Sở Tư Vấn Hôn Nhân Phi Nhân Loại

Chương 35: Gặp Gỡ Tình Cờ






Chứng sợ độ cao của Du Trì không nghiêm trọng lắm, trước đây cậu cũng chỉ nghe qua nhảy bungee khủng bố như thế nào chứ chưa từng tự mình trải nghiệm.
Hơn nữa Du Trì cảm thấy, loại hạng mục khiêu chiến tâm lý này cậu vẫn lo lắng vấn đề an toàn hơn.
Nhưng mà có Ngôn Dục bên cạnh, Du Trì hoàn toàn không lo lắng về phương diện này nữa.
Cho nên cậu ngẩng đầu nhìn lầu nhảy bungee xa xa, do dự một giây sau vẫn gật đầu: "Chơi một lần đi."
Du Trì rất muốn trải nghiệm một chút.
Dù sao cũng đã đến Hoan Nhạc cốc rồi, không chơi trò kích thích làm sao được?
Ngôn Dục nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thử của Du Trì, cũng theo ý cậu, đi mua vé.
Vé mua để vào Hoan Nhạc cốc là vé để quản lý, loại hình giải trí nhảy bungee không bao gồm trong đó.
Bởi vì trò này có thiết bị mạo hiểm kích thích trên không, cũng không phải tất cả mọi người có thể chơi, chỉ có người khỏe mạnh tim phổi chịu nổi mới dám chơi mà thôi.
Lần này Du Trì không để một mình Ngôn Dục xếp hàng mua vé, sau khi lau kem trên tay ném khăn giấy vào thùng rác thì cũng đi tới xếp hàng với anh.
Bây giờ là buổi chiều, ánh mặt trời không mãnh liệt như giữa trưa, thế nhưng đứng dưới nắng vẫn rất nóng.
Ngôn Dục thấy Du Trì xếp hàng cùng mình, nhíu nhíu mày nói: "Em chờ ở bên kia đi, tôi mua xong thì đến chỗ em."
Du Trì nhìn theo hướng ngón tay Ngôn Dục chỉ, thấy một cái cây đại thụ có bóng râm rất lớn.
Nhưng mà đứng trong bóng mát thổi quạt là một đám con gái, một người con trai như Du Trì nếu đứng bên trong đám con gái, cậu có chút ngượng ngùng.
Cho nên Du Trì quay đầu nhìn Ngôn Dục cười cười: "Không cần đâu, tôi cũng không nóng."
Sau khi Ngôn Dục nghe xong cũng không bắt buộc, lui về phía sau một bước nhường ra một chỗ trống, sau đó nói với Du Trì: "Em đứng phía trước tôi."
Du Trì nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, đi tới đứng trước mặt Ngôn Dục.
Ngôn Dục đứng sau Du Trì, từ góc độ của anh vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu.
Lúc trước Ngôn Dục đã sờ qua tóc Du Trì, rất mềm.
Ngôn Dục liếc mắt nhìn vai Du Trì, sau đó di chuyển sang bên cạnh một chút, vừa vặn che đi ánh nắng chiếu xuống lưng cậu.
Không bao lâu, phía sau Ngôn Dục có hai cô gái tới xếp hàng, hai người vừa dùng tay quạt vừa oán giận: "Không phải thứ bảy chủ nhật mà sao lại có nhiều người xếp hàng như vậy? Nóng chết rồi."
Cô gái còn lại phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, không biết phải xếp hàng tới khi nào."
Giọng nói của hai cô gái không lớn, nhưng Du Trì đứng gần, cho nên nghe rất rõ ràng.

Du Trì cảm thấy giọng nói của hai cô gái này có chút quen tai, hình như cậu đã nghe qua ở đâu rồi.
Trong lòng nghĩ như vậy, Du Trì liền tò mò xoay người lại, hơi nghiêng đầu nhìn, sau đó phát hiện thật sự là gương mặt thân quen.
