Sổ Tay Sinh Tồn Của Vật Hi Sinh

Chương 27: Phiên ngoại




Edit: Thanh Uyên
Giang Lạc Trạch tìm kiếm giống như phát điên vậy, tìm gần hết cả thành phố, từ buổi tối đến tận chạng vạng ngày hôm sau nhưng vẫn không thấy bóng dáng Quý Hựu Đồng, di động cũng không gọi được.
Rốt cuộc tới buổi tối, anh nghe được một tin tức là người ta vừa vớt được một cái xe màu trắng trên bờ biển phía Nam, thân xe kẹt trên đá ngầm, bên trong không có ai cả, cũng không tìm được bất cứ giấy chứng nhận nào, cũng may vẫn còn biển số xe, đã kiểm chứng đây là xe của một nghệ sinh đang “hot”.
《Không gian thứ hai》vẫn còn rất hot ở các rạp chiếu phim, trong mắt của mọi người, đây là bộ phim cuối cùng mà Quý Hựu Đồng đóng. Một bộ phim đã càn quét không biết bao nhiêu kỉ lục về doanh thu phòng vé, trên mạng cũng cho điểm cực cao. Giang Lạc Trạch không dám xem, cũng không muốn nghe bất kì đánh giá nào liên quan đến bộ phim ấy. Anh ra nước ngoài, lúc đờ đẫng đi trên phố thì nghe được bài nhạc phim của《Không gian thứ hai》phát ra từ quán ăn của một người Hoa, du dương mà bi thương, anh không muốn nghe, vội vã rời đi.
Từ lúc ở《Hồng nhan》khi anh bắt đầu giúp cô đội lại cái mão, hai người đối diện nhau, anh cảm nhận được người trước mắt này giống như đã quen biết anh từ rất lâu lắm rồi. Ở trường quay, hầu như mỗi tối Quý Hựu Đồng đều đến phòng của anh, có lúc sẽ tán gẫu, có lúc chỉ xem TV. Có hôm anh lại không nhịn được, đi đến hôn cô, Quý Hựu Đồng ngây người nhìn anh, hai gò má đỏ ửng.
Đương nhiên anh biết scandal ở bên Tây Hồ của cô và Phương Tử Khởi, anh tức giận là vì Quý Hựu Đồng không giải thích bất cứ điều gì cả, giống như giận hờn vậy, anh nói ra tiếng lòng của mình, Quý Hựu Đồng không đáp lại ngay nhưng cuối cùng cô cũng rơi nước mắt, anh thấy được rất rõ ràng. Anh nghĩ, cô cũng yêu anh.
Anh không biết vì sao Quý Hựu Đồng lại cứ quyết tâm muốn dành quán quân, nhưng cô làm như thế chắc hẳn là có lý do của mình, vì vậy nên anh không hỏi, nhưng mỗi cuộc thi đấu anh đều rất quan tâm. Thấy cô không ăn được, khiến cuộc sống của mình trở nên không tốt, anh liền lo lắng. Bỏ tất cả công việc, chăm sóc sinh hoạt thường ngày cho cô.
Mỗi khi nói tới tương lai, Quý Hựu Đồng luôn che che giấu giấu, cô luôn khóc, anh chỉ cho rằng là cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Không chỉ một lần Quý Hựu Đồng nói với anh những từ liên quan tới “phụ lòng”, anh từng cho rằng có lẽ là do cô thiếu cảm giác an toàn, sợ anh sẽ buông tay bỏ đi, bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó là cô sợ chính bản thân mình sẽ như vậy.
Cuối cùng anh cũng sai rồi, anh nói: “Anh chỉ tin vào hiện thực, không tin vào giấc mơ. Cũng giống như hiện tại em đang ở bên cạnh anh, anh cảm nhận được hạnh phúc, đó là chân thực. Em rời khỏi anh, anh cũng biết đó là chân thực, bởi vì anh sẽ đau lòng.”
Sự thực chứng minh, mất đi cô, anh không thể nào tiếp thu được hiện thực này.
