Edit + beta: Thanh Uyên.
Từ thành phố A đến thành phố C mất năm giờ đi đường, sau khi đến nơi mọi người đều kêu gào rất đói. Cả đường đi toàn là đi trên đường cao tốc, đến cả bữa trưa cũng phải giải quyết trên xe, mọi người đều không ăn được gì nhiều cho lắm.
Đạo diễn Trương xuống xe, tuyên bố: “Hôm nay mọi người nghỉ ngơi trước đi, hoạt động tự do, mọi người thích ăn gì thì ăn, nhưng những diễn viên nữ thì nhớ đừng nên ăn quá nhiều đồ nóng đấy.”
Chu Tuấn Dung làm một động tác ‘yes’, lặng lẽ nói với Quý Hựu Đồng, “Tớ đã sớm tìm hiểu thành phố C này rồi, đồ ăn vặt ở nơi này cực kỳ ngon luôn.”
“Thật sao?” Quý Hựu Đồng rất thích đi dạo phố, kiếp trước vì thân thể của cô không được khoẻ nên không thể ra ngoài nhiều, ở thế giới của Hà Hi thì anh ấy lại trông coi cô rất nghiêm, bây giờ có cơ hội, đương nhiên không thể bỏ qua được.
Chu Tuấn Dung là người rất thoải mái, rõ ràng vóc dáng là của con gái, nhưng lại rất thích kề vai sát cánh với cánh đàn ông. Cô ôm lấy bả vai của Phương Tử Khởi, “Tôi và Đồng Đồng đi ra ngoài ăn đây, cậu và Cố Kiến có đi không?”
Phương Tử Khởi lên tiếng từ chối: “Không đi, bên ngoài nóng lắm, ra ngoài mà mang kính với đeo khẩu trang thì khó chịu lắm.”
Chu Tuấn Dung bất đắc dĩ nói, “Người nổi tiếng thật nhiều thị phi.”
Cố Kiến nói: “Tôi đi cho.”
Thấy Giang Lạc Trạch muốn vào thang máy, Quý Hựu Đồng vội vàng ngăn anh lại, “Em và Dung Dung ra ngoài đi dạo, anh có muốn đi cùng không?”
“Không đi.”
Trả lời rất ngắn gọn, anh nghiêng người khẽ lách vào, đeo túi xách đi vào thang máy.
“Aiz, Đồng Đồng, cậu nhiệt tình gọi Giang Lạc Trạch vậy để làm chi? Nhìn cậu khẩn trương thế, có tâm sự gì sao?!” Chu Tuấn Dung lại ôm cổ Quý Hựu Đồng, giọng của cô nàng rất lớn, lập tức nhận được vẻ mặt nghi hoặc của Phương Tử Khởi và Cố Kiến.
Quý Hựu Đồng rất vô tội: “Còn không phải là do tớ vừa mới thấy cậu hỏi Phương Tử Khởi với Cố Kiến sao? Tớ cũng chỉ muốn hỏi anh ấy có muốn đi hay không thôi mà.”
Chu Tuấn Dung dùng tay che mắt cô, “Cậu đừng có mà làm ra cái vẻ vô tội này nữa, nhìn mắt cậu thôi tớ cũng muốn mềm lòng rồi, có thể không tha cho cậu sao?”
Ba người che chung dù, trung tâm thành phố C là nơi náo nhiệt nhất, theo tin tức của Chu Tuấn Dung, quả thực có một cái phố ăn vặt. Tháng tám là lúc nóng nhất, nhưng việc buôn bán vẫn rất tốt, khắp nơi đều là du khách.
“Khí trời nóng như vậy, hai cô gái như các cô ăn những thứ này không tốt lắm đâu.” Cố Kiến rất có phong độ, đề nghị, “Không bằng tôi mời các cô đi ăn ở nơi khác?”
“Ăn vặt ở thành phố C là nổi tiếng nhất, đương nhiên là ăn vặt rồi.” Chu Tuấn Dung không khách khí, đi đến một hàng bán đồ nướng bên cạnh, chỉ vào một xiên nướng nói, “Ông chủ, lấy 15 xiên thịt dê, 15 xiên cật nướng, cay nhiều một chút.”
Quý Hựu Đồng nghe được liền nhanh tiếng ngăn lại, “Đừng bỏ cay, đừng bỏ cay.” Lớn như vậy rồi nhưng cô chưa từng ăn cay bao giờ cả.
“Không cay sao mà ngon được.”
