Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh

Chương 52:




Edit: Thanh Uyên
Tới năm giờ người mẫu vẫn chưa chụp xong, chờ tới khoảng hơn sáu giờ, nhiếp ảnh gia đã rất mệt mỏi, lúc gặp Quý Hựu Đồng sắc mặt cũng không được tốt, tức giận hỏi: “Cô còn chưa thay quần áo à?”
Quý Hựu Đồng nhìn quần áo xung quanh đã có người tới kiểm tra, lập tức nói: “Tôi tới để chụp ảnh thử.”
Nhiếp ảnh gia không kiên nhẫn chỉ về phía cô nói: “Thay quần áo rồi tới đây, trên người cô đã bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn rồi, sao có thể chụp được.”
Nhân viên kiểm tra hắng giọng hô: “Không có đồ đâu, tôi tan làm rồi, nếu mất đồ ai chịu trách nhiệm?”
Quý Hựu Đồng hạ giọng nói: “Cứ để tôi chụp vậy đi, biểu hiện thì để tôi, hiệu quả thì nhờ anh.”
“Cô gái à, đừng tự tin quá như vậy.” Nhiếp ảnh gia khinh thường lắc đầu, tính chụp đại mấy tấm để làm kết quả báo cáo, rất nhiều người không được tuyển vào Tinh Tân cũng không khác cô là mấy.
Bộ đồ hôm nay cô chọn mặc là một bộ trang phục công sở, quần áo có hơi trắng, nổi bật nhưng không cá tính. Cô soi gương một chút, đi vào trong WC sửa sang lại, mái tóc hơi rối được cột lên đơn giản, càng thêm nhẹ nhàng.
Nhiếp ảnh gia chỉ phụ trách chụp không ngừng, không ngờ cô lại có thể thay đổi động tác liên tục, lại còn là động tác đẹp. Vì tóc được cột lên thành đuôi ngựa nên giúp cho động tác trở nên hoạt bát hơn, bộ đồ vốn bình thường lại được biến trở nên có sức sống. Anh ta mở mấy tấm ảnh đã chụp lên nhìn thử một lần, vừa lòng nói: “Cô đi thay quần áo đi, chúng ta tại chụp thêm một lần.”
“Hả? Tôi đang định đi mà.” Cô gái kiểm tra đã cầm theo một cái giỏ định ra ngoài, “Đã quá giờ tan làm rồi.”
Nhiếp ảnh gia không kiên nhẫn nói, “Vậy cô cứ tan làm đi, chọn hai bộ quần áo cho cô ấy, chụp xong sẽ để ở giá áo bên ngoài sáng mai cô tới lấy.”
Cô gái nghe xong vẫn không tình nguyện chọn đại hai bộ quần áo cho cô, dặn dò: “Đừng có phá hỏng quần áo đấy.”
Phong cách của hai bộ quần áo rất khác nhau, nhưng ánh mắt của cô bé kia cũng khá tốt, chọn những bộ rất hợp với cô, mặc dù có bộ thoạt nhìn rất kì quái nhưng phối lại với nhau lại khí chất lạ thường.
Lúc kết thúc buổi chụp đã gần tám giờ, Quý Hựu Đồng chủ động mua nước cho nhiếp ảnh, “Trễ vậy rồi anh còn phải ở lại chụp cho tôi, vất vả cho anh rồi.”
Nhiếp ảnh gia còn đang xem ảnh, hỏi cô: “Ảnh này trực tiếp đưa cho giám đốc Cố à?”
Hình như Sabrina họ Cố, Quý Hựu Đồng gật đầu nói: “Đúng vậy, phiền anh rồi.”

Lại lần nữa gặp được cô gái xinh đẹp trước cửa khu nhà, cũng không biết rốt cục đang chờ ai.
Đối phương nhìn thấy Quý Hựu Đồng thì nhướng mày, ngăn cô lại hỏi: “Cô là cô Quý sao?”
“Đúng vậy, cô là?”
Người kia cười đưa tay phải ra, “Tô là Tô Mễ.”
Cô ấy chính là cô Mễ trong miệng Lô Thiên Bình? Xuất phát từ lễ phép, Quý Hựu Đồng cũng đưa tay nắm lấy tay cô.
