Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh

Chương 49:




Edit: Thanh Uyên
Quý Điềm thở phào trong lòng, không ngờ giám đốc Trần lại đẹp trai như vậy, tiếc là hình tượng của mình đã bị phá huỷ hoàn toàn rồi, cô oán hận nhìn Quý Hựu Đồng, nếu không phải tại nó, mình sẽ không phải mất mặt. Nghĩ đến việc về đến trường sẽ bị bạn học xoi mói, lại nổi giận trong lòng.
Lúc trở về với giáo viên hướng dẫn, Quý Điềm đặc biệt dặn dò Kim Hương, “Mẹ, về tới nhà rồi nhớ phải dạy dỗ lại nó, nó dúng thật là sao chổi nhà chúng ta, về sau bạn học sẽ nhìn con như thế nào?”
Kim Hương cố gắng đưa Quý Điềm lên đại học là vì hy vọng cô có thể trở nên nổi bật, tốt nhất là có thể tìm được một ông chồng làm lớn [1], nhưng đều đã bị Quý Hựu Đồng phá nát, vốn đã tức giận trong lòng, trấn an nói: “Yên tâm, ở nông thôn ai mà biết chuyện ở thành phố chứ, mẹ sẽ bảo vệ danh dự cho con.”
[1] Chồng làm lớn/ kim quy tế 金龟婿: Chế độ đời Đường quan có phẩm hàm đều đeo quy, tam phẩm trở lên túi quy dát vàng. Về sau có rể quý làm quan lớn đều gọi là kim quy tế, lời khen này xuất phát từ bài thơ “Vị hữu” của nhà thơ Lý Thương Ẩn ở thời Đường. (Nguồn: Thivien + baike)
“Mẹ, con muốn đi vệ sinh.” Quý Hựu Đồng chạy chậm đến bên cạnh bọn họ, ngại ngùng hỏi, “Nhà vệ sinh ở đâu ạ?”
Quý Điềm xem thường nói: “Đúng là nông dân mới lên thành phố, lần hai trên cửa hàng có đó.”
Kim Hương đáp: “Vậy Điềm Điềm con về trước đi, mẹ cũng muốn đi nhà vệ sinh, mẹ đi với Hựu Đồng.”
Sau khi Kim Hương vào nhà vệ sinh, Quý Hựu Đồng đẩy đi ra ngoài bắt đầu chạy. Buổi chiều bọn họ phải lên xe lửa trở về, đi lần này, không có khả năng sẽ trở lại. Quý Hựu Đồng chỉ có thể liều mạng mà chạy, cửa thang máy phía trước mở ra, có người cũng đang đi vào, Quý Hựu Đồng không kịp dừng lại, cứ thế trực tiếp đụng vào lưng đối phương.
Động tác của đối phương rất nhanh nhẹn, sau khi Quý Hựu Đồng đụng vào lưng anh ta, anh ta nhanh chóng đi về phía trước một bước quay người lại, thành công tránh được cô.
Bởi vì anh ta tránh ra nên Quý Hựu Đồng suýt chút nữa ngã sấp xuống, cô không quan tâm quá nhiều, cũng không nghĩ nhiều, vươn tay ấn nút thang máy. Không ngờ đối phương lại lạnh giọng, “Cô đụng vào tôi.”
Quý Hựu Đồng vẫn không quá yên tâm, chỉ nói, “Xin lỗi.” Sau khi cửa thang máy từ từ đóng lại, cô mới thở phào thật mạnh, giương mắt nhìn người nọ, mặc dù rất đẹp trai, nhưng cả người lại toát ra thái độ không tốt, đặc biệt là cặp mắt kia lạnh lùng mà không chút cảm xúc kia.
Đối phương khẽ mở môi mỏng, “Tôi muốn cô chân thành xin lỗi.”
“Tôi chỉ hơi đụng vào một chút thôi, không có đụng hẳn vào.” Không phải lúc đó anh đã né rồi sao? Nhưng thấy đôi mắt đầy sức uy hiếp của anh ta, cô bất đắc dĩ, “Được rồi, tôi chân thành nhận lỗi với anh, xin lỗi.”
Lúc này thang máy đã tới lầu một, cửa thang máy mở ra, Quý Hựu Đồng nhìn quanh bốn phía, Quý Điềm ra ngoài bằng cửa chính, để ngừa vạn nhất, sau khi xác định phương hướng cô đi về phía cửa phía Tây.
Thấy cô mặc bộ quần áo với loại vải thô ráp, mặc trên người thì lỏng lẻo, hơn phân nửa khuôn mặt đã bị tóc che kín, vác một cái túi vải. Cũng không biết tại sao mình lại trở nên tích cực với loại phụ nữ như vậy, còn vì cô mà ấn thang máy lên lầu một. Triệu dập nhíu mày, ấn tầng mười hai.
