Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 139:





 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
Chương 76.2: Cốt truyện bãi công (4)
 
Diêu Thiên Thiên nhìn một bàn đầy đồ ăn, cầm đũa lên gảy gảy một chút như Từ Hy Thái Hậu, ngước mặt lên nói: “Tiểu Lỗi Tử à, những món gần đây có chút dầu mỡ đó.”
 
Tề Lỗi gắp một miếng sườn vào bát của cô, nói: “Em gầy quá, ăn nhiều một chút.”
 
Diêu Thiên Thiên:…
 

“Tháng này em đã tăng tới bốn cân đó.” Cô nhìn Tề Lỗi với khuôn mặt vô cảm. Cái kiểu nuôi như nuôi lợn này cô không gánh nổi đâu! Bỏ qua chuyện đồ ăn anh làm rất ngon, Diêu Thiên Thiên rất có nghị lực, có thể chịu được, nhưng cô không thể chịu được việc anh cứ liên tục gắp đồ ăn đưa tới miệng cô.
 
“Anh thích em hơi mập một chút, như khi còn bé tốt biết bao.” Tề Lỗi lại nhét một miếng thịt bò vào miệng Diêu Thiên Thiên.
 
Diêu Thiên Thiên bi phẫn chụp lấy đôi đũa: “Anh là đang nuôi vợ hay đang nuôi nhị sư huynh* vậy?”
 
*Nhị sư huynh: Trư Bát Giới.
 
“Nhị sư huynh?” Tề Lỗi nhớ lại khuôn mặt tròn tròn, thân thể khi ôm có cảm giác đầy thịt, cái bụng làm gối rất thoải mái (⊙_⊙) của cô bé mũm mĩm khi xưa, khẽ mỉm cười, nói: “Nhị sư huynh đáng yêu biết bao, nhất là cái bụng tròn mập ú.”
 
Diêu Thiên Thiên:…
 
Cô đã không còn muốn tìm hiểu vấn đề thẩm mỹ của Tề Lỗi nữa rồi. Khó trách bao nhiêu gái đẹp lao tới ôm anh như vậy mà anh đều đối xử rất thô bạo, thật ra đều vì vẻ đẹp kia không đúng khẩu vị! Lại nói hiện tại bản thân gầy tới vậy mà anh vẫn có thể thích, chẳng lẽ đó mới là tình yêu đích thực sao?
 
Tại sao loại tình yêu đích thực này lại khiến cô muốn rơi nước mắt như vậy chứ?
 
Được rồi, hiện tại vấn đề cô đang rối rắm không phải là vấn đề về cân nặng mà là vấn đề bao dưỡng Tề Lỗi!
 
Cô ăn một miếng sườn (độc thoại nội tâm: thơm quá!), sau đó vẻ mặt bình tĩnh, không đổi sắc, không có chút lưu luyến nào (độc thoại nội tâm: chảy nước miếng ( ¯﹃¯ )) đặt đũa xuống, nói với Tề Lỗi: “Đã sắp được một tháng rồi, anh có suy nghĩ gì về chuyện của công ty không? Xin phá sản, hay là bán công ty?”
 
Công ty của Tề Lỗi không thể nào bị thu mua toàn bộ, dù sao mớ hỗn độn kia của Diêu Đại Vĩ sẽ không ai tiếp nhận. Nhưng anh còn rất nhiều hạng mục đáng giá, ít nhất có thể trả hết khoản nợ ngân hàng, tìm cơ hội làm lại từ đầu.
 
Diêu Thiên Thiên sợ chạm vào tâm hồn bị thương vô cùng mỏng manh (não bổ) của Tề Lỗi nên vẫn không dám đề cập tới vấn đề này. Chỉ là hiện tại, anh đã khôi phục đủ lâu rồi, lâu tới mức Diêu Thiên Thiên cho rằng anh đã muốn chết say trong Ôn nhu hương* ấy chứ. Thế nên cô mới đưa chuyện này ra để thảo luận một chút.
 
*Ôn nhu hương: chỉ người phụ nữ dịu dàng, ân cần.
 
Thấy cô nghiêm túc như vậy, Tề Lỗi cũng đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Em có biết vì sao lần này anh và chú Cần lại bị động như vậy không?”
 
Diêu Thiên Thiên rửa tai lắng nghe.
 
“Khi đang chuẩn bị thâu tóm công ty, Diêu Đại Vĩ đã bán hết những hạng mục đắt tiền trong công ty, chỉ để lại một đống sổ sách đẹp mắt nhưng trên thực tế lại là một mớ hỗn độn trăm ngàn lỗ hổng. Thật ra anh và chú Cần đã phát hiện ra tiểu xảo của ông ta, nhưng lại nghĩ đến quan hệ giữa ông ta và chúng ta nên bọn anh đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Dù sao nếu làm quá chặt, tới lúc đó Diêu Đại Vĩ sẽ mất tất cả…. Dù thế nào ông ta cũng là ba của em.”
 
Thật ra chỉ cần kinh doanh cẩn thận vẫn có thể giải quyết những khoản nợ xấu kia. Song Diêu Đại Vĩ lại đi tiết lộ chuyện này với Nam Cung Tiêu Minh và Mộ Dung Tường. Nam Cung Tiêu Minh nghĩ gì anh không biết, nhưng khẳng định là Mộ Dung Tường muốn thu hồi cổ phần xí nghiệp của gia tộc Mộ Dung trong tay anh. Họ biết rõ nguồn gốc của vấn đề này, phân tích những đối sách mà bọn anh có thể đưa ra, âm thầm ngáng chân sau lưng bọn anh, khiến kế hoạch của bọn anh hết lần này đến lần khác đều trở thành lý thuyết suông. Sau vài lần, các khoản tiền chạy đi chạy lại cũng kha khá, nợ xấu ngày càng khó giải quyết.
 