Mới lúc này nhìn cô đi tới từ xa, dáng người đúng thật là rất tốt, Tô Mễ cẩn thận đánh giá khuông mặt cô, dưới ánh đèn đường vẻ mặt cô nhìn có vẻ mệt mỏi, nhưng không thể phủ nhận là rất xinh đẹp. Điều này khiến cho lòng Tô Mễ như bị lửa đốt, trước khi cô đến nhà họ Triệu, cô chỉ biết đến Triệu Dập, trong lòng cực kì ngưỡng mộ anh. Cô rất tự tin với vẻ ngoài của mình, cho tới nay đều luôn được hoan nghênh, lúc ở đại học đã mở phòng làm việc, sự nghiệp cũng thành công. Rõ ràng đã không còn gì để soi mói, nhưng vẫn không thể nào lọt vào mắt Triệu Dập.
Thấy ánh mắt của Tô Mễ khi nhìn chằm chằm mình không được thiện cảm mấy, Quý Hựu Đồng trực tiếp hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì không?”
“Tôi mới vừa nghe nói anh Triệu Dập có bạn gái nên muốn đến xem thử, xem xem rốt cục là một người như thế nào.”
Thì ra là tình địch vội tới ra oai phủ đầu, Quý Hựu Đồng cũng không chịu yếu thế nói: “Không biết so với trong cảm nhận của cô Tô thì thế nào? Có chênh lệch lắm không?”
Vấn đề lập tức lăn tới bên cạnh Tô Mễ, cô kiềm nén lửa giận trong lòng, hỏi: “Là cô khiến cho anh Triệu Dập dọn tới đây ở sao?” Phòng làm việc của cô ở ngay cách đó không xa, lấy đủ loại danh nghĩa để mời Triệu Dập nhưng anh đều lấy lí do bận công việc không có thời gian để từ chối, hiện tại mỗi ngày tan làm xong đều vội vàng chạy tới đây? Không biết người phụ nữ này đã dùng lí do gì để kéo anh ấy đến nữa.
Quý Hựu Đồng có hơi không vui, “Nếu cô Tô chỉ là đơn thuần muốn đến xem tôi, nhìn xong rồi thì mời cô trở về cho, hôm nay tôi có hơi mệt muốn về nhà.”
Tô Mễ thấy cô không trả lời, nhận định trong lòng cô thật sự có quỷ, trực tiếp nói ra vấn đề trong lòng, “Cô bắt đầu với anh Triệu Dập từ lúc nào?”
Quý Hựu Đồng chỉ cảm thấy Tô Mễ nói năng hùng hổ doạ người, lạnh lùng hỏi: “Vậy cô và Triệu Dập có quan hệ gì? Người thân?”
Tô Mễ không thấy cô bối rối, ngược lại còn hỏi trúng tim đen của cô, đành phải nói: “Chúng tôi là bạn bè.”
“Là bạn thân không gì có thể giấu nhau? Nếu là như vậy, anh ấy sẽ nói cho cô biết chúng tôi bắt đầu như thế nào. Nếu chỉ là mới quen, tôi nghĩ tôi không cần phải nói tỉ mỉ với cô.”
“Cô…” Tô Mễ khó thở, “Tôi là đối tượng xem mắt của anh Triệu Dập, ông ngoại của anh ấy rất vừa lòng với tôi. Tôi thừa nhận rằng tạm thời mình và anh Triệu Dập vẫn chưa được tốt, nhưng cô biết gì về nhà của anh ấy không? Cô biết gì về anh ấy sao?”
Quý Hựu Đồng nghẹn lời, đừng nói là Triệu Dập, đến cả Túc Ngôn cô cũng không biết gì nhiều cả.
Thấy dáng vẻ yên lặng của cô, Tô Mễ cảm thấy như mình là người thắng, càng lớn tiếng hơn: “Tôi không biết cô người thế nào, có lẽ anh Triệu Dập bị chỗ nào đó ở cô mê hoặc mà thôi, tôi tin đó chỉ là tạm thời, tôi sẽ khuyên anh ấy rời khỏi đây.”
“Tô Mễ, cô tới đây làm gì?” Không biết từ khi nào, xe của Triệu Dập đã dừng ở phía sau bọn họ, còn có Lô Thiên Bình ngồi ở ghế lái.
“Anh Triệu Dập,” Tô Mễ thấy phản ứng vừa rồi của Quý Hựu Đồng, đoán rằng bọn họ cũng chỉ mới ở chung không lâu, lá gan cũng lớn lên rất nhiều, đi đến kéo cánh tay của anh nói, “Đêm đó anh không đến khiến ông ngoại rất giận đó.”
