Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 57:






Chương 36.1: Cốt truyện này đã đến hồi sụp đổ (8)
Ở một tòa nhà văn phòng cao lớn đồ sộ, trong một gian phòng tràn ngập ánh sáng, giọng nói của một người đàn ông đang cố gắng kìm nén sự tức giận vang lên: “Hôm nay nói vì bảo hộ di sản nên phải quy hoạch lại một lần nữa, ngày mai nói vì chú ý môi trường nên vẫn phải quy hoạch lại, bây giờ thì sao? Chỉ là một cây cổ thụ bình thường mà lại dám bắt tôi thiết kế lại bản vẽ cả khu nhà! Nhị Nha, bà…”
“Gọi tôi là Phụ trách Vương, chúng ta không thân đến mức ấy.” Giọng nói bình tĩnh của người phụ nữ đột ngột xen ngang lời người đàn ông kia.
Diêu Đại Vĩ đập bàn, tức giận nói: “PHỤ, TRÁCH, VƯƠNG! Cô đang cố tình bắt lỗi đúng không? Chuyện giữa tôi và cô là việc tư, nhưng việc xây dựng khu nhà Duyệt Hân là việc công! Công tư không phân minh, tôi thực sự nghi ngờ về việc cô có tố chất cơ bản của một người phụ trách hay không!”

Vương Nhị Nha nghe vậy mà không hề tức giận một chút nào, giọng điệu vẫn cứ thản nhiên như cũ: “Ông quá coi trọng bản thân rồi, mối quan hệ giữa chúng ta không thân thiết đến vậy đâu.”
(╰_╯)#! Diêu Đại Vĩ càng thêm tức giận. Đúng là bây giờ ông ta đã lợi hại hơn 5 năm trước rất nhiều, không chỉ có thể hô mưa gọi gió ở trong giới kinh doanh, ông ta còn có không ít bạn bè ở trong giới chính trị. Ban đầu vốn là ông ta giao kế hoạch này cho cấp dưới phụ trách. Thế nhưng cục xây dựng đô thị lại sống chết không chịu phê duyệt, năm lần bảy lượt trả kế hoạch lại rồi yêu cầu bọn họ sửa chữa. Kéo dài mất nửa năm mà vẫn chưa được khởi công, mấy người đã đặt cọc trước đó còn tìm tới tận cửa. Hai ngày trước bạn bè báo cho ông ta biết, có rất nhiều người đã tới đó khiếu nại!
Trong lúc Diêu Đại Vĩ không thể không tự mình ra mặt giải quyết mấy chuyện này, lại phát hiện ra một việc: Hóa ra nửa năm trước người phụ trách quy hoạch thành thị đã thay đổi, người mới nhậm chức là một phụ nữ tên là Vương Bình!
Đây rõ ràng là công tư không phân minh! Chẳng qua Diêu Đại Vĩ niệm tình cũ nên không tìm đến cấp trên để tạo áp lực mà lựa chọn thương lượng với Vương Nhị Nha trước.
Sau khi Vương Nhị Nha và Mộ Dung Cần kết hôn, Diêu Đại Vĩ cũng chưa từng liên lạc lại với bà. Năm năm trước ông ta hết lòng theo đuổi đúng là một trò cười mà! Diêu Đại Vĩ quyết định sẽ không bao giờ để ý tới người phụ nữ này nữa.
Nhưng đến khi gặp lại, năm năm không gặp, vậy mà Vương Nhị Nha ngày càng trở nên xinh đẹp! Thời gian không hề lấy đi tuổi xuân của bà, trái lại còn tăng thêm một phần thành thục quyến rũ mê ngời. Người phụ nữ hơn 30 tuổi có sự duyên dáng thùy mị mà những thiếu nữ 20 tuổi không có. Vương Nhị Nha của bây giờ quả thực khiến cho người ta kinh diễm. Diêu Đại Vĩ lại một lần nữa bị vẻ đẹp của bà làm cho ngây dại.