Thấy Du Trì bỗng nhiên quay người, Ngôn Dục nhìn cậu: "Làm sao vậy?"
Tiểu Linh đang ngẩng đầu nhìn hàng ngũ phía trước dài bao nhiêu, kết quả vừa nhấc mắt liền thấy Du Trì, sau khi ngẩn người thì sắc mặt liền vui vẻ: "Du Trì! Anh cũng ở đây a!"
Tiểu Linh chính là cô gái trong tiệc kết thân lúc trước Du Trì bị Triệu Trạch Thành lừa đến, cậu quen biết cô gái này, sau đó hai người còn trao đổi wechat.
Nhưng lúc bình thường không có nhắn tin gì cả.
Nghe có cô gái gọi tên Du Trì, Ngôn Dục nhíu mày một cái rất nhỏ khó có thể nhận ra, sau đó quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cô gái mặc quần cộc áo ngắn tay buộc tóc đuôi ngựa, một đôi mắt to nhìn Du Trì chằm chằm, kinh hỉ trong mắt sắp tràn ra tới nơi.
Hiếm khi tới Hoan Nhạc cốc một lần, Du Trì không nghĩ tới lại gặp Tiểu Linh ở đây, cũng có chút bất ngờ: "Cô cũng đến đây chơi sao."
Tiểu Linh kích động gật gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi vừa mới ngồi vòng quay, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy."
Du Trì nở nụ cười: "Đúng vậy, thật trùng hợp."
Ánh mắt của cô gái đi cùng Tiểu Linh quan sát một vòng trên người Du Trì và Ngôn Dục, cuối cùng âm thầm kéo áo Tiểu Linh, ôn nhu mở miệng: "Tiểu Linh, cậu quen hai vị tiên sinh này sao?"
Hai tiểu ca ca thật là đẹp trai!!!!!!
Tâm lý của Úc Thải đang rít gào, thế nhưng trên mặt vẫn là vẻ đoan chính, thậm chí còn lặng lẽ cúi đầu nhìn quần áo mình xem có chỗ nào không thích hợp hay không.
Úc Thải nói như vậy Tiểu Linh mới lấy lại tinh thần, vì vậy nhanh chóng kéo tay cô qua giới thiệu với Du Trì: "Đây là bạn của tôi, Úc Thải, hôm nay chúng tôi được nghỉ, cho nên cùng nhau đi chơi."
Du Trì lễ phép cười cười với Úc Thải: "Xin chào, tôi là Du Trì."
Úc Thải thận trọng gật gật đầu: "Chào anh."
Sau khi nói xong ánh mắt Úc Thải liền quét về phía Ngôn Dục bên cạnh Du Trì vẫn luôn không nói gì, nhìn qua có chút lạnh như băng.
Du Trì thấy ánh mắt của Úc Thải, cũng nhìn Ngôn Dục một cái, sau đó cười giới thiệu với hai cô gái: "Đây là cấp trên của tôi."
Nghe Du Trì giới thiệu xong, ánh mắt Ngôn Dục thâm trầm mấy phần.
Bởi vì khí tràng của Ngôn Dục, Tiểu Linh có chút sợ anh, nghe Du Trì giới thiệu thì sợ hãi nhìn anh, sau đó mở miệng: "Chào cấp trên, tôi là..."
Lời phía sau của Tiểu Linh còn chưa kịp nói ra đã mất tiếng, bởi vì cô phát hiện ánh mắt Ngôn Dục nhìn cô có chút lạnh lẽo.
Dưới cái nắng gay gắt, Tiểu Linh lại không tự chủ được mà run lên một cái.
Úc Thải đang kéo tay cô cảm nhận được, không rõ mà nhìn cô: "Tiểu Linh Tử, cậu run cái gì?"
Dời ánh mắt, Tiểu Linh quay đầu cố gắng cười với Úc Thải, có chút miễn cưỡng: "Không có gì, có thể là nhìn thấy Du tiên sinh ở đây nên có chút kích động."