Triệu Dập rút tay ra, “Không cần lấy ông ngoại ra ép tôi, Thiên Bình, dừng xe đi, chúng ta lên lầu trước.”
Tô Mễ nghĩ lại thấy đứng đây quấy phá cũng không phải là tốt, tính đi lên theo, cô chỉ biết Triệu Dập ở khu chung cư, nhưng không biết là phòng nào tầng mấy, cũng không cậy được gì trong miệng Lô Thiên Bình, kỹ năng kín miệng như bưng không ai có thể bì lại cậu ta.
“Tôi không nói cô, “Triệu Dập ngăn Tô Mễ lại, kéo Quý Hựu Đồng qua, “Chúng ta đi.”

“Hôm nay phỏng vấn thế nào?”
Tuy là nhà Quý Hựu Đồng nhưng Triệu Dập vẫn quyết tâm muốn thay giầy rồi mới vào cửa, anh mặt tây trang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, chân mang đôi dép lê mập mạp màu xanh, chủ yếu là gọt chân vẫn hơi bị lộ ra ngoài, nhìn cả người đều có cảm giác cực kì không hợp.
“Được rồi,” Quý Hựu Đồng chỉ chỉ dép của anh, “Không thì để em qua nhà anh lấy một đôi qua được không?”
Từ nhỏ đến lớn Triệu Dập chưa từng mang loại dép như vầy, tự giác thấy xấu hổ, đứng dậy nói: “Để anh đi lấy.”
Quý Hựu Đồng quan sát thấy, thường ngày Triệu Dập nói năng thận trọng, rất chú trọng các chi tiết trong sinh hoạt. Vào cửa đã muốn đổi giày, uống nước xong sẽ đặt cái ly của mình sang một bên để tránh bị làm đổ, ăn hoa quả thì cần phải rửa sạch hoa quả trước, lúc ngồi tuyệt đối sẽ không nhấc chân bắt chéo, luôn giữ vững trạng thái ngồi thẳng.
Quý Hựu Đồng thật lòng nói: “Anh quá nghiêm khắc với bản thân mình rồi, trong sinh hoạt cũng rất tỉ mỉ.”
Triệu Dập mỉm cười nhợt nhạt, “Anh được ông ngoại nuôi lớn, ông ấy rất nghiêm khắc với anh, từ khi còn bé anh cũng đã quen rồi.”
Quý Hựu Đồng ngơ ngác nhìn khuôn mặt của anh, từ lúc quen biết anh cho tới nay, đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười, cô hỏi: “Có thể kể cho em nghe về gia đình của anh không?”
“Ông ngoại của anh bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ khi còn trẻ, sau khi trung niên sự nghiệp cũng thành công, cái giá phải trả là cơ thể càng ngày càng kém đi theo từng năm, chuyện khiến ông ấy đau đầu nhất chính là có hai người con gái. Mấy lần bệnh tình nguy kịch, tài sản trong nhà là vấn đề lớn nhất. Sau khi tốt nghiệp mẹ anh đã lập gia đình rất sớm, vài năm sau ba mẹ ly dị, mẹ mang anh về nhà ngoại cũng đổi tên thành họ Triệu. Dì thì có đầu óc làm ăn, chọn ngàn lựa vạn mới gả cho ông trùm đất đai, có thể dựa vào ưu thế của mình để lấy được nhiều sản nghiệp hơn. Mấy lần ông ngoại phải nhập viện chữa trị, đều thành công thoát khỏi hiểm cảnh, khiến hai nhà mẹ anh và dì vừa mừng vừa lo. Sau đó, anh và A Vũ lớn lên, ông ngoại thay đổi sự chú ý, ông ấy càng muốn cho cháu mình kế thừa gia nghiệp. Bởi vì từ nhỏ anh đã lớn lên trong nhà họ Triệu cho nên ông ấy cũng đối xử với anh tốt hơn A Vũ, từ nhỏ chúng anh luôn bị so sánh với nhau ở khắp nơi.”
Lần đầu tiên Triệu Dập có thể liên tục nói nhiều như vậy, gia giáo nghiêm khắc, gánh nặng tương lai, khó trách sẽ khiến cho tính cách của anh trở nên như vậy. Quý Hựu Đồng hỏi anh, “Anh có gì muốn hỏi êm không?”
“Không có.”
“Vậy anh có thấy mệt không?”
Triệu Dập nghĩ nghĩ, đứng dậy tới ngồi bên cạnh cô, cúi đầu hôn lên, đầu lưỡi liếm qua đôi môi, quấn quýt giữa răng lưỡi với nhau. Hồi lâu, anh mới buông ra nói, “Huề nhau.”
