Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 54:






Chương 34.2: Cốt truyện này đã đến hồi sụp đổ (6)
Diêu Thiên Thiên mất nửa tiếng mới tiêu hóa xong chuyện này. Cô nỗ lực duy trì sự bình tĩnh giống như Vương Nhị Nha, lên tiếng hỏi: “Đối phương là ai? Con có quen người đó không ạ?”
Ai vậy, muốn cưới mẹ cô mà không lấy lòng đứa con gái này hả? Trừ 20 điểm! (Tối đa 10 điểm QAQ)
“Con từng gặp qua rồi, là chú của Tiểu Nghiêm, Mộ Dung Cần.” Giọng điệu của Vương Nhị Nha khi nói tới Mộ Dung Cần một chút cũng không giống người phụ nữ đang rơi vào bể tình, trái lại giống như đang nhắc đến một con ốc sên bám chặt gỡ thế nào cũng không ra.
Đầu óc của Diêu Thiên Thiên lại trở nên trống rỗng. Trong lúc nói chuyện, cô liều mạng nghĩ tới bộ truyện mới mà tác giả lừa người kia giới thiệu, cùng với văn án đầu chương mà cô mới lướt qua một lần đã vô cùng ấn tượng. Phải biết rằng cái gọi là truyện ngọt, nhất định phải có tình tiết nữ phụ bắt nạt nữ chính, sau đó nam chính giúp nữ chính báo thù ngọt sủng gì đó. Vương Nhị Nha ngàn vạn đừng trở thành bia đỡ đạn trong vô số bia đỡ đạn của Mộ Dung Cần đấy nha!
Đau đầu suy nghĩ mất nửa ngày, Diêu Thiên Thiên mới cẩn thận hỏi: “Mẹ… Có thích chú ấy không?”

Lạy trời đừng có thích, bởi vì thích nên mới thành bia đỡ đạn đó. Hai mẹ con bọn họ liên tiếp trở thành bia đỡ đạn của hai bộ truyện, quá lừa người!
Vương Nhị Nha hiền từ xoa đầu Thiên Thiên, không hề ghét bỏ con gái béo mập mà yêu chiều đặt cô ngồi lên đùi mình: “Mẹ chỉ yêu mỗi mình Thiên Thiên thôi. Sau khi kết hôn xong chú ấy sẽ ra nước ngoài, chúng ta vẫn ở lại thành phố B, sẽ không khác biệt gì nhiều so với lúc chưa kết hôn đâu.”
“(⊙ o ⊙) Hả? Vậy vì sao phải kết hôn?” Diêu Thiên Thiên cảm thấy dường như hiểu một ít, rồi lại cảm thấy chẳng hiểu gì cả.
“Thiên Thiên còn muốn có ba không? Ba ruột ấy.” Vương Nhị Nha cười một cái, nhưng sâu trong đáy mắt của bà lại không có ý cười. Nó mang theo một chút lạnh nhạt, ẩn sau sự lạnh nhạt còn có sự chán ghét.
Diêu Thiên Thiên lắc đầu như trống bỏi, suýt chút nữa đã văng hết răng ra ngoài.
Vương Nhị Nha thở dài, ôm Diêu Thiên Thiên vào lòng và nói: “Nhưng mà ba ruột của con hiện giờ rất lợi hại, một mình mẹ không thể đối phó nổi ông ta. Không bằng tìm một tấm gỗ làm bia đỡ đạn, chỉ cần có thể khiến cho Diêu Đại Vĩ không quấn lấy chúng ta nữa là được. Nhưng nếu ông ta vẫn quấn lấy, vậy cứ để cho tấm gỗ kia đi đối phó ông ta đi.”
QAQ! Vì thế vị ba dượng trên danh nghĩa như Mộ Dung Cần còn không có địa vị bằng lốp xe dự phòng sao? Với lại mẹ Nhị Nha à, khí chất nữ vương bá đạo trên người mẹ xuất hiện từ bao giờ vậy? Lột xác lúc nào mà con không biết thế?