Lúc Kim Hương đi ra, đứng đợi trước cửa một lát, thấy Quý Hựu Đồng vẫn còn chưa ra thì đi vào gọi hai tiếng, không có ai trả lời. Lúc trước bà nói gì Quý Hựu Đồng nghe nấy, không hiểu sao hôm nay lại không được bình thường. Bà có hơi bối rối, vỗ đùi, “Bốn ngàn đồng của tôi!”

Đầu tiên là tìm một máy ATM cho mình, cộng với tiền mà hệ thống chuẩn bị cho cô cũng đủ cho cô sinh hoạt trong một thời gian. Cô rút hai ngàn đồng ra, gọi xe rời khỏi khu vực đó, đến cửa hàng mua hai bộ quần áo, lại đến khách sạn tắm rửa một cái.
Sấy tóc, cô đứng ở trước gương đánh giá bản thân, dáng người cũng không phải rất tốt nhưng không có sẹo lồi. So sánh với Quý Điềm, trừ việc cô gầy hơn cô ta một chút thì hai người gần như giống nhau hoàn toàn.
Thay đổi quần áo, vứt quần áo cũ lại vào trong bọc, cô đi đến một cửa hiệu làm tóc, lại đến cửa hàng mua điện thoại để lên mạng tra thông tin. Qua nửa ngày, tin rằng dù Kim Hương có gặp cô trên được, chắc chắn cũng không nhận ra là Quý Hựu Đồng lúc trước.
Sau khi lập kế hoạch đơn giản, Quý Hựu Đồng bắt đầu dùng điện thoại tìm phòng ở, nhìn mấy căn nhà trọ đơn, cuối cùng cũng chọn được một căn ở phía Bắc thành phố H. Tìm được phòng ở rất nhanh, chủ nhà là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, hiện tại sống ở nước ngoài, không thường trở về cho nên muốn tìm một người nữ thích sạch sẽ, không muốn phòng bị làm bẩn. Gọi điện thoại cho người chủ cho thuê nhà hơn nửa giờ, cả hai dều rất hài lòng, hợp động sẽ gửi qua mạng, cả hai có thể ký tên. Trên hợp đồng có tài khoản của chủ nhà, chỉ cần gửi tiền thuê nhà qua tài khoản đó.
Sáng ngày mai mẹ của chủ nhà sẽ đưa chìa khoá phòng sang, Quý Hựu Đồng làm xong tất cả thủ tục, buổi chiều lại đi mua đồ dùng cá nhân, bận bịu đến tám giờ tối cuối cùng mới xong hết.
Xong một ngày thật sự quá mệt mỏi, không muốn tự làm khổ nữa, ở ngã tư đường có mấy quán ăn nhanh, chọn một quán mì gần đó, gọi phần mì cộng với trứng chần nước sối xong khi cô ăn hết được một nửa, lại cứ có cảm giác như ai đó nhìn mình chằm chằm, chẳng lẽ Kim Hương còn đang tìm cô?
Quý Hựu Đồng cẩn thận giương mắt đi quan sát, trước cửa quán có một người đang đứng, nhìn chằm chằm cô không rời mắt. Người đàn ông đó mặc một bộ đồ tây, khuôn mặt đạm mạc, môi mỏng mím chặt nhìn chằm chằm lấy cô. Không phải là người đàn ông mà cô đụng phải ở thang máy ngày đó sao? Khí chất của anh ta không hợp với quán mì này, chẳng lẽ cũng đến đây ăn mì?
“Thưa ngài, xe đã đến rồi ạ.” Có người đi đến ghé vào tai anh ta nhỏ giọng nói, “Trước giờ hẹn với ngài Trần còn nửa tiếng, chúng ta cần phải đi rồi.”
“Không, huỷ bỏ cuộc gặp tối nay.” Triệu Dập lại lần nữa liếc mắt nhìn Quý Hựu Đồng, bước nhanh rời khỏi.
Người phía sau cũng đi theo, cũng nghi hoặc mà nhìn về phía Quý Hựu Đồng, ngài ấy đứng ở đây gần bốn phút chính là vì cô gái kia sao? Không đến mức đó chứ, anh ta thầm bật cười, ở bên cạnh ngài ấy đã nhiều năm, phụ nữ dạng gì mà chẳng đã thấy quá, còn xinh đẹp hơn cô gái kia nhiều nhưng vẫn không lọt vào mắt ngài ấy được. Dù là nhìn bảng hiệu của cái tiệm này cũng không nhìn cô gái kia lâu như vậy được.
