng ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhẹ nhàng nói: "Chắc chắn là trong nhà có quặng mỏ."
Này cũng nhiều thịt đến nỗi sắp không nhìn ra được chân thân cmnr.
Đa nhục tiên sinh dưới sự chỉ dẫn của Du Trì ngồi xuống, có chút thấp thỏm nhìn một người hai yêu, nhỏ giọng hỏi: "Nơi này của mọi người, thu lệ phí như thế nào?"
Kim Ngao và Du Trì liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Kim Ngao nhỏ giọng nói với Du Trì: "Cậu tới đi."
Kim Ngao cảm thấy mình không thích hợp tiếp đón kiểu khách hàng này.
Một đại nam nhân nói chuyện còn nhỏ nhẹ hơn cả bé gái, còn giống nữ nhân hơn cả mụ điên Tiêu Ny kia, quả thực là bị một thân thịt béo kia làm lu mờ.
Tuy rằng tính cách của Du Trì năng động hoạt bát có lúc còn có thể đe dọa, nhưng khi làm việc thì rất nghiêm túc, cho nên cũng không có ý kiến.
Từ bên trong cặp văn kiện lấy ra mấy tờ mẫu đăng ký và thu lệ phí dành cho khách hàng, cụ thể tỉ mỉ đưa cho đa nhục tiên sinh, hỏi: "Không biết nên xưng hô với tiên sinh như thế nào?"
Đa nhục tiên sinh vươn tay nhận lấy mấy tờ điều khoản, nhớ tới mình nhất thời căng thẳng còn chưa tự giới thiệu, vì vậy theo bản năng thẳng người: "Xin chào, tôi là Tiền Đa Đa (Thật nhiều tiền)."
Du Trì nghe xong thuận miệng nói: "Tên rất hay." Cậu cũng muốn có thật nhiều tiền.
Nghe Du Trì nói, Tiền Đa Đa không được tự nhiên mà đỏ mặt, giải thích: "Lúc hóa hình người tôi không hiểu gì cả, cho nên tùy tiện lấy."
Du Trì gật gật đầu: "Rất tốt."
Cái tên này nghe rất phú quý, rất phù hợp với hình thể của anh ta.
Du Trì: "Tiền tiên sinh, trước tiên anh xem kỹ điều khoản thu lệ phí, nếu cảm thấy không có vấn đề thì có thể điền vào mẫu đăng ký này."
Tiền Đa Đa có chút giật mình: "Tỉ mỉ đến cả địa chỉ nhà luôn sao?"

Du Trì gật gật đầu: "Đúng, tin tức cá nhân thì càng chính xác càng tốt."
Tiền Đa Đa chần chờ một chút, cuối cùng vẫn khẽ cắn răng cầm bút lên cúi đầu điền: "Được rồi."
Nghe ngữ khí tâm không cam tình không nguyện của anh ta, Du Trì nghi hoặc nhìn về phía Kim Ngao, xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại thấy bộ dáng Tiền Đa Đa có vẻ không vui?
Kim Ngao nhún nhún vai, biểu thị hắn cũng không biết.
Qua mấy phút, Tiền Đa Đa điền xong mẫu đăng ký, trả giấy bút lại cho Du Trì, mở miệng: "Điền xong."
Du Trì vươn tay nhận lấy, rũ mắt quét qua, tính cách cũng giống Tiền Đa Đa, chữ viết của anh ta cũng tròn trĩnh xinh xinh, như chữ của bé gái, rất ngay ngắn.
Tiền Đa Đa nhìn Du Trì, có chút chần chờ hỏi: "Lệ phí mà nơi này thu, là trả trước hay trả sau?"
Du Trì: "Trước tiên là giao tiền đặt cọc, sau khi thành công thì trả phần còn lại."
Tiền Đa Đa: "Tiền đặt cọc có nhiều không? Vậy nếu không thành công thì phải làm sao?"