“Nhưng nếu mẹ không thích phông nền. . . Mộ Dung Cần, vậy chẳng phải sẽ để bản thân chịu thiệt sao?” Diêu Thiên Thiên trợn to đôi mắt tròn xoe hỏi.
Vương Nhị Nha lại cười, nhưng nụ cười này mang theo một chút thong dong: “Thiên Thiên cũng biết nhà Mộ Dung siêu nhiều tiền, bọn họ sẽ để con trai mình cưới một người phụ nữ có con riêng sao?”
Đương nhiên sẽ không, Mộ Dung Cần là người có tiền đồ nhất nhà, cưới một người phụ nữ đã từng sinh hai đứa con, ông già nhà Mộ Dung chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên cho xem!
“Thế nên mẹ sẽ đồng ý với nhà bọn họ sẽ chia tay với Mộ Dung Cần để kiếm phí chia tay. Sau đó nói với Mộ Dung Cần là nhà bọn họ ép mẹ với chú ấy phải chia tay, mẹ không thể không tôn trọng ý kiến của trưởng bối. Trước khi có sự đồng ý của trưởng bối, cho dù là kết hôn cũng không thể nhượng bộ được.” Vương Nhị Nha thản nhiên nói.
Diêu Thiên Thiên: …
“Vậy… Chú ấy có thích mẹ không?” Đây là vấn đề mà Diêu Thiên Thiên muốn hỏi nhất. Cô bỗng nhiên nhớ tới bộ truyện mới kia có một tag là hợp đồng tình nhân, mà chương 1 hình như cũng kể về vị quả phụ “bạch liên hoa” có một đứa con riêng thì phải?
Thế nên không lẽ là do hiệu ứng bươm bướm mà cô tạo ra nên nữ chính trong cốt truyện gốc đã bị thổi bay rồi sao? Thế nên thì ra Mộ Dung Cần có khẩu vị nặng, chính là thích những người phụ nữ mang theo con riêng với chồng trước?
Khẩu vị của tác giả thật sự rất gạt người! Dựa vào sự hiểu biết của Diêu Thiên Thiên đối với tác giả, cô đã tưởng tượng ra cảnh Mộ Dung Cần trọng sinh mang theo nỗi thương cảm thời thơ ấu, có thể là mẹ của ông không đối xử tốt với ông, hoặc là mẹ đã một mình nuôi lớn ông từ nhỏ. Thế nên mới khiến ông không thể kháng cự lại sức hấp dẫn của những người phụ nữ hết lòng hết dạ vì con mình.
Người chuyên thích vợ của người khác trong truyền thuyết!
Cô biết ngay mà, tác giả của bộ truyện này đúng là một người không bình thường!
“Ai biết chú ấy thích ai, vì sao lại theo dõi mẹ, nói chung mẹ không bị thiệt là được.” Giọng điệu của Vương Nhị Nha càng ngày càng lạnh nhạt. Ở trong mắt bà, Mộ Dung Cần không khác gì một đám mây vô danh trôi bất định.
Diêu Thiên Thiên: …
Lặng lẽ thắp một ngọn nến cho Mộ Dung Cần. Chú à, chú đi mạnh giỏi…
-
Sau khi Vương Nhị Nha nhắc đến chuyện kết hôn với Diêu Thiên Thiên, Mộ Dung Cần thường xuyên xuất hiện ở trước mặt cô — với thái độ rất lấy lòng.
“Thiên Thiên à, ở đây lạnh lắm, chú đưa cháu về nhà nhé.” Ngoài cổng trường, Mộ Dung Cần chỉ mặc một chiếc áo gió nhưng phong độ vẫn không giảm, trông đẹp trai vô cùng.
Diêu Thiên Thiên thản nhiên nhìn khuôn mặt đã lạnh cóng đến nỗi trắng bệch của ông, hết sức kiêu ngạo quay đầu: “Không cần!”
Sau khi biết được ý định của mẹ, cô liền giả vờ làm một đứa con gái không hiểu cho mẹ, cũng không chịu phối hợp với mẹ. Việc cùng mẹ ngược đãi ba dượng gì đó, thật sự quá sung sướng! ~\(≧▽≦)/~!