Sabrina gọi điện tới không khiến Quý Hựu Đồng quá vui mừng, cô đã đoán được rằng mình có thể trúng tuyển, nhưng cuối cùng Sabrina nói, có một tạp chí nước ngoài mong cô đến chụp, điều này khiến cho cô rất giật mình, không thể tin được rằng chỉ một lần chụp thử đã khiến cho đối phương vừa lòng đến vậy.
Thừa lúc nghỉ ngơi, Quý Hựu Đồng đến trung tâm Hoa Điểu mua mấy cái cây đặt ở ban công, đêm đó đã bị Triệu Dập làm bể một chậu. Quý Hựu Đồng thấy đó là bồn hoa cô thích nhất, tính nói gì đó, nhưng thấy khuôn mặt luống cuống của Triệu Dập, lòng lại mềm xuống, đành phải nói: “Để tôi lấy quần áo cho, anh ngồi chờ ăn cơm đi.”
Thật ra Triệu Dập có cảm giác mình rất thất bại, một chút việc nhỏ trong cuộc sống cũng không làm được.
Anh có thể đã từng là người cuồng công việc, nhưng trên cơ bản đều ở trong phòng làm việc, lại là người cực kì nguyên tắc, rất ít ăn đồ ăn bên ngoài. Lão Mộc đã ở bên cạnh ông ngoại nhiều năm, cũng là giám đốc đầu bếp nhà hàng của nhà họ Triệu, Triệu Dập đã quen ăn đồ ăn của ông, thường ăn sáng xong sẽ không ăn thêm gì khác nữa, rảnh rỗi sẽ đến khách sạn ăn, hoặc chờ lão Mộc làm xong đến nấu ăn thì mới ăn. Lâu dài, dạ dày đã chịu không nổi. Lúc uống thuốc dạ dày bị Quý Hựu Đồng thấy, cho nên bắt ăn đúng giờ về nhà ăn cơm.
Quý Hựu Đồng cởi tạp dề ra, không có bưng đồ ăn ra trước, lại trộm nhìn xem Triệu Dập đang làm gì. Thấy anh ngồi trên sofa lật tạp chí ra xem, cô lùi vào trong phòng bếp, cầm đũa bưng một đống đồ ăn ra. Muối được nêm vừa đủ, nhưng hương vị rất bình thường, giống như là chỉ thêm muối sao cho vừa miệng mà thôi. Tóm lại, so với khả năng bếp núc của lão Mộc là khác nhau cả một trời.
“Em đang làm gì vậy?” Giọng nói của Triệu Dập xuất hiện ở phía sau, một đôi tay ôm trọn eo cô, dính sát vào cô từ phía sau.
Quý Hựu Đồng đỏ mặt đứng lên, nhỏ giọng nói: “Nếm thử xem ăn ngon không.”
Triệu Dập đưa tay lấy chiếc đũa trên tay cô, kẹp một miếng thịt ăn thử, “Ăn ngon.”
“Ngon mới là lạ ấy, “Quý Hựu Đồng cố gắng ngửa đầu nhìn anh, “Em cứ cảm thấy kì quá, rõ ràng đồ không thể ăn thì anh còn có thể nuốt trôi, sao lại không thích ăn bên ngoài?”
“Không thích ăn với không ăn là hai việc khác nhau.”
“Dù là không thích ăn cũng không thể không lo cho cơ thể của mình được.” Quý Hựu Đồng xoay người nhìn anh, “Nhà của anh có lẽ không cho anh được làm rất nhiều chuyện, nhiều năm như vậy anh cũng đã quen, nhưng ít nhất cũng phải quan tâm đến cơ thể.”
“Được.”
Nhìn thấy khoé miệng anh hơi cong lên, Quý Hựu Đồng gần như nhìn tới mê muội. Chợt nhớ Triệu Dập cũng vội vàng về nhà ăn cơm, cô liền mang đồ ăn ra ngoài, “Ăn cơm trước đi, buổi tối còn phải tăng ca mà.”
Anh không bao giờ nhìn lầm, mới vừa rồi trong ánh mắt Quý Hựu Đồng có tình yêu dành cho anh, lòng Triệu Dập ấm áp, “Buổi tối có muốn đến công ty anh xem thử không?”
“Được.” Quý Hựu Đồng đồng ý, mỗi tối ăn cơm xong không đọc sách cũng là tập yoga, rất nhàm chán.