Nếu là trước đây gặp phải vấn đề thế này Du Trì nhất định sẽ nói không thể không thành, thế nhưng bây giờ bị hiện thực dạy dỗ nên người cho nên cậu chỉ đành phải nói: "Căn cứ vào tình huống của mỗi khách hàng, tiền đặt cọc của chúng tôi cũng dao động theo."
Nói đến hiện thực tàn nhẫn là tiền đặt cọc nhiều hay ít thật ra căn cứ vào tướng mạo để xác định.
Đẹp trai xinh gái thì đặt cọc thấp, hình thù kỳ quái hay xấu xí thì cao hoặc thậm chí là rất cao, dù sao thì tinh lực phải bỏ ra giữa hai bên không giống nhau.
Du Trì: "Nhưng mà cái này là thời hạn một năm, trong một năm này nếu Tiền tiên sinh không tìm được đối tượng thích hợp hoặc là anh tự mình tìm được người ngưỡng mộ trong lòng, chúng tôi sẽ trả lại cho anh một phần tiền đặt cọc, đương nhiên anh cũng có thể gia hạn thêm, nếu rút tiền đặt cọc thì xem như chúng ta hủy hợp đồng."
Sau khi Tiền Đa Đa nghe xong thì biểu thị mình đã hiểu.
Trò chuyện với khách hàng thêm vài câu, Du Trì đã hiểu được tình huống căn bản của Tiền Đa Đa, lúc nhìn thấy nghề nghiệp của anh ta cậu có chút bất ngờ: "Tiền tiên sinh là tác giả sao?"
Thế mà trong nhà không sản xuất phân bón.
Kim Ngao ở một bên cũng bất ngờ: "Tôi còn tưởng bán cây đa nhục chứ."
Tập Lang bổ sung: "Tôi còn tưởng trong nhà có quặng mỏ."
Tiền Đa Đa có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Đúng thế."
Du Trì hiếu kỳ: "Anh viết tiểu thuyết hay là...?"
Tiền Đa Đa lắc lắc đầu: "Không phải, tôi viết sách dạy cách trồng cây đa nhục mà thôi."
Du Trì hiểu rõ, cười: "Vậy nhất định là bán rất chạy."
Trên đời sợ là không có ai có thể hiểu rõ hơn yêu quái đa nhục việc làm sao trồng cây đa nhục thật tốt.
Tiền Đa Đa thở dài: "Cũng không hẳn, có một quyển rất khó bán."
Du Trì sững sờ: "Tại sao vậy?"
Kim Ngao cũng hiếu kỳ, nhô đầu ra hỏi: "Anh bán quá mắc sao?"
Tiền Đa Đa lắc đầu: "Không phải, đọc giả đều nói tôi vô căn cứ, nói tôi lừa người."
Kim Ngao: "Trong sách anh viết cái gì?"
Du Trì cũng kỳ quái nhìn Tiền Đa Đa, cả thấy nội dung vở kịch này phát triển không hề có kịch bản chút nào.
Tiền Đa Đa còn mờ mịt vô tội hơn so với hai người bọn họ: "Tôi không viết gì cả, chỉ viết những gì tôi biết, nói rằng tôi có thể nghe hiểu cây đa nhục nói chuyện mà thôi.
Nói đến đây Tiền Đa Đa liền rất tức giận: "Còn có mấy kẻ ngu si không biết gì, rõ ràng đa nhục nói muốn tắm nắng thì bọn họ lại cho chúng nó uống rất nhiều nước, đến nỗi chống đỡ không được đều sắp chết cả?! Tôi có lòng tốt muốn nói với họ, họ không tin thì thôi còn nói tôi là đồ ngu ngốc!"
Du Trì, Kim Ngao: "..."
Tiền Đa Đa: "Còn có một nữ nhân, trồng một cây đa nhục trên ban công nhưng chết rồi, vẫn tiếp tục mua, mười ngày nửa tháng không tưới nước lấy một lần, cô ta thì mỗi ngày uống tám cốc nước, tôi thực sự là bị con người ngu xuẩn chọc tức chết, sao lại dốt nát như vậy chứ? Mấy cây đa nhục đó la lên mà cũng không nghe thấy sao? Điếc hay gì?"
