Sổ Tay Trùng Sinh

Chương 123: Phát sốt (I)




Đồng Đồng chậm rãi lên cầu thang, vừa đến chỗ quẹo nơi Đồng Đống không nhìn liền nhanh chân trở về phòng mình.
Cô mở cửa, Úy Ương đang ngồi trên giường nhìn cô, nói: "Hai mươi chín phút bốn mươi giây."
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là tiêu... Đồng Đồng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, khóa cửa lại rồi đi đến bên người Úy Ương, ôm cổ anh, ngồi vào trên đùi anh làm nũng, mềm mại nói: "Đáng ghét, không phải người ta đã về kịp rồi sao?"
Cái loại cố chấp đối với thời gian này của anh đúng là kì lạ ==
"Về thì tốt, nếu hai mươi giây nữa mà em không về thì anh chắc chắn sẽ đi xuống tìm em." Úy Ương nói.
Đồng Đồng "..."
Cô chu môi, hai người không biết từ lúc nào đã trở lại tư thế ái muội, vừa nãy tên đã lên dây, kết quả là bị Đồng Đống cản trở, bây giờ cuối cùng cũng có thể tiếp tục.
Úy Ương nâng mông Đồng Đồng, bàn tay dịu dàng mơn trớn từng tấc da thịt của cô, môi mỏng nở rộ nụ cười yêu thương cưng chiều: "Còn muốn không?"
Thực ra Đồng Đồng không còn muốn, bởi vì cô ăn không tiêu == "Trướng bụng... anh Úy Ương, xoa xoa, xoa cho em." Nói xong cô kéo tay anh đặt lên bụng mình, xúc cảm ấm áp khiến Đồng Đồng thỏa mãn thở phào nhẹ nhõm, rồi mới chơi xấu bắt anh xoa.
Úy Ương không còn gì để nói, tuy bên dưới đã vô cùng cứng rắn nhưng tay vẫn xoa xoa, động tác thuần thục nhẹ nhàng, Đồng Đồng nằm sấp ở trong lòng anh, bất chợt phát ra tiếng rên rỉ vì thoải mái. Cũng không biết anh học được ở đâu... Thật sự rất thoải mái.
Anh xoa bụng cô, phát hiện nơi đó căng cứng, cô ghé vào vai anh, một lát sau liền mơ màng muốn ngủ nhưng ngủ không sâu, có lẽ là vì bụng trướng khó chịu.
Anh xoa bóp cho cô khoảng một giờ, Đồng Đồng vẫn không ngừng rầm rì, chỉ cần anh dừng lại liền mếu máo, khóc nức nở.
"Ai bảo em ăn nhiều như thế." Ngoài miệng nói như vậy nhưng tay anh vẫn dịu dàng.
Xoa thêm một lát, Úy Ương cảm thấy như vậy không được, hiệu suất quá chậm, bụng cô không tốt hơn bao nhiêu, không còn cách nào, anh đành đi ra ngoài tìm thuốc, nhưng vừa buông ra, Đồng Đồng liền ôm anh không chịu buông tay, mắt lúc mở lúc nhắm, rõ ràng là buồn ngủ nhưng vì bụng trướng mà không ngủ được, muốn Úy Ương ở cạnh.
Chỉ cần không thoải mái hoặc không vui, cô vô cùng bám người, sao cũng phải có người ở cạnh mới được.
Úy Ương hôn lên mặt cô, dịu dàng dỗ: "Anh đi lấy thuốc cho em, ngoan nào, ba phút là được rồi, được không?"
Đồng Đồng nức nở, trong mơ màng vẫn ngoan ngoãn buông tay. Không có cái ôm ấm áp, cô liền cuộn mình như con tôm, tay ôm lấy bụng, trong lòng hối hận không thôi, vì sao lại muốn ăn nhiều như vậy... Vì sao lại muốn thể hiện trước mặt anh mình như vậy, sớm nói mình ăn không nổi, không phải là tốt rồi sao? Lúc ăn thì không cảm thấy gì, ăn xong rồi, bây giờ mới bắt đầu đau.
Đã vậy còn buồn ngủ, vừa buồn ngủ vừa trướng, cảm giác này đúng là khó tiếp nhận!
Úy Ương về rất nhanh, dưới tầng không có Đồng Đống, anh thấy thư phòng sáng đèn, chắc là lại xem văn kiện.
Rót chén nước ấm, Úy Ương ôm Đồng Đồng, để cô nằm trong lòng mình uống thuốc tiêu hóa, uống thuốc một lát, cô có vẻ đỡ hơn nhiều, Úy Ương lại xoa nhẹ, Đồng Đồng nhanh chóng yên tĩnh ngủ.
Cô ngủ, anh còn gắng gượng đây! Nhìn cây gậy dưới thân, Úy Ương thở dài, làm sao đây, đi phòng vệ sinh tắm nước lạnh?
Đắp chăn cho Đồng Đồng, anh đi vào phòng vệ sinh, tắm rửa vẻn vẹn hơn một giờ mới ra, toàn bộ đều dùng tay hỗ trợ, đáng tiếc tay mình sao so được với nơi mềm mại của cô, cho nên phóng thích chậm.