Úc Thải nhanh mồm nhanh miệng, hỏi: "Kích động cái gì?"
Tiểu Linh: "Du tiên sinh chính là người lúc trước tớ từng nói với cậu đó, người giúp tớ trong tiệc kết thân đó."
Úc Thải nghe xong sững sờ, có chút bất ngờ nhìn về phía Du Trì, nghĩ thầm, cậu có nói với tớ có một người con trai giúp cậu, còn gọi xe cho cậu, nhưng cậu không nói cho tớ biết anh ấy đẹp trai như vậy a!
Tùy tiện đáp ứng đi tham gia tiệc kết thân có thể gặp được tiểu ca ca suất như vậy sao, đây là vận may thần tiên gì thế?!
Nghe được ba chữ tiệc kết thân, Ngôn Dục vẫn luôn không lên tiếng lại cau mày, nhìn Du Trì: "Cô ấy là đối tượng hẹn hò của em?"
Du Trì nhanh chóng lắc đầu: "Không phải."
Mặt Tiểu Linh có chút đỏ, cũng không biết là do đứng dưới nắng hay là xấu hổ, cô giải thích: "Không phải đối tượng, nhiều lắm xem như là xem mắt."
Du Trì gật gật đầu, hơn nữa lúc đó cậu còn bị tên cẩu tặc Triệu Trạch Thành lừa đến.
Sắc mặt Ngôn Dục cũng không bởi vì giải thích của Du Trì và Tiểu Linh mà chuyển biến tốt, trái lại kém hơn.
Anh còn không biết cậu xem mắt từ bao giờ.
Cũng may dường như Du Trì nhớ tới gì đó, nhích lại gần bên tai Ngôn Dục, thấp giọng nói: "Chính là lần xem mắt kia tôi mới phát hiện Tôn Phẩm không ổn."
Sợ lời mình nói bị hai người Tiểu Linh và Úc Thải nghe thấy cho nên giọng nói Du Trì rất nhỏ, từng câu từng chữ đánh vào màng nhĩ Ngôn Dục, khiến cho anh cảm thấy tai có chút ngứa.
Ngôn Dục nghe xong nhìn Du Trì: "Tôi tưởng tiệc lần đó em đi chỉ là tiệc bình thường tụ hội với đồng nghiệp cũ."
Du Trì đối diện với anh, vẻ mặt thành thật: "Thật ra thì trước khi tôi đến đó tôi cũng nghĩ như vậy."
Tiểu Linh nhìn Du Trì: "Lẽ nào trước khi đi Du tiên sinh không biết là đến xem mắt sao?"
Du Trì nhún vai một cái: "Trước đó bạn tôi không nói với tôi."
Nghĩ đến cảnh tượng sốt ruột ngày đó bọn Tôn Phẩm nhắm vào Du Trì, Tiểu Linh nghĩ thầm, Du tiên sinh cũng thảm quá đi! Bị bạn mình lừa đến xem mắt, trên bàn cơm còn bị nhắm vào, khiến cho ăn một bữa cơm cũng không ngon đã ra về.
Úc Thải nhìn tình huống hiện tại, mắt hơi chuyển động, trong lòng có tính toán.
Trước đây không lâu Du Trì còn đi xem mắt, nói rõ bây giờ cậu còn độc thân, bây giờ cô cũng độc thân, cô có thể thừa cơ hội này...
Còn không đợi Úc Thải nghĩ kỹ, ánh mắt lạnh lùng của Ngôn Dục quét qua người cô, sau đó nhìn Du Trì: "Vẫn đang xếp hàng, nhìn đằng trước."
Du Trì nghe Ngôn Dục nói vậy quay đầu lại, thấy trước mặt cậu đã trống một khoảng dài, cậu nhanh chóng đi lên phía trước.
