Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 66:





 
Chương 40.2: Cốt truyện này đã đến hồi sụp đổ (12)
Nhìn bên ngoài thì có thể sẽ nghĩ Mộ Dung Cần rất không có tiền đồ - bị con gái riêng của vợ bắt nạt đến mức này. Nhưng Vương Nhị Nha và Diêu Thiên Thiên lại rất rõ ràng, người đàn ông này chỉ đang bao dung sự bướng bỉnh của con gái mà thôi. Ông cũng không phải vì lấy lòng Vương Nhị Nha nên mới làm như vậy, trái lại ông đang vô cùng cố gắng coi Diêu Thiên Thiên là con gái ruột của mình, yêu thương cô, chiều chuộng cô, che chở cô. Ở bên ngoài là một người đàn ông thành đạt cao quý, nhưng ở nhà ông chỉ là một người cha sẵn sàng làm ngựa để khiến con mình vui vẻ. 
Nếu không phải nhìn ra Mộ Dung Cần thật sự thương yêu Diêu Thiên Thiên, Vương Nhị Nha cũng sẽ không chấp nhận ông nhanh như vậy. Phụ nữ là loài sinh vật vô cùng nhạy cảm, chỉ cần một cái liếc mắt là có thể biết được đối phương thật lòng hay giả dối. Sống chung với nhau 5 năm, trong lòng Diêu Thiên Thiên đã sớm thừa nhận Mộ Dung Cần là ba của mình, nhưng cô chính thức gọi một tiếng “ba” trước mặt ông vẫn là lần đầu tiên. 