Không có ai tới nói cho anh biết chuyện liên quan tới Quý Hựu Đồng cả, nguyên nhân cũng là vì bọn họ chưa bao giờ công khai quan hệ với ai. Trong video giám sát quay lại được đã chứng minh là cô lái xe nhanh, nhưng vì sao cô lại lái nhanh, vì sao lại tới nơi xa như thế… Không có ai đến hỏi anh cả. Thậm chí anh còn cảm thấy, tất cả giống như đều được Quý Hựu Đồng an bày hết.
Phương Tử Khởi xuất hiện trước mặt anh, hỏi anh, “Có phải anh biết cái gì đó đúng không? Nguyên nhân cô ấy tự sát, có phải có liên quan tới anh không?”
“Cảnh sát nói đó là tai nạn xe cộ.”
“Không, tôi cảm thấy là cô ấy tự sát.” Phương Tử Khởi nắm lấy cổ áo của anh, “Người khác không biết, nhưng tôi biết, cô ấy yêu anh, tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy, chưa bao giờ tranh giành gì với anh, nhưng kết quả như vậy là sao hả?”
Ánh mắt Giang Lạc Trạch lạnh lẽo, hất tay cậu ta ra, “Đó là tai nạn xe cộ!”
Phương Tử Khởi như cười nhạo ngẩng đầu, “Lừa mình dối người, nếu không nói là tai nạn xe cộ vậy anh có thể tiếp nhận được đáp án khác không?”
Anh cũng muốn biết vì sao Quý Hựu Đồng lại lái xe một mình đến nơi xa như vậy, không biết cuộc điện thoại cuối cùng kia của cô là có ý gì, cô nói lời tạm biệt, đúng thật là càng giống như tự sát. Nhưng Giang Lạc Trạch không muốn thừa nhận, cũng không đối mặt với nó được.
Sở Dao Dao vì cái chết của Quý Hựu Đồng mà trở nên điên loạn chỉ trong một đêm, từ sáng đến tối đều nói là lời nguyền rủa của cô ta thành sự thật, rốt cục Quý Hựu Đồng cũng chết rồi, sẽ không ai cướp với cô ta nữa, vai nữ chính phim điện ảnh nên là của cô ta, người nên hợp tác với Giang Lạc Trạch cũng là cô ta…
Cô ta bị đưa vào bệnh viện tâm thần, trên tin tức nói, có thể Sở Dao Dao đã mắc chứng hoang tưởng.
“Em rất hâm mộ Phương Tiểu Nhàn!”
Đây là câu nói cuối cùng của Quý Hựu Đồng, Phương Tiểu Nhàn mắc chứng hoang tưởng, cô rất hâm mộ?
Giang Lạc Trạch vội vã nhìn chằm chằm ba chữ chứng hoang tưởng trên tin tức, bỗng nhiên, anh vọt tới trước máy tính, mở bộ phim《Không gian thứ hai》ra, lần đầu tiên dám đối mặt với nó. Anh xem rất chăm chú, mỗi nét mặt, mỗi động tác của Quý Hựu Đồng anh đều không bỏ qua.
Nhưng anh lại không phát hiện được gì cả, trong kết cục cuối cùng, Quý Hựu Đồng nằm trên giường bệnh trong hiện thực, khoé mắt vương vài giọt nước mắt, khoé miệng chậm rãi nở nụ cười. Màn ảnh cũng từ từ tối lại, chuyển qua thứ xuất hiện trên ngón áp út của cô, là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
Trong ảo giác Phương Tiểu Nhàn có thể sống cả đời với Hoắc Huyền, cho nên lúc sắp chết cô có thể nở nụ cười. Nhưng Quý Hựu Đồng lại không thể đi cùng anh đến hết quãng đường còn lại, nên mới nói là hâm mộ Phương Tiểu Nhàn.
Rốt cục Giang Lạc Trạch cũng không kiềm chế được nữa, nước mắt rơi xuống, “Ra đi thẳng thừng như vật, em cũng thật tàn nhẫn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.