Công ty Triệu Dập ở thành Trung, toà nhà rất cao, tầng mười lăm thông giống với tầng mười sáu, đều là chỗ làm việc. Triệu Dập đưa cô trực tiếp lên tầng mười sáng, tầng mười sáu có khá nhiều nhân viên cấp cao, vốn đều bình tĩnh, nhưng đến khi nhìn thấy lần đầu boss đưa phụ nữ tới công ty vẫn nhìn thêm nhiều lần.
Thư ký thấy boss đến vội vàng chạy tới nói: “Anh Trần đã chờ ngài một lúc lâu rồi ạ.”
“Tôi không nhớ là có hẹn gặp mặt.”
“Anh họ, em với anh thì cần gì hẹn chứ?” Trần Vũ đi ra, nhìn thấy Quý Hựu Đồng bên cạnh anh thì nụ cười cứng lại, vội vàng dời ánh mắt đi, “Phiền anh họ ba mươi phút cũng không được sao?”
Triệu Dập đưa tay nhìn đồng hồ, “Chỉ có ba mươi phút.” Lại nói với thy ký: “Đưa cô ấy tới phòng làm việc của tôi.”
Người phụ nữ có thể đi gần ông chủ chỉ có hai người, một người là cô Tô Mễ, tiếc là thái độ của boss với cô ấy quá lãnh đạm. Còn một người nữa là cô gái trước mặt, tuy khuôn mặt boss không có gì thay đổi nhưng có thể nhìn ra được cô gái này có quan hệ với boss, nhưng nếu boss đã tự mình đưa đến thì vẫn nên tiếp đãi tốt một chút. Thư ký nở nụ cười nói: “Văn phòng của giám đốc ở phía trước, ngài muốn uống cà phê hay trà ạ?”
“Nước ấm là được rồi.” Sau khi đến đây, cô đã từ bỏ việc ăn khuya, chỉ sợ ảnh hưởng đến cân nặng.
Trần Vũ tuỳ tiện ngồi trên ghế sofa, đầu tiên cầm điện thoại gửi tin nhắn, ngẩng đầu cười nói: “Anh họ, anh thật sự ở chung với cô gái kia sao?”
Triệu Dập ngồi đối diện anh ta, thản nhiên nói: “Cậu nếu đến vì chuyện của công ty đá quý thì không cần phải nói chuyện với tôi.”
Ha, Trần Vũ tức giận, cũng hận khả năng của mình, khả năng làm việc kinh doanh của anh ta luôn không bằng Triệu Dập. Thấy Triệu Dập từ chối một cách gọn gàng dứt khoát, anh ta toan tính đánh lá bài tình thân, “Anh họ, hai nhà chúng ta tranh đấu gay gắt nhiều năm nay, cuối cùng vẫn là người một nhà, không cần phải vạch rõ ràng như vậy, có thể kiếm tiền thì sao chúng ta không hợp tác?”
Con ngươi Triệu Dập lạnh đi, nói: “Tham vọng của cậu quá lớn, tôi sợ không làm cậu no được.”
“Trước kia là vì em mới trải đời nên không hiểu, lần này chỉ cần ba phần, thế nào?”
“Thành giao.”
Anh gần như đồng ý không cần nghĩ ngợi, Trần Vũ cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, nhưng anh ta cũng đã có chuẩn bị, nếu không tính toán tỉ mỉ thì sẽ không dễ dàng nói chỉ cần ba phần.
Triệu Dập nói xong liền đi ra ngoài, trên hành lang Trần Vũ cố ý ngăn anh lại, trêu ghẹo: “Đi vội vã như vật, xem ra anh họ thật sự rất để bụng cô gái kia, có tính đưa về cho ông ngoại xem thử không?”
Đương nhiên Triệu Dập có nghĩ đến, chẳng qua là cần thời cơ mà thôi.
“Giám đốc Triệu, cái kia…” Thư ký khẩn trương đi tới, thường ngày cô đã xem qua rất nhiều loại người rồi mà vẫn mất bình tĩnh, “Có một tiểu thư…”
Triệu Dập xoay người, phía đối diện có một cô gái đang đứng, trừ trang phục trên người khác với Quý Hựu Đồng, nếu không cẩn thận nhìn khuôn mặt thật sự không nhận ra được đó là hai người. Nhưng anh có thể thấy rõ được, cô gái trước mắt càng thêm lỗ mãng hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.