Ông chủ giơ ngón cái lên, “Vẫn là cô gái này hiểu chuyện nhất.”
Ba người, tay trái mỗi người cầm năm xiên thịt dê nướng cay, tay phải cầm năm cây cật xiên nướng cay. Nuốt nướng miếng một cái, Quý Hựu Đồng ăn một xiên thịt dê trước, vị cay chạm thẳng vào đầu lưỡi. Hiển nhiên Cố Kiến cũng không phải là người giỏi ăn cay, cay đến nỗi đỏ cả miệng. Nhưng mà vị cay đúng là một hương vị rất thần kì, ăn xong hai xiên, căn bản là không thể dừng lại được!
Chu Tuấn Dung hít hít nước mũi, hỏi: “Có muốn ăn thêm năm xiên nữa không?”
“Đến đây.”
“Ông chủ, thêm ba mươi xiên nữa đi.”
Ăn tới mồ hôi đầm đìa, miệng tuy rất cay nhưng thức ăn quá ngon, không thể dừng lại được. Cũng may bọn họ đều là người mới, người tới cũng chỉ đi đến các hàng ăn, không có ai để ý đến ba người cả. Nếu như bây giờ ba người bị chụp được, chờ đến khi < Hồng Nhan > công chiếu, tấm hình đó tuyệt đối có thể khiến mọi người bàn tán xôn xao.
“Chúng ta chụp một tấm đi!” Thế là Chu Tuấn Dung nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp một tấm.
Trong tấm ảnh, Chu Tuấn Dung há miệng lớn ăn xâu thịt dê nướng, Quý Hựu Đồng thì cay đến lè lưỡi, Cố Kiến vẻ mặt khó hiểu. Nhưng mà, nhiều nhất vẫn là xiên nướng.
…
Đang lúc vào cửa, cô gặp phải Giang Lạc Trạch, Quý Hựu Đồng bụm mặt cười gật đầu, xem như là chào hỏi, lúc này mặt của cô đã đỏ đến nỗi nhìn như cái đầu heo vậy, cả người toàn là mồ hôi.
“Nhìn dáng vẻ này của em thì liệu ngày mai có thể quay được sao?” Giang Lạc Trạch nhíu mày, “Qua đây.”
Quỷ thần xui khiến, Quý Hựu Đồng vẫn đi theo anh, nhưng mà cô biết, trong lòng của cô là vì đang muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Có máy lạnh, mồ hôi trên người cũng nhanh khô đi, uống trà bạc hà mà Giang Lạc Trạch pha, trên mặt chườm khăn mặt đã được ngâm nước lạnh, cả người đều lạnh buốt.
“Cảm ơn.” Quý Hựu Đồng đưa cái ly cho anh, “Một miếng nữa.”
Lại rót cho cô thêm một ly nữa, bên trong bỏ một cục đá, rất nhanh trà đã lạnh, lại múc thêm một thìa mật ong, khuấy lên, đưa cho cô, “Chưa từng nghe qua là em thích đi chơi như vậy.”
“Lúc trước anh từng quen biết với em sao?”
“Không biết, nhưng chuyện của tiểu như tập đoàn nhà họ Quý thì vẫn có nghe được một chút.” Anh cười nhạt, đưa cho cô một cái khăn mặt mới.
“Bao nhiêu người biết thân phận của em rồi?” Quý Hựu Đồng thật sự rất sợ sẽ nảy sinh khoảng cách với mọi người.
“Chỉ có tôi, và cộng thêm cả Phương Tử Khởi.” Giang Lạc Trạch ngồi bên cạnh cô, “Lẽ nào em không quan tâm vì sao tôi lại biết à?”
“Vì sao?”
“Tôi cũng không biết.” Ngày ấy, lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã muốn lập tức điều tra thân phận của cô, trong một buổi chiều, bao quát cả thân thế bối cảnh gia đình, bằng cấp, tính tình, anh đều biết rất rõ ràng.
Quý Hựu Đồng nghiêng đầu, “Vậy chẳng phải em hỏi cũng như không rồi sao?”
“Đúng vậy.”
Ngày thứ hai, Chu Tuấn Dung bùng phát, “Tại sao mụn của hai người lại không to như của tôi vậy!!”
Đạo diễn Trương đuổi theo cô mắng thẳng, “Chu Tuấn Dung, tôi đã nói gì với cô hả? Đã bảo là đừng có ăn đồ nóng rồi mà sao hết lần này đến lần khác cô không nghe vậy? Trời nóng nực, rất dễ nổi mụn đấy cô không biết sao?”