Thật vất vả giải quyết dục vọng, Đồng Đồng nửa ngủ nửa tỉnh ôm gấu ngồi dậy, muốn anh ngủ cùng.
Ngủ cùng... Hôm nay anh rất muốn cô, lỡ như ngủ cùng, anh thật sự không biết làm sao để khắc chế. "Bé ngoan, anh ở đây."
Nghe được giọng của anh, cảm giác anh ôm mình vào lòng, Đồng Đồng cuối cùng cũng an tâm, nhắm mắt, một lần nữa ngủ.
Úy Ương dỗ cô ngủ xong, vốn muốn chạy nhưng trong lòng nhớ thương, sợ cô nửa đêm tỉnh lại khát nước hoặc là bụng còn trướng, nghĩ nghĩ, aizz, chịu đựng vậy, nếu không thì thế nào?
Nhưng anh không dám ngủ cùng chăn với Đồng Đồng mà là vào phòng thay quần áo tìm thêm cái chăn, hai người dù ngủ cùng giường nhưng đắp chăn riêng, cách lớp chăn, Úy Ương ôm Đồng Đồng vào ngực.
Chỉ có Đồng Đồng vừa chợp mắt là đã đến hừng đông, Úy Ương căn bản không sao ngủ được.
Con người, càng muốn không suy nghĩ đến chuyện gì thì sẽ càng nghĩ đến, anh cũng như vậy.
Tuy rằng trong đầu không ngừng thôi miên bản thân nên ngủ nên ngủ, đừng nghĩ gì nữa nhưng vừa ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của bé con trong lòng thì không kiềm chế được mà nổi thú tính, đã vài lần đưa tay muốn cởi váy ngủ cô, nhẫn nhịn cực kỳ vất vả.
Chờ mãi trời mới sáng, Úy Ương nhanh chóng rời giường, đắp chăn lại cho Đồng Đồng rồi chạy về phòng mình, vọt vào phòng tắm, tiếp tục tắm nước lạnh.
Đồng Đồng không biết Úy Ương chịu bao nhiêu tra tấn, cô vừa ngủ dậy, cơ thể đã hết khó chịu, bắt đầu khỏe mạnh lại.
Cô ngủ rất ngon, nhìn đồng hồ mới biết còn chưa đến sáu giờ, nơi bên cạnh đã trở nên lạnh lẽo, anh đã sớm đi rồi?
Kỳ lạ... Sao lại đi sớm như vậy?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, Đồng Đồng không nghĩ nữa, vào phòng vệ sinh tắm rửa một lúc, bây giờ còn rất sớm, người trong nhà đều có thói quen bảy giờ rưỡi rời giường, Đồng Đồng vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, thế là cô đi đến gõ cửa phòng Úy Ương, bên trong không có tiếng đáp lại.
"Anh Úy Ương?" Đồng Đồng nhỏ giọng kêu.
Bên trong vẫn không có tiếng đáp lại. 
Cô nhìn xung quanh, thấy không có người liền lặng lẽ lấy chìa khóa ra, lập tức lắc mình đi vào, trong phòng ngủ cũng không có Úy Ương.
Trong phòng vệ sinh có tiếng nước ào ào không dứt.
Đồng Đồng nhíu mày gõ cửa phòng vệ sinh, bên trong không đáp lại, cô có chút nóng nảy, trực tiếp đẩy ra, thấy Úy Ương nằm trong bồn tắm lớn, đôi mắt nhắm lại, giống như đang ngủ.
Cô đi qua, nói: "Anh Úy Ương, sao ngủ ở đây? Mau dậy ──" tay vừa chạm vào đến anh, cô lập tức rụt lại, lạnh quá!
Lúc này cô mới ý thức được trong bồn tắm lớn là nước lạnh.
Trời ạ, tuy rằng trong nhà mở lò sưởi nên nhiệt độ bình thường, nhưng dùng nước lạnh tắm bồn???
Đồng Đồng vội vàng lay lay Úy Ương, anh mở mắt ra, thấy là cô, còn tưởng mình đang nằm mơ, "Bé?"
"Anh Úy Ương! Anh mau dậy đi!" Trên người anh rất lạnh! Đồng Đồng chạy đi lấy khăn tắm, bọc lấy Úy Ương khi anh ngoan ngoãn đứng dậy, mang theo anh ra ngoài.
Từ phòng vệ sinh đến giường, vài bước đường như thế nhưng Úy Ương không có một chút sức lực, anh không hay sinh bệnh, từ nhỏ tập võ nên thân thể khỏe mạnh, nếu không phải tắm nước lạnh một đêm lâu như thế, anh cũng sẽ không phát sốt.
Đồng Đồng sờ trán anh, giờ lại rất nóng, thảo nào anh ở trong nước lạnh mà không có cảm giác gì, cả người quá nóng. Bây giờ lại chê nhiệt độ trong phòng hơi cao, còn dám muốn cô chỉnh thấp xuống một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.