Ông ta đột nhiên nghĩ tới, nhà Mộ Dung vẫn luôn không đồng ý cho Mộ Dung Cần kết hôn với Vương Nhị Nha, còn âm thầm tạo áp lực. Có phải mấy năm gần đây đời sống tình cảm của Vương Nhị Nha không được tốt lắm, muốn quay lại với ông ta nhưng lại ngượng ngùng không dám nói. Thế nên mới tìm cớ để được gặp lại người chồng cũ này? Diêu Đại Vĩ nhìn Vương Nhị Nha xinh đẹp hơn năm năm trước rất nhiều, trái tim không khỏi đập mạnh liên hồi.
Sau khi ly hôn vợ, người đàn ông trung niên đã phải “quay tay” suốt mười năm, quay đến nỗi ông ta sắp không chịu nổi nữa rồi… “Quay” đến độ xuất huyết luôn ấy!
Ai ngờ Vương Nhị Nha lại lạnh nhạt đập nát ảo tưởng của Diêu Đại Vĩ. Bộ dạng nghiêm túc việc công xử theo phép công của bà khiến cho Diêu Đại Vĩ tan nát cõi lòng, vỡ vụn rơi đầy đất.
Hiện thực nói cho chúng ta biết, ảo tưởng là bệnh, phải trị.    
“Cũng không phải tôi gây khó dễ cho ông, mà là mấy năm nay khai phá quá nhiều. Không gian môi trường và văn hóa của quốc gia bị tổn hại nghiêm trọng. Con người bây giờ đã không thể so với trước kia. Sau khi được thỏa mãn về mặt vật chất, mọi người lại bắt đầu muốn thỏa mãn về cả tinh thần. " Mấy năm gần đây “Đêm hội mùa xuân” bị phê bình vì có quá nhiều sạn, nhưng cũng không phải do trình độ của nó kém, mà là trình độ thưởng thức của mọi người đã tăng lên.” Vương Nhị Nha vừa mở miệng đã tuôn ra một đống thuật ngữ chuyên môn. Mặc dù Diêu Đại Vĩ đã từng nghe thấy mấy người trong giới chính trị nhắc đến những thứ này, nhưng khi nghe được từ trong miệng Vương Nhị Nha nói ra, ông ta lại không thể nào thích ứng được.
“Dưới bối cảnh xã hội như vậy, cục bảo vệ văn hóa và cục bảo vệ môi trường ở thành phố B đã cùng nhau khởi xướng phong trào thành phố văn minh. Mọi người cần phải dùng hết sức bảo vệ di sản văn hóa và môi trường ở thành phố B. Năm ngoái khi tôi nhận chức, bên trên đã gửi xuống một chỉ thị, yêu cầu các nhà bất động sản khi xây địa ốc vẫn phải giữ lại những tài sản trân quý vốn có của thành phố B. Ở gần nơi ông chọn để xây dựng khu nhà có một tòa tứ hợp viện* được bảo tồn vô cùng tốt. Nó là nguồn tài nguyên phong phú của ngành du lịch, thu hút rất nhiều du khách nước ngoài. Cục văn hóa sẽ không đồng ý, cục quản lý du lịch lại càng không. Hơn nữa cây đại thụ đó đã có hơn một trăm năm lịch sử, tồn tại từ thời vương triều phong kiến sụp đổ, đến thời dân quốc vẫn có thể kiên cường tồn tại. Cây cổ thụ cứ như vậy đứng sừng sững ở đó, trải qua tám năm kháng chiến, xây dựng quốc gia rồi cải cách mở cửa. Có thể nói gốc cây cổ thụ ấy đã chứng kiến từng bước phát triển của của thành phố B. Với bề dày lịch sử như thế, cục văn hóa cục và cục bảo vệ môi trường sẽ không đồng ý để ông động vào nó đâu.”
*Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc.
Vương Nhị Nha dùng giọng nói vô cùng dễ nghe của mình, từ tốn giải thích cặn kẽ, cuối cùng còn chốt một câu: “Cho dù ông có nhờ vả bên trên thì nó cũng không thuộc phạm vi quản lý của chúng tôi. Trừ phi ông có thể thuyết phục được cục văn hóa và cục bảo vệ môi trường, tôi sẽ bật đèn xanh vô điều kiện.”