Mặt Chu Tuấn Dung đầy vẻ uỷ khuất, “Nhưng mà…”
“Không có nhưng gì hết!” Đạo diễn Trương ôm đầu khóc rống, “Phân đoạn diễn của nữ phụ mà cô thủ vai là phân đoạn nhiều nhất, nhưng trên mặt cô lại có mụn như thế thì sao mà đóng đây? Nắm nốt mụn theo người khác đóng sao?”
Quý Hựu Đồng sờ sờ mặt mình, có thể là nhờ hôm qua được xử lý tốt, nên trên mặt không hề có một nốt mụn nào hết, nhìn Cố Kiến, trên mặt cậu ta cũng rất láng mịn. Cô lặng lẽ chuyển mắt sang Giang Lạc Trạch bên người, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”
Anh nhếch khoé miệng cười, “Không cần khách sáo.”
Nếu không phải là cô còn nhớ mình còn có nhiệm vụ trên người, nụ cười của Giang Lạc Trạch nhất định sẽ làm cô mê mẩn đến đầu óc quay cuồng.
Phân đoạn diễn của ngày hôm nay đa phần đều là của Giang Lạc Trạch, Sở Hoà mang nàng tới nước Sở, vì mất nước nên Khanh Đồng Đồng rất đau khổ, ở mãi trong phòng không chịu ra ngoài. Nha hoàn đưa gì tới cho nàng nàng cũng không chịu ăn, chỉ không ngừng hỏi: “Lúc nào thì Sở tướng quân trở về?”
Sở Hoà là kẻ đã khiến quốc gia của nàng bị diệt vong, nhưng có làm sao thì nàng cũng không hận nỗi, có lẽ là vì lòng của nàng thật sự quá thuần khiết, không hiểu được cái gì gọi là hận. Hoặc là cố ý cho phép mình không nhìn đến hàng ngàn hàng vạn xác chết bên ngoài, nhưng Sở Hoà lại nói với nàng: Quốc gia của ngươi giờ đã mất, theo ta đi. Cho nên Khanh Đồng Đồng nhận định, Sở Hoà là một người tốt, nàng có thể ỷ lại vào người tốt.
Lúc Sở Hoà viết chữ, Khanh Đồng Đồng ở cạnh mài mực, ánh mắt của cô trong sáng không tạp chất, lẳng lặng nhìn hắn viết chữ. Lúc Sở Hoà múa kiếm, nàng dùng tay chống đầu yên lặng mà coi, đôi mắt không hề chớp.
Gần như là đều qua trong một lần, đạo diễn nói, “Lạc Trạch vô cùng tốt, ánh mắt của Đồng Đồng cũng rất tốt, nhưng động vẫn còn hơi cứng, đặc biệt là lúc mài mực, còn có lúc người thời xưa ngồi xuống như thế nào nữa, cô phải nghiên cứu nhiều một chút.”
“Dạ, đạo diễn Trương.” Quý Hựu Đồng gật đầu, quả thực, cô diễn phim truyền hình cổ trang nhưng lại không quá hiểu rõ về mấy đồ vật thời cổ đại, đành nhắm mắt làm đại như vậy.
Buổi tối, cơm nước xong xuôi, Phương Tử Khởi đề nghị cùng ra ngoài đi dạo, Chu Tuấn Dung vội vàng từ chối, “Không đi đâu, hôm nay chuyên gia trang điểm của tôi phải dậm rất nhiều phấn với có thể miễn cưỡng che đi được nốt mụn, nếu còn đi nữa thì tôi sẽ không chịu nổi mất.”
“Khanh Đồng Đồng, cô có đi không?”
Quý Hựu Đồng cau mày, “Không đi, còn anh cũng đừng có gọi tôi là Khanh Đồng Đồng nữa, tôi tên là Quý Hựu Đồng!”
Nguyên nhân không muốn đi của cô thật ra là vì cô muốn dùng ngày hôm nay để về phòng cẩn thận nghiên cứu phim cổ trang một chút.
Ngoài cửa có tiếng gõ, cô nhìn qua mắt mèo, không ngờ lại là Giang Lạc Trạch.
“Sao anh lại qua đây?” Quý Hựu Đồng mở cửa ra để anh đi vào.
Giang Lạc Trạch cầm một cái USB, hỏi cô, “Có notebook không?”
“Có.” Quý Hự Đồng nhận lấy cắm vào, những tư liệu bật mở ra khiến cô sợ hết hồn, tất cả đều là video và các tư liệu, cô líu lưỡi, “Những thứ này đều là anh sưu tầm sao?”