Con người vừa ngu xuẩn vừa dốt nát vừa điếc Du Trì: "..."
Thấy cổ của Tiền Đa Đa cũng đỏ lên vì tức, Du Trì giơ tay vỗ vỗ nhãn hiệu bên cạnh: "Tiền tiên sinh, đừng kích động, chú ý ngôn từ."
Tiền Đa Đa nhìn thấy câu không được kỳ thị chủng tộc kia, tự giác biết mình lỡ lời, tâm tình xúc động ban nãy cũng xẹp xuống bớt, lắp bắp áy náy nói: "Thật có lỗi với Du tiên sinh, tôi quên mất cậu cũng là con người."
Du Trì đại nhân không chấp tiểu nhân, kéo đề tài trở về.
"Anh hy vọng tìm phối ngẫu là khoảng 1m60, cân nặng...!một trăm sáu?"
Tuy rằng hai con số này rất cân đối, nhưng mà người cao 1m60 nặng 160 cân thì sẽ có hình dáng như thế nào?
Tiền Đa Đa đến đây để tìm phối ngẫu hay là tìm quả cầu thịt?
Nhìn ánh mắt khiếp sợ của Du Trì, Tiền Đa Đa giải thích thêm: "Du tiên sinh cậu xem tôi này, tôi mập như vậy, nữ yêu gầy gò nào mà đồng ý ở cùng với tôi chứ? Cho dù có thì hai chúng tôi đi chung với nhau cũng không hài hòa, cho nên tôi muốn tìm một người mập một chút."
Du Trì cau mày: "Nói thì nói như thế, nhưng trong danh sách của chúng tôi vẫn không có hình mẫu lý tưởng của anh."
Hiện tại đám yêu quái này quản lý vóc người còn hoàn hảo hơn cả con người, hơn nữa các cô ấy đều giảm béo trường kỳ kháng chiến, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì mười năm, mười năm không được thì một trăm năm, có nhiều thời gian chậm rãi giảm.
Tiền Đa Đa liên tục xua tay: "Không sao cả, không sao cả, tôi cũng không gấp, chuyện tình cảm không vội vàng được, từ từ cũng không sao."
Du Trì hàn huyên cùng Tiền tiên sinh thêm mấy vấn đề, Tiền Đa Đa đứng lên cáo từ.
Lúc Tiền Đa Đa vừa đứng dậy thì kim giờ chỉ đến mười hai giờ, đến giờ nghỉ trưa.
Hết thời gian làm việc, trong nháy mắt tinh thần của Kim Ngao tỉnh táo hẳn lên, lên tiếng gọi Tiền Đa Đa lại, nhìn thấy ánh mắt Tiền Đa Đa hơi ngơ ngác một lát mới mở miệng: "Mạo muội hỏi một chút, đa nhục các anh, đều có hình thể như vậy sao?"
Lúc nãy Kim Ngao muốn hỏi, Tiền Đa Đa là một tác giả sách ế, điều kiện kinh tế chắc cũng không tốt, nhưng nhìn hình thể phúc hậu của anh ta thì người không có tiền khó có thể duy trì được, cho nên Kim Ngao hiếu kỳ có phải cây đa nhục đều có nguyên hình mập mạp giống như vậy.
Tiền Đa Đa lắc đầu một cái: "Không phải, đa nhục chúng tôi cũng có thon thả, nhưng mà đa số đều mập hơn người thường một chút, cũng không tới mức như tôi."
Kim Ngao: "Vậy anh..."
Như là biết được nghi hoặc của Kim Ngao, Tiền Đa Đa có chút xấu hổ: "Những năm này tôi ăn được nên mập như vậy."
Sau khi Du Trì nghe xong, cảm thấy khả năng Tiền Đa Đa lý giải hàng ế của mình và anh ta không giống nhau.
Một tác giả sách ế có thể nuôi ra một thân thịt như vậy sao? Nhìn tin tức đi, không chết đói đã là tốt lắm rồi có được không?
Kim Ngao càng thẳng thừng: "Nghề tác giả sách của các anh, dễ kiếm tiền như vậy sao?"