Làm cái quỷ gì vậy? Người nọ liếc mắt nhìn cô một cái liền chạy, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ cảm thấy mình mới bị nhìn thôi đã sợ hãi rồi, ăn xong vội vàng rời đi.
Hiện tại Trần Vũ là cổ đông của AM, cũng là giám đốc nhãn hiệu, phụ trách thị trường marketing và chiến thuật tuyên truyền của nhãn hiệu. Ưu thế của AM là chiến lược giá cả [2]. rất được học sinh và giới trẻ hoan nghênh. Cách lần đầu tiên nhìn thấy anh ta đã hơn nửa tháng, có lẽ Trần Vũ cũng đã sắp đi tìm Quý Điềm rồi.
[2] Từ gốc là tính giới so cao 性价比高: Có nghĩa là hàng hoá có chất lượng cao nhưng giá cả đưa ra lại rẻ hoặc hợp lý.
Sở dĩ cô chọn nhà ở phía Bắc là vì trường học của Quý Điềm ở phía Nam, khu mua sắm Đại Hạ [3] lại ở trung tâm. Muốn làm người phát ngôn cho AM, tất nhiên sẽ phải gặp Quý Điềm, sao cô ta có thể để cô cùng lại người phát ngôn được? Chỉ sợ sau khi Kim Hương biết, lại đưa người của nhà học Quý và nhà họ Trương đến ép cô về. Lúc này cô lại lẻ loi một mình, sao có thể địch nổi?
[3] Từ gốc là trung thiên đại hạ 中天大厦: Mình không biết là dùng để chỉ khu mua sắm/ toà nhà hay khu mua sắm này gồm cả tên riêng nên tạm thời mình sẽ để như vầy, mọi người ai biết thì hãy góp ý cho mình với nha.
Cần phải tránh thoát Quý Điềm thì cô không thể nào tìm Trần Vũ được, cô còn cần phải nghĩ lại kế sách vẹn toàn.
Mua hoa quả ở trước cửa tiểu khu xong tính trở về, lại có một bàn tay cản đường cô.
“Có chuyện gì sao?” Quý Hựu Đồng nhíu mày, cô chẳng qua là đụng anh ta một chút, thứ nhất anh ta không bị thương, thứ hai cô cũng đã xin lỗi rồi, sao còn như âm hồn không tan vậy?
Triệu Dập nhìn chằm chằm vào mắt cô, hồi lâu mới nén ra được một câu, “Cô ở đây?”
“… Ừ.” Quý Hựu Đồng nghiêng đầu liếc nhìn cổ tay anh ta một cái, đồng hồ Patek Philippe & Co, người có thể mang được cái đồng hồ này chắc sẽ không tới nỗi đi lừa cô chứ?
Năm ngày liên tiếp, máy khoan điện ở phòng bên cạnh không hề dừng, vang đến nỗi đầu của Quý Hựu Đồng sắp to ra, dứt khoát tìm một studio chụp hình trên mạng, hẹn trước ngày chụp ảnh. Studio chụp hình là của tư nhân, Quý Hựu Đồng xem qua ảnh cho khách, thấy hiệu quả còn cũng tốt như nhiếp ảnh ở các nhãn hiệu, cũng không biết là ảnh của người mẫu hay là của khách, Quý Hựu Đồng quyết định đi xem thử trước.
“Cô hẹn trước cũng đúng lúc thật, vừa lúc hôm nay không có khách.”
“Vậy là tốt rồi.”
Phòng làm việc không lớn, tổng cộng chỉ có ba nam sinh và một nữ sinh. Có lẽ là sợ cô hiểu lòng, một người trong đó nói: “Đừng thấy tuổi bọn tôi còn nhỏ, từ lúc học đại học bọn em đã chụp ảnh cho người ta, sau khi tốt nghiệp thì mở phòng làm việc này cũng đã ba năm, chụp ảnh cho khách tư nhân cũng khá nhiều rồi.”
Một người khác thoạt nhìn chín chắn hơn một chút, nói tiếp: “Chúng tôi có thể chụp thử năm tấm, chụp xong nếu cô vừa lòng chúng ta lại tính tiếp. Nhưng không biết cô đã biết rõ giá bên chúng tôi chưa, vì là studio riêng nên giá cũng sẽ hơi cao một tí.”
Quý Hựu Đồng bị bọn họ chọc cười, cười nói, “Cái này không thành vấn đề, nếu các cậu chụp moka [4] khiến tôi hài lòng, cũng có thể giúp tôi sớm tìm được việc.”