Mộ Dung Cần dùng bàn tay lạnh như băng sờ sờ chiếc mũi, ngồi xổm xuống nhỏ giọng nói: “Nếu cháu bị cảm, mẹ sẽ lo lắng. Thiên Thiên là một đứa bé ngoan, sao có thể làm mẹ buồn chứ?”
Diêu Thiên Thiên ra vẻ im lặng suy nghĩ, sau đó uất ức xoa xoa mũi nói: “Cháu không muốn làm mẹ buồn, nhưng mà chú là người xấu!”
Mộ Dung Cần: …
Ông đây giống người xấu chỗ nào!
“Chú sẽ đối xử tốt với mẹ và Thiên Thiên, cho hai người ở một căn nhà lớn, mặc quần áo mới, ăn đồ ăn ngon.” Mộ Dung Cần chỉ nhớ rõ lúc nhỏ mình hay để ý mấy thứ này. Bởi vì quá nghèo nên thời thơ ấu của ông cực kỳ thiếu thốn.

Diêu Thiên Thiên mở to đôi mắt “hồn nhiên vô tội” hỏi: “Trước kia lúc còn ba bên cạnh, mẹ con cháu cũng ở một căn nhà lớn, mặc quần áo mới, ăn đồ ăn ngon. Nhưng ngày nào mẹ cũng cảm thấy rất khó chịu, ba cũng không về nhà nữa.”
Mộ Dung Cần: …
“Chú sẽ luôn ở bên cạnh mẹ và Thiên Thiên, sẽ đối xử tốt với hai người, sẽ không để hai người phải chịu uất ức gì.” Mộ Dung Cần thề thốt với Diêu Thiên Thiên.
“Mấy người ba hư hỏng trong TV cũng hay nói như vậy.” Diêu Thiên Thiên nói: “Toàn những kẻ có tiền có vợ bé rồi ghét bỏ vợ con mình. Huống chi cháu còn không phải là con ruột của chú, mẹ cũng không phải vợ của chú. Chưa hết, chú phải ra nước ngoài, mẹ lại công tác ở đây, chú định ở bên cạnh mẹ con cháu thế nào?”
Mộ Dung Cần: …
“Chú dời tổng bộ công ty về nước, như vậy sẽ có thể ở bên cạnh Thiên Thiên và mẹ.” Mộ Dung Cần cắn răng.
“Chú là ông chủ lớn, chắc chắn ngày nào cũng phải ra ngoài làm việc, chắc chắn không thể ở bên cạnh mẹ con cháu! Giống như ba lúc trước, lúc nào cũng nói là bận, nhưng thật ra là đi với dì mới! Đàn ông có tiền đều là ĐỒ KHỐN NẠN!” Diêu Thiên Thiên giả bộ làm một đứa trẻ thích gây sự.
Mộ Dung Cần: …
“Vậy… Chú bán công ty đi, ở cạnh Thiên Thiên và mẹ, làm một người đàn ông của gia đình, nấu cơm cho mẹ, đối xử tốt với mẹ, như vậy được rồi chứ?” Mộ Dung Cần lạnh đến run cầm cập. Mùa đông lạnh như vậy vẫn nên mặc áo lông vũ thì tốt hơn! Vương Bình nói nếu Thiên Thiên không đồng ý thì bà sẽ không kết hôn với ông. Đúng là một người mẹ vĩ đại, rất đáng để người khác phải tôn kính yêu mến! Ông nhất định phải dỗ dành cô bé thành công, khiến cô chịu nói ra hai chữ “đồng ý” mới được!
Diêu Thiên Thiên trợn to đôi mắt nhìn ông, vẻ mặt không thể tưởng tượng nói: “Một người đàn ông sức dài vai rộng như chú lại muốn ở nhà làm mấy công việc nội trợ? Thật sự không có tiền đồ!”
Mộ Dung Cần: …
Có thể đá cục thịt viên này đi được không?
Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì ngày hôm qua không ra chương mới nên hôm nay sẽ đăng liền hai chương. Lần này chắc chắn sẽ đăng! Thanh niên lười đang rất cố gắng nỗ lực!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.