"À không." Tiền Đa Đa lắc đầu thở dài: "Những năm nay đều là tôi tự trả tiền xuất bản, đập vào không ít tiền."
Du Trì nghe xong nhìn Kim Ngao: "Yêu giới các anh cũng lưu hành kiểu nói chuyện như phú nhị đại vậy sao?"
Kim Ngao: "Không có."
Nào có hạnh phúc như vậy, người một nhà làm sao đều có thể tu luyện thành yêu, nhất là xã hội hiện đại thiếu hụt linh khí như bây giờ.
Nếu muốn cả một nhà đều thành công điều không thể, có thể có một con thành công đã là tốt lắm rồi.
Nghe được đối thoại của Du Trì và Kim Ngao, Tiền Đa Đa biết bọn họ hiểu lầm, giải thích: "Không phải, nguồn kinh tế của tôi không phải dựa vào sáng tác, vài năm trước tôi bắt đầu làm ăn bên mỏ than đá, tích trữ được chút của cải."
Du Trì và Kim Ngao nhìn nhau, sau đó trăm miệng một lời: "Ông trùm than đá!"
Biểu tình Tiền Đa Đa hoài niệm: "Đã lâu rồi không nghe thấy từ này."
Du Trì, Kim Ngao: "..."
Đến cả cây đa nhục cũng có tiền hơn mình, Du Trì cậu hận!
Sau khi tiễn ông trùm than đá thổ hào đi, Du Trì nhìn Kim Ngao, hỏi: "Anh sống lâu hơn cả Tiền Đa Đa đúng không? Sao không nghĩ đến việc làm ăn?"
Kim Ngao nửa thật nửa giả lau nước mắt: "Thất sách a!"
Du Trì chỉ tiếc mài sắt không nên kim: "Anh sống uổng phí nhiều năm như vậy, không có một chút ý thức đầu tư!"
Vài năm trước tu hành ở nơi thâm sơn cùng cốc, những năm gần đây mới dung hợp vào xã hội hiện đại, Kim Ngao oan ức, nhưng hắn kiên cường không nói.
Hai người nhìn nhau một lát, cuối cùng vẫn là Du Trì đứng dậy, mở miệng nói: "Thôi, đi ra ngoài ăn cơm, dù sao nếu yêu quái các anh đều có ý thức đầu tư thì tôi sẽ trở thành người nghèo nhất, ngẫm lại vẫn là mọi người cùng nhau nghèo tốt hơn."
Kim Ngao cũng đứng dậy, phun tào: "Cậu đúng là đồng nghiệp tốt của tôi."
Du Trì: "Quá khen, quá khen."
Hai người một trước một sau đi ra cửa, lúc cách cửa lớn vài bước, Du Trì quay đầu liền phát hiện không biết từ bao giờ đã có một người đứng cạnh cửa lớn.
Cậu dừng chân lại nhìn kỹ, hai mắt lập tức sáng ngời, vui mừng khôn xiết: "Khốc ca!"
Ngôn Dục nhìn người kia mừng rỡ đi về phía mình, thần sắc lạnh lùng.
Mà Kim Ngao phía sau Du Trì: "???"
Cái lề gì thốn? Đồng nghiệp tốt gọi phó bộ trưởng là gì?
Du Trì lại không chú ý tới biểu tình như ăn phải phân của Kim Ngao phía sau mình, bước vài bước tới trước nghênh đón, gương mặt cười tươi như hoa, nói với Ngôn Dục: "Suất ca, anh tới tìm đối tượng sao? Nơi này của chúng tôi có đầy đủ các lại nữ yêu trẻ tuổi mỹ mạo, tùy anh chọn lựa."
Nhìn thấy Ngôn Dục, Du Trì vui vẻ đến mức chỉ còn thiếu chút nữa là xoa tay như ruồi.
Trời không phụ người có lòng, 10 vạn của cậu tự đưa mình tới cửa! Nghĩ tới đây, ánh mắt Du Trì nhìn về phía Ngôn Dục càng nóng bỏng.