Du Trì đi, Ngôn Dục đi theo, hai người rất gần nhau, sắp dính vào nhau luôn rồi.
Du Trì nghĩ đến Tiểu Linh phía sau, vừa định quay người nói gì nữa thì giọng nói Ngôn Dục từ phía sau cậu truyền đến: "Sắp đến lượt chúng ta rồi, chơi xong trò này em muốn chơi trò gì?"
Sau đó lực chú ý của Du Trì đã bị Ngôn Dục câu đi.
Hai cô gái Tiểu Linh và Úc Thải nhìn Ngôn Dục như núi đá ngăn cách các cô với Du Trì, đợi một hồi lâu cũng không đợi được cơ hội thứ hai trò chuyện với Du Trì.
Trong lòng Tiểu Linh cảm thấy không sao cả, nhưng mà Úc Thải lại nghĩ thầm: Đứng gần như vậy làm gì? Không nóng à! Thật tức giận!
......
Không tới hai phút, Du Trì cầm trong tay hai tấm vé cùng Ngôn Dục đi ra khỏi hàng, sau đó cười cười với Tiểu Linh và Úc Thải, nói: "Vậy chúng tôi đi trước."
Úc Thải nghe vậy há miệng muốn nói chuyện nhưng đầu óc chợt trống rỗng, trong phút chốc không biết nên nói gì.
Trong lúc Úc Thải dừng lại, Tiểu Linh đang quét mã trả tiền quay đầu lại cười với Du Trì: "Các anh đi trước đi, chúng tôi cũng qua đó ngay."
Hoan Nhạc cốc nhiều người, lúc Úc Thải nhớ tới vừa rồi mình muốn xin phương thức liên lạc thì Du Trì và Ngôn Dục đã đi mất không còn bóng dáng.
Úc Thải cầm vé cau mày tìm trong đoàn người một lát, cuối cùng đành phải thất vọng từ bỏ.
Thời khắc mấu chốt lại ngây người quên mất trọng điểm, xong rồi.
Tiểu Linh nhìn ra ủ rũ trên mặt Úc Thải, nghi hoặc: "Cậu làm sao vậy?"
Úc Thải phờ phạc: "Vừa nãy tớ có một cơ hội thoát ế, nhưng mà tớ lại quên mất không xin wechat của tiểu ca ca suất khí đó."
Tiểu Linh nháy mắt mấy cái, cuối cùng phản ứng lại: "Cậu nói Du đại ca sao?"
Úc Thải tức giận đáp: "Không phải anh ấy thì chẳng lẽ là cấp trên cao lãnh kia sao?"
Úc Thải tự mình biết mình, loại hình như Du Trì có lẽ cô còn có thể thử một chút, thế nhưng loại hình cao lãnh như đóa hoa của Ngôn Dục thì chỉ nhìn thôi cũng biết cô không thể lay động được.
Tiểu Linh: "Tớ có wechat của anh ấy."
Hai mắt Úc Thải bỗng dưng sáng ngời, hai tay có chút kích động nắm lấy cánh tay Tiểu Linh, kinh hỉ: "Cậu có?"
Tiểu Linh gật gật đầu: "Ừm."
Úc Thải: "Cậu chia sẻ danh thiếp của anh ấy cho tớ đi!"
"Ò".
Tiểu Linh gật gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra tìm người liên lạc.
Sau năm phút, vẻ mặt Tiểu Linh mờ mịt: "Sao lại không có?"
Cô nàng tỉ mỉ xem danh sách bạn bè mấy lần cũng không nhìn thấy wechat của Du Trì.
Ánh mắt của Úc Thải dời khỏi điện thoại của Tiểu Linh, cau mày: "Có phải là anh ấy xóa cậu rồi không?"
Tiểu Linh: "Không thể nào, tối hôm qua tớ còn nhìn thấy mà."
Úc Thải: "Chắc chắn là anh ấy xóa cậu rồi, nếu không sao lại không tìm thấy?"