“Ừm,” Anh chọn một số tài liệu rồi mở ra, “Mấy cái này đều rất dễ học, em có thể xem thử.”
Quý Hựu Đồng gật đầu, hèn gì Giang Lạc Trạch đóng phim chưa bao giờ NG lần nào cả, không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy.
“Còn nữa, hôm nay lúc diễn với tôi, có một cảnh em phân tâm.”
“Lúc đó anh đang viết chữ mà, sao anh biết thế?” Quý Hựu Đồng thè lưỡi, quả thật lúc mài mực cô có chút phân tâm, bởi vì nốt ruồi son trên khuôn mặt anh lại đúng lúc hướng về phía cô, nhưng sự phân tâm ấy cũng chỉ có mấy giây thôi mà, đến cả đạo diễn Trương còn không phát hiện ra.
“Lúc diễn không nên chỉ để ý bản thân, lúc cần cũng phải chú ý đến vẻ mặt và động tác của bạn diễn nữa, như vậy ta mới có thể dễ dàng nắm bắt để thay đổi nét mặt một cách tốt nhất.” Lúc anh nói chuyện, giọng nói không nặng không nhẹ, nghe rất thoải mái, “Ngày mai sẽ có một phân đoạn diễn riêng, hiện tại cái gì Khanh Đồng Đồng cũng không biết, thế nên tất cả đều sẽ tập trung ở trong ánh mắt cô ấy, lúc đầu là u mê, sau này dần chuyến thành tràn đầy tâm cơ, nếu có thời gian em có thể đứng trước gương để luyện tập thử.”
Nói đến đây, quả thật cô cần phải luyện tập, hiện tại Khanh Đồng Đồng vẫn còn tương đối đơn giản, cô có thể làm tốt, nhưng sau này sẽ thay đổi, nếu cô không nắm được nhân vật của mình thì sẽ làm không tốt. Trong toàn kịch bản thì, ánh mắt của cô cực kỳ quan trọng, tất cả thay đổi đều từ ánh mắt của cô. Lúc đạo diễn Trương tuyển cô, cũng chính là vì ánh mắt đẹp đẽ này của cô.
“Rõ ràng anh cũng là người mới, sao lại lợi hại như vậy?” « Sát thủ » là bộ phim đầu tiên của anh, tất cả các cảnh gộp là cũng chỉ có hơn hai mươi phút diễn, nhưng sau khi chiếu lại có thể nổi tiếng hơn cả diễn viên chính thì thật sự quá lợi hại. Cũng nhờ « Sát thủ » và « Hồng nhan » mà đạo diễn Trương cũng được thơm lây phần nào.
“Mặc dù diễn xuất là phải từ từ mới tích luỹ được, nhưng chỉ cần nghiên cứu thật kỹ nhân vật của mình, xem mình như chính nhân vật ấy, thì sẽ cảm thấy không khó lắm đâu.” Anh dừng một chút, “Em biết vì sao Phương Tử Khởi lại thích gọi em là Khanh Đồng Đồng không?”
Nói đến cậu ta, Quý Hựu Đồng không tự chủ được mà hất quai hàm, “Không biết.”
“Cách diễn của cậu ta rất đặc biệt, thích mọi người gọi cậu ta bằng cái tên trong bộ phim, nhớ thật kỹ rằng cậu ta chính là nhân vật trong bộ phim đó, đi đến chỗ nào cũng sẽ nhắc vài đoạn lời thoại, không chừng lúc ở một mình cậu ta cũng luyện tập không ít. Nếu không, em cho rằng chị Thanh sẽ hối hận vì đã bỏ lỡ mất cậu ta sao?”
“A?” Quý Hựu Đồng há hốc miệng, cảm giác như những người ở cạnh mình đều là ngoạ hổ tàng long, cô lại hỏi, “Tại sao anh lại giúp em?”
“Tôi giúp em, em không vui sao?”
“Không có không có,” Quý Hựu Đồng xua tay, cô cười ha hả, “Chỉ là… cảm thấy anh rất nhiệt tình.”
“Em có thể phối hợp tốt với tôi, đối với tôi là có lợi không hại, nếu như vẫn NG, tôi cũng sẽ rất mệt mỏi.”
Không ngờ đáp án lại là như vậy, trong lòng của Quý Hựu Đồng có chút thất vọng, nhưng cô vẫn vô cùng cảm kích.