Nghe Du Trì nói, rốt cuộc Ngôn Dục cũng cam lòng cho cậu một ánh mắt.
Du Trì thấy mình được cổ vũ, càng nhiệt tình hơn: "Đã là giờ này rồi, suất ca chắc anh chưa ăn cơm đâu nhỉ? Hay là chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện? Tôi sẽ cẩn thận nói cho anh biết tình huống của mấy em gái trong sở, tôi mời khách."
Cuối cùng cũng rõ ràng tình huống như thế nào, Kim Ngao yên lặng cách xa Du Trì vài bước, dùng hành động và ánh mắt tỏ rõ thái độ với Ngôn Dục.
Lão đại, tôi không quen biết cái tên cười lên như tú bà này đâu.
Lần này không trách Kim Ngao kỳ thị chủng tộc, dáng vẻ hiện tại của Du Trì, thật sự rất giống hắn nhiều năm trước lúc gạt lão đại chuồn xuống núi, đi nhầm vào nơi phong lưu.
Thậm chí Kim Ngao cảm thấy tú bà năm đó còn không được ân cần bằng Du Trì bây giờ.
Nhưng mà điều Kim Ngao không ngờ tới yêu quái cứu Du Trì một mạng mà cậu nói chính là lão đại.
Nghĩ tới chuyện lúc trước Du Trì nói với mình, sau lưng Kim Ngao mát lạnh, chỉ hy vọng lão đại vĩnh viễn không biết đến việc hắn gọi anh là khốc tể*.
(*Tể: thằng nhóc, nhóc con)
Du Trì đang nói chuyện với Ngôn Dục, bỗng nhiên cảm giác được cánh tay bị kéo, cậu tranh thủ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Kim Ngao một mặt khó nói hết đang nhìn mình.
Du Trì đọc biểu tình của Kim Ngao, tràn đầy phấn khích mà giới thiệu với hắn: "Kim Ngao, vị khách nhân này chính là suất ca đã cứu tôi một mạng mà sáng sớm tôi nói với anh đó."
Sau khi nói xong Du Trì còn nhẹ nhàng dùng cùi chỏ đụng vào Kim Ngao, chớp chớp mắt với hắn, đến gần dùng âm thanh tự cho là chỉ có hai người nghe được cười nói: "Là khốc tể mà tôi đã nói với anh đó! Có phải rất tuấn tú không?"
Đồng đội heo!
Kim Ngao muốn che miệng Du Trì nhưng đã không còn kịp rồi, hắn kinh hoảng ngẩng đầu, đối diện với ánh mặt lạnh như băng của Ngôn Dục.
Tôi cảm thấy mình sắp tèo rồi!
Bây giờ Kim Ngao chỉ có một tâm nguyện, chính là muốn che cái miệng của Du Trì lại.
Sao có thể ngu ngốc như vậy chứ? Nói ít đi một câu thì chết sao? Chết sao?
Du Trì thấy sắc mặt Kim Ngao bỗng nhiên trắng bệch, bị sợ hết hồn, cũng không đoái hoài tới khốc ca nữa, một bên hỏi hắn làm sao vậy, một bên đưa tay muốn sờ trán hắn.
Du Trì mới vừa muốn đụng vào Kim Ngao, cậu còn chưa kịp dụng vào mặt hắn đã cảm thấy một luồng khí lạnh kéo tới, cậu nhìn kỹ, chỉ thấy quanh thân Kim Ngao không biết từ lúc nào đã kết một tầng băng sương.
Vừa cúi đầu nhìn, thì thấy đá hoa cương dưới chân Kim Ngao cũng kết một tầng băng, mà còn có xu thế lan tràn sang hướng bên mình.
Du Trì bị sợ hết hồn, thiếu chút nữa là nhảy ra xa ba thước: "Mẹ nó, xảy ra chuyện gì vậy?"
Hết chương 4.
Tác giả có lời muốn nói:
Du Trì: A a a a a a a a 10 vạn của tôi!!
Kim Ngao: A a a a a Du Trì cậu là đồng đội heo!
Ngôn Dục:....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.