Chuyện này… Diêu Đại Vĩ sững sờ vô cùng. Người phụ nữ nhanh mồm nhanh miệng có tri thức có lễ nghĩa như vậy, thật sự là người vợ thô bỉ không ai chịu nổi của ông ta ngày trước sao? Năm năm trước lúc Diêu Đại Vĩ gặp lại Vương Nhị Nha, ông ta chỉ cảm thấy người phụ nữ này có khí chất vô cùng xinh đẹp, nhưng lại chưa từng thảo luận công việc với bà. Vì thế cho nên ông ta không hề hay biết Vương Nhị Nha khi làm việc lại duyên dáng và có năng lực đến vậy. Vợ của ông ta (Không phải từ lâu rồi!) đã phá kén thành bướm, nhưng ông ta lại bỏ lỡ mất quá trình này.
Thấy Diêu Đại Vĩ không nói lời nào, Vương Nhị Nha cầm túi da lên, mỉm cười nhìn ông ta: “Nếu ông Diêu đã không còn chuyện gì khác, vậy tôi xin được tan làm. Hôm nay là ngày con gái tôi thi tuyển sinh trung học, tôi không muốn bỏ lỡ thời khắc trưởng thành quan trọng này của con bé.”
Thiên Thiên đã lên cấp ba rồi sao? Cũng đúng, nửa năm nữa là Tâm Tâm lên 12, con gái đầu hơn con gái út 2 tuổi, đúng là đang chuẩn bị lên trung học. Xem ra Thiên Thiên đã là một thiếu nữ xinh tươi mơn mởn rồi.

Đi theo Vương Nhị Nha ra khỏi văn phòng, Diêu Đại Vĩ vừa định cảm khái một chút, lại thấy người phụ nữ xinh đẹp này quay đầu nói với ông ta: “Chắc là ông cũng không nhớ rõ đâu nhỉ?”
Diêu Đại Vĩ bị bà chặn họng, không dám nói thêm một câu nào nữa. Không sai, trong năm năm này sau khi từ bỏ ý định quay lại với Vương Nhị Nha, ông ta liền coi như hai mẹ con bọn họ không hề tồn tại trên thế giới này. Lúc đầu Tâm Tâm còn nhắc mãi mấy từ như “Chị hai” “Chị gái” ở trước mặt ông ta. Về sau thấy ông ta không muốn nghe, con bé cũng không nhắc đến nữa. Vì thế trong mấy năm này, ông ta gần như đã quên mất đứa con gái kia rồi.
Nhìn vẻ mặt này của Diêu Đại Vĩ, Vương Nhị Nha liền biết ông ta đang nghĩ gì. Bà cũng không tỏ ra tức giận, trái lại vô cùng khách sáo nở một nụ cười: “Thế nên chúng ta cũng không tính là quen biết thân thiết gì. Không phải tôi phân rõ giới hạn với ông, mà chúng ta thật sự không có quan hệ gì với nhau cả.”
Nói xong, bà nhanh chân bước về phía thang máy. Đợi đến khi Diêu Đại Vĩ phản ứng lại được thì phát hiện ra cửa thang máy đã đóng chặt rồi.
Cũng may thang máy thứ hai rất nhanh đã đi lên. Diêu Đại Vĩ vừa xuống tới lầu một liền sải bước chạy theo, cuối cùng cũng đuổi kịp Vương Nhị Nha đang ở bãi đỗ xe.
“Tôi tiễn bà một đoạn nhé, vừa hay cùng nhau đi thăm Thiên Thiên luôn.” Ông ta ngăn Vương Nhị Nha lại, sau đó ân cần nói.
Người phụ nữ mỉm cười, lấy chìa khóa xe ở trong túi ra lắc lắc: “Tôi cũng có xe.”
Diêu Đại Vĩ: …



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.