Bên phía chú Cần vẫn còn may, vốn của chú nhiều, chỉ cần tìm một người làm người đại diện pháp lý đưa nợ xấu trên tay đi xin phá sản, rồi bồi thường một chút tổn thất là được. Nhưng bên anh có chút phiền phức, bên trong có nội gián, lại thêm kẻ địch bên ngoài, phải tốn rất nhiều công sức để ứng phó.”
 
“Vậy… Anh định làm thế nào?” Diêu Thiên Thiên lo lắng nhìn Tề Lỗi.
 
Trong lòng Tề Lỗi cảm thấy ấm áp, anh vuốt tóc cô, nhẹ giọng an ủi: “Đừng lo, cùng lắm thì bán cổ phần với giá thấp cho Mộ Dung Tường để lấp đầy lỗ hổng trong công ty, sau đó tìm cơ hội vực dậy, sẽ không đến mức phải phá sản đâu. Chỉ là những ngày đó sẽ có chút khó khăn, nhưng tất cả đều không tính là gì cả, khi anh khởi nghiệp, có cái khổ nào mà chưa từng nếm trải đau.”
 
Diêu Thiên Thiên rất đau lòng. Cô đứng lên, vòng qua bàn rồi ôm lấy Tề Lỗi, nói: “Em sẽ ở cùng anh.”
 
Tề Lỗi vỗ vỗ tay cô, nhẹ giọng nói: “Không sao, anh cũng nên đối mặt với những chuyện này.”
 
Vì thế ngày hôm sau, chàng tiên ốc mà Diêu Thiên Thiên định bao dưỡng đã chạy rồi, chạy đi đối diện với hiện thực. Về phía Diêu Thiên Thiên, lúc nào cô cũng chú ý tình hình các bên, lại còn liên tục phải đối mặt với sự quấy nhiễu khiến cô bực bội của Nam Cung Tiêu Minh, vậy nên trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

 
Kết quả, một tuần sau khi Tề Lỗi ra mặt, trên tạp chí thương mại, Diêu Thiên Thiên nhìn thấy____
 
Màn phản kích có một không hai, thiếu gia Tề ngoạn mục xoay chuyển tình thế!
 
Cô đọc báo cẩn thận một lượt, phát hiện các khoản nợ xấu, các hạng mục bị thâm hụt mà anh đã nói đến trước đó đều đã chuyển mình biến thành cây rụng tiền, triển vọng rất lớn, cơ hội kinh doanh cũng rất lớn. Trên trang bìa tạp chí, gương mặt Tề Lỗi trầm ổn như Thái Sơn, giống như anh đã dự đoán trước được mọi việc (Tha thứ cho trình độ ngữ văn của Diêu Thiên Thiên, cô đang rơi vào tình trạng nói năng lộn xộn rồi). Mẹ nó, bộ dạng cô đơn, mất mát (não bổ) của chàng tiên ốc trước đó đi đâu mất rồi?
 
Đến lúc này mà cô còn không rõ ràng thì thật sự không khác gì một tên ngốc cả. Tề Lỗi đã lừa cả Diêu Đại Vĩ, Nam Cung Tiêu Minh, Mộ Dung Tường một lần, Diêu Thiên Thiên cũng là một người bị lừa trong số đó!
 
Diêu Thiên Thiên vô cùng tức giận, gọi điện nói với Tề Lỗi: “Em muốn ly hôn với anh!”
 
“Anh đến ngay.” Giọng Tề Lỗi rất bình tĩnh.
 
Cô tức giận hừ hừ, ngồi trong nhà đợi anh. Hơn nữa, trong lúc đợi Tề Lỗi về nhà cô đã ăn hết tất cả đồ ngọt mà anh để lại ( o(╯□╰)o ), nhưng không thể nào thông qua cơn thèm ăn để phát tán cơn giận ra.
 
Tề Lỗi vừa mở cửa, một cái gối ôm bay thẳng vào mặt, anh không tránh không né, chịu đựng đợt công kích đầu tiên này, vừa bỏ gối xuống đã nhìn thấy cơn sóng giận dữ của Diêu Thiên Thiên ập tới!
 
“Anh coi em là kẻ ngốc phải không? Mấy ngày nay em vì anh mà ăn không ngon, ngủ không yên, vậy mà chuyện gì anh cũng không nói với em. Anh xem em thành nội gián của Nam Cung Tiêu Minh hay gì! Có người chồng nào không tin vợ như anh không? Hay anh lo kỹ năng diễn xuất của em không đủ để qua mắt Nam Cung Tiêu Minh, để anh ta nhìn ra manh mối? Từ trước tới nay, anh coi em là đứa trẻ ba tuổi ngày ngày dụ dỗ, cung phụng, anh là kẻ thích ấu dâm sao, anh nói chuyện yêu đương với một đứa trẻ con mới đang ở kỳ phôi thai, sao anh không trực tiếp đi tìm Diêu Đại Vĩ đòi tinh trùng mà yêu đương đi! Hay là nói, thật ra khẩu vị của anh rất nặng, thích nhân thú, muốn nuôi một con lợn có thể đè chết anh để thỏa mãn thú vui tình dục không ai biết của anh! Mỗi ngày chỉ biết xem em như lợn, cho ăn đúng giờ, thật sự cho rằng em sẽ thích dáng vẻ này của anh sao!” Sau khi Diêu Thiên Thiên hừ hừ nói xong, vừa mắng lại vừa lấy cái bánh pudding Tề Lỗi bỏ vào tủ lạnh từ sáng ra, múc một miếng lớn bỏ vào miệng để bổ sung năng lượng! 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.