Vậy cũng tốt, nhân cơ hội này cho Mộ Dung Cần một danh phận đi. (Mộ Dung Cần: Phụ nữ là người làm chủ trong nhà chúng tôi  /(TOT)/ ~~)
Sau khi dọn dẹp chén đĩa xong xuôi, mọi người cùng ngồi lại trên sofa ở phòng khách, Diêu Thiên Thiên trịnh trọng bày tỏ ý định của bản thân: “Con muốn đi du học vào cuối năm nay.”
Mộ Dung Cần sửng sốt, quay sang nhìn Vương Nhị Nha đang cứng đơ cả mặt. Ông biết vợ mình kiên cường mạnh mẽ nhường nào, thế nên ông rất hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt khó coi như hiện giờ của vợ. Có thể nói Diêu Thiên Thiên và Vương Nhị Nha đã sống nương tựa vào nhau hơn mười năm nay, từ lâu đã trở thành chỗ dựa của đối phương. Mặc dù bậc làm cha làm mẹ đều hiểu rõ, con cái trưởng thành sẽ tự mình sải cánh bay đi, nhưng Diêu Thiên Thiên lại chọn cách tự mình đề nghị như vậy, thực sự có chút đột ngột.
Vương Nhị Nha cũng không thất thần quá lâu, rất nhanh sau đó bà đã lấy lại được tinh thần: “Tại sao?”
“Con muốn đưa Tâm Tâm cùng ra nước ngoài.” Diêu Thiên Thiên tiếp tục nói.
Vương Nhị Nha thầm cân nhắc trong giây lát, ánh mắt lộ rõ vẻ tán đồng: “Quả thật phải để Tâm Tâm đi ra ngoài hai năm. Nhưng Diêu Đại Vĩ chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Nội tâm của Diêu Thiên Thiên điên cuồng gật đầu. Đúng là phụ nữ với nhau có khác, Vương Nhị Nha mới như vậy đã nhìn ra được vấn đề, chỉ là chuyện này trái với luân thường đạo lí nên cô không muốn đề cập tới nó. Tuy nhiên những năm gần đây, Diêu Doanh Tâm đã dần trưởng thành, Vương Nhị Nha cũng càng lúc càng lo lắng. Bà thậm chí còn nhờ thế lực của Mộ Dung Cần bí mật theo dõi Diêu Đại Vĩ. Sau khi phát hiện ông ta không hề có bất kì một người phụ nữ nào, bà lại càng thêm lo lắng hơn.
Một người đàn ông bình thường mà hơn mười năm rồi vẫn không có người phụ nữ nào bên cạnh, xung quanh lại chỉ có một đứa con gái như hoa như ngọc. Đây cũng không phải câu chuyện người ba vĩ đại yêu thương con gái mà mọi người hay ca tụng. Vương Nhị Nha vốn muốn tranh đoạt quyền nuôi dưỡng con gái với Diêu Đại Vĩ từ lâu, đây cũng chính là một trong những lí do mà năm ấy bà chấp nhận Mộ Dung Cần. Nhưng bà lại đồng ý quá muộn, vận may của Diêu Đại Vĩ lại quá tốt, bà thật sự không có cách nào tranh giành với ông ta.
Đáng tiếc, sau khi tái hôn với Mộ Dung Cần, Diêu Đại Vĩ lại lấy chính lí do tái hôn này của bà để giành quyền nuôi con. Về mặt pháp luật bà đúng là khó giành quyền nuôi con hơn. Mấy năm nay Vương Nhị Nha vẫn luôn không ngừng nghĩ cách, lại không ngờ Diêu Thiên Thiên có thể tìm ra được biện pháp trước cả bà. Nhưng Diêu Đại Vĩ chắc chắn sẽ không đồng ý cho con gái cưng đi du học nước ngoài, cũng không biết làm cách nào mới có thể thuyết phục được ông ta.
Vương Nhị Nha thản nhiên liếc nhìn Diêu Thiên Thiên, con gái bà bà hiểu rõ. Đứa nhỏ này từ bé đã chín chắn, biết suy nghĩ trước sau, mặc dù trông hơi ngốc nghếch nhưng làm việc có trình tự, ý định này hẳn đã tính toán kỹ từ trước rồi bây giờ mới nói ra. Hơn nữa, nếu chỉ là vì Diêu Doanh Tâm, bản thân Diêu Thiên Thiên cũng không cần phải ra nước ngoài, vậy mục đích của con bé là gì đây?
“Diêu Đại Vĩ không đồng ý cũng không sao cả, bắt ông ta không thể không đưa Tâm Tâm ra nước ngoài không phải là được rồi sao. Chúng ta không cần ra mặt trực tiếp, chỉ cần khiến cho ông ta đến cầu xin chúng ta chăm sóc tốt cho Tâm Tâm khi ở nước ngoài là được.” Diêu Thiên Thiên vạch rõ kế hoạch, cũng nói ra hết những dự tính ở trong lòng cô.
Mộ Dung Cần kinh ngạc nhìn sang Diêu Thiên Thiên, lại nhìn trộm Vương Nhị Nha, cô con gái này thật sự rất thông minh! Không nói đến việc chỉ bằng vài câu đã tính kế được Diêu Đại Vĩ, đã vậy còn giúp ông dọn sạch chướng ngại. Các thế lực ở Trung Quốc phân chia với nhau vô cùng minh bạch rõ ràng. Muốn từ nước ngoài cắm rễ vào trong nước chưa bao giờ là một chuyện dễ dàng cả. Đối với vấn đề lần này, Mộ Dung Cần đúng là có chút bó chân bó tay. Mặc dù ông không quá để tâm đến nó nhưng cũng cần một khoảng thời gian. Mà kế hoạch lần này của Diêu Thiên Thiên, ít nhiều cũng giúp ông rút ngắn lại hai năm công sức.
Nhìn khuôn mặt ngày càng giống Vương Nhị Nha của Diêu Thiên Thiên, Mộ Dung Cần cuối cùng cũng xác định được, thì ra đứa nhỏ này không phải bị ôm nhầm, mà đích thị là cô con gái yêu quý của ông! Ông vẫn luôn lo sợ, nếu chẳng may Diêu Thiên Thiên không phải con gái ruột của Vương Nhị Nha thì nên làm sao bây giờ? Chắc chắn Tiểu Bình sẽ đau lòng muốn chết!
Vương Nhị Nha chỉ cần liếc mắt là có thể đoán được Mộ Dung Cần đang suy nghĩ điều gì. Bà trợn trừng mắt lườm ông một cái, trong lòng lại có cảm giác vui vẻ. Con gái đã trưởng thành, còn biết tính kế ba ruột…

Diêu Thiên Thiên còn đang đắc ý không thôi. Dựa vào cốt truyện để nghĩ ra biện pháp này, đúng là chỉ có thiên tài như cô mới nghĩ ra được! Trong khi cô đang gật gù tự hào về bản thân, lại nghe thấy Vương Nhị Nha dặn dò: “Nhớ tạm biệt Tề Lỗi tử tế một chút.”
Diêu Thiên Thiên: -_- | | |
Mẹ già toàn năng không gì có thể qua mặt được quả nhiên đã đoán ra được chút gì đó rồi!
Tác giả có điều muốn nói: Trời má, đêm nay đơn vị chiêu đãi các vị lãnh đạo uống rượu. Trong lúc chuếnh choáng say vẫn viết được chương mới! Tôi thực sự đã bị chính cái đầu của mình làm cho cảm động rồi! Ài! Thật vui quá đi! ~\\()//~ lā lā la!
P/s: Vương Nhị Nha có muốn sinh thêm một bánh bao nhỏ nữa hay không? Tôi không nghĩ bà ấy sẽ sinh thêm, nhưng mà Mộ Dung Cần cũng thực đáng thương TAT.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.