Tiểu Linh: "Wechat không phải QQ, tuy rằng bị xóa không nhận được thông báo nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy mà?"
Úc Thải: "Có khi nào tối hôm qua cậu trượt tay xóa mất anh ấy."
Tiểu Linh: "Tớ không có..."

......
Mà một bên khác Du Trì đang đứng dưới chỗ nhảy bungee nhìn lên, tâm lý đang đánh trống.
Loại trống này tên là trống lui quân.
Vừa nãy ở xa chưa phát hiện, bây giờ đứng dưới chỗ nhảy ngửa đầu lên nhìn Du Trì mới phát hiện, như vậy cũng quá cao rồi!
Nếu cao không thì không sao, nhưng trên không trung truyền tới những tiếng la hét thảm thiết mới khiến Du Trì cảm thấy tê cả da đầu.
Cái này gọi là, không thể thảm hơn...
Lúc vừa mới bắt đầu Du Trì có chút nóng lòng muốn thử, nhưng khi nghe bên tai truyền đến một tiếng hét thảm thiết thì khí thế kia biến mất không còn tăm hơi.
Ngôn Dục thấy vẻ mặt Du Trì có chút không được tự nhiên, hỏi: "Em làm sao vậy?"
Du Trì từ trong tiếng kêu gào thảm thiết lấy lại tinh thần, đảo mắt nhìn Ngôn Dục.
Âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, Du Trì ngại ngùng không nói mình có chút sợ, vì vậy mạnh miệng lắc đầu một cái: "Không có gì."
Cậu không phải người lâm trận bỏ chạy!
Sau khi nói xong liền đến phiên hai người Ngôn Dục và Du Trì xét vé, cửa thang máy mở ra, có du khách chóng mặt bước xuống, sau đó che miệng chạy đi nôn.
Lượt kế tiếp là đến Ngôn Dục và Du Trì, cậu có chút sốt sắng, âm thầm lấy hơi thổ khí bình phục tâm tình.
Ngôn Dục thấy động tác nhỏ của Du Trì ở trong mắt nhưng lại không vạch trần.
Sau khi bọn họ lên đến đài nhảy, Ngôn Dục nhìn Du Trì bên cạnh đang mím chặt môi, nói: "Nếu chút nữa em sợ, có thể nắm tay của tôi."
Bây giờ tim của Du Trì đập rất nhanh, nghe Ngôn Dục nói xong nhìn lướt qua bàn tay của anh đang để cạnh tay mình, lắc lắc đầu: "Không cần đâu."
Đời này của Du Trì cậu, cho dù có căng thẳng đến sốc cũng sẽ không nắm tay Ngôn Dục đâu! Như thế rất mất mặt!
Nhưng lúc nhảy xuống rồi lại bị kéo lên, tóc của Du Trì bị thổi bay lộ ra cái trán trơn bóng nghiêm chỉnh, cậu nhắm mắt thật chặt: "Aaaaaaaa! Cao quááááááá!!!"
Lúc cảm giác không trọng lực kéo tới, đầu óc Du Trì trống rỗng, trong lúc hoảng loạn thật sự bắt lấy tay Ngôn Dục đưa qua, tay hơi lạnh...
Du Trì cảm thấy tim cậu đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu nhắm mắt thật chặt, toàn bộ hành trình đều không dám mở ra, thà từ lúc bắt đầu chịu nắm tay Ngôn Dục thì cũng sẽ không sợ hãi như vậy.
Có thể nói là rất mất mặt.
Mà so với Du Trì, Ngôn Dục lại vô cùng bình tĩnh, từ đầu tới cuối chỉ có tóc tai tán loạn, biểu tình vẫn ôn nhu nghiêng đầu nhìn Du Trì.
Hết chương 35.
Tác giả có lời muốn nói:
Ăn Cá: Aaaaaaaaa cao quá!!!
Sau đó yên lặng túm chặt lấy tay Ngôn Dục không buông..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.