[4] Moka/ mô tạp 模卡: Là giới thiệu của người mẫu, chứng minh thân phận, thư giới thiệu, đều có tác dụng khi nhận lời mời hay giới thiệu người mẫu, kiểu như thế này.
“Cô yên tâm, chúng tôi có rất nhiều kinh nghiệm chụp moka, rất nhiều người mẫu đều giới thêệu studio của chúng tôi chụp.”
Cô nữ sinh kia phụ trách trang điểm cho Quý Hựu Đồng, trong lúc đó còn cùng cô tham khảo xem nên chụp phong cách nào, lại hỏi ý kiến cá nhân của cô thích gì, rồi mới bắt đầu trang điểm cho cô.
Nam sinh chín chắn hơn thì phụ trách chụp ảnh, cô từng là diễn viên nên cũng đã từng quay quảng cáo, cũng đã làm quen với một ít tạp chí và trang phục, còn được làm khách quý đi trình diễn, vậy nên buổi chụp hình rất thuận lợi.
Sau khi chấm dứt, một người trong số đó nói, “Cô đã gia nhập mấy năm rồi?”
Quý Hựu Đồng đáp: “Nói thật, tôi chỉ vừa mới định làm người mẫu thôi.”
Người nọ líu lưỡi, “Không thể nào? Cô thoạt nhìn rất chuyên nghiệp mà.”
“Cảm ơn.”
“Đúng rồi, cô điền một chút tư liệu cá nhân đi, chúng tôi làm xong sẽ gọi cô.”
Vì phòng cách vách đang sửa sang nên Quý Hựu Đồng cứ chậm chạp về nhà, sau khi ra khỏi thang máy thì thấy các công nhân cách vách rời khỏi. Nếu đã gặp mặt, Quý Hựu Đồng đi đến hỏi: “Xin hỏi, chủ phòng có ở đây không?”
“Có chuyện gì không?” Một người đàn ông đi đến, thoạt nhìn thì tuổi tác không lớn, đầu tiên là kinh ngạc, lập tức cười nói: “Tôi là người chịu trách nhiệm, chủ phòng không có ở đây.”
“Sửa phòng thế nào rồi?”
Người đàn ông ngại ngùng đáp: “Làm phiền đến cô sao? Hôm nay đúng lúc hoàn công, bởi vì ông chủ của bọn tôi khá nghiêm khắc trong việc sửa sang nên mới làm nhiều ngày như vậy. Cô sống ở kế bên sao? Lúc nãy có gõ cửa phòng cô thì mới biết cô không có ở nhà.”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
Người đàn ông lấy một phong thư ra đưa cho cô, “Quấy rầy cô nhiều ngày thật ngại quá, bên trong là thẻ hội viên của trung tâm Đại Hạ, tin là cô sẽ thích.”
Quý Hựu Đồng từ chối, “Không cần, cám ơn.”
“Hôm nay các cậu về sớm vậy sao?” Một cặp vợ chồng già cũng đến chào hỏi, cười thân tình.
Người đàn ông vội vàng đến tiếp, lễ phép đáp: “Hôm nay hoàn công, vừa lúc dư lại mấy giỏ hoa quả, hai bác mang về đi ạ.”
“Cậu tốt bụng quá.” Ngoài miệng nói như thế, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.
Quý Hựu Đồng lấy chìa khoá ra mở cửa đi vào, ngược lại lại thấy hứng thú với vị ông chủ trong miệng anh ta, cấp dưới làm việc lưu loát, năm giữ toàn bộ tin tức của hàng xóm, đưa hoa quả cho người già, đưa thẻ hội viên cho cô gái trẻ như cô, ơn huệ nhỏ nhưng tránh được rất nhiều phiền phức.
Lô Thiên Bình thấy cô vào cửa rồi thì vò đầu khó hiểu, ngay từ đầu anh ta đã cảm thấy kì quái khi ông chủ muốn ở phòng ở đây, còn là phòng second-hand. Cho dù tân trang lại một lần, đổi mới toàn bộ vật gia dụng, ngẫm lại ngài ấy là một người vô cùng thích sạch sẽ vẫn cảm thấy khó tin.
Anh mới nghĩ có phải là vì cô Tô Mễ hay không, phòng làm việc của cô Tô Mễ cũng ở gần chỗ này, tuần trước ngài ấy còn đặc biệt qua đây thăm cổ, kết quả cũng không có gì thoải mái. Nhưng vừa mới nhìn thấy cô gái vừa rồi thật sự làm anh kinh ngạc, rõ ràng là cô gái mà ngài ấy nhìn tối đó.
Lô Thiên Bình lắc đầu, xem ra ông chủ thật sự tẩu hỏa nhập ma vì cô Tô Mễ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.